Tống Giai Âm bảo tôi là đồ ngốc. Tôi bèn chạm nhẹ lên chóp mũi cô ấy, nói: “Phải đó, anh ngốc lắm. Nên đành phiền Tống đại tiểu thư chỉ dạy cho anh thêm nhé”.
Tống Giai Âm nhướng mày. Rõ ràng đầu mày nét mắt đều là ý cười, nhưng cô ấy lại lùi một bước rồi buông tay tôi ra, đáp: “Trò này cũ rồi nhé. Lần này em không dễ dàng tha thứ cho anh nữa đâu”.
Tôi vội tiếp lời: “Phải phải phải. Lần này anh sẽ không ngồi im ôm tư tưởng ăn may nữa. Anh nhất định sẽ chứng minh được với Tống đại tiểu thư rằng em chính là người trong lòng anh”.
“Hì hì”, bỗng có tiếng cười truyền đến từ cầu thang khiến mặt tôi lập tức nóng bừng. Tống Giai Âm ngẩng mặt lên nhìn, ánh mắt có phần không vui. Gương mặt của cô ấy tựa hoa mơ thắm đỏ nở rộ trên núi tuyết. Sắc đỏ trên nền tuyết trắng, thật sự rất đẹp. Cô ấy bất mãn nói vọng ra: “Quý bà Khưu Thục Trân, nghe lén người ta nói chuyện như vậy mà không thấy ngại sao?”
Tôi ngước lên nhìn, thấy Khưu Thục Trân ló đầu vào, cười đáp: “Hai đứa còn không thấy ngại thì sao mẹ phải ngại chứ?”
Tống Giai Âm nói với tôi bằng giọng bất lực: “Kệ bà ấy. Chúng ta mau đi thôi”.
Tôi khẽ gật đầu rồi cùng Tống Giai Âm ra ngoài. Thấy chúng tôi bước ra, mấy người đang canh giữ trên đường đều lộ vẻ kinh ngạc. Chỉ có chú vệ sĩ mang vẻ mặt ‘biết hết mọi chuyện’, chạy vào ga-ra lấy xe ra đón chúng tôi. Sau khi lên xe, tôi hỏi Tống Giai Âm vì sao lại có nhiều người ở bên ngoài như vậy, cô ấy trả lời: “Ông già Tống Giang Sơn đó sắp xếp cả đấy”.
Advertisement
“Với tư cách là một người bố, ông ấy thật sự rất quan tâm em”. Tôi nói bằng giọng ngưỡng mộ.
Tống Giai Âm nhướng mày đáp lại: “Ông già đó mà lo lắng gì cho em. Người ông ấy lo là bà mẹ có trái tim thiếu nữ của em kia kìa”.
Bà mẹ có trái tim thiếu nữ? Danh xưng này khiến tôi không nén nổi nụ cười. Đúng là tên gọi ấy rất hợp với tính cách của Khưu Thục Trân.
Lúc này, Tống Giai Âm chợt đổi giọng nghiêm túc, nói với tôi: “Lát nữa, người mà anh phải gặp là đại ca của bộ đội Trung Quốc đấy. Ông ấy rất nghiêm khắc, cũng khá bảo thủ, có lẽ sẽ làm khó anh. Anh cố gắng nhẫn nhịn nhé. Có ấm ức gì thì sau này chúng ta sẽ tính toán với ông ấy”.
Nghe được những lời này khiến tôi không nhịn được cười. Tôi đáp: “Nếu ông ấy biết mình bị em nhận xét như vậy, tính toán như vậy, chắc chắn sẽ làm khó đó”.
Advertisement
Tống Giai Âm dửng dưng trả lời: “Chẳng sao. Em sống trong cái khó nên cũng quen bị làm khó rồi”.
Óc hài hước của cô ấy khiến tôi hoàn toàn vơi đi sự căng thẳng. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe Tống Giai Âm nói: “Dù người của Bào Văn có ghê gớm thế nào thì giờ đã có em ở bên anh rồi, bọn họ muốn theo dõi anh cũng không còn dễ dàng nữa. Thế nên anh cứ thả lỏng một chút. Trong khoảng thời gian này, anh không cần phải sống trong tâm thái đề phòng, sợ bị lộ thân phận nữa”.
Xoay mặt sang, tôi nhéo nhéo gò má của cô ấy: “Chỉ cần được ở bên em, dù phải sống trong đề phòng từng phút từng giây cũng đâu có sao?”
Tống Giai Âm khẽ bật cười.
Bỗng nhiên, điện thoại của cô ấy reo lên. Cô ấy lấy điện thoại ra xem, lập tức nhướng mày, ánh mắt có phần ngạc nhiên. Tôi tò mò liếc nhìn màn hình điện thoại, bất ngờ nhìn thấy hai chữ ‘Trần Danh’. Tâm trạng của tôi chùng xuống ngay tức khắc. Sao Trần Danh giả lại gọi điện cho Tống Giai Âm? Nhưng ngẫm lại, bây giờ tên rác rưởi đó đang đóng giả tôi, cũng tức là bạn trai trên danh nghĩa của Tống Giai Âm. Chắc chắn hắn sẽ gọi điện cho Tống Giai Âm để nịnh nọt, hòng tiếp tục lừa gạt và khiến cô ấy mất cảnh giác.
Tôi cảm thấy khá tò mò. Theo lý mà nói, bây giờ cô ấy phải vờ làm bạn gái của Trần Danh giả. Nhưng thái độ của cô ấy lại lạnh nhạt như vậy, không sợ bị Trần Danh giả phát giác sao? Cô ấy đâu phải là người hành sự bất cẩn.
Tống Giai đưa mắt nhìn tôi, ra hiệu bảo tôi yên tâm. Ngay sau đó, tôi bèn nghe thấy giọng nói đầy bất lực của Trần Danh giả: “Em vẫn đang giận à?”
Tôi nhíu mày, hiểu được vì sao ban nãy thái độ của Tống Giai Âm lại như thế. Cô ấy không nói gì, chỉ chăm chú cầm mấy ngón tay của tôi nghịch ngợm. Tay của cô ấy trơn bóng, mềm mại tựa ngọc dương chi. Cô ấy nắm lấy tay tôi, khiến tôi cảm giác như được ngâm mình trong dòng nước ấm áp, hạnh phúc không nói thành lời. Mà sự im lặng của cô ấy đối với Trần Danh giả, lại chính là một loại giày vò.
Trần Danh giả thở dài, nói: “Giai Âm, anh biết em đang giận anh. Em tưởng anh vẫn chưa quên được Tô Nhược Thủy, muốn nối lại tình xưa với cô ấy. Nhưng lúc đó anh chạy lên sân khấu cứu người chỉ vì sợ cô ấy bị thương thôi. Nói gì đi nữa thì cô ấy cũng từng suýt mất mạng vì anh. Anh và cô ấy kết thúc rồi, nhưng anh không thể quên ơn cứu mạng của cô ấy”.
Tống Giai Âm lạnh lùng cười: “Anh nói không sai. Ơn cứu mạng, đúng là không thể quên. Em cũng không cấm anh cứu Tô Nhược Thủy. Nhưng còn chuyện anh bỏ thuốc vào rượu của cô ấy, anh tính giải thích sao đây?”
Trần Danh giả đáp: “Hiểu lầm thôi. Anh cũng không biết chuyện đó là sao nữa. Với cả, Tô đại ca và anh vốn là anh em tốt. Sao anh có thể làm như vậy với Tô Nhược Thủy cơ chứ? Nếu như anh thật sự có ý gì với Tô Nhược Thủy, anh có thể nói thẳng cô ấy về chuyện giữa hai chúng ta. Dù Tô Nhược Thủy đã quên, cô ấy nhất định sẽ tìm cách xác minh. Đến lúc đó, chẳng phải cô ấy vẫn sẽ là của anh hay sao?”
Dừng lại một chút, hắn mới nói tiếp: “Với lại, anh đã nghe đoạn ghi âm mà em gửi cho anh rồi. Đó là tiếng của Bào Văn. Anh nghĩ chắc chắn là Bào Văn muốn chia rẽ hai chúng ta, đồng thời khiến anh mất đi sự hỗ trợ từ Tô đại ca, nên mới dựng lên màn kịch này. Giai Âm, em thông minh như vậy, chẳng lẽ không nhìn ra âm mưu đơn giản cỏn con này sao? Anh đã giải thích với Tô Nhược Thủy rồi. Cô ấy cũng tha thứ cho anh, bảo đây chỉ là hiểu lầm thôi. Sao em vẫn còn giận anh kia chứ? Rốt cuộc anh phải làm thế nào mới giúp em nguôi giận đây?”
Phải nói là diễn xuất của tên Trần Danh giả này rất đáng nể. Tôi có thể nghe ra giọng điệu đầy uất ức tủi thân của hắn, còn cả sự khẩn khoản tha thiết mong được Tống Giai Âm tha thứ. Tôi nhìn Tống Giai Âm, thấy vẻ giễu cợt hiện trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần ấy. Cô ấy đáp: “Anh tưởng em không biết đó chỉ là hiểu lầm à?”
Trần Danh đờ ra, hỏi lại: “Thế thì, vì sao em lại giận?”
Lúc này, Tống Giai Âm buông tay tôi ra. Tôi lập tức nắm gọn tay cô ấy. Tống Giai Âm nhìn tôi, tôi bèn làm dấu im lặng, ra hiệu cho cô ấy đừng lên tiếng, nếu để Trần Danh giả nghe thấy thì phiền. Cô ấy bực bội nhìn tôi rồi lạnh lùng cất lời: “Vậy anh chạy ngàn dặm xa xôi từ Nam Kinh đến Đông Bắc là vì cái gì?”
Trần Danh giả không lên tiếng. Tôi biết hắn không dám nói, cũng không thể nói với Tống Giai Âm rằng hắn đến Đông Bắc làm nhiệm vụ mà Tống Vân Hải giao cho. Chắc chắn hắn lại càng không dám tiết lộ về mối quan hệ của hắn và Bào Văn. Vì hắn là Trần Danh giả, là người đàn ông của Tống Giai Âm. Thế nên, lời giải thích hợp lý duy nhất chính là Trần Danh giả đến Đông Bắc để xem buổi hòa nhạc của Tô Nhược Thủy. Với lý do này mà bảo Trần Danh giả không có ý gì với Tô Nhược Thủy thì chẳng ma nào tin cả.
Tôi nghĩ Tống Giai Âm nắm thóp được điểm này nên mới chất vất hắn.
Không đợi Trần Danh trả lời, Tống Giai Âm chỉ lạnh lùng cười bảo: “Xem ra anh đúng là chột dạ thật nhỉ. Trần Danh, nếu anh thật sự vẫn chưa quên được Tô Nhược Thủy, vậy thì đừng đùa cợt với tôi”.
Lòng tôi khẽ nhói lên khi nghe được những lời này. Tôi biết Tống Giai Âm rất ghét tên Trần Danh giả ấy. Thế nên, chỉ cần có cơ hội giày vò hắn, cô ấy tuyệt đối sẽ không nương tay. Nhưng Tống Giai Âm cũng đã từng nói những câu tương tự với tôi, chỉ là giọng điệu không châm chọc mỉa mai như bây giờ. Tống Giai Âm khi thốt ra những lời ấy với tôi, nỗi tuyệt vọng ánh lên trong đôi mắt, còn giọng nói mang đầy sự thất vọng.
Quả nhiên, diễn xuất dẫu chân thật cách mấy đi nữa, thì ‘tình cảm’ vẫn là thứ mà bạn có thể nhận ra sự thật-giả, đặc biệt khi bạn là người đứng ngoài quan sát.
Thấy Trần Danh im hơi lặng tiếng, Tống Giai Âm thất vọng thở dài rồi cúp máy. Cô ấy nhướng mày, nửa cười nửa không hỏi lại tôi: “Sao nào? Không có gì muốn hỏi à?”
Tôi nhẹ nhàng đáp: “Anh không có gì muốn hỏi cả. Nhưng lời muốn nói thì có”.
“Ồ, nói em nghe xem”, Tống Giai Âm cười nhạt.
Tôi bày tỏ với cô ấy bằng giọng chân thành: “Những chuyện trong quá khứ đã từng khiến em chịu ấm ức và thấp thỏm âu lo, anh nhất định sẽ bù đắp cho em. Từ nay về sau, anh nhất định sẽ quán triệt phương châm ‘một vợ’, thực hiện hành động cơ bản là yêu em hết lòng, toàn tâm toàn ý phục vụ em”.
Tống Giai Âm nhếch mày, cười nói: “Đừng nói suông với em, chứng minh bằng hành động đi”.
“Được, anh sẽ hành động cho em thấy”. Tôi mỉm cười đáp lại.
Tôi không sợ Tống Giai Âm không tin mình, cũng không sợ cô ấy không đồng ý qua lại với tôi. Đáng sợ nhất chính là cô ấy không còn cho tôi cơ hội nữa. Xem ra bây giờ tôi không còn phải lo về điều này nữa.
Lúc này, Tống Giai Âm bất ngờ lên tiếng hỏi: “Nói thật đi, anh cảm thấy đắc ý lắm đúng không?”
Tôi sờ sờ mũi, trả lời: “Ừa, đắc ý chứ, vì anh có em rồi mà”.
Tống Giai Âm bật cười, mắng tôi là “Đồ ngốc”. Sau đó cô ấy kể với tôi, vì tin tức Tô Quảng Hạ đến Đông Bắc và gặp Tô Nhược Thủy được lan truyền rất nhanh, nên cô ấy khó mà giả vờ không biết chuyện Trần Danh đã làm. Là bạn gái chính thức của Trần Danh giả, cô ấy phải tỏ ra tức giận, nên mới cãi nhau với hắn. Mà Trần Danh giả tuy một mực ngụy biện, nhưng cũng không gọi điện giải thích gì mấy. Có lẽ vì hắn cảm thấy cô ấy khó đối phó, nên tìm bừa một lý do là ‘để đôi bên bình tĩnh lại’, sau đó không để ý đến cô ấy nữa.
Nghe xong những lời này, tôi bèn tò mò hỏi lại: “Lạ nhỉ. Hắn đã không muốn gọi điện cho em rồi, sao bây giờ tự dưng gọi đến để nịnh nọt thế kia? Chẳng lẽ hắn còn mục đích gì khác?”
Tống Giai Âm nở nụ cười lạnh lùng: “Còn mục đích gì nữa? Chắc là muốn giúp anh hoàn thành kế hoạch đấy”.
“Ý của em là, hắn cũng định nhúng tay vào kế hoạch này?”
Tôi có phần bất ngờ, nhưng ngay sau đó đã hiểu ra. Bây giờ, Tống Vân Hải rơi vào thế nguy hiểm vì liên tiếp gặp thất bại. Trần Danh giả là con nuôi của ông ta, địa vị cũng bị đe dọa. Vào thời điểm này, dĩ nhiên hắn muốn mau chóng lập công để thắng lại một ván, vì bản thân hắn và vì Tống Vân Hải. Mà hắn lại là ‘bạn trai’ của Tống Giai Âm, có nhiều lý do và cơ hội để tiếp cận cô ấy hơn tôi. Tôi nghĩ hắn đang suy xét về điều này, nên mới gọi điện xu nịnh cô ấy.
Tôi chợt có linh cảm rằng có thể tên đó sẽ đến Thủ đô một chuyến. Nghĩ đến đây, tôi khẽ cau mày. Tuy Tống Giai Âm luôn đề phòng hắn, nhưng tôi vẫn sợ tên đó sẽ bày trò.
Bỗng Tống Giai Âm cười hỏi: “Anh đang lo tên Trần Danh giả đó sẽ đến đây lợi dụng em sao?”
Suy nghĩ bị nhìn thấu khiến tôi bất giác sờ mũi. Cô ấy hờ hững nói: “Hồi đầu khi ta gặp nhau, anh còn có thể vờ như không quen biết em, chứng tỏ anh rất tin tưởng em. Sao bây giờ lại không có lòng tin nữa rồi?”
Tôi trả lời: “Khi đó anh cũng chỉ bị ép buộc, không còn cách nào khác nữa thôi. Bây giờ nghĩ lại, anh thấy hối hận lắm”.
Tống Giai Âm khẽ đáp: “Không có gì phải hối hận cả. Thật ra, lần đầu em gặp Trần Danh giả đã cảm thấy hắn hơi kỳ lạ, em cũng không biết vì sao. Rõ ràng em chẳng hề có chứng cứ gì chứng minh hắn có vấn đề, nhưng không hiểu tại sao lại luôn bài xích hắn. Cơ mà trông bộ dạng hắn lại càng bài xích em hơn, thế nên hai người bọn em cũng chẳng tiếp xúc gì mấy”.
Nghe đến đây, tôi mới yên lòng hơn: “Nói như thế thì em và anh thật sự tâm linh tương thông nhỉ. Rõ ràng là gương mặt anh bị hủy hoại toàn bộ, biểu hiện của Trần Danh giả thì không chút sơ hở. Vậy mà em vẫn có thể phát giác được sự bất thường của hắn. Thế nên, câu nói này rất đúng: duyên phận là do trời định. Duyên phận của anh và em là do trời định, không ai có thể chia tách hai chúng ta, cũng không ai có thể đóng giả anh để lừa gạt em”.
Tôi vừa dứt lời, xe cũng dừng lại. Tống Giai Âm nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Những lời ngọt ngào này để khi nào về hẵng nói. Giờ thì anh cùng em đánh trận này đi”.
“Vâng, thưa Nữ hoàng của anh”. Tôi mở cửa xe, chìa tay ra đưa Tống Giai Âm xuống xe.