Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Cứ nghĩ đến việc xảy ra tối nay giống việc đã xảy ra với Tô Tú Tú, đều do Bào Văn và Trần Danh giả giở mánh khóe cũ, tôi cảm thấy cực kỳ khó chịu. Lần trước, Bào Văn vì muốn trừ khử Tô Tú Tú nên đã mượn tay Trần Danh giả, còn Trần Danh giả vì thù oán cá nhân, muốn nhân cơ hội đó gϊếŧ luôn cả tôi. Nếu suy luận theo hướng đó thì hai sự việc này cực kỳ giống nhau, càng thêm khẳng định phán đoán của tôi là đúng.

Tôi móc điện thoại, gọi cho Lục Hiểu Phong. Sau khi ông ấy bắt máy, tôi hỏi tình hình chiến đấu thế nào rồi? Lục Hiểu Phong hỏi lại tôi đang nhắc tới tình hình ở chỗ Tả Thanh Lưu hay là Tống Vân Hải? Nghe giọng Lục Hiểu Phong có thể đoán được tâm trạng ông ấy khá tốt, tôi liền hỏi: "Cả hai bên chúng ta đều giành được thắng lợi đúng không?"

Lục Hiểu Phong cười đáp: "Ha ha, thông minh lắm. Tình hình ở chỗ Tả Thanh Lưu không tệ. Tả Thanh Lưu đã bị chúng ta bắn chết rồi. Giờ đây tất cả tài sản của hắn đã trở thành của chúng ta. Tiểu Danh, lần này chúng ta thành công chiếm được thế lực ngầm ở Đông Bắc đều là nhờ công của cháu. Có điều, việc kiểm soát nơi này chắc sẽ còn gặp khó khăn vì thế lực còn sót lại của Tả Thanh Lưu sẽ phản kháng. Tuy nhiên, đó chỉ là việc nhỏ không đáng phải lưu tâm".

Tôi khẽ cau mày, không nói gì. Lục Hiểu Phong nói tiếp: "Còn về người của Tống Vân Hải ở bên đó, đêm nay đã bị chúng ta tiêu diệt toàn bộ".

Việc này không hề nằm ngoài dự tính của tôi. Còn về thế lực của Lục Hiểu Phong và người đứng sau ông ấy, mặc dù tôi chưa từng tận mắt chứng kiến nhưng cũng biết đó là một thế lực rất hùng mạnh. Nếu không thì sao có thể dễ dàng chiếm lấy một nhà cung ứng vũ khí đạn dược cho quân đội như vậy?

Điều tôi để tâm chính là liệu Bào Văn có biết việc này không? Nếu cô ta biết thì nào có rảnh rỗi mà chạy tới chỗ tôi thăm dò tình hình? Theo tôi thấy, điều mà Bào Văn quan tâm nhất chính là Tống Vân Hải và tổ chức đứng sau ông ta. Theo lẽ thường thì bây giờ Bào Văn phải sứt đầu mẻ trán rồi mới phải chứ? Sao lại còn có tâm trạng gọi hỏi tình hình của tôi? Trực giác mách bảo tôi rằng sau câu chuyện này còn có ẩn tình gì đó.

Lục Hiểu Phong hỏi tôi thế nào rồi? Tôi đáp tình hình ở chỗ tôi không tốt lắm, tôi đã bị thương. Ông ấy quan tâm hỏi tôi bị thương ra sao. Tôi trả lời rằng bây giờ không tiện kể, lát nữa tôi sẽ nhắn tin kể với ông ấy chi tiết những chuyện đã xảy ra. Sau đó, câu chuyện giữa chúng tôi chỉ kéo dài thêm một hai câu nữa. Tôi gác máy, lúc này Tiểu Thúy lo lắng hỏi tôi: "Anh Hải, anh bị thương rồi? Sao em lại không biết anh bị thương nhỉ? Để em xem giúp anh, anh bị thương ở đâu?"
Advertisement
Tôi xua tay, nói với Tiểu Thúy rằng tôi không sao, đừng lo cho tôi. Nhưng thực ra, lưng tôi đã chảy đầy máu, chỉ là hôm nay tôi mặc đồ màu đen, thêm việc lúc rời khỏi đó, tôi đã tự mình cầm máu nên Tiểu Thúy không nhận ra tôi bị thương cũng là điều dễ hiểu.

Tiểu Thúy thấy tôi không muốn nói nhiều thì cũng không hỏi thêm nữa nhưng trong mắt em ấy đầy vẻ lo lắng.

Chỉ một lát sau, hai chúng tôi đã tới Nhân Gian Phú Quý Hoa. Sau khi xuống xe, tôi vừa lên tầng vừa bảo Tiểu Thúy chuẩn bị đồ nghề để tôi lấy viên đạn ra. Sau đó, tôi bước vào một căn phòng trong Tửu Trì Nhục Lâm để thay quần áo. Đợi khi Tiểu Thúy và chị Hoa mang đồ lên cho tôi, hai người họ đều vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy vết thương trên lưng tôi, đặc biệt là Tiểu Thúy. Em ấy bật khóc nức nở, không ngừng xin lỗi tôi. Tiểu Thúy nói mình quá vô tâm, đến việc tôi bị thương nặng như vậy mà cũng không biết.
Tôi đang mải mê suy nghĩ thì nghe thấy lời Tiểu Thúy nói. Tôi hơi cau mày lại, không nói gì. Chị Hoa tưởng rằng tôi chê Tiểu Thúy ồn ào nên lập tức kéo Tiểu Thúy đi khỏi, nói sẽ không làm phiền tôi nữa. Tôi gật đầu, hai người họ vừa bước ra đến cửa thì Tô Quảng Hạ cũng vội vã bước vào. Anh ấy còn chẳng buồn nhìn chị Hoa đang bần thần lo lắng đứng ở cửa mà sải bước dài, nhanh chóng đi tới trước mặt tôi. Tô Quảng Hạ ân cần hỏi tôi: "Cậu bị thương sao?"
Advertisement
Tôi cười đáp: "Chỉ là vết thương nhỏ, có điều vị trí của vết thương khá hiểm nên em không thể tự mình xử lý được, đành phải gọi điện thoại nhờ anh đến giúp".

"Giữa hai chúng ta sao phải khách sáo như vậy chứ? Mau để tôi xem cho".

Tô Quảng Hạ nói rồi mau chóng xoay người tôi lại, tôi hỏi anh ấy đã nhìn thấy vết thương chưa? Anh ấy đáp đã nhìn thấy rồi bảo tôi cố chịu đau một chút. Sau đó, anh ấy lấy con dao nhỏ, ngâm vào trong cồn rồi hơ nóng. Tay còn lại thì lấy bông băng thấm vào cồn đỏ để sát trùng và lau miệng vết thương cho tôi. Tô Quảng Hạ nói: "Cậu chảy nhiều máu quá, có những vệt máu đã khô lại rồi, vết thương cũng khá sâu. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tôi liền đem chuyện xảy ra ở nhà hàng Âu và những phán đoán của mình nói cho Tô Quảng Hạ nghe.

Lúc này, Tô Quảng Hạ đang dùng dao mở miệng vết thương của tôi để lấy viên đạn ra. Mặc dù tôi đã trải qua cảm giác này rất nhiều lần nhưng vẫn đau đến toát mồ hôi.

Tô Quảng Hạ nói: "Ý cậu là Bào Văn thấy cậu đối xử tốt với Tiểu Thúy nên sinh lòng đố kỵ, muốn gϊếŧ Tiểu Thúy. Nhưng cô ta sợ cậu điều tra ra sẽ nổi giận nên mới mượn tay Trần Danh giả để gϊếŧ người. Nhưng tên Trần Danh giả đó cũng muốn nhân cơ hội này trừ khử cậu, cho nên hai sát thủ đó muốn gϊếŧ cả cậu luôn phải không?"

Tôi gật đầu đáp: "Không sai, trước đây việc của Tô Tú Tú cũng giống như vậy, cho nên em nghi ngờ bọn chúng lại giở mánh khóe cũ. Tuy nhiên, vẫn có một số điểm mà em nghĩ không thông. Một là, Bào Văn không ngu tới mức đi nhờ Trần Danh giả giúp đỡ bởi Trần Danh giả muốn gϊếŧ em đến mức nào, Bào Văn biết rõ hơn ai hết. Hai là, Bào Văn trên đường đi đã chủ động gọi điện cho em. Nếu mọi việc đúng như em nghĩ thì đáng lẽ cô ta phải chột dạ chờ em gọi điện tới mới phải".
Tô Quảng Hạ nghe tôi phân tích thì gật đầu lia lịa. Sau khi băng bó vết thương cho tôi xong, anh ấy vỗ vai tôi, nói: "Cậu có thể gọi điện cho cô ta để hỏi".

Tôi đáp: "Em cũng đang định làm vậy, anh Tô, phiền anh giúp em việc này. Anh hãy lên phòng em ở tầng trên lấy một chiếc áo sơ mi và một bộ vest xuống đây giúp em".

Tô Quảng Hạ gật đầu, cầm lấy chiếc chìa khóa tôi đưa rồi rời khỏi đó. Sau khi anh ấy đi khỏi, tôi lấy điện thoại ra bấm số gọi cho Bào Văn. Bào Văn nhấc máy rất nhanh, tôi đi thằng vào vấn đề: "Vợ à, anh hỏi em, việc tối nay có liên quan gì đến em không?"

Tôi cứ tưởng Bào Văn sẽ phủ nhận, ai ngờ cô ta lại thừa nhận luôn: "Không sai, việc đó có liên quan đến em. Không phải anh đã nói chỉ cần nhiệm vụ nằm vùng kết thúc thì Tiểu Thúy sẽ hết giá trị lợi dụng, em có thể tùy ý xử lý cô ta còn gì? Cho nên em mới cho người ám sát cô ta".
Tôi phẫn nộ nói: "Đúng là anh đã từng nói vậy nhưng Tô Quảng Hạ còn chưa đi khỏi, em lại chọn ám sát cô ta ngay lúc này. Tô Quảng Hạ sẽ nghĩ gì chứ? Nếu như anh ta điều tra ra ai ám sát Tiểu Thúy thì rất có thể thân phận của anh sẽ bị bại lộ. Lẽ nào em không hiểu rằng chúng ta phải lấy đại cục làm trọng sao?"

Bào Văn không nói gì, tôi lạnh lùng nói tiếp: "Hơn nữa, hai tên sát thủ đó còn suýt nữa gϊếŧ anh. Lẽ nào đây cũng là chủ ý của em?"

Ai ngờ Bào Văn hừ lạnh một tiếng, đáp: "Không, em biết anh lợi hại hơn mấy người đó, cho nên không hề lo lắng anh sẽ xảy ra chuyện. Em chỉ muốn nhân cơ hội này để anh nhớ kỹ một điều: nếu sau này anh còn dám mập mờ với người phụ nữ khác thì em tuyệt đối sẽ không tha cho người phụ nữ đó, cũng tuyệt đối không bỏ qua cho anh".
Mẹ nó, tôi cứ tưởng rằng Bào Văn sẽ luôn đóng vai người vợ ấm áp hiền lành trước mặt tôi để tôi một lòng một dạ với cô ta. Ai ngờ, tự nhiên cô ta lại đổi thái độ như vậy. Nói thật, đã lâu lắm rồi tôi không nhìn thấy bộ mặt này của Bào Văn, đúng là có nhớ nó một chút. Nén lại những suy nghĩ trong lòng, tôi bất lực nói: "Nói đi nói lại thì vẫn là em không tin tưởng anh! Nếu đã như vậy thì chúng ta không còn gì để nói nữa".

Nói rồi, tôi cúp máy luôn.

Tô Quảng Hạ cầm bộ quần áo bước vào phòng. Thấy sắc mặt tôi sa sầm lại liền hỏi tôi có chuyện gì? Tôi kể lại cuộc nói chuyện giữa tôi và Bào Văn ban nãy. Tô Quảng Hạ cau mày, bán tín bán nghi đáp: "Cũng có nghĩa là tất cả chuyện này đều do sự ghen tuông của Bào Văn gây ra?"

Tôi gật đầu đáp: "Bào Văn cô ta trước nay luôn có tính chiếm hữu rất kinh khủng. Chỉ là trước giờ em vẫn tỏ ra rất yêu thương cô ta, cho nên Bào Văn mới không bộc lộ ra tính cách này. Bây giờ nghĩ lại có lẽ là do em quá thân với Tiểu Thúy nên cô ta mới lo lắng, lại thêm tính hay ghen sẵn có nên Bào Văn mới làm việc điên rồ như vậy. Nói thế nào đi nữa thì việc này ít nhất cũng khiến em hiểu ra một chuyện".
"Chuyện gì?", Tô Quảng Hạ tò mò hỏi.

Tôi đáp: "Chính là Bào Văn không hoàn toàn là diễn kịch mà cũng có tình cảm với em thật. Nếu không thì cô ta đã không điên cuồng như vậy, xem ra Bào Văn cũng khá yêu em. Nếu như vậy, em có thể yên tâm tiến hành kế hoạch của mình, chắc chắn cô ta sẽ trúng mỹ nam kế của em thôi".

Tô Quảng Hạ vỗ vai tôi, nói: "Cậu cứ tiến hành kế hoạch của mình cho tốt. Đúng rồi, cậu nói có một tên sát thủ đã chạy mất, cậu định làm thế nào?"

"Tiểu Thúy chưa chết thì bọn chúng sẽ còn ra tay, cho nên em sẽ giăng bẫy chờ bọn chúng tự chui đầu vào rọ", tôi cười đáp. Lúc này, bỗng dưng chiếc điện thoại của tôi rung lên.

Tôi cầm điện thoại lên xem, là chiếc điện thoại mà tôi và Bào Văn dùng để liên lạc với nhau. Tôi ra hiệu cho Tô Quảng Hạ đừng nói gì, sau đó ấn nút nghe. Bởi vì đó là số lạ, cho nên sau khi bắt điện thoại, tôi không vội lên tiếng trước. Đầu dây bên kia chuyền tới tiếng nói của một người có vẻ đang rất vội vã: "Đây là số của Nhĩ Hải thiếu gia đúng không?"
Thiếu gia? Tôi khẽ cau mày, hỏi: "Là tôi, ai đó?"

Người đó đáp: "Nhĩ Hải thiếu gia, đúng là anh rồi! Tốt quá rồi, tôi chính là người Tống tiên sinh bố trí ở đây. Bây giờ tôi rất cần sự giúp đỡ của thiếu gia, không biết thiếu gia có thể bớt chút thời gian tới gặp tôi không?"

Tôi nheo mắt lại, nghĩ ngợi về người mà Tống Vân Hải bố trí ở vùng Đông Bắc? Lẽ nào đây là một con cá lọt lưới sau cuộc càn quét của Lục Hiểu Phong? Nghĩ vậy, trong lòng tôi thoáng chốc nảy sinh một luồng sát khí. Tôi hỏi: "Ai có thể chứng minh thân phận của anh?"

Người đó đáp: "Thiếu gia không tin tôi cũng không sao, anh có thể gọi cho Tống tiên sinh để xác nhận lại".

Tôi hỏi tên hắn ta rồi gác máy, gọi điện cho Tống Vân Hải xác nhận đây đúng là một con cá lọt lưới xong xuôi, tôi mới gọi điện lại cho "chú cá nhỏ" kia, hỏi xem hắn ta đang ở đâu. Hắn nói mình đang ở trong một cửa hàng bán đồ nam ở phía đối diện Nhân Gian Phú Quý Hoa. Tôi bảo hắn đợi ở đó. Tôi báo với Tô Quảng Hạ một tiếng rồi rời khỏi phòng.
Sau khi ra khỏi cửa, tôi nhìn thấy Tiếu Thúy đang ngồi khóc còn chị Hoa và Trương Tam đang an ủi em ấy. Thấy tôi đi ra, chị Hoa toan đứng lên chào. Tôi xua xua tay, ý bảo không cần phải làm vậy rồi vội vã rời khỏi.

Rất nhanh sau tôi đã tới cửa hàng quần áo nam kia. Trong cửa hàng, một người đàn ông đang thờ ơ chọn quần áo. Thoạt nhìn người đó có vẻ rất bình thường nhưng trong ánh mắt lại có sự sắc bén khác người. Không chỉ có vậy, hai tay hắn đều nắm chặt thành nắm đấm, có thể thấy hắn đang vô cùng lo lắng.

Thấy tôi tới, mắt hắn sáng lên rồi bước về phía tôi, cung kính gọi hai tiếng: "Thiếu gia".

Tôi đáp: "Gọi Nhĩ Hải là được rồi, đi theo tôi".

Tôi đưa hắn lên tầng thượng. Sau đó, hai chúng tôi ngồi trên lan can hút thuốc. Tôi hỏi: "Vừa nãy anh nói cần tôi giúp. Giờ anh nói đi, có chuyện gì?"
Hắn ta cau mày đáp: "Là thế này, tối nay anh em tôi đang đóng ở Cáp Nhĩ Tân thì bị tấn công bất ngờ. Mạng tôi lớn nên mới may mắn thoát chết".

Tôi giả vờ kinh ngạc hỏi lại: "Anh nói gì cơ? Chúng ta bị tấn công bất ngờ sao?"

 

Hắn ta cẩn trọng quan sát phản ứng của tôi rồi hỏi: "Đúng vậy, lẽ nào anh không biết chuyện này?"

 

Tôi trả lời với vẻ không vui: "Cái gì gọi là không biết chứ? Lẽ nào đây là chuyện tôi phải biết sao? Tối nay tôi vừa bị Tả Thanh Lưu và Tô Quảng Hạ hành cho một trận, mãi mới thoát được. Tôi đâu biết được những việc khác? Còn nữa, anh đã điều tra ra ai là người tấn công chúng ta chưa? Đến tôi còn không biết cứ điểm của các anh ở đâu, vậy mà đối phương lại biết được. Lẽ nào chúng ta có nội gián?"

 

Hắn lắc đầu nói mình không biết gì hết, còn nói việc đã đến nước này, Tống Vân Hải muốn hắn tạm trở về để lánh nạn. Nhưng hiện giờ, tất cả mọi lối thoát đều bị người của Tô Quảng Hạ canh giữ nghiêm ngặt, hắn sợ sẽ không thoát được. Tôi lập tức hứa sẽ giúp hắn, hắn ta cảm ơn rối rít. Tôi nói: "Được rồi, anh cứ về đi. Để không thu hút sự chú ý của người khác, chúng ta sẽ tách nhau ra. Anh đi trước đi".

Hắn không nghĩ nhiều, đồng ý đi xuống trước. Lúc hắn quay lưng đi cũng là lúc tôi rút súng ra, nhắm thẳng vào đầu hắn bóp cò.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!