Viên đạn mang theo sát khí lạnh lẽo của tôi, vụt qua trước mắt đám khán giả, găm thẳng vào tai người đàn ông vạm vỡ kia, xuyên từ tai trái của hắn sang tai phải, sau đó bay ra ngoài.
Máu tươi đầm đìa.
Tất cả khán giả lập tức hét lên kinh hoàng. Hai tay tôi mỗi tay cầm một khẩu súng, ngắm chính xác vào bốn người đang định móc súng ra, nhanh chóng bóp cò bắn. Bốn người đó đều bị tôi bắn một phát bể đầu. Bạch Vân Phi cũng lấy súng lục ra, cấp tốc giải quyết hai người.
Hàng loạt tiếng hét hoảng sợ vang lên khắp sàn đấu, khán giả loạn hết lên rồi. Tôi đi ra, nhanh chóng bắn hai phát súng vào hai tên bảo kê đang có ý đồ bắt con tin, sau đó lại bắn một phát bể đầu tên định bắn Bạch Vân Phi. Bạch Vân Phi bóp cò súng giải quyết hai tên muốn chạy trốn. Chỉ trong chớp mắt, hai mười người, kẻ chết đã chết rồi, kẻ bất tỉnh cũng đã bất tỉnh rồi. Tôi lấy chiếc micro trong tay MC, bình tĩnh nhìn đám khán giả đang tuyệt vọng đập cửa sàn đấu nói: “Xin mọi người hãy bình tĩnh, đội lính đặc chủng chúng tôi đang thực hiện nhiệm vụ, chúng tôi sẽ không làm bị thương người vô tội. Xin mọi người yên tâm quay về chỗ ngồi. Mọi người hãy yên tâm, đây là sự bố trí an toàn nhất, bởi vì bên ngoài còn hỗn loạn hơn trong này nhiều”.
Đây là sự thực, ban nãy chị Hoa đã nhắn tin cho tôi, nói là có một nhóm cảnh sát và bộ đội đang đánh nhau túi bụi với lực lượng vũ trang vòng ngoài của Nhân Gian Phú Quý Hoa. Còn lực lượng vũ trang bên trong Nhân Gian Phú Quý Hoa thì đã sớm chẳng thấy tăm tích. Bọn họ đều đã rời đi theo chủ nhân của mình từ lâu rồi.
Nghe thấy tôi nói mình là lính đặc chủng, tất cả mọi người đều tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng bọn họ đều đã bình tĩnh lại. Còn đám võ sĩ trong sàn đấu ngầm bị tôi lợi dụng thì lại làm vẻ mặt vừa hoang mang vừa ngạc nhiên.
Advertisement
Tôi nói: “Bạch Vân Phi”.
Bạch Vân Phi lập tức bước ra khỏi hàng, đứng nghiêm rồi chào kiểu quân đội, lưng thẳng tắp như cọc ngắm, hô: “Có, thưa đội trưởng”.
“Trói hết toàn bộ những tên tội phạm gây bạo loạn đã hôn mê lại, kiểm kê số người tử vong”.
“Rõ, thưa đội trưởng”.
Advertisement
Bạch Vân Phi nhìn tôi cuồng nhiệt, sau đó đi chấp hành nhiệm vụ. Tôi nói với đám võ sĩ còn đang ngơ người: “Các anh, hôm nay, nhờ vào sự giúp đỡ tận tình của mọi người nên tôi mới có thể thành công hoàn thành nhiệm vụ. Tôi sẽ xin ý kiến cấp trên, tiến hành biểu dương và khen thưởng mọi người”.
Hình như có võ sĩ vẫn còn chưa làm quen với thân phận đột ngột thay đổi của tôi, cẩn thận hỏi: “Anh Hải, cho em hỏi anh đang đóng phim à?”
Tôi bật cười, cũng không trách cứ “sự ngốc nghếch” của cậu ta, ngược lại còn thấy cậu ta rất đáng yêu.
Tôi lấy điện thoại ra, gọi cho Tô Quảng Hạ, nghiêm túc nói: “Báo cáo đội trưởng Tô, tôi đã xử lý thành công mối uy hϊếp trong sàn đấu ngầm. Đội trưởng có thể dẫn người vào quét sạch ‘chiến trường’ bất cứ lúc nào”.
Chỉ lát sau, Tô Quảng Hạ đã đẩy cửa vào. Vì anh ấy cao đến hơn hai mét, lại thêm vóc người cường tráng, toàn thân đều toát lên luồng khí thế lạnh lùng bức người, tất cả mọi người đều rối rít nhìn anh ấy. Lúc trông thấy trên tay Tô Quảng Hạ đang cầm súng bắn tỉa, vẻ mặt mọi người càng trở nên sợ hãi hơn. Đến khi thấy sau lưng anh ấy còn có một nhóm người đeo súng bắn tỉa đi theo, mọi người đều bùng nổ. Nhưng có lẽ do trên người họ đều mặc quân phục rằn ri, có sức thuyết phục hơn tôi nhiều, vậy nên không có ai sợ hãi mà đều dùng ánh mắt cực kì kính trọng nhìn bọn họ.
Ánh mắt lạnh lùng của Tô Quảng Hạ quét qua khuôn mặt mọi người, trầm giọng nói: “Mọi người, tôi rất xin lỗi vì sự hỗn loạn chúng tôi đã gây ra khi chấp hành nhiệm vụ trong buổi tối hôm nay. Nhưng các bạn phải tin rằng mọi hành động của chúng tôi cũng đều vì bảo vệ đất nước, vì để mọi người có thể an ổn sinh sống. Còn nữa, để phòng tránh mọi người tiết lộ ảnh của chúng tôi ra ngoài, bây giờ xin hãy đưa điện thoại của các bạn cho thuộc hạ của tôi. Sau khi kiểm tra xác nhận điện thoại của mọi người không có vấn đề, chúng tôi sẽ trả lại điện thoại cho các bạn”.
Không thể không nói trên người Tô Quảng Hạ trời sinh đã có uy nghiêm của đế vương, vậy nên dù lời anh ấy nói không hề dễ nghe, nhưng chỉ cần anh ấy lên tiếng, bạn sẽ không tự chủ được mà phục tùng anh ấy, nghe theo sự chỉ huy của anh ấy. Đây chính là sức hấp dẫn riêng của Tô Quảng Hạ. Thế là cả sàn đấu yên tĩnh lại, mọi người đều phối hợp với yêu cầu của Tô Quảng Hạ.
Tô Quảng Hạ thấy mọi người đều phối hợp, chỉ vào một đội nói: “Các cậu mở tủ ở hai bên ra”.
Đội đó lập tức hành động. Sau khi bọn họ mở tủ ra, bên trong đầy ắp vũ khí, trong đó còn có rất nhiều vũ khí cực kì tiên tiến. Thật sự khó mà ngờ được Tả Thanh Lưu lại không tiếc cái giá lớn như vậy, cất giấu đồ tốt ở trong này. Rõ ràng ông ta biết để những đồ này ở đây có khả năng rất lớn sẽ bị mất trắng mà vẫn thoải mái như vậy. Tôi không khỏi nghi ngờ liệu ông ta có kế hoạch nào khác không?
Tô Quảng Hạ thì lại rất vui mừng, trước giờ anh ấy vẫn nghiêm túc thận trọng, vậy mà khi nhìn thấy thu được nhiều vũ khí đến vậy, vẻ mặt anh ấy không khác gì vừa chiếm được một món hời lớn. Tôi biết anh ấy thấy lấy được số vũ khí này sẽ đủ cho các anh em chơi đã đời một thời gian nên mới vui vẻ.
Lúc bấy giờ, Bạch Vân Phi đi đến báo cáo cho tôi tình hình thương vong của đám bảo kê. Có thể thấy mặc dù Tô Quảng Hạ là đội trưởng của tôi nhưng trong mắt anh ta chỉ có một đội trưởng là tôi, vì vậy tôi đoán anh ta không phải lính của Tô Quảng Hạ mà được cấp trên trực tiếp phái tới.
Tôi cười nói: “Đã rõ. Bạch Vân Phi, anh làm rất tốt. Tối nay nếu không có anh, tôi hoàn toàn không thể hoàn thành nhiệm vụ này được”.
Nói thật là tôi chỉ nói mấy từ thuốc mê và hợp tác, vậy mà Bạch Vân Phi đã có thể hiểu được ý tôi, còn lập ra một loạt kế hoạch, điều này chứng minh anh ta rất có tài. Nếu tối nay không nhờ vào thủ đoạn đối thủ khó mà đoán được của bọn họ, tôi nghĩ khả năng có thể hoàn thành nhiệm vụ mà không làm bất kỳ một người xung quanh nào bị thương không lớn.
Nghĩ đến đây, tôi vỗ vai Bạch Vân Phi, khen ngợi từ tận đáy lòng: “Chàng trai, không thể không nói anh rất có triển vọng đấy”.
“Cảm ơn lời khen của đội trưởng”. Bạch Vân Phu cười đáp, nụ cười chất phác hàm hậu.
Đúng lúc đó, Tô Quảng Hàm đi tới. Tôi chào kiểu quân đội với anh ấy, anh ấy khoát tay nói: “Được rồi, đừng câu nệ tiểu tiết. Thằng nhóc nhà cậu được lắm, tôi còn lo tôi giao nhiệm vụ này cho cậu là hơi nghiêm khắc, thực tế đã chứng minh mắt nhìn của ông đây rất chuẩn xác, không nhìn nhầm người”.
Tôi nói: “Lần này tôi có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ như vậy cũng là nhờ có sự giúp đỡ của đồng chí Bạch Vân Phi đây”.
Tôi nói rồi kể lại hết chuyện Bạch Vân Phi đã tập hợp sức mạnh của mọi người lại, lập kế hoạch, rồi cùng mọi người lần lượt đánh bại đối thủ như thế nào. Phải biết trông có vẻ bọn họ làm những chuyện này rất dễ, nhưng thực ra rất khó. Nó yêu cầu rất cao về mặt nắm bắt tâm lý những tên bảo kê, về chiến thuật yểm trợ và phân công hợp tác, còn cả sự ăn ý giữa đồng đội với nhau. Nếu để tôi tự làm cũng chẳng chắc tôi có thể làm tốt bằng anh ta.
Tiểu Thúy núp sau cánh gà cầm một chai nước đến đưa cho tôi. Tôi vặn nắp ra uống một ngụm, thấy Tô Quảng Hạ nhìn Bạch Vân Phi bằng ánh mắt dò xét, trên mặt hiện lên vẻ tán thưởng, nhưng lời nói ra lại khiến tôi hơi bất ngờ. Anh ấy nói: “Tôi vốn tưởng bố cậu phái cậu đến đây là muốn để cậu được khen thưởng ké với chúng tôi, đánh bóng tên tuổi, chuẩn bị cho con đường làm quan sau này của cậu. Không ngờ thì ra thằng nhóc cậu thật sự cũng có chút bản lĩnh”.
Sao cơ? Thì ra Bạch Vân Phi cũng có lai lịch không nhỏ? Nếu đúng thật là thế, vậy anh ta đúng là hiếm có khó tìm. Dù có chỗ dựa nhưng Bạch Vân Phi không hề có tính hung hăng kiêu ngạo, tự nhận mình hơn người như đám thiếu gia nhà quyền thế mà lại rất chịu khó, rất dễ mến.
Tôi vừa mới nghĩ đến đó đã nghe Bạch Vân Phi nói: “Cảm ơn lời khen của anh vợ ạ”.
Anh vợ? Tôi còn chưa kịp nuốt ngụm nước xuống đã phun hết lên mặt Bạch Vân Phi. Bạch Vân Phi vội vàng lau mặt, cười ngây ngô nói: “Đội trưởng à, anh làm gì thế?”
Tôi không để ý đến anh ta mà chỉ nhìn Tô Quảng Hạ như đang muốn chứng thực. Tô Quảng Hạ ho khan một tiếng, nghiêm chỉnh nói: “Không được gọi linh tinh”.
Anh ấy nói rồi nhìn tôi giải thích: “Đúng là hai nhà bọn tôi đang có ý định cưới hỏi. Bạch Vân Phi thích em gái tôi, nhưng đó chỉ là tình cảm đơn phương của cậu ta thôi. Em gái tôi không có hứng thú với cậu ta, cậu...”
Nói đến đó, anh ấy đột nhiên ngậm miệng lại, còn Bạch Vân Phi lại hiếu kỳ hỏi: “Anh vợ, ‘cậu’ cái gì? Sao anh nói được một nửa rồi không nói nữa vậy?”
Tôi thì hiểu rồi, Tô Quảng Hạ đang muốn nói “cậu yên tâm đi”, có điều anh ấy đột nhiên nhớ ra tôi và Tô Nhược Thủy đã không còn quan hệ gì nữa. Dù cho Tô Nhược Thủy có thích Bạch Vân Phi, tôi cũng đâu có lập trường để nói gì? Tôi lúng túng cười cười, chuyển chủ đề: “Đội trưởng, bây giờ tình hình bên ngoài sao rồi?”
Vừa nhắc đến chuyện chính, Bạch Vân Phi lập tức cất vẻ mặt hiếu kỳ đi, nghiêm túc nghe chúng tôi nói chuyện.
Tô Quảng Hạ nói: “Tình hình không tồi. Hiện giờ chỉ có khu vực bên ngoài Nhân Gian Phú Quý Hoa là còn lại một số kẻ gây náo loạn. Thực lực những tên này không yếu, nhưng bọn chúng thiếu đồ dự bị nghiêm trọng”.
“Đồ dự bị?”
Tô Quảng Hạ gật đầu nói: “Đúng thế, là đồ dự bị, chính là mấy thứ bọn chúng cần ví dụ như đạn hay lựu đạn. Nếu toàn bộ số đó bị hỏng, chúng sẽ không có đạn dược để bổ sung, nhờ thế mà chúng ta đã chiếm được ưu thế tuyệt đối. Chỉ có một điều đáng tiếc duy nhất là Tả Thanh Lưu đã trốn rồi”.
Tôi nói: “Lão cáo già Tả Thanh Lưu cố tình để lại người ở bên ngoài, mục đích là để đám người đó liều mạng chống trả, giả vờ như bọn họ đang liều chết bảo vệ ông ta, khiến chúng ta tưởng ông ta còn ở tầng trên, sau đó lợi dụng chiến thuật trì hoãn này để cao chạy xa bay”.
Dù ngoài miệng nói vậy, nhưng thực ra trong lòng tôi vẫn thấy hơi nghi hoặc, bởi vì theo suy đoán của tôi, Tả Thanh Lưu chắc sẽ không rời đi gọn gàng dứt khoát như vậy mới đúng. Chắc chắn ông ta sẽ lợi dụng thân phận của ông nội tôi, cũng chính là Trần Giang Hà để tìm kiếm lối thoát tốt hơn cho mình. Lẽ nào tôi đã đánh giá cao sự can đảm của ông ta, ông ta căn bản không hề có suy nghĩ đó, trong đầu ông ta thực sự chỉ có hai chữ chạy trốn thôi ư?
Tôi đang suy nghĩ, chiếc điện thoại trong túi đột nhiên kêu lên. Chiếc điện thoại này tôi dùng để liên lạc với Tô Quảng Hạ. Lúc đưa số cho Tả Thanh Lưu, tôi cho ông ta số này.
Tôi nói với Tô Quảng Hạ: “Tả Thanh Lưu gọi”.
Tô Quảng Hạ trầm giọng nói: “Đợi chút, từ từ đừng nghe máy, tôi sẽ sai người truy theo số điện thoại này”.
Tôi gật đầu, đến khi Tô Quảng Hạ bảo đã bố trí xong, tôi mới nhấn nút nhận cuộc gọi. Đầu dây bên kia ngay lập tức truyền đến tiếng của Tả Thanh Lưu. Ông ta hỏi: “Nhĩ Hải, bên chỗ cậu giờ thế nào rồi?”
Trong lòng tôi khẽ động, biết ông ta đột nhiên mất liên lạc với hai mười người kia nên chắc chắn đang rất nóng ruột. Thế nên tôi cố tình hạ thấp giọng nói: “Ông Khuyển, ngài hãy nghe tôi nói, chỗ tôi xảy ra chuyện lớn rồi. Đám bảo kê bên chỗ chúng tôi đột nhiên làm loạn khán đài, chĩa súng vào đầu rất nhiều khán giả. Không chỉ vậy, cái tên bộ đội to con lúc trước bỗng nhiên xông vào, bây giờ đang đánh nhau với đám bảo kê. Ngài bảo chuyện này là sao, đến giờ tôi vẫn không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì”.
Tả Thanh Lưu đột nhiên cười lạnh một tiếng, tiếng cười lạnh băng hệt như trận tuyết rơi giữa mùa đông rét buốt. Ông ta nói: “Nhĩ Hải, cậu chết chắc rồi, cậu biết chứ?”