"Anh em ruột", lúc nghĩ tới điều này, tôi còn tưởng cõi lòng đã sắt đá lạnh lẽo của mình sẽ nhói đau. Nhưng chỉ trong thoáng chốc thôi, tôi đã bình thản trở lại. Tôi biết rõ, hắn đã làm quá nhiều chuyện ác, chạm vào ‘vảy ngược’ của tôi quá nhiều lần. Dù hắn có là anh em ruột thịt của mình, tôi cũng tuyệt đối không tha thứ.
Tôi lạnh nhạt: “Phải, tao chỉ mong mày chết đi. Nhưng bố nuôi và vợ tao lại không thích tao làm như vậy. Thế nên, tao đành cho mày sống thêm một lần nữa vậy”.
Trần Danh lạnh lùng hừ nhẹ, mắng tôi là “thằng hèn”.
Tôi không để tâm đến lời chế giễu của hắn, chỉ mở cửa xe, thờ ơ nói: “Tao sẽ gọi điện báo lại với bố nuôi về chuyện này. Đi đi, không tiễn”.
Dứt lời, tôi nhảy xuống xe. Trần Danh giả cũng phóng xe rời đi. Tôi nhanh chóng đi vào một con ngõ tối, thay bộ quần áo trước đó. Còn bộ quần áo vừa cởi ra và mũ, khẩu trang đều được vứt đi. Ở đây rất hoang vắng, không có camera, nên tôi thay đồ xong có thể đường đường chính chính bước ra. Tôi gọi điện cho Tiểu Thúy, em ấy báo cho tôi biết em ấy đang ở đâu. Sau đó, tôi đến chỗ Tiểu Thúy để gặp em ấy. Hai người chúng tôi dạo phố chán chê, mua một mớ đồ rồi mới quay lại Nhân Gian Phú Quý Hoa. Mà lần này, tôi cảm giác rõ ràng bầu không khí ở Nhân Gian Phú Quý Hoa đã trở nên căng thẳng hơn.
Nhưng vì ngày nào tôi và Tiểu Thúy cũng đi đi về về, nên chẳng ai kiểm tra chúng tôi cả. Sau khi đến Tửu Trì Nhục Lâm, tôi bảo Tiểu Thúy đưa đồ đã mua cho chị Hoa và Trương Tam. Còn tôi nhấn số gọi cho Bào Văn. Sau khi nối máy, tôi hỏi Bào Văn: “Trần Danh đã gọi điện cho em chưa?”
Bào Văn đáp với giọng bực bội: “Anh ta gọi cho bố nuôi rồi. Không ngờ tên ngu xuẩn đó lại manh động đến thế. Manh động thì thôi đi, rõ ràng thực lực vẫn chưa đủ mạnh mà còn nhúng tay vào nhiệm vụ của anh. Giờ thì hay rồi, làm kế hoạch của anh bị gián đoạn. Sau này anh muốn ám sát Tả Thanh Lưu sẽ không còn dễ dàng như vậy nữa”.
Advertisement
Xem ra Trần Danh giả cũng thành thật đấy chứ, không nói dối trước mặt Tống Vân Hải, cũng không hắt nước bẩn lên người tôi. Nhưng tôi nghĩ không phải là hắn không muốn làm thế, mà là không dám. Vì tôi biết, Tống Vân Hải nhất định sẽ điều tra rõ ràng chuyện này. Nếu hắn dám có lời gian dối thì tiêu tùng.
Tôi hờ hững đáp: “Nếu không phải vì em và bố nuôi thì anh chắc chắn không muốn bỏ qua cơ hội gϊếŧ hắn lần này đâu”.
Bào Văn hài lòng nói: “Chồng à, anh làm tốt lắm. Bố nuôi còn có lời khen ngợi anh mà. Ông ấy nói không uổng công đã yêu thương anh, anh không hề khiến ông ấy thất vọng”.
Tôi dịu dàng hỏi lại: “Vậy em thì sao? Có thấy chồng em rất giỏi không?”
Advertisement
Bào Văn vội đáp: “Giỏi, dĩ nhiên là chồng em rất giỏi rồi. Em thật sự muốn ngay lập tức bay đến bên anh, kề vai chiến đấu cùng anh”.
Tôi tỏ ra mong chờ: “Vậy em đến đây đi. Tống Giai Âm đó đã đi rồi, em còn sợ cái gì?”
Bào Văn cười khanh khách: “Anh đó, bình thường thông minh là thế, mà sao cứ đụng đến chuyện của em thì lại thiếu sáng suốt như vậy? Anh nghĩ mà xem, Tống Giai Âm xảy ra chuyện lớn đến thế, liệu phía trên có chịu để yên không? Không. Họ chắc chắn sẽ sai người điều tra chuyện này. Làm sao mà Tả Thanh Lưu có thể lẩn trốn dễ dàng được! Nên em không thể đến đó. Không chỉ em không thể đến, Trần Danh cũng buộc phải quay về”.
Tôi không hề bất ngờ khi biết chuyện Trần Danh giả phải rời đi. Dù sao thì giờ đây hắn cũng đã gây ra rắc rối lớn như vậy. Tả Thanh Lưu muốn tra ra hắn là chuyện không khó chút nào. Ông ta chỉ cần điều tra từ mấy cái xác trên sân thượng thì sẽ biết đó chính là hắn. Vì vậy, hắn phải nhanh chóng rời khỏi đây. Nếu không, Tả Thanh Lưu và thuộc hạ của ông ta chắc chắn sẽ băm hắn thành trăm mảnh. Chỉ cần Trần Danh giả rời đi, ở đây sẽ còn mỗi mình tôi có thể làm việc “giúp” Tống Vân Hải. Tống Vân Hải hẳn tức tối lắm.
Đang chìm trong suy nghĩ, tôi bỗng nghe Bào Văn cất lời: “Chồng này, anh ở Đông Bắc nhất định phải thể hiện thật tốt nhé. Bố nuôi nói rằng ông ấy chờ anh hoàn thành nhiệm vụ lần này xong xuôi sẽ khen thưởng anh đó”.
Tôi lập tức cam đoan: “Em yên tâm. Anh nhất định sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ lần này. Không chỉ vì tổ chức, mà hơn cả là vì em”.
Nghe những lời này của tôi, Bào Văn bèn bật cười ngọt ngào. Chúng tôi trò chuyện với nhau một lúc, cũng chỉ toàn mấy lời mật ngọt âu yếm thôi. Đến khi Bào Văn cảm thấy nói đủ rồi mới cúp máy. Còn tôi thì tỏ vẻ bản thân là một người chồng rất nhớ vợ, đợi cô ta cúp rồi mới đặt điện thoại xuống.
Sau khi cúp máy, tôi xoa xoa huyệt thái dương. Tôi thuận lợi gán tội cho Trần Danh giả, đồng thời còn khiến hắn phải rời khỏi Cáp Nhĩ Tân. Kế hoạch đã thành công bước đầu, bước thứ hai nên hành động thế nào đây? Giờ đây, Nhân Gian Phú Quý Hoa bất kỳ lúc nào cũng có thể biến thành một địa điểm bé nhỏ. Nói trắng ra, khi Tả Thanh Lưu đã từ bỏ nơi này, tôi muốn vào sàn đấu ngầm có lẽ là chuyện không khó lắm.
Nghĩ đến đây, trong đầu tôi bỗng nảy sinh một kế hoạch. Kế hoạch này vừa nảy ra, tôi bèn bảo chị Hoa đến bàn chuyện với mình. Chị ta nhìn tôi: “Anh chàng đẹp trai, khoảng thời gian vừa qua cậu đã mua rất nhiều đồ tốt cho ba người chúng tôi. Cảm ơn nhé, tốn kém cho cậu quá”.
Tôi cười đáp: “Ba người đi theo tôi mà. Đây là phần thưởng mà cả ba xứng đáng nhận được”.
Chị Hoa cười khanh khách, nói: “Cậu đối xử tốt với chúng tôi như vậy, chúng tôi cũng sẽ không nhận không đồ của cậu đâu. Nói đi, tối nay cậu gọi tôi đến vì chuyện gì?”
Tôi trả lời: “Chị cũng biết lần trước tôi muốn đưa nội ứng vào sàn đấu ngầm, nhưng vì nhiều lý do khác nhau nên đã thất bại. Bây giờ tôi muốn đích thân đến sàn đấu ngầm xem sao, nhưng cần đến sự trợ giúp từ chị”.
Chị Hoa hơi nhíu mày, nói: “Cậu muốn thay thế vị trí của Vương Hào?”
Tôi khẽ gật đầu. Chị ta trông khá lo lắng, châm một điếu thuốc, vừa hút vừa nghĩ ngợi: “Cậu tính làm thế nào?”
Tôi đáp: “Nghe nói rất khó lấy được vé vào sàn đấu ngầm? Thiết nghĩ một người chi ra mấy trăm ngàn mỗi ngày ở đây như tôi, chắc là đủ tư cách có một tấm vé nhỉ?”
Chị Hoa trả lời: “Nếu để tôi đi hỏi, dù có lấy được vé, thì cũng sợ… quan hệ của hai chúng ta bại lộ. Không phải cậu luôn muốn tôi làm tay trong cho cậu à?”
Tôi lắc đầu: “Không cần nữa. Bây giờ đêm nào tôi cũng vui vẻ ở Tửu Trì Nhục Lâm, e là cả Tả Thanh Lưu cũng biết chuyện này đấy chứ. Đã vậy, việc tôi và chị thân thiết với nhau chẳng phải rất bình thường sao? Nếu như chị cố ý giữ khoảng cách với tôi, ngược lại còn khiến ông ta hoài nghi. Nhưng nếu chị đường đường chính chính muốn lấy vé cho tôi, nói là tôi muốn đi xem, thì ông ta sẽ không nghi ngờ gì đâu. Huống chi, tên Vương Hào ấy không làm khó chị, hơn nữa còn sẽ vui vẻ đồng ý đấy. Chị biết tại sao không?”
Chị Hoa nhướng mày, đảo mắt, nhả khói rồi nói: “Vương Hào muốn dạy dỗ cậu. Nếu việc Vương Hào ở ngoài không đánh thắng cậu để Khuyển gia biết được, sẽ nghĩ Vương Hào so đo ân oán riêng tư vào thời điểm mấu chốt, không thích ông ta. Nhưng sàn đấu ngầm thì khác, đó chính là địa bàn của Vương Hào, có rất nhiều võ sĩ của thế giới ngầm ở đó. Vương Hào vừa muốn xử trí cậu, vừa không muốn chuyện đó lan truyền ra ngoài là điều dễ như trở bàn tay. Vì vậy, việc cậu muốn đến sàn đấu rất đúng ý ông ta. Tôi nói không sai chứ?”
Tôi gật đầu: “Chị Hoa quả là thông minh. Đúng vậy. Thế nên chị cứ yên tâm làm việc này cho tôi. Những chuyện sau đó, tôi tự có sắp xếp. Chị yên tâm. Dù xảy ra chuyện, tôi cũng sẽ bảo vệ chị và Trương Tam, Tiểu Thúy, không để mọi người gặp bất trắc đâu”.
Chị Hoa bật cười, nói: “Cậu Nhĩ đúng là rất dịu dàng. Bảo sao con bé Tiểu Thúy lại mê mẩn cậu như vậy”.
Tôi khá bất ngờ khi nghe chị Hoa nói vậy, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ chị ta đang đùa thôi. Chị Hoa cũng không nói gì nữa, từ tốn đứng dậy, cười bảo: “Vậy tôi đi làm chuyện đó giúp cậu. Nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở cậu một câu, vào được sàn đấu rồi thì nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối đừng chủ động khiêu khích”.
Tôi mỉm cười đáp lời: “Được”.
Chị Hoa nói xong thì rời đi. Tiểu Thúy cầm một ấm trà vào và rót cho tôi một cốc. Em ấy cười nói: “Anh Hải, trà kỷ tử hoa cúc này sẽ giúp anh hạ hỏa, bổ sung năng lượng”.
Tôi nhận cốc trà từ tay Tiểu Thúy, nói tiếng cảm ơn. Sau đó tôi tiếp tục nghĩ xem sau khi vào được sàn đấu ngầm thì mình phải làm gì.
Lúc này, Tiểu Thúy đi đến bóp vai cho tôi. Tôi không quen lắm, nhưng vì tay nghề xoa bóp của em ấy rất dễ chịu nên tôi cũng không từ chối. Em ấy hỏi tôi: “Anh Hải, anh muốn đến sàn đấu ngầm sao?”
Tôi gật đầu. Em ấy cắn môi, dè dặt hỏi: “Em đi cùng anh nhé”.
“Em?” Tôi chau mày, đáp: “Không được. Em không phù hợp”.
Tiểu Thúy lập tức để lộ vẻ thất vọng. Em ấy cúi đầu, gương mặt ửng đỏ, bối rối nói: “Em… em không có ý gì khác. Em chỉ sợ anh gặp chuyện nên muốn đi theo anh thôi, có vậy thì em mới yên tâm được. Nếu anh cảm thấy thân phận của em khiến anh mất mặt, vậy thì cho em… xin lỗi ạ. Em quên mất bản thân mình chỉ là… chỉ là…”
Tôi vốn đang chìm trong suy nghĩ, nhưng vừa ngẩng lên đã thấy em ấy cúi đầu, nước mắt lã chã rơi. Dáng vẻ đó khiến người ta cảm thấy rất đau lòng. Tôi nghĩ lời nói của mình đã khiến Tiểu Thúy hiểu lầm, bèn giải thích: “Em hiểu lầm rồi, anh không có ý xem thường em. Chỉ là lần này anh đến sàn đấu ngầm vì có chuyện phải làm. Chuyện này có lẽ sẽ khá nguy hiểm, nên anh mới không dẫn em theo. Anh đi một mình thì sẽ tiện thoát thân hơn nếu xảy ra chuyện. Còn nếu như đưa em theo, e rằng sẽ liên lụy em”.
Tiểu Thúy nghe xong thì hơi đờ ra, sau đó lập tức ngước mắt nhìn tôi, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nói: “Em không sợ. Em là nhân viên ở đây, Vương Hào sẽ không làm khó em đâu. Đến lúc đó, em sẽ nói mình bị anh kéo theo, bảo họ tha cho em. Em tuyệt đối sẽ không gây thêm phiền phức cho anh đâu, thật đó”.
Tôi nhìn vẻ khẩn cầu của Tiểu Thúy mà cảm thấy có chút khó hiểu, bèn hỏi em ấy vì sao nhất định muốn đi theo tôi. Chẳng lẽ, em ấy thích xem thi đấu đến thế? Tôi luôn nghĩ chỉ có đàn ông mới thích đến sàn đấu thôi. Còn phụ nữ hiếm ai hứng thú với mấy thứ này, thường thì họ thấy phim truyền hình thú vị hơn là đánh đấm.
Tiểu Thúy hơi ngẩn người rồi lập tức mỉm cười, cả nước mắt của em ấy cũng ánh lên nét cười, nói: “Phải ạ. Em cực kỳ thích đến xem mấy kiểu thi đấu như vậy. Anh Hải, anh dẫn em theo với nhé”.
Tôi khẽ gật đầu, đáp: “Thôi được. Nhưng em phải nhớ rõ điều này. Khi anh gặp chuyện, em phải lập tức phủi sạch quan hệ với anh. Đừng có làm mấy chuyện ân nghĩa gì hết, sẽ liên lụy em đấy”.
Tiểu Thúy vui vẻ tươi cười: “Anh Hải yên tâm ạ. Em nhất định sẽ không làm vướng chân anh đâu”.
Tôi bảo “Được”, sau đó không nói gì nữa, tiếp tục suy nghĩ. Tiểu Thúy đấm bóp cho tôi một hồi thì bảo mình phải thay đồ, sau đó vừa ngân nga vừa chạy đi.
Nhìn theo bóng lưng của em ấy, tôi thở dài bất lực. Tôi dùng chiếc điện thoại liên lạc với Tô Quảng Hạ để gọi cho Bạch Vân Phi – nội ứng của chúng tôi ở sàn đấu ngầm. Tôi bảo rằng mình sắp đến đó, cũng thuật lại kế hoạch của mình với anh ta. Bạch Vân Phi nghe xong, đáp rằng sẽ dốc hết sức để phối hợp với tôi.
Tôi vừa đặt điện thoại xuống thì chị Hoa vừa mở cửa phòng vừa vặn eo tiến vào. Chị ta đưa cho tôi hai tấm vé, nhìn đồng hồ rồi nói: “Sàn đấu ngầm sẽ bắt đầu vào lúc chín giờ. Vẫn còn mười phút nữa, giờ hai người có thể vào đó rồi”.
Tôi cầm vé rồi đứng dậy, bước ra cửa. Vừa mở cửa, tôi đã nhìn thấy Tiểu Thúy. Em ấy ăn vận rất đẹp, mái tóc dài hơi xoăn, chiếc đầm đỏ dài đến gối vô cùng bắt mắt. Tiểu Thúy mang đôi cao gót màu trắng, đeo trang sức mà tôi đã mua cho em ấy. Em ấy đứng đó, tựa như một công chúa nhỏ không nhuốm gió sương. Xoay xoay người, em ấy háo hức hỏi tôi: “Anh Hải, em có đẹp không ạ?”
Tôi cười, đáp: “Rất đẹp”.
Tiểu Thúy khoác tay tôi đầy âu yếm, nói: “Chỉ cần không khiến anh mất mặt là được. Chúng ta đi thôi”.