Trần Danh giả chuẩn bị hành động, tôi bỗng cảm thấy hào hứng vô cùng. Bởi vì tôi biết, Trần Danh giả sắp rơi xuống vực rồi. Mà thứ chờ đợi hắn, chính là cơn ác mộng hắn sẽ mãi mãi không bao giờ quên được.
Hưng phấn thì hưng phấn, chứ có vài việc vẫn cần chuẩn bị. Đêm đó, tôi nhét hai khẩu súng lục vào người, giấu thêm hai con dao vào hai bên tay áo. Một trong số đó chính là di vật của bố tôi. Sau đó, tôi gọi Tiểu Thúy ra. Bởi vì nghề nghiệp của em ấy, hơn nữa gần đây tôi còn là khách quen của Tửu Trì Nhục Lâm, chuyện này mọi người đều biết. Vì thế tôi gọi em ấy sẽ không khiến người ta nghi ngờ.
Sau khi Tiểu Thúy tới, tôi bảo: “Em diễn kịch đi, anh chuẩn bị một chút”.
Tiểu Thúy cũng chẳng ngại ngùng gì, em ấy bắt đầu ngồi xuống ghế sa lông, cất tiếng rêи ɾỉ, vừa rên vừa tự cọ lên mặt mình. Có lẽ là định làm cho mặt trông đỏ lên, chứ nếu cứ vậy mà ra ngoài, để người khác phát hiện có gì lạ thì không hay.
Có lẽ là sợ người khác không biết chúng tôi đang “làm gì”, Tiểu Thúy kêu cũng rất nhiệt tình. Còn tôi thì bỏ băng đạn, còn có cồn, băng gạc vào túi xách của em ấy, ngoài ra còn có một chiếc áo khoác đen, mũ, khẩu trang và vài thứ khác. Đợi khoảng nửa tiếng sau, tôi nhận được tin nhắn của Lục Hiểu Phong, tin nhắn nói Trần Danh giả đã tới Nhân Gian Phú Quý Hoa. Tôi cắm tai nghe điện thoại, nhét máy vào túi, sau đó vỗ vỗ bả vai Tiểu Thúy, bảo có thể dừng được rồi.
Cứ thế, năm phút sau, chúng tôi ra khỏi phòng. Vừa mở cửa ra thì phát hiện bên ngoài có mấy gã đàn ông đang đứng. Bọn họ đều dùng một loại ánh mắt vừa mê gái vừa đáng khinh nhìn tôi và Tiểu Thúy. Không ngờ tôi lại trông thấy Vương Hào ở cuối thành lang. Trông thấy tôi, đáy mắt Vương Hào bỗng xuất hiện vài phần tức giận. Mâu thuẫn giữa tôi và ông ta cũng không nhỏ, nếu không phải vì mấy người phía Tống Giai Âm đã đi rồi, còn Tả Thanh Lưu một tay che trời ở Đông Bắc, giờ này chắc ông ta vẫn còn đang ngồi trong phòng giam. Vậy nên, vừa trông thấy tôi, đương nhiên ông ta sẽ muốn báo thù.
Advertisement
Vương Hào định đi về phía chúng tôi thì bị một người đàn ông trông khoảng bốn mươi tuổi giữ lại. Người kia nhìn ông ta cảnh cáo, ông ta lập tức quay sang giải thích với đối phương, không làm bữa nữa.
Tiểu Thúy cũng biết khúc mắc giữa tôi và Vương Hào. Chờ sau khi đi vào thang máy, em ấy mới hỏi tại sao Vương Hào không có lao lên đánh tôi. Tôi bảo giờ đang là thời gian đặc biệt, nếu tên kia gây chuyện thì chính là thêm việc cho Tả Thanh Lưu, vậy nên dù ông ta tức giận đến cỡ nào cũng không dám làm gì cả.
Nghĩ vậy, tôi lại cảm thấy tay Vương Hào này cũng uất ức ra phết.
Tiểu Thúy gật đầu cười, bảo thì ra là thế. Sau đó em ấy nhìn tôi đầy hâm mộ: “Anh Hải, sao anh lại thông minh quá vậy? Bất kể là chuyện gì, anh đều có thể nhìn ra một cách chuẩn xác ngay được”.
Advertisement
Tôi cười đáp: “Bị hại nhiều rồi thì tự nhiên sẽ dễ dàng nhìn thấu nhiều chuyện hơn thôi”.
Tiểu Thúy nói với vẻ ao ước: “Thật muốn biết anh Hải đã trải qua những chuyện gì”.
Nhớ tới những khổ cực đã phải nếm trải, và cả quãng thời gian nở mày nở mặt khi trước, tôi châm thuốc, cùng em ấy ra khỏi thang máy: “Em không biết thì vẫn hơn, nếu không có lẽ em sẽ hoài nghi cuộc đời mất. Bởi vì đó là cả một quãng đau thương, là trải nghiệm khiến anh không muốn nhớ lại”.
Tiểu Thúy không nói gì nữa, chỉ đi theo tôi ra khỏi Nhân Gian Phú Quý Hoa. Hai chúng tôi đi được một đoạn, sau khi quặt vào lối rẽ, tôi đưa thẻ ngân hàng cho em ấy rồi bảo: “Em đi chơi đi, muốn tiêu thế nào cũng được. Anh đi bàn công chuyện, khi nào về sẽ tìm em”.
Tiểu Thúy bảo em ấy không cần thẻ ngân hàng đâu, tôi đáp không sao. Sau khi nhét thẻ vào tay Tiểu Thúy, tôi cầm túi xách của em ấy, nhanh chóng rời đi. Nương theo bóng tối và cây đại thụ ven đường, tôi lặng lẽ mò tới gần tòa cao ốc mà Lục Hiểu Phong nhắc tới. Tôi cởϊ áσ khoác, mặc chiếc áo khoác dài trong túi vào, đội mũ và đeo khẩu trang lên. Xong việc, tôi bấm gọi cho Lục Hiểu Phong: “Báo vị trí”.
Lục Hiểu Phong nói: “Hắn đang ở góc sân thượng. Người của chú đã chắn Tả Thanh Lưu lại rồi, vậy nên hắn vẫn chần chừ chưa nổ súng. Ngoài ra, người của chú cũng đã làm bộ như phát hiện ra hắn, nói cho Tả Thanh Lưu biết rồi. Hiện giờ, một đám thuộc hạ của Tả Thanh Lưu đã lặng lẽ tiến vào cao ốc. Chắc là sắp lên đến sân thượng vây hắn lại rồi. Hiện giờ cháu qua là có thể “giải cứu” hắn đúng lúc đấy”.
Tôi bảo: “Tốt quá rồi. Có điều chú bảo người của chú để ý chút nha. Tên Trần Danh giả này rất cẩn thận, nếu thấy người của chú chắn ở bên đó, không chừng lại phát hiện ra điều gì cũng nên. Đến lúc đó, nếu hắn thẹn quá hóa giận mà nổ súng, chúng ta sẽ tổn thất một nhân tài, một người được Tả Thanh Lưu tin tưởng”.
Lục Hiểu Phong bảo tôi cứ yên tâm, sau đó tôi bèn tiến vào cao ốc. Bên trong cao ốc này rộng chẳng khác nào quảng trường Vanda, mỗi tầng đều có hạng mục kinh doanh riêng. Từ những nhãn hiệu quần áo ở tầng một cho tới đủ loại cửa hàng ăn uống trên tầng cao nhất, trông rất đâu ra đó. Chỉ là vì vị trí hẻo lánh, vậy nên không có nhiều người. Có rất nhiều nhân viên phục vụ rảnh rỗi ngồi nghịch di động ở sau quầy. Trong tình hình như vậy, tôi lặng lẽ tiến vào thang máy, lên thẳng tầng cao nhất.
Thang máy còn chưa lên đến nơi, Lục Thiểu Phong đã báo: “Hắn nổ súng rồi”.
Nghe vậy, lòng tôi trầm xuống: “Có chuyện gì thế ạ?”
“Đúng như cháu nói, hắn phát hiện mình bị vây đánh nên thẹn quá hóa giận, không quan tâm xem người ở cửa sổ là ai nữa, mặc kệ có gϊếŧ được Tả Thanh Lưu hay không thì cũng nổ súng. Cũng may người của chú né nhanh. Tuy rằng bị thương nhưng không nguy hiểm tới tính mạng. Hiện giờ người của Tả Thanh Lưu đã lên sân thượng rồi, lúc cháu lên nhớ cẩn thận một chút”. Lục Hiểu Phong có hơi lo lắng dặn tôi. “Không chỉ cần đề phòng người của Tả Thanh Lưu mà còn phải đề phòng cả người của Trần Danh giả nữa. Hắn có năm tên thủ hạ đi cùng, chỉ là mai phục ở chỗ khác thôi. Chú sợ Trần Danh giả sẽ không cảm kích chuyện cháu cứu hắn mà còn nhân cơ hội gϊếŧ cháu”.
Tôi bình tĩnh đáp: “Chú cứ yên tâm, cháu sẽ chú ý”.
“Ừ, người của Trần Danh giả đã phát hiện có vấn đề, xông lên trên rồi. Nhưng người của Tả Thanh Lưu cũng đang lục tục kéo tới trợ giúp thêm, mấy người bọn họ hẳn là không thoát được. Cháu cũng phải cẩn thận đấy, người của chú sẽ xử lí bớt mấy người của Tả Thanh Lưu tới trợ giúp, tạo cơ hội cho cháu chạy thoát”. Lục Hiểu Phong nói.
Tôi trả lời: “Cháu rõ rồi ạ. Chú Lục, để chú phải lo lắng rồi. Giờ cháu cúp máy đây ạ”.
“Ừ, nhớ cẩn thận đấy”. Trước khi dập máy, Lục Hiểu Phong vẫn không quên dặn dò tôi một câu.
Ngắt máy xong thì thang máy cũng mở, tiếng súng không ngừng vang lên bên tai, vậy nhưng các nhân viên cửa hàng trên tầng cao nhất đều không có bất kỳ phản ứng nào cả. Không phải vì bọn họ lớn gan, mà là bởi vì có rất nhiều cửa hàng đều đang mở nhạc, hơn nữa từ tầng này lên đến sân thượng vẫn còn cách một đoạn cầu thang, vậy nên thính lực của người thường không thể nghe thấy được. Tôi đi về phía đầu cầu thang, nhưng còn chưa tới nơi thì đã thấy có mấy tên đang đi lên. Khỏi nói cũng biết, bọn họ là người của Trần Danh giả.
Tôi tăng tốc, sau khi lên tới bên trên, tôi trông thấy Trần Danh giả đang đứng đó, giơ súng chĩa vào một người. Những thủ hạ khác của hắn và một đám người khác cũng đang chĩa súng vào nhau, không ai nổ súng.
Bầu không khí vô cùng nặng nề. Trên mặt đất đã có bốn thi thể, đều là người của Tả Thanh Lưu. Có lẽ là bị thủ hạ của Trần Danh giả bắn lén.
Dường như cánh tay của Trần Danh giả đã bị thương, đây cũng là điều không thể tránh được. Dù sao thì trên sân thượng hôm nay chẳng có lấy một chỗ để nấp. Mặt khác, những người Tả Thanh Lưu phái tới đều là tinh anh cả. Trong tình trạng không có chỗ che chắn, dù Trần Danh giả có lợi hại thế nào thì cũng không thể hoàn toàn không hao tổn gì được. Huống chi hắn vốn đang bị thương sẵn. Nếu không phải thuộc hạ kịp tới nơi, chỉ e hiện giờ hắn đã bị bắn thành cái sàng rồi.
Tuy hai bên đang giằng co, nhưng tôi nghĩ, nếu đủ thông minh, Trần Danh giả nhất định sẽ bắn. Bởi vì nếu không bắt đầu bắn trước, đợi viện trợ của bên Tả Thanh Lưu tới, vậy thì bọn họ chỉ có chờ chết. Nếu đấu thử chưa biết chừng còn cớ cơ hội sống sót. Quả nhiên, Trần Danh giả nhanh chóng hạ lệnh: “Gϊếŧ!”
Cục diện giằng co lập tức bị phá vỡ, cả sân thượng vang lên tiếng đạn rít gào điên cuồng, không ngừng có người ngã xuống. Vì bất lợi vấn đề nhân số, người của Trần Danh giả rõ ràng đã rơi vào tình thế không ổn, chưa bao lâu đã chết mất hai người. Ba kẻ còn lại chắn phía trước hắn, thể hiện rõ là đang mở đường. Còn Trần Danh giả thì dựa vào sự bảo vệ của ba “lá chắn” này, nhắm đi về phía cửa. Vào lúc này, ba thủ hạ của hắn đều đã chết, đồng thời có mấy kẻ phía sau hắn định nổ súng.
Nhẫn nhịn từ ban nãy, giờ tôi mới nhấc hai cây súng đã lên đạn, núp sau cánh cửa khép hờ, bắn chính xác vào giữa ấn đường mấy kẻ kia. Sự trợ giúp bất ngờ khiến Trần Danh giả có hơi kinh ngạc. Khi trông thấy tôi, vẻ mặt hắn trở nên cực kỳ khó coi.
Tôi nói: “Ngu xuẩn!”
Sắc mặt Trần Danh giả cực kỳ xấu. Tôi chĩa súng về phía hắn, gương mặt ấy lập tức lộ ra vẻ kinh hãi. Tôi nghĩ, hẳn là hắn nghĩ tôi định gϊếŧ hắn đây mà. Nhưng vào khoảnh khắc nổ súng, họng súng của tôi lại đột ngột lệch sang phải, thủ tiêu nốt kẻ địch cuối cùng. Sau đó, tôi nói với Trần Danh giả: “Còn không đi đi à? Người của Tả Thanh Lưu sắp tới nơi rồi, lúc đó cả hai chúng ta cùng chết ở đây đấy”.
Đương nhiên, Trần Danh giả rất ham sống, hắn lập tức lao ra khỏi sân thượng. Bởi vì tôi còn có lòng đề phòng hắn nên để hắn đi đằng trước. Tôi bảo: “Không muốn bị tỉa cho thủng lỗ chỗ thì đừng có đi thang máy. Nghe tao, chạy thang bộ”.
Trần Danh giả là một kẻ cao ngạo, nghe tôi nói xong thì tức giận bảo: “Ông đây không khiến mày nhắc nhở!”
Nói xong, hắn nhanh chóng đi xuống theo cầu thang. Chúng tôi có đụng phải vài người giữa đường. Sau khi nhanh chóng xử lí mấy người này, bởi vì có tiếng súng nên mọi người bắt đầu đổ về phía chúng tôi. Mà sự yên lặng của cả tòa nhà cũng bị phá vỡ, tiếng hô hoán của chủ tiệm và nhân viên vang lên khắp nơi, rất nhiều người cũng bắt đầu đóng cửa cửa hàng.
Tôi biết người của Lục Hiểu Phong sẽ giúp đỡ từ một nơi bị mật gần đó nên nghĩ tới chuyện trực tiếp xuống tầng. Cho dù có gặp phiền toái thì cũng chắc chắn là để che mắt Trần Danh giả thôi, sẽ không quá khó giải quyết. Mà chuyện đúng như tôi nghĩ, hai người chúng tôi vừa chạy vừa đánh gϊếŧ, thành công rời khỏi tòa cao ốc. Sau đó, Trần Danh giả ngoắc tay với tôi, ý bảo tôi đi theo hắn. Cứ như vậy, tôi lên xe. Hắn lái xe đi một lèo, nhanh chóng thoát khỏi hiện trường, phía sau là kẻ địch bám riết không thôi. Tôi cầm súng bắn tỉa của Trần Danh giả lên, điên cuồng nã súng vào lốp mấy chiếc xe phía sau, trực tiếp khiến bọn họ phải dừng lại.
Sau khi cắt đuôi được kẻ địch, tôi ngồi xuống ghế, nhìn sang Trần Danh giả. Lúc này, cánh tay hắn đang không ngừng đổ máu. Không hiểu vì sao lòng tôi bỗng cảm thấy vô cùng khó chịu. Bởi vì tôi đột nhiên nhớ ra, hắn là kẻ địch tôi, là kẻ thù mà tôi hận không thể gϊếŧ chết ngay lập tức. Nhưng đồng thời, tôi và hắn cũn là anh em sinh đôi, là người có quan hệ huyết thống gần gũi nhất.
Chỉ tiếc… Chỉ tiếc rằng…
Thầm thở dài trong lòng, tôi dùng giọng điệu mỉa mai hỏi: “Liệu có chết không?”
Trần Danh giả lạnh lùng đáp: “Không chết được. Có điều, tao hi vọng mày cho tao một lời giải thích. Tại sao mày lại xuất hiện ở đó?”
Tôi cười lạnh: “Sao? Mày nghi tao bẫy mày đấy à? Tao có điên đâu mà lấy mạng mình ra đùa? Mày nhìn tao ăn mặc thế này, có nghĩ tới cái gì không?”
Trần Danh giả nhíu mày hỏi: “Mày cũng chọn hôm nay để ám sát Tả Thanh Lưu?”
Tôi gật đầu bảo: “Không sai. Chỉ tiếc số tao đen, gặp phải đồ ngu là mày”.
“Mày!” Trần Danh giả nghiến răng nhìn tôi, tiếp tục hỏi dồn, hoàn toàn chẳng cảm kích gì chuyện tôi cứu hắn: “Tại sao mày cứu tao? Mày hẳn là phải mong tao chết mới đúng”.