Lâm Cường bảo tôi làm loạn lên, loạn càng to càng tốt. Anh ấy muốn tôi khiến cho cả Nam Kinh biết tôi không phải là một tên yếu đuối nhát gan, tôi là một nam nhi đường đường chính chính.
Chỉ vài câu đơn giản khiến cho tôi hừng hực khí thế, máu trong người sôi sùng sục.
Có lẽ đây chính là khí chất của quân nhân, chưa bao giờ dài dòng văn tự, tất cả đều dựa vào bản lĩnh để nói chuyện. Dù cho anh có là đại thiếu gia nhà giàu, có gia thế khủng cỡ nào thì chỉ cần anh đụng đến tôi, tôi sẽ xử lý anh!
Tôi hơi nắm tay nói với Lâm Cường: “Cảm ơn anh Cường, chúng ta đuổi theo Tô Nhược Thuỷ đưa cô ấy về nhé! Không thể để cô ấy rơi vào tay bọn người đó được.”
Lâm Cường không nói thêm gì mà đạp mạnh ga, chúng tôi đã đến một con đường gần nhà Tô Nhược Thuỷ rất nhanh. Vừa đến đây tôi đã trông thấy Tô Nhược Thuỷ đang đợi xe.
Sau khi Lâm Cường dừng xe, tôi lập tức kéo Tô Nhược Thuỷ lên xe.
Mới đầu Tô Nhược Thuỷ vẫn chưa kịp phản ứng, cứ tưởng mình bị bắt đi, khi cô ấy nhìn thấy tôi mới thở hắt ra.
Advertisement
Nhưng cô ấy liền dùng đôi mắt đầy giận giữ nhìn tôi nói: “Trần Danh, sao cậu lại ra ngoài, cậu điên à, cậu có biết tình hình bên ngoài thế nào không?”
Nhìn thấy bộ dạng cuống quýt của Tô Nhược Thuỷ, mắt tôi cũng đỏ lên, sự yếu mềm trong lòng tôi lại lần nữa được cô ấy chạm tới.
Tôi quên là Lâm Cường ngồi đằng trước lái xe, nên kéo Tô Nhược Thuỷ vào lòng.
Tôi nghẹn ngào nói với cô ấy: “Chị Thuỷ, tôi biết, tôi đều biết cả rồi. Nhưng tình hình bên ngoài có thế nào, kể cả sắp lấy đi cái mạng này của tôi thì tôi cũng không trốn nữa. Chẳng có gì là quan trọng với tôi hơn chị cả, tôi chỉ cần chị sống yên ổn.”
Tô Nhược Thuỷ trợn mắt nhìn tôi: “Nói nhiều, còn nói ngon nói ngọt, mau quay về cho tôi.”
Advertisement
Nói xong cô ấy mới ý thức được trên xe có người.
Vừa trông thấy Lâm Cường, mặc dù không quen biết nhưng cô ấy đương nhiên biết Lâm Cường là bảo vệ quán bar của Hoàng Tam nên cô ấy cũng không cho rằng tôi có thêm trợ thủ đắc lực. Cô ấy nói với Lâm Cường: “Anh trai, cho Trần Danh quay về làng đại học nhé, tôi còn có chút việc, tôi xuống xe trước.”
Nói xong, Tô Nhược Thuỷ định xuống xe thì tôi lại giữ chặt cô ấy, rồi nói: “ Anh Cường, chạy xe đi.”
Lâm Cường lập tức khởi động xe, Tô Nhược Thuỷ cuống lên nói với tôi: “Trần Danh, cậu nghe tôi nói, tôi đi xử lý công chuyện rồi về luôn, cậu đừng có làm ảnh hưởng đến tôi nếu không tôi sẽ nổi điên lên đấy.”
Tôi nắm chặt tay cô ấy nói: “Chị Thuỷ, tôi biết cả rồi, biết chị sẽ đi gặp bọn Cao Phong. Tôi nói cho chị biết, tôi không cho phép chị làm vậy! Tôi nói sẽ bảo vệ chị, tôi không phải nói chơi.”
Nghe xong những lời tôi nói, Tô Nhược Thuỷ ngây người, cô ấy nhìn tôi với khuôn mặt khó hiểu giống như tôi tự nhiên biết bói toán vậy.
Nhưng một con người thông minh như cô ấy rất nhanh đã đoán ra được cô ấy đã bị tôi giám sát.
Cô ấy mở miệng nói gì đó với vẻ tức giận, nhưng cuối cùng thở dài với tôi: “Trần Danh, tôi cũng không muốn như vậy, nhưng thực sự không còn cách nào khác. Những cách có thể nghĩ ra tôi đều nghĩ cả rồi, nhưng không ai muốn đắc tội với Khôn thiếu gia, trong thành phố này gia đình hắn là gia tộc lớn ở đây, có gia thế khủng, không ai muốn đắc tội với hắn chỉ vì một tên vô danh tiểu tốt như cậu.”
Đúng vậy, ai muốn vì một tên nhỏ bé như tôi mà đắc tội với nhân vật tầm cỡ? Đến Bào Văn cũng không muốn, cô ta suýt chút nữa bị Phàm Khôn làm nhục nhưng vẫn chưa có hành động gì. Điều đó chứng tỏ gia thế Phàm Khôn như thế nào, nhưng tôi tin với tính cách của Bào Văn không thể để yên, chỉ là thời cơ chưa tới.
Tôi dùng ngữ khí kiên định nói với Tô Nhược Thuỷ: “Chị Thuỷ, chị yên tâm. Một con người nhỏ bé như tôi cũng có sức mạnh của mình, lần này tôi phải cho tất cả những tên được coi là nhân vật máu mặt biết đừng tuỳ tiện đụng vào tôi, tôi sẽ điên lên đấy.”
Tô Nhược Thuỷ nghe tôi nói xong không nhịn được mà bật cười nói: “Cái gì, cậu muốn cắn người à?”
Tôi nói: “Chị Thuỷ, chị yên tâm, tôi có cách tránh được kiếp nạn này.”
Tô Nhược Thuỷ là một cô gái thông minh, cô ấy ngẩng đầu nhìn Lâm Cường vẫn luôn trưng vẻ mặt lạnh lùng dường như hiểu ra điều gì nên không nói gì nữa.
Lúc này Lâm Cường đột nhiên đưa điện thoại cho tôi xem.
Tôi vừa cầm lấy xem, không biết từ lúc nào anh ấy đã gõ cho tôi một dòng trên điện thoại.
Lâm Cường nói: “Có thực lực để làm màu thì gọi là trâu bò, không có thực lực mà làm màu thì là ngu si. Còn cậu thì sao, ở giữa hai cái này, nên gọi là con trâu ngu."
Sau khi đọc xong tôi ngây người, không nhịn được nên phì cười còn Lâm Cường trông vẫn rất lạnh lùng, mặc dù anh ấy cũng biết đùa. Nhưng tôi cũng hiểu ra ý của anh ấy, anh ấy khuyên tôi bớt bớt lại, ít nói quá đi, thực ra thì cũng là nhắc nhở tôi mau chóng học được bản lĩnh thực sự.
Sau khi đưa Tô Nhược Thuỷ về tôi liền ra ngoài với Lâm Cường.
Chúng tôi đi tới chỗ khu phố ăn uống, chẳng mấy chốc đã tới được chỗ các chiến hữu của Lâm Cường, bọn họ đều khoảng tầm ba mươi tuổi. Ai nấy trông cũng đều có máu mặt, thân hình vạm vỡ, đặc biệt là một anh trông cơ bắp cuồn cuộn khiến tim tôi thót lên, trông rất ngầu.
Tôi nghĩ những người này đều là anh em thân thiết của Lâm Cường, dù chỉ có năm sáu người cũng đủ đối phó mười mấy tên lép nhép. Dù sao họ cũng là quân nhân, bộ đội đặc nhiệm, là đội quân tinh nhuệ của nước nhà. Mặc dù tôi chưa từng tiếp xúc với bộ đội nhưng tôi nghe nói một đánh mười cũng không vấn đề gì.
Lâm Cường giới thiệu tôi với mấy anh em của anh ấy, nói tôi là chú em mới quen bên ngoài. Mặc dù Lâm Cường giới thiệu rất đơn giản nhưng tôi nghe cũng rất cảm động vì chú em cũng được coi là anh em rồi! Dù tôi biết Lâm Cường giúp tôi là vì Tống Giai Âm nhưng kiểu người như Lâm Cường không phải dễ lấy lòng, nếu anh ấy không ưng tôi thì dù thế nào cũng không giúp tôi.
Tôi rất ít khi uống rượu nhưng vẫn mạnh mồm mời những người ở đây.
Sau đó Lâm Cường nói với họ: “Vốn dĩ cũng đã lâu rồi mấy anh em mới đến tìm tôi, cũng nên tụ họp chút nhưng thằng em này của tôi giờ đang gặp chút rắc rối, bị mấy cậu ấm ở đất này để mắt đến, to mồm rằng phải gϊếŧ cậu ấy nên mấy anh em ta cùng nhau xử lý vụ này đã nhé.”
Mấy anh bộ đội uống rượu xong rồi cùng đồng thanh nói: “Đánh chết mẹ nó đi, anh em nhà mình đứa nào dám bắt nạt?”
Lúc này tôi đột nhiên nghe thấy tiếng đám người trong bàn rượu ở phía xa cùng hét lên và cùng uống.
Một người trong số đó nói to: “Có nghe nói về đại hội gϊếŧ chó chưa, tiếc là chúng ta chưa bắt được con chó đó nếu không thì cũng nổi đình nổi đám ở đất Nam Kinh này rồi, vừa kiếm được tiền lại có thể kết giao với một số nhân vật tầm cỡ, người có tiền.”
Đại hội gϊếŧ chó là do Khôn thiếu gia nghĩ ra, hắn đúng là kẻ điên, kẻ mất trí. Vì để tìm ra tôi, muốn gϊếŧ tôi mà hành động như trong phim, phát cả ‘thϊếp mời anh hùng’ cho những người trong giới, tung tin mở đại hội gϊếŧ chó gì đó, sau đó tìm ra tôi và gϊếŧ tôi, còn to mồm nói sẽ cho nhiều người tận mắt chứng kiến một con chó lang thang như tôi sẽ chết thế nào.
Ngay lập tức một ông anh râu quai nón trong bàn rượu nói thêm: “Đúng vậy, con chó đó không biết trốn ở đâu rồi. Bao nhiêu người trong giới đều tìm nó thế mà tìm không ra, đúng là cũng biết trốn đấy.”
Lúc này Lâm Cường đưa mắt ra hiệu cho tôi, ý bảo tôi đi tới đó trực tiếp lộ diện, đồng thời anh ấy cũng nói với mấy anh chiến hữu mấy câu: “Mấy anh em, thử luyện tay trước xem nhé.”
Thế là tôi đi tới hướng bàn rượu, vừa đi vừa nghe thấy ông anh râu quai nón tiếp tục nói: “Nghe nói con chó đó bị câm điếc, bị tàn tật. Mẹ kiếp nó trốn vào cái ổ nào rồi mà bặt vô âm tín, chúng ta đúng là tìm không ra, mẹ nó nữa.”
Tôi đứng sau anh ta, rồi đặt tay lên vai anh ta và nhẹ nhàng nói: “Anh trai, anh tìm người à?”
Người đó bực mình đẩy tay tôi, vừa đẩy vừa nói: “Ai đấy, đừng làm phiền anh đây, không thấy anh đang uống rươụ à, sao đấy, muốn mời anh uống rượu à?”
Nói xong anh ta quay đầu nhìn tôi.
Tôi nhìn anh ta, tiếp tục nói: “Không phải anh đang tìm người sao?”
Anh ta có vẻ không biết tôi, còn hỏi tôi: “Cậu là ai, biết con chó đó à?”
Tôi nói: “Không phải con chó đó đang ở trước mặt anh đây sao?”
Mới đầu anh ta chưa hiểu gì còn đang mải nghĩ đến câu tôi nói, lúc này một ông anh đeo kính bên cạnh nhìn ảnh ở điện thoại rồi so sánh với tôi sau đó mới mở miệng ngạc nhiên nói: “Mẹ kiếp, râu quai nón, chính hắn, mẹ kiếp, chính là con chó này!”
Âm thanh của người đàn ông đeo kính chưa kịp dứt thì tôi vội giơ bình rượu trong tay đập vào đầu ông anh râu quai nón.
Đồng thời gằn giọng: “Con chó râu quai nón, anh tiếp tục gọi bừa nữa xem?”
Mặc dù những người đó bị tôi doạ cho nhưng rất nhanh chóng vây quanh tôi như thấy núi vàng, bọn họ muốn tóm lấy tôi vì như vậy mới có thể tham gia đại hội gϊếŧ chó, có thể nịnh hót, hơn nữa còn kiếm ra tiền.
Khi bọn họ vây lấy tôi, phía sau tôi phát ra các âm thanh “roẹt roẹt roẹt”, đó chính là tiếng đế giày của bọn Lâm Cường quẹt vào nền đất.
Cũng không biết có phải do tâm lý không mà tôi thậm chí còn cảm thấy sát khí đằng đằng, giống như những con thú hoang đang vồ tới.