Hai người này, một người là Tống Giai Âm, người còn lại là người nghĩ thế nào tôi cũng không thể ngờ được, Đoàn Thanh Hồ.
Đoàn Thanh Hồ ngồi ở đó, khuôn mặt không trang điểm, làn da trắng nõn như có thể ấn ra nước vậy, ngũ quan tinh xảo như một khối lập thể, chị ấy mặc một bộ sườn xám, dáng người lả lướt như chưa từng bị ảnh hưởng bởi việc sinh con, cả người trông vô cùng gọn gàng tinh tươm và dịu dàng, đôi mắt màu nâu của chị ấy lúc này còn chan chứa một sự yêu thương nồng nàn, ánh mắt cúi xuống, nhìn không chớp mắt vào em bé trong lòng, đôi tay như ngọc bích đang cầm bình sữa, cho em bé đang mở to hai mắt, tò mò nhìn thế giới xung quanh trong lòng ăn.
Hai mẹ con chị ấy ngồi ở đó, giống như một bức tranh đẹp nhất, ấm áp nhất trên thế giới này. Ánh mắt của tôi từ từ chuyển từ gương mặt của Đoàn Thanh Hồ xuống khuôn mặt nhỏ bé kia, con bé được bọc trong một chiếc chăn hoa, đôi tay nhỏ đang vung vẩy lung tung, khuôn mặt trắng bóc, đôi mắt sạch sẽ sáng rực giống hệt tôi, khiến người khác vừa nhìn vào là cảm thấy tâm hồn như được thanh lọc vậy.
Ánh mắt của tôi từ lúc nhìn thấy con bé xinh đẹp thì không dời đi đâu nữa, có lẽ tôi ngẩn người đứng ở đó nên đã khiến Tô Nhược Thủy thấy tò mò, cô ấy cười híp mắt nhìn tôi nói: "Nhĩ Hải, sao anh lại ngẩn người đứng ở đó vậy?"
Câu nói này đã kéo tâm tư của tôi lại, tôi đứng ở đó, có chút băn khoăn bất an, hỏi: "Sao lại... không nói trước với tôi một tiếng vậy?"
Tống Giai Âm và Đoàn Thanh Hồ đều không nói gì, Đoàn Thanh Hồ thậm chí còn không ngẩng mặt lên nhìn tôi, nhưng rõ ràng tôi thấy mắt của chị ấy đã đỏ hoe rồi, hàng mi dày đã ươn ướt, trái tim tôi cũng thổn thức theo.
Advertisement
Có thể là do không khí ngột ngạt, Tô Quảng Hạ tiếp lời tôi nói: "Chúng tôi muốn cho cậu một niềm vui bất ngờ nên mới không nói với cậu đó".
Tôi nắm chặt gói đồ trong tay, thầm nghĩ ở đâu ra niềm vui bất ngờ chứ, đây vốn dĩ là sự kinh hãi thì có, bây giờ tôi chỉ sợ Tô Nhược Thủy hỏi tôi ai là bạn gái của tôi, hỏi tôi sao không tặng món quà tôi đang cầm trong tay đi. Nhưng trong đời người điểm kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhất đó là, sợ cái gì thì cái đó sẽ đến, giây tiếp theo, Tô Nhược Thủy cười với Tống Giai Âm nói: "Giai Âm, cô cũng đến à, sao không nói trước với tôi một tiếng, vừa nãy tôi đi mua quần áo cho anh trai tôi, nếu biết có cả cô đến thì tôi chắc chắn cũng mua cho cô rồi".
Xem ra Tô Nhược Thủy và Tống Giai Âm rất thân quen, nghĩ cũng phải, quãng thời gian cô ấy nằm viện trước đây, Tống Giai Âm không ít lần đi thăm cô ấy, nghĩ đến đây tôi vừa áy náy vừa cảm kích nhìn Tống Giai Âm, cô ấy không nhìn tôi mà cười nói: "Không cần đâu, có thể gặp được cô là đủ rồi".
Tô Nhược Thủy cười vui vẻ, cuối cùng nhìn đến Đoàn Thành Hồ nói: "Vị mỹ nữ này thật xinh đẹp, còn đẹp hơn cả những người đẹp trong giới giải trí nữa, cô chắc là bạn gái của Nhĩ Hải rồi".
Advertisement
Cô ấy nói xong thì nhìn tôi, nói: "Nhĩ Hải, không ngờ một người lính như anh lại có sức hấp dẫn như vậy, thế mà lại tìm được người bạn gái thật xinh đẹp".
Tôi lập tức bối rối ngại ngùng, Tống Giai Âm và Đoàn Thanh Hồ vẫn không nói gì, Tô Quảng Hạ bảo Tô Nhược Thủy ngồi xuống, cũng bảo tôi ngồi xuống, sau khi tôi ngồi xuống, vốn muốn giấu chiếc hộp trang sức xuống bên cạnh chân, ai ngờ Tô Nhược Thủy lại chỉ vào hộp trang sức của tôi nói: "Cậu khó khăn lắm mới chọn được quà cho bạn gái, còn không tặng cho người ta đi".
Nhìn Tô Nhược Thủy tháo kính râm xuống, lau đi những nốt ruồi trên mặt, để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, trong lòng tôi chỉ hi vọng cô ấy có thể bớt nói một hai câu đi. Lúc này dường như mới cảm nhận được bầu không khí có gì đó không đúng, Tô Nhược Thủy nhỏ giọng hỏi tôi: "Có phải tôi nói sai cái gì không? Mấy người sao từ nãy đến giờ không nói chuyện gì thế?"
Tôi nhìn Tô Nhược Thủy một cái, rồi lại nhìn Tống Giai Âm và Đoàn Thanh Hồ, lúc này cả hai cô ấy đều đã ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt của Tống Giai Âm thản nhiên lãnh đạm, còn lúc Đoàn Thanh Hồ nhìn tôi, đôi mắt đã đỏ hoe cả lên, trong ánh mắt có rất nhiều cảm xúc, nhưng đã bị nước mắt che đi cả rồi, chị ấy nhìn tôi như vậy, giống như chưa từng gặp tôi vậy, tôi cũng nhìn chị ấy, tôi biết cảm nhận lúc này trong lòng chị ấy, bởi vì trước đây Tống Giai Âm cũng đã từng dùng ánh mắt này để nhìn tôi, tôi có thể cảm nhận được nỗi đau thấu tim gan và cả đau lòng trong ánh mắt ấy.
Chị ấy mím môi, đột nhiên mở miệng nói: "Em có muốn ôm con bé không?"
Bảo bối của chúng tôi lúc này đã ăn xong rồi, Đoàn Thanh Hồ dựng con bé lên, nhẹ nhàng vỗ vào sau lưng con bé, động tác dịu dàng cẩn thận, chỉ sợ nó có một chút nào không thoải mái, một lát sau, con bé ợ một cái, Đoàn Thành Hồ mới ôm con bé xuống, con bé mới được bốn tháng tuổi, nhỏ xíu như vậy, khi nhìn thấy tôi thì đột nhiên cười khanh khách.
Tôi mạnh mẽ đứng lên, bởi vì dùng lực quá mạnh nên chiếc ghế dựa phía sau bị hất đổ nhào ra, tôi vội vàng quay người tóm lấy cái ghế, vô cùng căng thẳng, chỉ sợ âm thanh ghế đổ sẽ khiến con gái tôi sợ, giây phút này tôi mới phát hiện ra bản thân hóa ra không hề bình tĩnh thong dong như vậy, ngay đến một chút chuyện nhỏ cũng có thể khiến tôi vô cùng căng thẳng.
Tôi nhanh chóng đi về phía trước, muốn đón lấy con gái trong tay của Đoàn Thanh Hồ, nhưng giây phút đứng trước mặt con bé, tôi mới phát hiện ra tôi căn bản không biết bế con bé thế nào, tôi ngại ngùng gãi đầu, đứng ở đó không biết làm sao, giống như một đứa trẻ phạm lỗi vậy.
Đoàn Thanh Hồ dường như biết tôi đang nghĩ gì, chị ấy đứng lên, nhẫn nại dạy tôi làm sao để bế em bé, dưới sự chỉ dẫn của chị ấy, tôi đã bế được con gái từ trong lòng của chị ấy, con bé rất ngoan, nằm ngoan trong lòng tôi, dùng ánh mắt đen lúng liếng nhìn tôi chằm chằm, sao đó thì cười khanh khách.
Tôi cảm giác như trái tim của tôi hoàn toàn tan chảy, tôi muốn chọc con bé cười nhưng không biết phải làm thế nào nên nhỏ nhẹ nói một câu: "Bé ngoan".
Nói xong, tôi cảm giác như mọi người đều đang nhìn tôi, mặt tôi bắt đầu nóng bừng lên, đến tai và cổ cũng nóng bừng lên, tôi nghĩ lúc này mặt tôi đã đỏ như đít khỉ rồi, không biết có phải con gái của tôi nhìn ra được sự ngượng ngùng của tôi mà càng cười to hơn.
Đoàn Thành Hồ đi tới nắm lấy bàn tay nhỏ xíu trắng nõn của con bé, nhướn mày quan tâm nói: "Bảo bối, đừng cười nữa, cười nhiều sẽ bị thương đó".
Tôi tò mò hỏi: "Cười cũng bị thương được sao?"
Đoàn Thanh Hồ nhẹ nhàng vỗ về con gái, con gái ngoan ngoãn dựa đầu vào người chị ấy, tôi sợ con gái mỏi nên chỉ có thể đứng sát vào Đoàn Thành Hồ, gần như cơ thể của hai chúng tôi đang áp sát vào nhau vậy, mùi hương trên người chị ấy vẫn là mùi hương mà tôi quen thuộc, vẫn dùng loại dầu gội đầu yêu thích trước đây, trên đầu cài một chiếc trâm cài tóc, có kiểu dáng rất đơn giản, chỉ có một chút khác biệt với cái trước đây tôi mua tặng chị ấy.
Chị ấy không ngẩng đầu lên, dịu dàng mỉm cười nhìn con gái nói: "Ừ, người lớn đều nói như vậy, nói em bé còn quá nhỏ, phổi vẫn chưa hoàn toàn phát triển hết, cười nhiều quá sẽ dễ bị thương".
"Hóa ra là vậy, em chẳng hiểu gì cả". Tôi nhìn con gái, cảm giác trong tim có một vị ngọt như mật ong, tôi nghĩ chuyện tôi chưa biết vẫn còn rất nhiều, nhìn con gái nhỏ ê a, tôi đột nhiên có một sự thôi thúc phải học cách làm sao để chăm con, nuôi con, rất muốn làm một ông bố bỉm sữa siêu cấp, đó chắc chắn là một chuyện rất hạnh phúc.
Nghĩ đến đây, trong đầu tôi hiện lên cảnh tượng tôi và con gái nhỏ cùng nhau chơi đùa ấm áp, không nhịn được mà cười ngẩn ngơ, lúc này, một câu nói của Tô Nhược Thủy lại phá tan nội tâm đang yên bình và hạnh phúc của tôi, cô ấy nói: "Không ngờ Nhĩ Hải anh đã kết hôn rồi, con gái anh đáng yêu quá, cho tôi bế được không?"
Tô Nhược Thủy nói rồi đi tới, nhìn con gái trong lòng tôi ánh mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ và yêu thích.
Tôi vô thức nhìn Đoàn Thành Hồ một cái, Đoàn Thanh Hồ nhìn Tô Nhược Thủy, bình tĩnh nói: "Tô đại tiểu thư hiểu nhầm rồi, chúng tôi không kết hôn, bạn gái của cậu ấy là Tống đại tiểu thư, không phải tôi, tôi là chị cậu ấy".
Một câu nói khiến trái tim tôi chìm xuống tận đáy, Tô Nhược Thủy lại ngại ngùng nói: "Xin lỗi nhé, tôi không biết, đều trách Nhĩ Hải, tôi hỏi cái gì anh ấy cũng không nói, khiến tôi nhầm lẫn như vậy, haizz, ngại quá".
Tô Nhược Thủy tinh nghịch lè lưỡi, Đoàn Thanh Hồ thản nhiên nói: "Không sao, chỉ cần sau này đừng nhầm lẫn nữa là được".
Tô Nhược Thủy hỏi cô ấy có thể bế em bé được không, Đoàn Thanh Hồ gật đầu nói có thể, Tô Nhược Thủy không khách sáo, trực tiếp "cướp" em bé từ trong lòng tôi, nhưng cô ấy cũng không biết bế, nên Đoàn Thanh Hồ vẫn phải dạy cô ấy, đến khi cô ấy bế được em bé vào lòng thì vẻ mặt tươi cười, vui vẻ nói: "Con bé thật xinh đẹp, rất lém lỉnh, nhưng hình như không giống cô lắm nhỉ".
Đoàn Thanh Hồ nhẹ nhàng nói: "Ừ, con gái thường giống bố hơn".
Tô Nhược Thủy cười ha ha, nói:"Vậy ông xã của cô chắc chắn cũng rất anh tuấn, nếu không sao có thể sinh ra một bảo bối xinh đẹp thế này chứ, đúng rồi, con bé có tên chưa?"
Đoàn Thanh Hồ lắc đầu, vuốt ve hai má của con bé, thờ ơ nói: "Vẫn chưa có, chỗ chúng tôi có một quy tắc, đó là nếu như trong nhà có một ông cậu, thì tên của đứa bé sẽ do ông cậu đặt, như vậy thì em bé sẽ dễ nuôi hơn".
Tôi biết trên đời này căn bản không có quy tắc nào như vậy, chỉ là Đoàn Thanh Hồ muốn để tôi đặt tên cho con, nên mới nghĩ đại ra một "lời nói dối" như vậy, chỉ là... cậu sao? Tôi rõ ràng là bố con bé mà. Tôi muốn giải thích, nhưng Đoàn Thanh Hồ đoán được tôi muốn nói gì, nên ngước ánh mắt lạnh lẽo lên nhìn tôi, ánh mắt lạnh nhạt đó như một mũi kiếm đâm vào tim tôi đầy đau đớn, giây phút đó tôi đã nhận ra một chuyện, đó chính là chị ấy từ đầu đến cuối đều sẽ không tha thứ cho tôi, chị ấy chắc chắc sẽ nói với người khác chị ấy là "chị" của tôi, cũng chẳng qua chỉ là vì muốn xoa dịu, không muốn để người khác hiểu lầm mối quan hệ giữa tôi và chị ấy mà thôi.
Tôi nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhu hòa của chị ấy, trong lòng vô cùng buồn bã.
Tô Nhược Thủy nhìn tôi một cái, cười tươi như hoa nói: "Cậu con bé không phải là Nhĩ Hải sao? Nhĩ Hải, anh còn không mau đặt tên cho cháu gái của mình đi?"
Đoàn Thanh Hồ nắm tay con bé, không nhìn tôi, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười nhẹ, nói: "Mặc dù chúng ta không phải là chị em ruột, nhưng chúng ta cũng không cần nhiều quy tắc như vậy, em chính là cậu ruột của con bé, đặt tên cho con bé đi, sau này nó lớn lên, nếu biết được tên là do em đặt thì cũng không có gì tiếc nuối".
Tôi nhìn ánh mắt trong veo của con gái, không biết con bé có cảm nhận được gì không mà cũng nhìn chằm chằm vào tôi, tôi nắm lấy một tay còn lại của con bé nói: "Em là một người thô tục, không nghĩ ra được một cái tên hay nào, cô nhóc này là một ơn huệ trong cuộc đời em, em muốn dùng tất cả những gì mình có để đổi lấy một đời bình an cho con bé, vui vẻ, mãi mãi không có lo âu muộn phiền, đặt tên con bé là "Tinh Thiên" đi".
"Tinh Thiên, Đoàn Tinh Thiên". Đoàn Thanh Hồ lẩm nhẩm cái tên này, đột nhiên cười rạng rỡ, ánh mắt ươn ướt, ôm lại con bé từ trong lòng Tô Nhược Thủy, dịu dàng nói: "Con gái, sau này con có tên là "Tinh Thiên" rồi, con có thích cái tên này không?"
Con gái đột nhiên cười khúc khích, dường như đang trả lời Đoàn Thanh Hồ.
Đoàn Thanh Hồ ôm con bé về ghế ngồi, ánh mắt của tôi đi theo hai mẹ con họ, sau khi chị ấy ngồi xuống, Tô Nhược Thủy cũng quay về ngồi bên cạnh Tô Quảng Hạ, cô ấy vừa ngồi xuống đột nhiên đập tay, có chút không thể tin được nói: "Không đúng, nếu như vị này là chị gái của Nhĩ Hải, chẳng phải là bạn gái của anh ấy là Tống Giai Âm cô sao?"
Tô Nhược Thủy nhìn Tống Giai Âm, vẻ mặt căng thẳng, Tống Giai Âm lạnh nhạt nói: "Tôi có phải là bạn gái của anh ấy hay không là do tôi, không phải do anh ấy nói là được".
Tô Nhược Thủy kích động nói: "Tôi có thể hiểu câu nói này rằng cô vẫn chưa quyết định làm bạn gái của anh ấy? Nếu như vậy thì anh tôi chẳng phải vẫn còn cơ hội sao? Giai Âm, cô cũng thử suy nghĩ đến anh trai tôi xem, anh trai tôi đã yêu thầm cô rất lâu rồi".