Bào Văn bảo tôi hãy “chén” cô ta trước rồi hãng ăn cơm, mặc dù tôi trong lòng căm ghét, nhưng miệng vẫn tham lam nói: “Cung kính không bằng tuân lệnh”.
Tôi nhẹ nhàng hôn Bào Văn, cẩn thận thu lại từng chút lo lắng dành cho Tô Nhược Thủy, nuốt vào trong từng mối hận thù dành cho Bào Văn. Giây phút này, tôi phải giả vờ, toàn tâm toàn ý đóng vai một Nhĩ Hải đã bị Bào Văn mê hoặc cho thần hồn điên đảo.
Chỉ là, vừa nghĩ tới lời nói của Tô Quảng Hạ, tôi lại không kìm được mà suy nghĩ, có phải đám người Bào Văn quá dã tâm, cố ý sắp xếp để Tô Nhược Thủy đến Đông Bắc, cho nên Tô Quảng Hạ mới nhờ tôi chăm sóc cô ấy? Nhưng mà, Tô Quảng Hạ yêu thương Tô Nhược Thủy như vậy, nếu như biết cô ấy có nguy hiểm rình rập, sao không đích thân đến được chứ? Hay là nói trong chuyện này còn có ẩn tình gi?
Bất luận là có ẩn tình gì, chỉ cần nghĩ đến Bào Văn có thể sẽ làm tổn thương Tô Nhược Thủy, là tôi lại không kiềm nổi tức giận, mà tôi lại chẳng làm được gì, chỉ có thể căm phẫn phát tiết trên cơ thể của Bào Văn, dùng sức giày vò cô ta, để lại nhưng vết bầm tím trên người cô ta, ấy vậy mà đối với sự ‘báo thù’ của tôi, cô ta lại còn càng cảm thấy thỏa mãn hơn. Sao tôi lại quên chứ? Cô ta bình sinh vốn là một kẻ biếи ŧɦái, cho dù tôi có làm gì, chỉ cần tôi chịu ‘động chạm’ vào cô ta, là cô ta đã thỏa mãn rồi!
Nhìn biểu cảm đê mê, thỏa mãn, đĩ điếm trên mặt cô ta, tôi hận không thể xé nát cái khuôn mặt ấy ra!
Bào Văn tựa vào vai tôi, vừa thở hổn hển vừa lấy tay đưa lên đan nhẹ vào tóc tôi, dịu dàng nói: “Chồng ơi, hôm nay anh mạnh mẽ quá, em không chịu được nữa”.
Tôi không nói gì, bế Bào Văn vào bồn tắm, để nước xối vào rửa sạch đi những oán hận trong lòng tôi, đợi bình tĩnh trở lại, tôi mới áy náy nói: “Xin lỗi, có phải anh làm em đau không? Ai bảo em cứ quyến rũ anh, làm anh không khống chế nổi bản thân”.
Advertisement
Bào Văn không để bụng nói: “Không sao, em đâu phải loại phụ nữ yếu ớt đâu”.
Nói rồi, cô ta thổi vào tai tôi một hơi khí nóng, ánh mắt đê mê nhìn tôi nói: “Anh muốn chơi thế nào em cũng sẽ chiều anh”.
Tôi ôm cô ta, hôn cô ta, cuối cùng phải gột rửa sạch sẽ trong trạng thái ở bên trên cô ta, sau đó chúng tôi cùng nhau ra khỏi nhà tắm. Cơ sở vật chất ở đây cực kỳ tốt, có cả lò vi sóng, cho nên Bào Văn có thể hâm nóng lại chỗ đồ ăn đã nguội cho chúng tôi ăn.
Bào Văn vừa ăn vừa nói với tôi về chuyện ở sàn đấu ngầm, đem kết quả điều tra của mình kể hết cho tôi nghe, sau đó đưa ảnh của Bạch Vân Phi cho tôi, lúc tôi nhìn thấy tấm ảnh, đột nhiên giật thót một cái, nếu như không phải tôi che đậy giỏi, e là đã bại lộ rồi.
Bào Văn nói: “Người này tên là Bạch Vân Phi, trùng hợp là, anh ta cũng là tay đấu mới vào giống như người của chúng ta, hơn nữa thực lực của anh ta rất khá, em nghi ngờ có khả năng anh ta là người của kẻ đã ra tay với chúng ta”.
Advertisement
Tôi bình thản đáp: “Nếu đã như vậy, em kiếm thêm mấy người nữa để mắt đến hắn, nếu như hắn thực sự có vấn đề, nhất định sẽ lòi đuôi ngay. Có điều, nếu như hắn là kẻ ra tay, thì mục đích của hắn là gì? Và hắn là người của ai?”
Bào Văn không nói gì, mà nhìn tôi bằng ánh mắt cổ quái, trong lòng tôi có dự cảm không lành, nghĩ bụng lẽ nào cô ta đã điều tra được gì rồi? Nhưng ngoài mặt thì vẫn bình tĩnh hỏi: “Sao lại nhìn anh như thế?”
Bào Văn nói: “Bọn em nghi ngờ người này là người của Tô Quảng Hạ”.
“Không thể nào”. Tôi không cần suy nghĩ mà phủ định luôn, cảm nhận được ánh mắt hồ nghi của Bào Văn, tôi nói tiếp: “Nếu như hắn thực sự là người của Tô Quảng Hạ, thế thì hắn đến đây chỉ có một lí do, đó là giúp anh hoàn thành nhiệm vụ, mà đã là vậy, thì tại sao Tô Quảng Hạ không nói với anh chứ? Anh ta đâu có lí do gì giấu anh đúng không? Trừ phi anh bại lộ rồi, nhưng đâu phải thế đâu”.
Những lời tôi nói khiến Bào Văn rơi vào dòng suy tư, cô ta cau mày nói: “Anh nói cũng có lý, bọn em cũng nghĩ mãi không ra, cho nên không dám khẳng định thân phận của Bạch Vân Phi này, chỉ có thể từ từ điều tra”.
“Phải rồi, mấy hôm nữa là anh có thể sắp xếp em gia nhập sàn đấu ngầm, đến lúc đó em có thể tha hồ giám sát hắn”. Tôi nói, giọng hơi thổn thức: “Bây giờ xem ra, sự sắp xếp của anh rất có tác dụng đấy chứ”.
Bào Văn cười nói: “Phải đấy, cũng coi như là chó ngáp phải ruồi”.
Trong lòng tôi cười khổ, thiết nghĩ tôi vốn dĩ sắp xếp cho Bào Văn vào đó là để Bạch Vân Phi giám sát cô ta, ai ngờ cuối cùng lại tiện cho cô ta giám sát Bạch Vân Phi, thế này khác gì gậy ông đập lưng ông chứ? Đang miên man suy nghĩ, Bào Văn đột nhiên nói: “Ngày mai nếu có thời gian, đi xem hòa nhạc với em nhé”.
Cô ta nói, rồi đặt hai tấm vé xem hòa nhạc xuống trước mặt tôi, tôi giật mình, hỏi: “Xem hòa nhạc gì thế? Nhiều người như vậy chán chết”.
Nói rồi, tôi nhìn qua ca sĩ trên tấm vé, đúng là Tô Nhược Thủy, tôi cố tình tỏ ra ngạc nhiên nói: “Ca sĩ này có phải là ca sĩ mà lần trước ở Nam Kinh, lúc Trần Danh mời em ăn cơm đã thuê tới biểu diễn không? Mà phải rồi, anh nghe chị Hoa nói mấy hôm nay có ca sĩ muốn đến tổ chức buổi hòa nhạc, hình như tên là Tô Nhược Thủy, nói là cũng có gia thế, ca sĩ này cũng tên Tô Nhược Thủy, có khi nào là cùng một người không?”
Bào Văn nhìn tôi không chớp mắt, dường như là muốn xem xem tôi có biểu hiện gì không, cuối cùng đành thất vọng, nhưng sau khi thất vọng thì rất hài lòng, cô ta cười khẩy, khóe môi hiện lên một nụ cười trào phúng, nói: “Là cùng một người, em rất thích cô ấy, cho nên Trần Danh mới hao tâm tổn sức mời cô ấy đến, nghe bảo cô ấy tới đây, anh ta lại mua cho em 2 tấm vé, nói là muốn đi cùng em, nhưng mà em giật lấy vé, nói sẽ đi cùng anh, thế nào? Anh có vui không?”
Tôi gật đầu, giơ ngón cái về phía cô ấy, nói: “Vợ à, làm hay lắm, nếu em đã thích ca sĩ này như vậy, anh sẽ đi xem cùng em, nhưng nhỡ mà anh có ngủ gật, em không được đánh anh đâu đấy, dù sao anh cũng chẳng có hứng thú gì với cô ca sĩ này cả”.
Bào Văn nói đầy ẩn ý: “Điều đó thì chưa chắc, nhỡ đâu... anh thích cô ấy thì sao”.
Tôi cười nói: “Em không có lòng tin vào anh thế sao?”
Bào Văn cười ôm lấy tay tôi, nói: “Không, em tin anh mà, cũng tin bản thân mình nữa. Chồng ơi, cả đời này anh phải là của em, nếu như có một ngày anh thực sự thay lòng đổi dạ, thì anh yêu một người em sẽ gϊếŧ một người, yêu mười người em sẽ gϊếŧ cả mười người”.
Đúng là những lời ân ái mất trí điên rồ, nếu như là trước đây, những lời yêu thương như thế có thể dọa tôi sợ phát khϊếp, bây giờ thì tôi lại thấy những lời đó rất đúng với tính cách của cô ta.
Bào Văn hỏi tôi không sợ à? Không thấy khủng bố sao? Tôi bình thản đáp: “Sợ á? Sao lại phải sợ? Nếu đổi lại là em thay lòng đổi dạ, anh cũng sẽ làm như thế”.
Bào Văn hơi ngây ra một lúc, rồi bật cười khoái chí.
Ăn cơm xong, Bào Văn hỏi tôi muốn làm gì tiếp, tôi nói muốn đi gặp chị Hoa, cô ta nói cô ta cũng có việc khác cần làm, tối sẽ về với tôi. Cứ thế, chúng tôi đường ai nấy đi, trên đường, tôi cắt đuôi mấy kẻ cứ bám theo mình, tìm một cửa hàng điện thoại cũ, mua một cái sim rác và một cái điện thoại, đổi chỗ ẩn náu, rồi gọi vào số máy của Bạch Vân Phi, nói cho anh ta biết anh ta đã bị bại lộ, bảo anh ta báo cáo lại chuyện này cho cấp trên, xem có nên tìm cơ hội rời khỏi chỗ này không.
Ai ngờ Bạch Vân Phi lại ngay lập tức từ chối đề xuất của tôi, anh ta nói: “Đội trưởng, trước khi tôi đến đây, đã chuẩn bị sẵn tư tưởng bất chấp tính mạng rồi, cho dù có xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ không lùi bước, còn nữa, tôi tuyệt đối sẽ không làm bại lộ thân phận của đội trưởng đâu, về phía Bào Văn, cô ta muốn tới giám sát tôi thì tôi sẽ để cô ta tha hồ giám sát, vừa hay tôi có thể khiến cô ta rời mắt khỏi anh, cho anh dễ bề hành động, không phải càng tốt sao?”
Nghe thấy Bạch Vân Phi kiên định như thế, tôi cũng yên tâm rồi. Thật ra bị đám Bào Văn nghi ngờ không hề đáng sợ, vì không có chứng cứ, bọn chúng sẽ không tùy tiện khinh xuất, lo là lo Bạch Vân Phi vì sợ hãi mà để lộ chân tướng, nếu như thế, thì anh ta sẽ trở thành hòn đá ngáng chân tôi, cho nên tôi bắt buộc phải phán đoán xem rốt cuộc anh ta có thích hợp làm công việc này hay không, bây giờ xem ra, anh ta cũng không tệ.
Tôi nói: “Nếu đã như thế, anh cố lên nhé”.
Cúp điện thoại, tôi lập tức gọi điện cho Lục Hiểu Phong. Kể từ sau ngày hôm đó, tôi chưa liên lạc gì với ông ấy, có lẽ tôi bấm bụng cắt đứt liên lạc với ông ấy, là vì sợ ông ấy lại nói ra những lời khiến tôi nghi ngờ Tống Giai Âm.
Lục Hiểu Phong nhanh chóng bắt máy, lần này, thái độ của ông ấy đã tốt hơn nhiều so với lúc trước, vừa nghe đã cười ha ha hỏi tình hình của tôi ở đây thế nào, còn nói xin lỗi vì chuyện lần trước, tôi nói không muốn nhắc chuyện ngày hôm đó nữa, rồi bảo ông ấy cho người qua đây, tôi cần ông ấy giúp đỡ.
Lục Hiểu Phong hỏi tôi cần bọn họ giúp gì? Tôi nói: “Tô Nhược Thủy có lẽ là bị Bào Văn và Trần Danh giả bày mưu dụ đến Đông Bắc, cháu nghĩ bọn chúng nhất định có kế hoạch gì đó, cháu cần có người đến đảm bảo sự an toàn cho Tô Nhược Thủy, đồng thời điều tra xem bên phía Tô Nhược Thủy có người nào bị đám Bào Văn mua chuộc hay không”.
Đầu dây bên kia trầm ngâm một lúc, lòng tôi cũng hơi chùng xuống, hỏi: “Sao thế ạ? Chú Lục không đồng ý ạ?”
Kỳ thực nếu như Lục Hiểu Phong không đồng ý, tôi có thể thông cảm, dù sao bọn họ đều chỉ muốn báo thù cho bố tôi, còn về chuyện của tôi, bọn họ cũng chẳng thiết tha gì, điểm này thì tôi vẫn biết, chỉ là tôi thực sự không còn ai đáng tin để nhờ cậy nữa rồi.
Thẩm Nặc Ngôn vừa mới ám sát Trần Danh giả, thiết nghĩ giờ đang bị đám người Tống Vân Hải giám sát, nếu như anh ấy tới đây, có thể nửa đường đã mất xác rồi, Tam gia thì càng không, anh ấy cần ổn định Trần Danh giả, nếu như anh ấy tới sẽ bại lộ mất, còn Tống Giai Âm và Tô Quảng Hạ, nếu như bọn họ có thể ra tay, thì Tô Quảng Hạ đã chẳng phải gọi điện cho tôi. Từ giọng điệu lo lắng và bất lực của Tô Quảng Hạ, có thể thấy sự việc lần này không hề đơn giản, nhưng có một điểm có thể chắc chắn, đó là bên trên sẽ không quản việc này.
Cho nên, tôi đem hết tất cả hi vọng đặt lên người Lục Hiểu Phong.
Lục Hiểu Phong nói: “Không phải không đồng ý, mà là chuyện lớn như thế này, chú phải xin ý kiến cấp trên, nếu như cấp trên cho phép, người của chú bên này sẽ lập tức xuất phát, sau khi tới đó, bọn chú sẽ tìm cách liên lạc với cháu, còn nếu như cấp trên không cho phép, chú chỉ đành nói với cháu một câu ‘xin lỗi’ thôi”.
Kết quả này vẫn tốt hơn là bị từ chối thẳng thừng. Tôi hít một hơi thật sâu, nói tôi biết rồi, nếu như bọn họ tới Cáp Nhĩ Tân thì tới câu lạc bộ tìm chị Hoa, chị ta sẽ dẫn mọi người tới gặp tôi.
Cứ như thế, tôi cúp máy. Sau khi hủy cả sim và điện thoại đi, tôi mới lấy chiếc điện thoại dùng để liên lạc với Tô Quảng Hạ gọi điện cho chị Hoa, chị Hoa nghe thấy giọng tôi, nói: “Là Nhĩ Hải à, đồ cậu cần tôi đã chuẩn bị xong cho cậu rồi đấy, tối nay cậu đến tìm Tiểu Thúy, nó sẽ đưa cho cậu”.
Tôi nói: “Được, chị vẫn khỏe chứ?”
Chị Hoa bình thản đáp: “Thoát khỏi sự sỉ nhục và giày vò của một tên đàn ông vong ơn phụ nghĩa, sao tôi lại có thể không khỏe được chứ?”
Tôi cũng không nói gì thêm, chồng chị ta là do tôi gϊếŧ, mấy câu an ủi xoa dịu tôi không có tư cách để nói.
Cúp điện thoại, tôi trở về Nhân Gian Phú Quý Hoa, đi vào trong Tửu Trì Nhục Lâm. Tiểu Thúy nhìn thấy tôi, tươi cười chạy ra tiếp đón, sau khi chúng tôi đi vào một căn phòng, em ấy lấy trong ba lô ra một xấp ảnh, tôi giở từng cái ra xem, toàn bộ đều ảnh thân mật của một nam một nữ.
Tiểu Thúy nói: “Nam tên là Vương Hào, nữ tên là Tôn Duyệt, một người là ông trùm của sàn đấu ngầm, một người là MC của sàn đấu ngầm”.
Tôi gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Anh cứ tưởng còn phải chờ thêm mấy hôm cơ”.
Kế hoạch ban đầu của tôi là bảo chị Hoa tìm cơ hội mời mấy người cấp cao tới, tôi sẽ nhân cơ hội đó mà tìm ảnh thân mật của hai người này, không ngờ chị Hoa nhanh như vậy đã có làm xong rồi.
Dường như biết tôi đang nghĩ gì, Tiểu Thúy nói: “Mẹ nuôi biết anh Nhĩ Hải cần gấp, nên đã làm xong từ hôm qua rồi”.
Tôi có chút kinh ngạc, không ngờ dưới tình thế biết tôi muốn gϊếŧ chồng chị ta, trong trạng thái tâm tư hỗn loạn, mà chị ta vẫn hoàn thành việc tôi giao phó, một người phụ nữ như vậy, nếu như không làm được việc lớn, thì đúng là ông trời bất công!