Sau khi tôi nói xong, Bào Văn yên lặng một hồi lâu. Nhưng ngay sau đó, cô ta khó lòng chấp nhận mà hỏi lại: “Anh nói lại với bố nuôi thực sự chỉ là vì muốn trả thù Trần Danh thôi sao? Còn nữa, tại sao…anh lại có số của bố nuôi được?”
Tôi buồn cười hỏi lại: “Ông ấy là bố nuôi của anh, anh có số thì lạ lắm à?”
Bào Văn bị tôi làm cho nghẹn lời, không đáp lại được. Dù sao thì cô ta cũng đâu thể nói rằng bọn họ không muốn tôi biết số của Tống Vân Hải được. Có điều, đúng là tôi không biết số của Tống Vân Hải thật. Vậy nên nếu không đưa ra được một cách giải thích hợp lí, chắc chắn cô ta sẽ nghi ngờ tôi. Không chỉ riêng cô ta, mà cả lão hồ ly Tống Vân Hải kia cũng sẽ nghi tôi có ý đồ riêng.
Nghĩ vậy, tôi bèn ra vẻ phiền muộn mà thở dài: “Anh nói thật với em, thực sự thì vốn anh cũng không biết số của bố nuôi. Hồi tối lúc em đi tắm, anh đã lấy điện thoại của em ra để tìm số. Anh làm thế là vì muốn nói chuyện xin bố nuôi, mong ông ấy đừng trách phạt gì em quá nặng. Chẳng qua, không ngờ lại nghe được việc này. Mà nói chứ, nếu không phải hai người trò chuyện ‘say sưa’ quá, e là đến giờ anh vẫn còn chẳng biết gì”.
Bào Văn có vẻ hơi khó chịu: “Chồng, em không biết là anh quan tâm đến em như vậy đấy”.
Advertisement
“Em là vợ anh, anh không quan tâm em thì quan tâm ai?” Tôi tỏ ra hờn giận: “Có điều, hình như anh đánh giá quá cáo về vị trí của mình trong lòng em thì phải. Dù sao, người em hoàn toàn tin tưởng vốn không phải anh, mà là tên Trần Danh kia”.
Nói dứt lời, tôi cúp máy luôn. Làm xong tất cả những chuyện này, tôi vui vẻ búng tay gọi phục vụ, gọi vài món ăn rồi đánh chén no say. Trong lúc đó, Tống Vân Hải có gọi cho tôi hai cuộc, tôi không nhận. Tôi biết là Tống Vân Hải sẽ cảm thấy tôi đang chống đối, ông ta rất ghét dạng hành vi không nghe lời này của tôi. Nhưng tôi vốn chỉ là một quân cờ trong tay ông ta. Ông ta nghĩ gì ấy à, tôi thèm mà quan tâm. Huống hồ, tôi cư xử như thế mới có vẻ như thật sự coi ông ta là bố nuôi, mới đi giở tính trẻ con. Điều này cũng có lợi cho việc giảm bớt sự nghi ngờ của ông ta dành cho tôi.
Tống Vân Hải rõ ràng là dạng người nói một không nói hai, duy ngã độc tôn. Vậy nên ông ta không gọi cho tôi tới cuộc thứ ba. Nhưng mà tôi nghĩ, ông ta nhất định sẽ xử lí Trần Danh giả đâu ra đó. Dù sao thì so với chuyện hờn giận của tôi, chuyện Trần Danh giả trước mặt một đằng sau lưng một nẻo mới là thứ tối kỵ.
Advertisement
Sau khi ăn xong, tôi dạo quanh bên ngoài một lát cho tiêu cơm. Lúc này, trời đã tờ mờ sáng. Chẳng thấy buồn ngủ chút nào, tôi bèn bắt đầu chạy bộ dọc con đường, tiến hành bài luyện tập mỗi sáng. Sau khi tôi luyện tập xong, trời đã sáng rõ. Tôi mua bánh bao ở một tiệm ven đường, giải quyết nó trong vài miếng rồi đi về phía khách sạn, trong đầu cũng dần suy nghĩ về bước thứ hai trong kế hoạch đứng cho vững chân ở thành phố này.
Đi ngang một tiệm thuốc, tôi lại không kìm được mà nghĩ tới chuyện chị Hoa ăn một cái tát. Có lẽ là do sự thương hại trỗi dậy, có lẽ là vì muốn mua chuộc chị ta. Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi rẽ vào tiệm thuốc mua vài thứ rồi mới về Nhân Gian Phú Quý Hoa.
Tầng trên cùng của Nhân Gian Phú Quý hoa là khu vực khách sạn. Ban ngày, trừ khách sạn ra thì những nghiệp vụ khác đều không hoạt động, đến cả các cô gái cũng về nghỉ ngơi.
Khi tôi đi vào trong, vừa đúng lúc chị Hoa đang đi ra ngoài với dáng vẻ mệt mỏi khủng khϊếp. Chị ta vẫn mặc chiếc váy hôm qua, hai má có vết bầm, môi cũng rách. Tôi cúi đầu nhìn xuống thì phát hiện ra trên đầu gối cũng có máu tụ, tay cũng thế. Chỉ cần nghĩ thôi cũng biết, tối qua chị ấy đã phải chịu tra tấn dã man.
Trông thấy tôi, chị Hoa mỉm cười. Nụ cười ấy vẫn cứ quyến rũ động lòng người như thế, nhưng so với trước đây thì lại thiếu đi sự tự tin và tùy tiện. Tôi thấy xung quanh không có ai bèn cầm thuốc nước đưa cho chị ta. Bỗng nhiên được quan tâm, chị ta có hơi lo lắng mà nhận lấy, hỏi tôi đây là cái gì. Tôi thản nhiên bảo: “Có tác dụng giúp tan máu bầm đó”.
Nói xong, không chờ chị Hoa phản ứng lại, tôi đi luôn vào trong thang máy. Sau khi lên tới khách sạn, tôi trông thấy một cô gái đang khóc sướt mướt, một người đàn ông đang đi cùng cô ta, nhẹ nhàng mà dỗ dành. Tôi nhìn lướt qua thử, cô gái này có nét giống Tần Lam, cực kỳ xinh đẹp. Gương mặt được trang điểm vừa phải, lúc khóc lên cực kỳ khiến người khác đau lòng. Nhưng hơn thế, kẻ làm cho tôi chú ý là gã đàn ông đi cạnh cô ta.
Cái người đàn ông trông có vẻ tư văn nho nhã này, không phải ai khác mà chính là tên súc sinh Lôi Minh, chồng của chị Hoa. Lúc này, gã đã thay đổi hoàn toàn cái dáng vẻ hung dữ ngang ngược khi ở trước mặt vợ mình, dịu dàng an ủi cô gái kia. Nếu tôi đoán không lầm, cô ta chính là bồ nhí của Lôi Minh. Chị Hoa từng nói Lôi Minh cực kỳ thích cô gái nhỏ nhẹ cần người che cở kia. Chỉ là không rõ tại sao cô ta lại ở đây? Mà sao lại còn khóc nữa? Sẽ không phải là bị chị Hoa đánh đó chứ?
Vừa suy nghĩ miên man, tôi vừa đi lướt ngang hai người. Lúc này, tôi nghe được cô gái kia nói với Lôi Minh: “Em xin lỗi anh yêu. Chỉ là em lo anh bận quá sẽ quên ăn điểm tâm, nên mới qua đưa đồ ăn cho anh. Không ngờ hai người lại đang… Em… Không phải em cố tình quấy rầy hai người dâu. Em biết hai người mới là vợ chồng, em không nên xuất hiện. Nhưng mà em…em vẫn không nhịn được mà muốn quan tâm đến anh, không nhịn được mà chạy tới thăm anh”.
Cả người tôi nổi hết da gà da vịt. Nói cách khác, cô nàng này chạy tới đây trong lúc Lôi Minh và chị Hoa đang ‘làm việc’. Nói cho dễ nghe thì là lo Lôi Minh bỏ bữa, nhưng thực ra là trong lòng ghen tị, muốn tuyên bố chủ quyền, khiến người vợ chính thức là chị Hoa khó chịu thì có.
Lòng dạ mưu mô độc ác như vậy, tôi không tin một kẻ đã đi lên được tới bước này như Lôi Minh sẽ ngu xuẩn đến mức không nhận ra. Ai ngờ, Lôi Minh lại nhẹ nhàng bảo: “Bảo bối, em không cần phải giải thích với anh làm gì. Là anh có lỗi với em, giấu diếm em làm chuyện đó với người đàn bà khác. Nhưng em phải tin anh, là con đàn bà kia dùng trăm ngàn cách để quyến rũ anh. Thật sự là anh ngứa mắt với vẻ đê tiện của ả nên mới cùng ả lên giường, tra tấn ả. Đế sau này ả đừng quyến rũ anh nữa”.
Tôi thật không ngờ Lôi Minh lại nói như vậy, lòng thầm nhủ đúng là thời thế đổi thay. Có điều, ở cái thời đại chỉ cần đủ xinh đẹp, dù đi làm bồ nhí cũng có thể được tha thứ, thông cảm, thì chuyện như thế này rất nhiều. Bản thân tôi cũng chẳng nhàn rỗi gì mà đi sầu não thay cho người khác, chỉ đơn giản là cảm thấy cái dạng vong ân bội nghĩa như Lôi Minh thật làm mất mặt cánh đàn ông.
Đang ngẫm nghĩ như vậy, tôi mở cửa phòng ra liền trông thấy Bào Văn đang ngồi dưới đất, dựa vào giường mà ngẩn ra. Thấy tôi trở về, Bào Văn có vẻ cực kỳ cao hứng. Cô ta đứng dậy bước về phía tôi, kích động ôm lấy cổ tôi: “Chồng, cuối cùng anh cũng về rồi. Anh làm em lo lắng chết mất”.
Tôi nói một cách ôn hòa: “Lo cái gì? Lo anh nghĩ quẩn đi tìm cái chết à? Nhĩ Hải này nào có vẻ gì là không có tiền đồ thế đâu nhỉ?”
Nghe vậy, Bào Văn cau mày, bất đắc dĩ nói: “Anh nghĩ đi đâu thế? Em chỉ sợ là trong lúc giận anh lại đổi chỗ ở. Nếu thế thì em biết đi đâu tìm?”
Tôi không nói gì. Nhìn gương mặt tràn đầy sự quan tâm của Bào Văn, tôi đột nhiên nở nụ cười. Cô ta cẩn thận hỏi tôi cười gì vậy? Tôi bảo: “Anh cười em đấy. Em tìm ra được cả hành tung của anh và Tô Tú Tú, sắp xếp cả tay súng bắn tỉa. Dù anh có trốn ở trời Nam đất Bắc gì đi nữa, với năng lực của Bào Văn em, sao mà không tìm thấy anh cho được?”
Mặc dù bệnh đau đầu của tôi cũng đã khá ổn rồi, nhưng ở lần cuối cùng hai chúng tôi tới gặp Lục Hiểu Phong, ông ấy đã từng bảo tâm trạng của tôi vẫn sẽ thay đổi thất thường, dặn chúng tôi cẩn thận. Bởi vậy, kể cả tôi tự dưng cư xử khó ở với Bào Văn, tôi cũng chẳng lo cô ta sẽ nghi ngờ.
Sự thực cho thấy, phán đoán của tôi là đúng. Bào Văn không chỉ không nghi ngờ gì tôi, mà còn quan tâm bảo tôi đừng kích động. Cô ta giải thích với tôi, nói rằng cô ta sai rồi, còn dặn tôi phải chú ý sức khỏe.
Tôi ngồi xuống, nhìn cô ta bằng cặp mắt phẫn nộ. Cô ta trông cực kỳ tủi thân, tiến tới bên cạnh tôi: “Em thật sự xin lỗi. Sau này, em không bao giờ vì ghen… mà làm những chuyện ngu ngốc vậy nữa”.
Tôi bảo: “Câu này của em nghe như thể anh tức giận là vì em gϊếŧ Tô Tú Tú không bằng”.
Bào Văn hơi ngạc nhiên nhìn tôi, gương mặt hiện rõ sự nghi ngờ, như thế đang nói: “Chẳng lẽ không phải à?”
Tôi trầm giọng bảo: “Tối qua lúc gọi điện anh đã nói gì với em rồi? Anh có thể bao dung tất cả của em, chỉ trừ chuyện em bị người đàn ông khác nắm thóp, gọi là phải đến. Chẳng lẽ em nghe mà không hiểu sao? Ý anh là, anh không trách em chuyện gϊếŧ Tô Tú Tú, bởi vì anh biết rằng em yêu anh. Nhưng em không nên giấu diếm anh, đi giao chuyện này cho Trần Danh làm, để hắn có cơ hội uy hϊếp em. Có phải em không biết thằng đó mê em đến thế nào đâu? Em bảo hắn làm chuyện này chẳng phải là chủ động cho hắn cơ hội tiếp cận mình hay sao?”
Bào Văn không thốt ra được lời nào, tôi tiếp tục nói: “Huống hồ, nếu không phải hôm đó gặp may, thì anh cũng chỉ có ba kết quả. Một là chết, hai là thành hung thủ gϊếŧ người, trốn chui trốn lủi. Ba là anh lợi dụng Tô Quảng Hạ để giải quyết mọi chuyện, đồng thời bỏ qua nhiệm vụ lần này, bỏ qua một cơ hội thăng chức nhanh chóng, lấy lòng bố nuôi. Thậm chí còn có thể vì vậy mà khiến bố nuôi thất vọng hoàn toàn về anh. Em cảm thấy vì chút ít ghen tuông của mình mà khiến anh mất đi những thứ đó, có đáng không? Em nghĩ là anh đang cố gắng vì ai, vì cái gì hả?”
Bào Văn ôm lấy tôi, đau lòng bảo: “Em xin lỗi, em xin lỗi. Em cũng không biết Trần Danh lại dám ôm ý định gϊếŧ anh, vậy nên mới…”
Tôi biết đã đến đủ tầm rồi, vì thế bèn thở dài một tiếng. Tôi khẽ xoa đầu cô ta, thì thào: “Vợ, cũng không phải là anh muốn cáu kỉnh với em, nhưng lần này em thực sự sai rồi. Em có nghĩ tới chuyện Trần Danh có thể sẽ lợi dụng chuyện này mà đe dọa em, băt em đi gặp hắn, còn có thể yêu cầu em làm những chuyện quả đáng hơn không. Em làm gì, mang đến hậu quả gì cho anh anh cũng không quan tâm. Dù sao thì mạng của Nhĩ Hải cũng là của em, em muốn sao cũng được. Nhưng mà, anh không cho phép tên kia lợi dụng tình cảm của em dành cho anh để bắt nạt em”.
Tôi cảm nhận được cả người Bào Văn đang run lên. Sau đó, cô ta đưa tay ôm lấy tôi, cảm động nói: “Chồng, em xin lỗi, em không bao giờ làm chuyện ngốc nghếch như vậy nữa”.
Nhìn hình ảnh chính mình trong gương, tôi không nhịn được mà nở nụ cười. Tôi biết, Bào Văn đang từng bước từng bước rơi vào cái bẫy dịu dàng của tôi. Tôi nhẹ nhàng vuốt tóc cô ta, không nói thêm gì. Trong lòng thầm chờ mong cái ngày cô ta biết toàn bộ chân tướng. Tới lúc ấy, cô ta sẽ phải trả cái giá xứng đáng cho những người cô ta đã làm hại, đã gϊếŧ.
Ôm lấy Bào Văn một lúc, tôi nói tôi mệt rồi, muốn ngủ. Bào Văn khẽ bảo cô ta sẽ ở bên cạnh tôi, giọng điệu dịu dàng không sao tả xiết. Tôi bế cô ta lăn lên giường, ôm cô ta vào lòng, nói với vẻ yêu thương: “Cả đêm qua em không ngủ phải không?”
Bào Văn gật đầu, tôi tỏ vẻ áy náy: “Anh xin lỗi. Thực ra anh cũng không muốn làm vậy với em đâu, lúc ấy anh giận quá. Thật sự là anh có hơi nóng nảy. Chờ ngủ dậy anh sẽ gọi điện cho bố nuôi, xin bố bỏ qua cho em. Dù sao thì chuyện Tô Tú Tú chết cũng không có ảnh hưởng gì tới kế hoạch của anh”.
Bào Văn lắc đầu: “Em không sao. Bố nuôi cũng không có trách mắng gì em”.
Tôi bảo thế thì anh yên tâm rồi hỏi ngay: “Thế còn thằng khốn nạn kia?”
Bào Văn biết tôi hận Trần Danh giả, bèn thành thật đáp: “Lần này anh ta thực sự đã khiến bố nuôi tức giận, giờ ông ấy đã cho người đi tiếp quản một bộ phận thế lực của anh ta ở Nam Kinh rồi. Bố nuôi nói, nếu anh ta còn không nghe lời thế nữa, ông sẽ bỏ luôn quân cờ này”.