Tôi kích động xông đến Khôn thiếu gia, Khôn thiếu gia vẫn chưa hoàn hồn sau cú nện dùi cui điện, toàn thân hắn vẫn run lên.
Lúc tôi vừa cúi lưng xuống thì hắn bật như cái lò xo rồi nhằm vào tôi, tấn công điểm yếu của tôi.
Tôi nghĩ không ổn rồi, tên này dùng chiêu giống tôi, lại còn biết đánh lừa nữa. Giả vờ chết nhận thua rồi nhân cơ hội phản kháng.
May là tôi phản ứng nhanh, hơn nữa cơ thể Khôn thiếu gia còn bị ảnh hưởng bởi dùi cui điện, tôi chỉ cần nhích người sang bên là đã né được đòn của hắn. Mặc dù hắn vẫn đụng vào người tôi nhưng không đến mức khiến tôi mất đi sức chiến đấu luôn được.
Ngay sau đó tôi đổi lùi thành tiến, tôi ép Khôn thiếu gia xuống sàn như một con hổ đói vồ mồi.
Sau khi đề được hắn, tôi mới lôi dùi cui điện ra sau đó dí vào người hắn. Toàn thân hắn quẫy như con giun, cuối cùng cũng ngoan ngoãn nhưng vẫn chưa ngất đi.
Tôi nghĩ chắc là Lâm Cường cố ý tăng độ khó cho tôi, tác dụng của dùi cui điện cũng không phải quá mạnh, xem ra anh ấy cố tình muốn thử sức tôi.
Còn tôi thì lại hối hận, vừa nãy tôi cũng sơ ý quá. May là tên Khôn thiếu gia này là kiểu giỏi nghĩ chứ không giỏi võ, nếu đổi thành Cao Phong thì hôm nay tôi cũng mất nửa cái mạng này ở đây rồi.
Sau khi nuốt nước miếng, tôi đạp vào bụng Khôn thiếu gia thật mạnh.
Ai ngờ đúng lúc này tôi nhìn thấy một cái bóng trên sản, tôi phản ứng rất nhanh, trực giác cho tôi biết sau lưng tôi có người.
Advertisement
Tôi bước rướn người về phía trước nhưng tôi vẫn chậm một bước rồi. Sau một tiếng bịch, đầu tôi bị một vật gì đó đập vào.
Tôi quay đầu lại nhìn, hoá ra là Bào Văn lấy bình hoa ở đầu giường đập vào đầu tôi.
May tôi phản ứng kịp thời, bình hoa không đập trúng hẳn vào đầu tôi, nếu không chắc chắn tôi đã ngất đi rồi hoặc bị chấn động não gì đó. Nhưng dù là như vậy thì bình hoa cũng đã vỡ rồi, tôi lấy sờ gáy, thế mà lại chảy máu rồi.
Tôi nổi cơn tam bành điên lên nhìn Bào Văn.
“Loại rác rưởi, loại vô dụng như cậu còn học chó cắn lại người à! Tốt nhất cậu cút đi cho tôi. Nếu cậu dám động vào một cọng lông của anh ấy thì tôi sẽ gϊếŧ chết cậu.” Bào Văn như phát điên, còn sợ tôi nghe không rõ, hét lên chửi rủa tôi.
Tôi lạnh lùng nhìn Bào Văn, ánh mắt tôi đầy giận giữ, Bào Văn có lẽ cũng chưa bao giờ thấy tôi nổi điên lên như vậy, bộ dạng của tôi khiến cô ta thu mình lại trên giường.
“Cậu, cậu đừng có qua đây, cút đi cho tôi.” Não cô ta đúng là không còn dùng được nữa, còn nói những câu đó với tôi, tôi cảm giác thuốc ảnh hưởng đến cô ta rất nhiều rồi.
Advertisement
Tôi xoa xoa gáy, giơ tay ra rồi liếm máu trên tay mình sau đó không nhìn Bào Văn nữa mà đi đến bên Khôn thiếu gia.
Lần này Khôn thiếu gia không còn sức mà phản kháng, tôi dùng một tay nhấc hắn lên.
Sau đó hai tay tôi kéo hắn ném lên giường.
Khôn thiếu gia nằm cạnh Bào Văn trông như sắp hấp hối. Bào Văn hét lên với hắn: “Chàng Hề, Chàng Hề anh không sao chứ, loại rác rưởi bỏ đi này không làm anh bị sao chứ?”
Nói xong Bào Văn ngọ nguậy đứng dậy nói với tôi: “Cậu đúng là làm phản rồi phải không, cậu cho rằng tôi bỏ cậu rồi là cậu thích làm gì thì làm phải không, hôm nay tôi!”
Sau đó Bào Văn nhấc chân tung một cú đá về phía tôi nhưng tôi nhẹ nhàng giơ tay túm lấy cái chân đẹp đẽ mà thon dài của cô ta. Tôi vừa kéo vừa đẩy, Bào Văn vốn đã mất hết sức lực bị tôi quẳng lên giường.
Tôi không quan tâm đến cô ta nữa mà giơ tay tháo mặt nạ chú hề trên mặt Khôn thiếu gia.
Khi tôi tháo mặt nạ, Bào Văn cũng lập tức nhìn khuôn mặt hắn.
Khôn thiếu gia cũng được coi là đẹp trai, chỉ có điều sắc mặt nhợt nhạt như bị bệnh, còn Bào Văn dường như không quen biết với Khôn thiếu gia. Trông vẻ mặt cô ta khá lạ lẫm, có lẽ đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy bộ mặt thật của “ý chung nhân” nên có chút khó xử.
Không lâu sau Bào Văn thu ánh mắt về và nói với tôi: “Đồ vô dụng, cậu to gan lắm, bỏ đồ của anh ấy xuống cho tôi, cậu không có tư cách đụng vào đồ người khác.” Vừa nói, Bào Văn vừa dùng tay gõ chữ.
Nhưng tôi không thèm quan tâm đến cô ta, tôi đeo mặt nạ của Khôn thiếu gia lên.
Khi tôi đeo mặt nạ, Bào Văn phát điên lên như phải chịu sự sỉ nhục vô cùng lớn, bị cưỡиɠ ɧϊếp vậy.
Cô ta căn bản không quan tâm là tôi không còn nghe thấy nữa nên mắng tôi: “Đồ vô dụng, bỏ cái tay bẩn thỉu của cậu ra, tôi không cho phép cậu đụng vào đồ của anh ấy!”,vừa mắng Bào Văn cố ngọ nguậy lao vào tôi.
Tôi quay ngoắt đầu nhìn Bào Văn, khi cô ta nhìn thấy tôi trong bộ dạng đeo mặt nạ, cô ta cứng đờ người.
Cô ta chết lặng, mặc dù cô ta không thể nghĩ được tôi chính là anh hùng Chàng Hề của cô ta nhưng cô ta nhất định nhận ra chúng tôi rất giống nhau cho nên mới lặng đi, đầu óc trống rỗng.
Tôi quay đầu đi không nhìn cô ta nữa, quay sang nhìn Khôn thiếu gia sau đó giơ tay giữ cổ hắn. Tôi dùng khẩu khí lạnh lùng nói từng câu từng từ với hắn: “Nghe rõ cho tao, Chàng Hề không phải mày muốn mạo danh là được, không ai thay thế được tao.”
Tôi gần như dùng hết sức lực của bản thân gầm lên câu nói này.
Sau khi tôi gào lên, không khí cả căn phòng như ngưng đọng, Khôn thiếu với bộ dạng sống dở chết dở ngạc nhiên há to mồm giống như trông thấy yêu quái.
“Bộp”
Chiếc điện thoại trong tay Bào Văn rơi xuống đất kèm theo tiếng vỡ vụn.
Tôi quay đầu nhìn cô ta, đôi môi gợi cảm của cô ta mở to, kinh ngạc nhìn tôi.
“Cậu… cậu…”
Bào Văn nói năng lộn xộn liên tục nói “cậu”, giống như một người mất đi khả năng suy nghĩ vậy.
Tôi đến bên cạnh Bào Văn đẩy cô ta lên giường sau đó dùng tay giữ chặt hai vai cô ta. Tôi nhìn chằm chằm cô ta không chớp mắt, dùng giọng nói trầm khàn nói: “Không sai, tôi chính là Chàng Hề.”
Toàn thân Bào Văn run lên, sắc mặt cô ta trắng bệch, cả người cứng đờ lại.
Còn tôi tiếp tục lạnh lùng nói: “Hôm nay là tên Phàm Khôn này mạo danh tôi, giả làm anh hùng cứu mỹ nhân sau đó đoạt lấy thân xác cô. Tôi liều chết đến cứu cô nhưng cô lại đối xử với tôi như vậy!”
Bào Văn hơi tỉnh táo lại, cô ta đưa ánh nhìn sang một bên không dám nhìn vào đôi mắt đang đỏ lên của tôi.
“Tách.”
Một giọt máu của tôi rơi xuống cổ cô ta, đỏ không gì sánh bằng, màu máu như đâm xuyên mắt tôi.
Tôi giơ tay ra nhẹ nhàng lau đi sau đó nói với cô ta: “Nhưng không sao, tôi không hận cô. Từ nay về sau trên đời này không có Chàng Hề nào hết.”
Nói xong, tôi cúi người kéo chặt tay Bào Văn.
Bào Văn trong vô thức thu người lại hỏi tôi: “Cậu, Chàng…”
Ngừng một lúc cô ta tiếp tục: “Trần Danh, cậu định làm gì tôi?”
Bào Văn rất ít khi gọi tên tôi, lần này rốt cục cô ta cũng gọi tên tôi nhưng không đem theo sự kỳ thị khinh bỉ.
Tôi nâng người cô ta lên, cõng trên lưng rồi nói với giọng bình thản: “Chỗ này không tiện ở lại lâu, tôi đưa cô đi.”
Bào Văn run lên, rõ ràng là không ngờ đã đến nước này rồi, mà tôi vẫn cứu cô ta .
Thực ra tôi cũng thấy mình hèn thật, sao vẫn cứu cô ta chứ, nhưng tôi không đành lòng. Nếu để cô ta lại đây cô ta có thể sẽ bị làm nhục.
Cứ như vậy tôi cõng Bào Văn ra khỏi căn phòng đó. Cô ta dường như vẫn chưa định thần lại, sợ đến mức cứ nằm yên trên lưng tôi, cũng không biết có phải là sợ ngực mình chạm vào lưng tôi hay không, ngày trước lúc còn là Chàng Hề tôi cõng cô ta, cô ta không phản ứng thế này, xem ra trong lòng cô ta vẫn khinh thường tôi!
Tôi than thở trong lòng, đột nhiên không nhịn được nên hỏi: “Giống không, tôi vẫn mang theo mùi hương Chàng Hề của cô chứ?”
Bào Văn ậm ừ, không trả lời tôi.
Tôi cõng cô ta sang căn phòng khác, chính là phòng Tô Nhược Thuỷ đang ở.
“Cao Phong, anh bỏ tôi ra, sao anh lại trở thành thế này, trước đây anh không xấu xa như vậy.” Vừa vào cửa phòng tiếng Tô Nhược Thuỷ đã vọng ra.
Tôi thở nhẹ một hơi, may là vẫn kịp. Tô Nhược Thuỷ hình như chưa bị tên Cao Phong súc sinh này làm nhục. Nhưng cũng đúng, vì Tô Nhược Thuỷ không bị chuốc thuốc, cô ấy vẫn là một cô gái thông minh, biết cách làm sao để bảo vệ mình. Đây cũng chính là lý do vì sao tôi chọn đi cứu Bào Văn trước khi cứu Tô Nhược Thuỷ.
Rất nhanh chóng Cao Phong nói với Tô Nhược Thuỷ: “Tiểu Thuỷ, em nghe theo anh đi, đừng phản kháng nữa, không anh sẽ ép đó.”
“Anh dám, nếu anh dám làm vậy người khác sẽ không tha cho anh.” Tô Nhược Thuỷ căng thẳng nói.
“Ha ha, Tiểu Thuỷ, ai sẽ không tha cho anh? Bào Văn có tên anh hùng Chàng Hề rồi, em cũng có sao? Được rồi, hôm nay anh phải có được em, sau này anh bảo vệ em!” Cao Phong cười dâʍ đãиɠ nói.
Nói xong, Cao Phong lao về Tô Nhược Thuỷ.
Tôi đạp mạnh cửa xông vào phòng.
Khi thấy tôi, Tô Nhược Thuỷ ngây người, cũng không biết cô ấy có nhận ra tôi không mà đôi mắt mở trừng trừng nhìn tôi.
Cao Phong nhận nhầm người nên nói với tôi: “Mẹ kiếp, Khôn thiếu gia không biết tận hưởng con gái à, sao chạy vào đây làm gì? Còn thay đồ nhân viên phục vụ làm gì?”
Tôi không nói lời nào, đi thẳng đến bên cạnh Cao Phong, khi hắn vẫn chưa nghi ngờ, tôi giả vờ đưa tay ra vỗ vỗ vai hắn sau đó đột nhiên dí dùi cui điện vào người hắn.
Vì sức khoẻ Cao Phong rất tốt, thêm nữa cái dùi cui này cũng không phải quá mạnh nên lần này tôi dí dùi cui điện lâu hơn một chút.
Nhưng dù như vậy, Cao Phong vẫn tung cho tôi một đạp vào bụng, suýt chút nữa tôi ngã nhào ra. Lúc hắn muốn đánh tôi tiếp thì hắn từ từ xụi lơ.
Tôi đạp một phát vào bụng hắn và chửi thậm tệ: “Dám động vào chị Thuỷ, đi chết đi!”
Khi nghe thấy giọng nói của tôi, khuôn mặt quyến rũ của chị Thuỷ lập tức hé nụ cười cảm động ngọt ngào, suýt chút nữa thì mừng đến bật khóc.
Tôi đi qua, nắm chặt lấy tay Tô Nhược Thuỷ, tôi cố ý dùng giọng nói khiến Bào Văn ở cửa có thể nghe được, nói: “Chị Thuỷ, từ nay về sau Chàng Hề không bao giờ là đại anh hùng của Bào Văn nữa, cậu ấy chỉ là một tiểu anh hùng của chị thôi.”