Tôi bảo rằng, xem như Tô Tú Tú tự mình chuộc lại lỗi lầm vậy. Thật ra lúc nói những lời ấy, trong lòng tôi vô cùng khó chịu. Tôi rất muốn đưa cô ấy về quê chôn cất, rất muốn lo hậu sự tươm tất cho cô ấy. Tôi cũng đã nghĩ đến việc nhờ Tô Quảng Hạ giúp tôi ngăn cản mọi chuyện. Nhưng tôi không thể, vì đối thủ của tôi là một bầy cáo già. Chỉ cần tôi có hành động bất thường, rất có thể sẽ bại lộ thân phận. Bị lộ cũng không sao, nhưng tôi sợ những người đứng đằng sau mình sẽ gặp nguy hiểm, nên tôi nhất định phải thật cẩn trọng.
Tôi biết mình làm thế này rất ích kỷ, nhưng mà... tôi có thể làm gì khác đây? Tôi vẫn đang đứng trên bờ vực thẳm, bất kỳ lúc nào cũng có thể tan xương nát thịt...
Lúc này, Dương Đông bỗng cất lời: “Phải đó, phải đó, việc được đưa đi giải phẫu cho y học cũng xem như chuộc lỗi cho cô ta rồi. Dẫu sao thì nếu như cô ta được chôn cất, cũng không có ai truy điệu. Chi bằng làm như hiện tại, cũng xem như cô ta là người có ích.”
Vốn đang cố nén cơn tức giận, tôi lập tức cáu tiết. Tôi quay mặt sang, nhìn Dương Đông gương mặt tối sầm giận dữ. Nhướng mày lạnh lùng với hắn ta, tôi nói: “Người đã mất rồi, nhưng tao vẫn chưa làm được chuyện mà mình hứa với cô ấy.”
Dương Đông nhận thấy ánh nhìn không chút thiện ý của tôi, ánh mắt trở nên hốt hoảng. Hắn ta dè dặt hỏi: “Hứa với cô ấy chuyện gì?”
Tôi không nói gì, chỉ cầm một con dao nhỏ tiến về phía Dương Đông. Hắn ta vừa nhìn thấy bèn lập tức lộ vẻ sợ hãi, cuống cuồng cầu xin: “Đại ca, đại ca ơi, xin anh tha cho em, em thật sự biết lỗi rồi. Em sẽ xây mộ cho Tô Tú Tú, sẽ đến viếng cô ấy vào dịp lễ tết hàng năm. Đúng rồi, em có thể nhường lại vị trí của mình cho anh. Em còn có thể bảo những người đàn bà kia giúp anh trèo cao hơn, sau này anh ở Đông Bắc làm gì cũng xuôi chèo mát mái.”
Tôi lạnh nhạt nhìn hắn ta, đáp: “Tao không cần những thứ này.”
Advertisement
Mặt mày Dương Đông trắng bệch. Có lẽ hắn ta cũng biết tôi không thể tha cho hắn nên đã bỏ hẳn ý định cầu xin mà chuẩn bị gào lên kêu cứu. Nhưng vào khoảnh khắc hắn ta mở miệng ra, tôi đã cắm con dao nhỏ vào trong miệng hắn. Con dao ấy đâm xuyên qua đầu hắn ta, đóng hắn lên tường. Đôi mắt hắn ta trợn trừng, ánh mắt mang theo sự kinh hãi, không cam tâm và khó tin nhìn tôi, trong ánh mắt ấy vẫn còn vô vàn lưu luyến đối với thế giới này.
Tôi hít một hơi thật sâu. Thật ra tôi chẳng có thù hằn gì sâu nặng với Dương Đông. Nhưng nghĩ đến bộ dạng hắn ta ức hϊếp và hành hạ Tô Tú Tú khiến tôi không muốn để hắn ta sống tiếp. Huống chi giữa hắn ta và tôi đã có ân oán với nhau, để hắn sống chẳng khác gì tự đặt một quả bom hẹn giờ cho mình. Tôi không ngu xuấn đến thế. Nhìn ra ngoài ô cửa, tôi khẽ thở dài, thầm thì: “Tô Tú Tú, em an nghỉ nhé.”
Tôi đặt thi thể của Dương Đông nằm ra, lau sạch vết máu dính trên tường, sau đó xử lý vết thương trên thi thể hắn ta. Tôi rút con dao ra lau sạch rồi đặt vào túi, sau đó dọn dẹp sạch sẽ mọi dấu vết liên quan trong phòng. Sau khi xác định không còn vấn đề gì nữa, tôi mới cõng Dương Đông xuống lầu. Tôi lái xe của hắn ta, rời khỏi khu nhà. Sau khi rời khỏi đó, tôi lái xe đến câu lạc bộ Nhân Gian Phú Quý Hoa. Dừng xe ở một con hẻm nhỏ gần câu lạc bộ, tôi gửi cho chị Hoa một tấm ảnh lưu trong điện thoại Dương Đông.
Trong tấm ảnh là chị Hoa nhìn thẳng về ống kính và tươi cười lộ má lúm, ánh mắt quyến rũ, chữ ‘thỏa mãn’ viết đầy trên gương mặt. Chị ta giữ nguyên tư thế ngồi theo kiểu ‘đóa sen’, mạnh mẽ như một nữ hoàng, vừa nhìn đã biết là một cao thủ cưỡi ngựa.
Nói thật, lúc xem ảnh và video của chị Hoa trong usb, tôi đã cảm thấy rất kinh ngạc. Bởi tôi vốn nghĩ chị ta chỉ là một mama bình thường trong câu lạc bộ, ngờ đâu chị ta lại có lai lịch khủng như thế. Trong tư liệu có ghi, chồng chị ta là sếp sòng quản lý bảo vệ câu lạc bộ của toàn Cáp Nhĩ Tân. Nói trắng ra, đó chính là cấp trên của Dương Đông. Không ngờ Dương Đông lại dám cắm cho đại ca của hắn ta một cái sừng. Dĩ nhiên, gã chồng của chị Hoa cũng chẳng phải loại tốt lành gì. Sau khi nâng cao địa vị nhờ chị Hoa, gã bèn ruồng rẫy chị ta rồi bao nuôi mấy cô em ngây thơ ở bên ngoài. Nói thế thì thật ra chị Hoa cũng là kẻ đáng thương như Tô Tú Tú vậy.
Advertisement
Tin nhắn vừa được gửi đi, không lâu sau chị Hoa đã trả lời, nội dung tin nhắn còn vô cùng mờ ám: “Sao thế hả tiểu tổ tông của tôi? Lại nhớ cơ thể chị Hoa của cậu rồi à?”
Người ta thường nói phụ nữ ba mươi tuổi như sói, bốn mươi tuổi như hổ, năm mươi tuổi như máy vắt cạn sức đàn ông. Chị ta đương tuổi như sói như hổ, nếu Dương Đông giỏi về khoản đó, chắc sẽ thỏa mãn được chị ta, chả trách chị ta lại gấp gáp như vậy.
Tôi vốn muốn dùng tấm ảnh này để uy hϊếp chị Hoa ra gặp mặt, đâu ngờ chị ta lại phản hồi như thế. Nhưng thế này cũng được, lại càng tiện cho tôi hẹn chị ta ra gặp mình hơn. Nghĩ đến đây, tôi bèn nhắn tin trả lời: “Phải, tôi nằm mơ cũng nhớ đến cái mông của chị. Chị mau đến đây đi, tôi nhịn sắp chết rồi này.”
Lát sau, chị Hoa đã trả lời tin nhắn, hỏi tôi, à không, là hỏi Dương Đông có phải đang ở chỗ cũ hay không.
Chỗ cũ? Tôi giật thót, thầm nghĩ mình đâu có biết chỗ cũ ở đâu. Cân nhắc hồi lâu, tôi nhắn lại: “Không, hôm nay chúng ta đến một nơi mới mẻ hơn.”
“Ha ha, mới mẻ cỡ nào?” Chị Hoa nhắn cho tôi.
Tôi trả lời: “Chị ra đây đi, tôi lái xe đưa chị đến đó, rồi chúng ta…”
Tôi cố ý gõ dấu chấm lửng đầy hàm ý cho chị ta. Quả nhiên, người đàn bà này rất hưng phấn, nói rằng tắm xong sẽ ra ngay. Tôi bảo không cần, tôi thích mùi vị như vầy của chị ta. Sau đó tôi nhắn địa chỉ, chị ta nói sẽ lập tức đến ngay. Sau khi gửi tin nhắn, tôi dời thi thể của Dương Đông sang ghế lái, mở cửa sổ và để lộ nửa mặt của hắn ta. Còn tôi xuống hàng ghế sau, yên lặng chờ chị Hoa xuất hiện.
Rất nhanh, tôi đã thấy chị Hoa bước ra từ Nhân Gian Phú Quý Hoa. Trông chị ta rất cẩn trọng, nhìn bộ dạng chắc vẫn chưa tới mức độ vụиɠ ŧяộʍ trắng trợn. Đến khi chắc chắn không ai chú ý đến mình rồi, chị ta mới để lộ vẻ mặt yên tâm, ngoáy mông chạy về phía chúng tôi. Không thể phủ nhận người đàn bà này đúng là rất có sức hút, gìn giữ sắc vóc vô cùng tốt. Trên người chị ta toát ra vẻ quyến rũ già đời, nhưng chính mùi vị quyến rũ ấy lại giúp chị ta dễ dàng làm tăng vọt hoóc-môn tuyến thượng thận của đám động vật giống đực.
Đừng nói là Dương Đông, đến một người thường xuyên nhìn thấy gái đẹp như tôi cũng có phần không kháng cự nổi trước vẻ ngả ngớn của chị ta.
Đợi chị Hoa lại gần, tôi bàn nhấn còi xe. Chị ta lập tức cười nũng nịu đi về phía chiếc xe, mở ghế phó lái, vừa ngồi vào ghế vừa cất giọng dỗi hờn: “Tiểu tổ tông của tôi, muốn làm trong xe thì cứ nói thẳng, đâu phải chúng ta chưa từng làm chứ. Còn bày đặt bảo đến một nơi mới mẻ.”
Vừa dứt lời thì bỗng nhìn thấy gương mặt tôi trong kính chiếu hậu, chị ta lập tức hoảng sợ hét lên. Thế nhưng chị ta chỉ vừa ré lên đã bị tôi bịt miệng lại. Tôi cầm con dao nhỏ kề lên cổ chị ta, nói nhỏ: “Không muốn chết thì thật thà một chút, rõ chưa? Nếu không thì tấm ảnh chị vừa nhận sẽ được gửi ngay đến điện thoại của chồng chị đấy.”
Nghe đến đây, chị Hoa đã hoàn toàn biến sắc, chị ta vội vàng lắc đầu, tôi cũng buông tay. Chị ta hoảng sợ, nói: “Anh chàng đẹp trai à, cậu… cậu muốn làm gì đây? Việc gì cũng thương lượng được mà. Cậu nói có đúng không? Dương Đông.”
Thấy Dương Đông không đáp lời, chị Hoa sốt ruột đẩy hắn ta một cái, vẻ mặt giận dữ.
Dương Đông bị chị Hoa đẩy nên cả người ngã về phía chị. Chị ta định phát cáu, nhưng khi nhìn thấy Dương Đông mặt mũi trắng bệch không còn hơi thở, liền trở nên kinh hãi. Chị ta tính há miệng hét lên, song đã kịp dùng tay che miệng lại, hoảng hốt cất lời: “Cậu… cậu… cậu ta chết rồi?”
Tôi hờ hững đáp: “Phải đó, chết rồi.”
Chị Hoa tức thì run rẩy cả người, ánh mắt nhìn tôi hoàn toàn thay đổi. Thấy chị ta dùng sức đẩy Dương Đông ra, tôi giễu cợt: “Có gì đâu mà sợ thế? Không phải chị thích nhất là được hắn ta đè sao?”
Trưng ra vẻ mặt đưa đám, chị Hoa bảo mình thích bị người sống đè chứ không thích người chết đè. Chị ta còn hỏi tôi muốn chị làm gì, nếu làm được, nhất định sẽ làm giúp tôi.
Thấy chị Hoa dễ dàng sập bẫy như vậy, tôi nói: “Được, nếu đã thế thì tôi cũng không vòng vo nữa. Nghe rõ đây, tôi muốn thay thế vị trí của Dương Đông.”
Chị Hoa có chút khó xử, đáp: “Chuyện này… e rằng không dễ dàng như vậy đâu. Tên Dương Đông này cũng là người có tiếng tăm ở chỗ bọn tôi. Nếu đám anh em biết chuyện cậu ta chết, còn là bị cậu gϊếŧ chết, bọn họ chắc chắn sẽ không chịu để yên. Làm sao bọn họ có thể để cậu lên làm lão đại của họ được?”
Tôi trả lời: “Thế nên tôi mới cần chị giúp.”
Chị Hoa là người thông minh, vừa nghe câu này đã biết tôi có sẵn kế hoạch. Chị ta hỏi: “Cậu định làm thế nào?”
Tôi trả lời: “Đơn giản thôi, theo tôi được biết, đám anh em tốt nhất của Dương Đông cũng chỉ chừng mười người. Bọn này thường tụ tập hút chích chơi gái, tổ chức đủ loại tiệc tùng không điểm dừng, dĩ nhiên còn dùng thủ đoạn phi pháp ép gái nhà lành bán dâʍ.”
Chị Hoa có phần kinh ngạc nhìn tôi, có lẽ vì không ngờ tôi lại điều tra rõ chuyện nội bộ của Dương Đông như thế. Chị ta không thể không hỏi: “Cậu… rốt cuộc cậu là ai? Cậu đến câu lạc bộ của chúng tôi, có phải còn mục đích nào khác nữa không?”
Tôi bật cười lạnh lùng, đáp: “Tư liệu về tôi, có lẽ các người đã từng điều tra rồi nhỉ? Nếu như tôi có vấn đề, liệu các người có để tôi tiếp xúc với Tô Tú Tú không? Chuyện liên quan đến Dương Đông đều do tôi nghe ngóng được từ phía Tô Tú Tú. Mà vì tôi muốn phát triển ở vùng Đông Bắc, nên mới muốn bắt đầu từ chỗ Dương Đông.”
Chị Hoa nghe đến tên của Tô Tú Tú thì lộ rõ vẻ chột dạ, ngượng ngập cười: “Thì ra là thế. Vậy cậu định làm thế nào?”
Tôi nói: “Không định làm gì cả, chỉ muốn mời bọn họ dùng bữa thôi.”
Chị Hoa phẩy tay: “Thế thì dễ thôi.”
Tôi thờ ơ nói: “Dễ? Vậy chị liên lạc với họ giúp tôi, nói rằng Dương Đông bảo chị thông báo tối nay sẽ tụ tập ở ‘chỗ cũ’ của bọn họ. Tôi nghĩ, chắc chị cũng tham gia tiệc tùng với họ không ít đâu nhỉ?”
Nghe đến đây, gương mặt chị Hoa lộ vẻ gượng gạo. Tôi nói tiếp: “Thôi được rồi, đưa tôi đến đó đi.”
Trông Chị Hoa rất khó xử. Tôi lạnh lùng liếc nhìn, chị ta cũng không dám dửng dưng, vội vàng chỉ đường cho tôi. Tôi vứt thi thể của Dương Đông ra ghế sau rồi ngồi vào ghế lái, lái xe đến địa điểm mà chị Hoa đã chỉ.
Càng đi, quang cảnh xung quanh càng hẻo lánh, cuối cùng đến một nơi trông như thị trấn có phần đổ nát. Chị Hoa thấy tôi im lặng suốt đường đi, bèn hỏi: “Cậu không sợ tôi chỉ sai đường à?”
Tôi lạnh nhạt đáp: “Không lo. Đừng nói đến việc chị không dám, dù chị dám, chị có gọi bao nhiêu người đuổi theo tôi, tôi cũng sẽ gϊếŧ hết chừng đó người. Dẫu sao thì đây cũng chẳng phải lần đầu tôi gϊếŧ người.”
Chị Hoa hoàn toàn bị những lời này của tôi uy hϊếp. Mặt mũi chị ta tái nhợt, sợ hãi nói: “Cậu yên tâm, tôi chắc chắn không to gan như thế đâu.”
Vừa nói, chị ta vừa bảo tôi rẽ vào một con đường. Nhìn thấy ba căn biệt thự sân vườn cạnh nhau, chị Hoa bảo tôi dừng xe trước căn biệt thự trong cùng, nói rằng đây chính là nơi mà bọn họ thường xuyên tụ tập.
Tôi theo chị Hoa vào trong. Sau khi bước vào, tôi ném Dương Đông lên xô-pha, sau đó bảo chị Hoa lại gần. Tôi nhìn chị Hoa gửi thông báo của tôi đến đám anh em, chờ đến khi bọn họ hồi âm, nói rằng tất cả đều sẽ đến. Tôi hỏi: “Ma túy để ở đâu? Chị tìm cho tôi.”
Chị Hoa có chút nghi ngờ nhưng cũng không hỏi nhiều, vội vàng lấy số ma túy ra, còn có cả dấu kim để chích ma túy.
Tôi nhìn chị ta, hỏi: “Chị cũng chơi mấy thứ này à?”
Chị Hoa trả lời: “Nghề này của bọn tôi, có mấy ai không chơi chứ? Sao hả? Anh chàng đẹp trai, làm một phát không?”
Tôi lắc đầu: “Tôi không rớ vào những thứ hại người hại mình. Nếu đã rành về mấy thứ này như thế, chị hãy lấy lượng thuốc quá liều vào từng ống tiêm cho tôi.”
Nghe thấy những lời này, vẻ mặt chị Hoa trở nên hốt hoảng, hỏi tôi muốn làm gì.
Tôi không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn chị ta. Chị ta không dám thờ ơ, vội vã làm theo.
Tôi nheo mắt quan sát ngôi nhà này, như thể nhìn một chiếc bẫy tử thần.