Mấy lời nói lúc nóng giận của Lục Hiểu Phong khiến người bình tĩnh như tôi cũng sôi máu. Tôi nghiến răng, siết chặt nắm đấm, trầm giọng nói: "Giai Âm sẽ không đối xử với cháu như vậy".
Nghe tôi nói xong, Lục Hiểu Phong thở dài, đáp: "Trần Danh, chú biết cháu không tin lời chú nói. Nhưng có một ngày cháu sẽ hiểu được rằng những điều chú nói không phải là những lời đe dọa suông. Được rồi, chúng ta không nói về vấn đề này nữa. Nói xem bây giờ cháu muốn chú làm gì?"
Trong lòng tôi vô cùng bực bội, tôi nghiến răng, trầm giọng đáp: "Cháu muốn chú nghĩ cách đưa thế lực của chúng ta tới Đông Bắc. Đợi khi cháu làm suy yếu thế lực của Sơn Khuyển tướng quân thì mọi người cũng góp gió đẩy thuyền. Đương nhiên, nếu những lời chú nói là thật thì bọn chú làm như vậy sẽ bị bại lộ. Cho nên, cháu thấy kế hoạch này vẫn nên lùi lại thì hơn. Cứ như vậy nhé, cháu gác máy đây”.
Ở đầu dây bên kia, Lục Hiểu Phong vẫn còn muốn nói gì đó nhưng tôi đã cúp máy cái rụp.
Cúp máy xong, tôi lấy tấm thẻ gọi điện ra, dùng bật lửa đốt sạch. Sau đó, tôi ném luôn cái điện thoại vào bồn cầu xả nước. Sau khi đã xóa hết dấu vết, tôi mới ra khỏi nhà vệ sinh rồi bắt xe quay lại câu lạc bộ giải trí kia. Vừa bước vào, tôi đã nhìn thấy người phụ nữ yểu điệu lả lướt lần trước đang khom người, nói chuyện gì đó với hai lão già thô bỉ. Hai lão già đó nhìn chị ta với vẻ thèm thuồng, hai con ngươi như muốn rớt xuống sàn nhà.
Đột nhiên chị ta ngẩng đầu lên nhìn tôi rồi cười híp mắt, bảo hai gã đàn ông kia đợi một lát. Vẫn dáng đi uốn éo như đuông dừa, chị ta bước tới bên cạnh tôi, nói: "Chàng đẹp trai, tôi còn đang định tới gõ cửa phòng cậu, ai ngờ cậu lại ra ngoài mất. Hoạt động ở trên sắp bắt đầu rồi, để tôi đưa cậu qua đó, chọn một phòng "vui vẻ" một chút.
Tôi cười hỏi: " "Vui vẻ" là thế nào?"
Advertisement
Chị ta chỉ vào tôi, cười khanh khách, đáp: "Còn giả vờ ngây thơ. Không cần diễn nữa đâu, vừa nhìn là biết cậu là tay lão làng rồi. Nào, đi thôi, để tôi đưa cậu đi".
Chị ta nói rồi liền kéo tay tôi đi, bước vào thang máy cùng tôi một cách rất thân mật. Sau khi vào thang máy, chị ta ấn chọn tầng 10 rồi nói với tôi: "Trai đẹp thích lãng mạn một chút hay là thích trực tiếp táo bạo nào?"
Tôi đáp: "Đương nhiên là tôi thích kiểu lãng mạn một chút".
Cái gọi là lãng mạn một chút ấy chính là một cô gái sẽ cùng tôi uống rượu, ăn uống hát hò trước. Sau đó mới bắt đầu "giao lưu về mặt thể xác". Còn loại trực tiếp chính là chẳng cần hát hò gì mà lên giường luôn. Đương nhiên là loại dịch vụ số một sẽ đắt đỏ hơn loại dịch vụ số hai rất nhiều.
Chị ta cười khanh khách, nói: "Tôi biết ngay cậu sẽ nói vậy, cho nên tôi mới đưa cậu lên tầng 10. Tầng 10 là câu lạc bộ nổi tiếng nhất của chúng tôi, tên là "Tửu Trì Nhục Lâm". Những cô gái ở đó đều rất thú vị, có thể cùng cậu hát, khiêu vũ, đối đáp thơ ca, đá banh. Tất cả những gì cậu nghĩ ra thì họ đều có có thể đáp ứng được.
Advertisement
Nghe chị ta nói vậy, tôi bỗng cảm thấy có chút trông đợi, muốn xem câu lạc bộ đó rốt cuộc là như thế nào.
Cửa thang máy mở ra, đập vào mắt tôi là ánh đèn mờ ảo, còn có những bài hát trữ tình lãng mạn. Trong câu lạc bộ mang phong cách hoài cổ này có những gian phòng nhỏ, cả những chiếc ghế được đặt riêng biệt và kín đáo. Xung quanh là làn khói mờ mờ ảo ảo có vẻ khá tĩnh mịch. Vừa bước vào đây dường như ai cũng sẽ có cảm giác muốn làm chuyện những người yêu đương hay làm.
Tú bà kia dẫn tôi tới quầy, cười nói: "Câu lạc bộ này cần có thẻ hội viên mới vào được, trai đẹp có muốn làm thẻ hội viên không nào?"
Tôi gật đầu: "Vậy làm cho tôi một tấm".
Nói rồi tôi lấy ra một tấm thẻ ngân hàng từ trong ví đưa cho chị ta. Chị ta cười híp mắt rồi bảo nhân viên lễ tân làm thẻ hội viên cho tôi. Cô nhân viên vừa làm thẻ vừa hỏi tôi: "Xin hỏi, tên anh là Nhĩ Hải đúng không?"
Tôi gật đầu, việc cô ta biết tên tôi cũng chẳng lấy gì làm lạ vì hôm nay trong lúc làm thủ tục nhận phòng, cô ta đứng cạnh tôi nên có thể nhìn thấy tên tôi cũng là điều dễ hiểu. Hơn nữa, vì thân phận khách hàng sẽ không được lưu vào dữ liệu nên tôi cũng yên tâm dùng tên thật mà không sợ bọn chúng sẽ điều tra ra gì đó.
"Anh chàng đẹp trai, tên của anh đặc biệt thật đấy".
Tôi đáp: "Đúng vậy, đọc ngược lại là ‘Hải Nhĩ’ (Haier - tên một tập đoàn lớn)”
"Ha ha ha, cậu hài hước thật, chắc chắn các cô gái ở đây đều sẽ thích cậu". Tú bà kia nói, liếc mắt đưa tình với tôi rồi hỏi tiếp: "Nhĩ Hải, cậu không lo tấm thẻ hội viên này sẽ rất đắt sao?"
Tôi nghĩ thầm bây giờ chị ta mới nói thì có ích gì cơ chứ? Đương nhiên tôi biết đây cũng là chiến thuật kinh doanh cả. Tôi tỏ vẻ không thèm để ý tiểu tiết, hồn nhiên nói: "Không sao hết, dù sao tôi cũng nhiều tiền".
Nghe tôi nói vậy, chị ta mừng như mở cờ trong bụng. Sau khi làm xong thẻ, chị ta đưa lại thẻ ngân hàng cho tôi rồi dẫn tới tới một căn phòng. Tôi theo chị ta bước vào đó, chị ta cười thảo mai bảo tôi đợi một chút rồi đi ra ngoài.
Tôi nghịch tấm thẻ hội viên trên tay, sau đó cúi đầu nhìn lại quần áo, đạo cụ của mình. Tôi mặc đồ Armani, giày cũng là hàng hiệu của một nhãn hiệu nước ngoài nổi tiếng, trên tay đeo chiếc đồng hồ Cartier mấy trăm ngàn tệ. Trông tôi lúc này giống hệt một cậu ấm con nhà giàu bất cần đời vậy. Chẳng trách, lúc tôi vào đến cửa, bà chị kia lại niềm nở như vậy.
Đang mải suy nghĩ thì bên ngoài có tiếng gõ cửa. Sau đó, tú bà kia đưa theo mười mấy cô gái nối đuôi nhau đi vào. Mười mấy cô gái đó đứng thành một hàng, trên mặt là nụ cười rất công nghiệp. Vừa vào trong phòng, họ đã cúi gập người chào tôi, ngọt ngào gọi: "Chào anh Nhĩ Hải".
Tôi bỗng nhiên cảm thấy toàn thân mềm nhũn ra, tôi cười nói: "Chào các em".
Tú bà kia cười, nói: "Cậu xem xem có ưng cô nào không?"
Những cô gái này đều mặc sườn xám kiểu dáng khác nhau nhưng lại phù hợp với khí chất của từng người. Tôi nghĩ đa số đàn ông trên đời nhìn thấy hàng dài gái đẹp thế này thì đều sẽ "thất thủ" ngay lập tức. Có điều, những cô gái nhìn có vẻ xinh đẹp này mà đem so với Giai Âm thì lại trở nên quá tầm thường, giống như những bông hoa khô héo, không làm người ta có hứng thú chút nào.
Có lẽ thấy tôi không mấy hứng thú, tú bà tỏ ra hơi bất lực rồi bảo những cô gái này đi xuống, sau đó lại gọi một tốp khác lên. Tôi vuốt cằm chọn đi chọn lại, cuối cùng tôi ánh mắt tôi dừng lại ở cô gái cười tươi nhất. Cô gái này rất xinh đẹp, giống như búp bê sứ vậy. Đôi mắt to ánh lên vẻ hoạt bát, khi cô ấy nhìn người khác thì giống như một bầu trời xanh thẳm đang phản chiếu lại thế giới vậy.
Đây chính là cô gái mà Tô Quảng Hạ giao cho tôi "tìm hiểu", tên là Tô Tú Tú. Thấy tôi nhìn, Tô Tú Tú cũng nhìn lại tôi rồi cười một cách quyến rũ. Tôi chỉ vào cô gái này, nói: "Tôi chọn cô ấy".
Tú bà kia cười khanh khách, nói: "Trai đẹp có mắt nhìn thật đấy, Tú Tú là cô gái được yêu thích nhất ở chỗ chúng tôi".
Chị ta nói xong liền bảo những cô gái khác rời khỏi đó, để Tú Tú ở lại với tôi rồi chị ta cũng đi luôn.
Đợi chị ta đi khỏi, Tô Tú Tú bước tới rồi ngồi xuống cạnh tôi, cất giọng ngọt ngào gọi: "Anh Hải".
Tôi kéo cô ta vào lòng, Tô Tú Tú cười vui vẻ rồi tựa vào vai tôi, bắt đầu mời rượu và chơi game cùng tôi. Đương nhiên cô ta muốn gì thì tôi làm đó, chúng tôi chơi đùa vui vẻ. Khi hai chúng tôi đã chơi đùa "thỏa thích", tôi ôm lấy cô ta, nói: "Anh đã chơi trò em thích lâu như vậy rồi, giờ em cũng nên chơi trò anh thích chứ nhỉ?"
Tô Tú Tú cười khanh khách, hỏi tôi muốn chơi thế nào? Tôi nói đương nhiên là muốn "động phòng", thử hết tất cả mọi tư thế, vui vẻ đến tận khi mặt trời ló rạng mới thôi.
Tô Tú Tú lại cười đáp: "Làm thế nào bây giờ? Hôm nay "bà dì" của em ghé thăm".
Sắc mặt tôi bỗng chốc sầm lại, hỏi cô ta sao không nói từ sớm? "Bà dì" ghé thăm mà còn chơi đùa chạy nhảy hát hò uống rượu với tôi, như thế chẳng phải lấy tôi ra làm trò đùa sao?
Ngoài mặt tôi tỏ ra tức giận nhưng thực ra trong lòng tôi thừa biết đây chính là cách cô ta "lươn lẹo". Tô Tú Tú có bạn trai là một tên bảo vệ trong câu lạc bộ này. Trước giờ cô ta chỉ tiếp rượu chứ không lên giường với khách. Nếu khách dám gây khó dễ, cô ta sẽ lập tức gọi bạn trai mình tới xử lý kẻ đó, đánh đuổi hắn ra ngoài.
Đương nhiên, không phải khách nào bọn họ cũng đối xử như vậy, bởi tới đây có rất nhiều người quyền cao chức trọng. Những nhân vật lớn như vậy thì một tên bảo vệ không thể chọc vào. Bọn họ chỉ dám đối xử như vậy với những khách từ nơi khác tới như tôi hoặc những người không rõ lai lịch, quyền thế ra sao.
Tôi đoán có lẽ bọn họ đã điều tra qua về tôi, nhưng những hồ sơ liên quan đến tôi sớm đã được cấp trên sửa lại rồi. Trong hồ sơ mới ghi rằng tôi là một trai bao được các phú bà bao nuôi nên có được một số tiền lớn. Lai lịch như vậy, bọn họ không e dè là lẽ đương nhiên.
Tô Tú Tú đã để sẵn tay trên mặt bàn, gần đó có một chiếc máy gọi phục vụ. Chỉ cần cô ta ấn nút thì sẽ có người kéo đến đây. Cô ta tỏ vẻ đáng thương, nhìn tôi nói: "Anh Hải, em xin lỗi, em cũng không có cách nào khác. Nhà em nghèo, rất túng thiếu, cho nên em mới tới đây làm việc. Nhưng em vốn dĩ chỉ uống rượu tiếp khách chứ không lên giường với khách. Chị Hoa thiếu người nên gọi em tới cho đủ số mà không ngờ anh lại chọn em. Người ta thấy anh đẹp trai phong độ hơn người, nhìn rất dịu dàng, chắc chắn là người tốt nên em mới quyết định ở lại chơi cùng anh. Đã làm anh Hải mất hứng rồi, thực sự xin lỗi anh".
Chị Hoa, có lẽ chính là tú bà kia.
Tôi nhìn vẻ mặt giả vờ tội nghiệp của Tô Tú Tú, tỏ vẻ rộng lượng, nói: "Thôi bỏ đi, nếu đã như vậy thì anh cũng sẽ không làm khó em nữa. Có điều dù cho nhà em có túng thiếu thì cũng không nên chà đạp bản thân như thế này. Hôm nay may mà em gặp được anh, chứ nếu là người khác thì chưa chắc đã chịu để yên như vậy. Đến lúc đó em phải làm sao?"
Nói xong, tôi lấy ra hai nghìn tệ trong ví đưa cho Tô Tú Tú, cô ta có vẻ khá ngạc nhiên. Tôi cười, nói: "Hôm nay anh cũng đã chơi thỏa thích rồi, đây là tiền công của em đêm nay, tiền hoa hồng và tiền rượu. Có lẽ em cũng kiếm được không ít rồi, không còn sớm nữa, mau về nghỉ ngơi đi".
Tô Tú Tú kinh ngạc hỏi tôi: "Anh không tức giận sao?"
Tôi lắc đầu, nói: "Ai cũng có nỗi khổ riêng. Em đã giải thích với anh rồi, có gì đâu mà tức giận?"
"Nhưng đàn ông các anh tiêu nhiều tiền như vậy, không phải chỉ để làm chuyện đó thôi sao? Em không "cho" anh, vậy mà anh không những không trách em, lại còn đối xử với em tốt như vậy?", Tô Tú Tú cảm động nói.
Vậy mà tôi lại có thể nghe ra một ẩn ý khác trong câu nói của cô ta, đó chính là cô ta đã nghi ngờ tôi rồi. Người làm công việc như cô ta, trừ đàn ông tốt ra thì loại đàn ông nào cũng từng gặp rồi.
Tôi tỏ vẻ bất lực, nói: "Nói thật với em, cứ coi như hôm nay anh có thể đưa em lên giường thì cũng chưa chắc anh đã làm gì em. Anh chỉ muốn tìm sự an ủi nơi em mà thôi".
Tô Tú Tú nhìn tôi với vẻ nghi hoặc, tôi giải thích: "Thực lòng mà nói, anh rất yêu vợ mình, cho nên thực ra không có cảm giác gì với những người phụ nữ khác".
"Vậy anh tới đây để uống rượu giải sầu sao?"
"Anh muốn chọc cho vợ mình ghen, để cô ấy quan tâm đến anh một chút", tôi nói nhỏ rồi giả vờ thẫn thờ châm một điếu thuốc, nói tiếp: "Quá khứ của anh không trong sạch, cô ấy dù vẫn ở bên cạnh nhưng lại coi thường anh. Anh thấy bức bối vô cùng, cho nên mới nghĩ tới việc ra ngoài chơi bời, tìm sự an ủi từ người con gái khác".
Nói đến đây, tôi nhìn Tô Tú Tú rồi tiếp: "Thật ngại quá, tự nhiên nói nhiều như vậy".
Nói rồi tôi đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi đó. Lúc này, Tô Tú Tú đột nhiên níu lấy tay áo tôi. Tôi nhìn cô ta với vẻ tò mò, cô ta nói: "Anh là một người đàn ông tốt. Nếu mấy ngày này anh chưa có ai bầu bạn thì có thể tới tìm em, em có thể nói chuyện cùng anh, giúp anh giải sầu".
Tôi biết cá đã lọt lưới rồi liền nhíu mày, đáp: "Được, lần sau anh đến nhất định sẽ đi tìm em".