Thông báo xếp tôi vào tiểu đội Thương Khung xong, Tô Quảng Hạ nói: “Giải tán, tiếp tục huấn luyện!”
“Rõ”.
Mọi người lập tức giải tán, chỉ tất cả mọi người đều như có như không mà nhìn tôi một cách hâm mộ. Điều này càng khiến tôi chắc chắn về suy đoán của mình. Suy đoán rằng Thương Khung chắc chắn là chiến đội cực mạnh ở đây, mà Tô Quảng Hạ lại trực tiếp sắp xếp tôi vào đó. Sự coi trọng và tín nhiệm này thực sự khiến tôi vừa cảm động vừa hổ thẹn, bởi chẳng bao lâu nữa tôi sẽ phải phụ sự tín nhiệm ấy.
Bốn người anh Hổ cũng không rời đi. Tô Quảng Hạ liếc mắt nhìn họ một cái rồi bảo tôi: “Nhĩ Hải, cậu ở lại. Ba người khác đi theo Trương Toàn làm thủ tục trước, nhận đồ đạc. Tiện thể làm giúp Nhĩ Hải luôn”.
Mấy người Thân Thành Hoa gật đầu: “Vâng thưa đội trưởng”.
Tôi nhìn về phía họ, họ cũng nhìn tôi. Trong mắt chúng tôi đều có phần không nỡ. Nhưng tôi cũng hiểu, Tô Quảng Hạ có thể để Tống Giai Âm đưa ba người họ vào đã là sự nhượng bộ lớn nhất rồi. Vậy nên, tôi cũng hoàn toàn không cảm thấy anh ấy tách bốn chúng tôi ra thì có gì không đúng. Chỉ là chúng tôi đang sớm chiều bên nhau hai tháng trời, tình cảm sâu sắc; giờ đột nhiên phải tách ra thế này đúng là không đành lòng.
Thân Thành Hoa vỗ vỗ cánh tay tôi: “Tiểu Hải, tới Thương Khung rồi thì phải cố gắng lên đó. Đương nhiên, ba người bọn tôi cũng sẽ cố gắng, tuyệt đối không để lòng tốt của cậu bị uổng phí đâu. Tôi nghĩ, một ngày nào đó ba người chúng tôi sẽ lại có tư cách hợp tác với cậu”.
Advertisement
Trương Nhất Sơn nói: “Đúng thế, đúng thế! Tuy rằng chúng ta không huấn luyện cùng nhau, không cùng nhau làm nhiệm vụ, nhưng chúng tôi nhất định sẽ cố gắng. Sau này tôi sẽ luyện tập ngày đêm, bất kể là mưa gió hay tuyết đổ tôi cũng sẽ nỗ lực hết mình, cố gắng tiến vào Thương Khung”.
“Tôi cũng thế! Không vào được Thương Khung, tôi Dương Nhất Phàm cả đời không lấy vợ!” Dương Nhất Phàm phát ngôn hoành tráng.
Trương Nhất Sơn lập tức đá xéo: “Ơ, anh vốn không định cưới vợ cơ mà nhỉ?”
Nhìn họ, tôi nghiêm chỉnh cười bảo: “Được, tôi đợi mọi người”.
Advertisement
Trông theo ba người rời đi, tôi nghe thấy anh Hổ lên tiếng: “Ôi, không chịu nổi các cậu luôn đấy. Có phải là không gặp được nhau nữa đâu? Sao mà cứ như sinh li tử biệt thế?”
Mặt tôi lập tức nóng lên. Lúc này, một người đàn ông phía sau anh Hổ bỗng cười lên ha hả: “Anh thì biết cái gì? Đây là tình cảm mà người còn trẻ mới có, chúng ta già cả rồi”.
Người vừa nói chuyện lưng hùm vai gấu, trông còn giống anh Hổ hơn cả anh Hổ. Anh Hổ sờ mũi, cười đáp: cũng phải.
Có thể nhận ra được rằng, họ đều là những người dễ hòa đồng.
Tô Quảng Hạ nhìn tôi bảo: “Ở trong đội lính đặc chủng hạng nhất chúng ta, có chế độ ‘cấp bậc’ rất nghiêm. Dựa theo thực lực mà chia thành ba hạng: bậc một, bậc hai, bậc ba. Cứ ba tháng sẽ có một kỳ sát hạch, dựa theo thực lực mà điều chỉnh vị trí của mỗi binh lính. Nếu như biểu hiện không được tốt, thì dù giờ cậu có vào được Thương Khung, lúc đó cũng sẽ bị đá ra ngoài. Tôi không muốn thấy chuyện này xảy ra đâu”.
Tôi lập tức làm tư thế chào: “Rõ, đội trưởng. Tôi tuyệt đối sẽ không phụ kỳ vọng của đội trưởng”.
Tô Quảng Hạ thỏa mãn gật gật đầu, sau đó mới nhìn về phía nhóm anh Hổ - những người đã thể hiện sự hứng thú không nhỏ với tôi ngay từ đầu, trầm giọng nói: “Tôi biết các anh rất tò mò về cậu ấy, nhưng giờ không phải là lúc để thỏa mãn sự hiếu kỳ đâu. Quay về huấn luyện đi”.
“Rõ, thưa đội trưởng!” Mấy người bọn họ cười mà rời đi, không có sợ hãi Tô Quảng Hạ như những ngươi khác.
Tôi tò mò nhìn về phía Tô Quảng Hạ, anh ấy liếc mắt về phía tôi: “Đi theo tôi”.
Tôi gật đầu, đi theo Tô Quảng Hạ về phía một tòa nhà. Trên đường đi, Tô Quảng Hạ giới thiệu cho tôi một chút về phương thức huấn luyện ở đây. Phương pháp huấn luyện tại nơi này và phương pháp huấn luyện lính đặc chủng tinh anh tại thủ đô vừa có nét giống lại vừa có nét khác nhau. Điểm giống nhau là phía bên này theo chủ trương tự chủ việc huấn luyện, đại đa số thời gian mọi người đều khá tự do. Điểm khác biệt là ở đây có rất đông người, nhưng mỗi một phân đội nhỏ chỉ có năm người, mỗi tuần cũng đều có một ngày tiến hành huấn luyện tập thể, mỗi tháng đều sẽ có một cuộc sát hạch nhỏ. Cuộc sát hạch này là do mỗi bậc binh lĩnh tự tiến hành lấy. Cứ ba tháng sẽ có một lần tổng sát hạch, cũng chính là lần sát hạch mà Tô Quảng Hạ nhắc tới ban nãy.
Thật sự nếu đem so với đội lính đặc chủng tinh anh ở thủ đô thì nơi này có kỷ luật chặt chẽ hơn, đồng thời cũng khiến con người ta có áp lực rất lớn. Nhưng có áp lực thì sẽ có động lực, hơn nữa quân nhân vốn coi trọng vinh quang và thể diện hơn bất cứ điều gì. Vậy nên chế độ nghiêm khắc như vậy không chỉ không khiến mọi người khó chịu, ngược lại còn khiến tất cả mọi người luôn cố gắng luyện tập, nâng cao năng lực bản thân.
Chẳng mấy chốc Tô Quảng Hạ đã dẫn tôi tới văn phòng. Sau khi đóng cửa lại, tôi đứng tại chỗ, anh ấy bước quay ngược lại, lập tức nói với tôi: “Trần Danh, cám ơn cậu”.
Trái tim tôi run lên. Tuy rằng đã đoán ra Tô Quảng Hạ biết thân phận của mình từ trước, nhưng khi anh ấy đột nhiên gọi tên, tôi vẫn không phản ứng lại kịp. Chỉ là tôi cũng nhanh chóng nghiêm trang đáp: “Anh Tô, người nên cám ơn là em mới phải”.
Tô Quảng Hạ lắc đầu: “Cậu không cần phải cám ơn tôi đâu. Có thể đi được tới vị trí như hôm nay là do bản thân cậu cố gắng, không liên quan gì tới tôi cả. Còn việc tôi nói cám ơn, đó là thay mặt cho cả gia đình mình”.
Nghe tới đây, tôi đã hiểu ra nguyên nhân anh ấy cảm ơn mình. Tôi cười khổ một tiếng, nghe thấy anh ấy bảo: “Tôi biết ông Nhĩ chỉ nghe lời mình cậu. Vậy nên, việc cậu có thể từ bỏ cơ hội khiến em gái tôi khôi phục trí nhớ, tôi thật sự rất biết ơn. Sau khi mất trí nhớ, con bé vẫn luôn sống rất vui vẻ. Vốn dĩ gia đình tôi không cho phép con cái trong nhà tham gia vào giới giải trí. Nhưng vì con bé thích, vậy nên bố mẹ tôi cũng ủng hộ nó. Con bé rất hạnh phúc”.
Tôi cúi đầu không nói gì, trong lòng lại cảm thấy chua chát. Nhớ tới dáng vẻ Tô Nhược Thủy nhảy múa lần trước, tôi bảo: “Phải, cô ấy rất vui vẻ. Em có thể nhận ra điều đó”.
Tô Nhược Thủy – Sau khi không còn tôi xuất hiện trong cuộc đời, rốt cục cô ấy cũng có thể an tâm, hạnh phúc đi làm điều mình yêu thích. Tôi nên thấy mừng cho cô ấy mới phải, đúng không?
Lúc này, Tô Quảng Hạ vỗ vỗ vai tôi bảo: “Tôi đã nghe Tống đại tiểu thư nói về chuyện của cậu rồi. Tôi biết sự khổ sở khi đi nằm vùng. Cậu hãy cắn răng mà cố lên. Những thiệt thòi mà cậu phải chịu vì đất nước, vì nhân dân sẽ không phí hoài đâu”.
Tôi giật mình, không ngờ rằng Tô Quảng Hạ lại biết tôi đang làm gián điệp. Không phải Tống Giai Âm nói anh ấy không biết ư? Ngẫm kỹ hơn, tôi lại hiểu ra. Tống Giai Âm chỉ cho Tô Quảng Hạ biết tôi dùng thân phận Nhĩ Hải nằm vùng trong tổ chức Sói Đói, chứ không hề nói rằng tôi sẽ giúp Sói Đói đối phó với anh ấy. Chính là bởi như thế, tới lúc xảy ra chuyện, Tô Quảng Hạ cũng sẽ không nghi ngờ tôi. Dù sao tôi cũng là người do quốc gia sắp xếp cho đi nằm vùng, sẽ không phản bội lại quốc gia.
Nghĩ đến đây, tôi hít sâu một hơi. Không ngờ Tống Giai Âm, hay nói đúng hơn là chính phủ Hoa Hạ sau lưng cô ấy lại cân nhắc mọi chuyện chu toàn đến thế. Nếu như Tô Quảng Hạ biết tín ngưỡng của mình đối xử với mình như vậy, không biết liệu có cảm thấy phẫn nộ không?
Đương nhiên, những chuyện này không phải là điều tôi nên nghĩ tới. Hiện giờ tôi nên nghĩ xem ứng đối nhiệm vụ tiếp theo ra sao mới đúng.
Tô Quảng Hạ nói tiếp: “Trở lại chuyện chính. Hiện giờ tôi cần giới thiệu sơ qua cho cậu về bốn chiến đội tinh anh Thương Khung, Thương Long, Thương Dã, Thương Lang. Bốn chiến đội này được tạo nên từ hai mươi người xuất sắc nhất trong những người lính đặc chủng hạng nhất chúng ta. Trong đó, Thương Khung do tôi tự mình dẫn dắt. Mỗi chiến đội chỉ có năm người. Trong lúc làm nhiệm vụ, một người đi trước dò đường, một phụ trách tháo bom, hai người phụ trách tấn công, còn có một người phụ trách bọc hậu nữa. ngươi phụ trách bọc hậu này chính là trung tâm của chiến đội, cũng là tay súng điên cuồng nhất”.
Nói đến đây, Tô Quảng Hạ nhìn tôi: “Tôi sắp xếp cậu vào Thương Khung, chính là vì muốn cậu đảm nhận vị trí quan trọng – tay súng bắn tỉa. Chờ khi nào cậu thích ứng hoàn toàn với môi trường và trạng thái ở đây, có thể phối hợp được với mọi người để hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ chính thức rút khỏi chiến đội Thương Khung”.
Không ngờ Tô Quảng Hạ lại muốn để tôi thay thế vị trí của mình. Tôi bỗng cảm thấy áp lực vô cùng. Dù sao thì trong lòng mọi người, hình tượng của anh ấy vĩ đại và vững chắc tới không thể lung lay như vậy cơ mà. Còn tôi thì sao? Tôi chỉ là một tay lính quèn có phần nổi bật vừa tới từ chỗ lính đặc công phổ thông mà thôi. Đừng nói gì đến cái uy, về cơ bản, mọi người sẽ không chấp nhận tôi. Nếu tôi mà tiếp nhận vị trí của Tô Quảng Hạ, những ý kiến về tôi phỏng chừng sẽ còn hơn bây giờ.
Dường như biết tôi đang lo lắng điều gì, Tô Quảng Hạ vỗ vỗ vai tôi: “Không sao đâu, yên tâm đi. Nếu tôi đã quyết định thế này, thì tức là cậu có năng lực ấy”.
“Vâng, thưa đội trưởng”.
Tiếp theo, tôi được Tô Quảng Hạ dẫn tới một ký túc xá. Trong phòng ký túc có tổng cộng sáu giường ngủ, nhưng lại chỉ có bốn người ở. Bốn người này chính là thành viên của tiểu đội Thương Khung, cũng chỉ là “nhóm bốn người” do anh Hổ cầm đầu. Lúc tôi dọn vào, vừa đúng lúc nhóm anh Hổ trở về. Thật ra họ chẳng có ý kiến gì về tôi cho lắm, chỉ có tò mò cực lớn thôi.
Tô Quảng Hạ bảo mọi người tập trung lại, sau đó để chúng tôi tiến hành tự giới thiệu. Anh Hổ trẻ trung trắng trẻo nói: “Tôi tên là Trương Hổ. Vì tốc độ nhanh nên lúc làm nhiệm vụ nhận được ngoại hiệu “Liệp Báo”. Trong khi làm nhiệm vụ thì nhớ kêu tên lóng đấy. À phải rồi, trong chiến đội, tôi phụ trách đi trước dò đường.
Anh Hổ nói xong thì nhìn về phía một người khác, cũng chính là cái người lưng hùm vai gấu, trông cực kỳ thô kệch: “Tôi tên Từ Chu, là tuyển thủ kiểu sức mạnh, vậy nên có ngoại hiệu “Lỗ Trí Thâm”, tôi phụ trách gỡ bom”.
Lỗ Trí Thâm nhổ cây dương liễu. Tên này thật ra cũng khá chuẩn xác.
Hai người còn lại đều là dạng có thể hình cường tráng. Khác với hai người anh Hổ, hai người này cực kỳ nghiêm túc, thậm chí còn có cảm giác nghiêm túc thận trọng, làm người ta có cảm giác vật sống chớ tới gần.
Một trong hai người bảo: “Tôi tên Trương Hằng Viễn, ngoại hiệu “Trương Phi”. Bên phải tôi đây là em trai tôi, tên Trương Hằng Cửu, ngoại hiệu “Phi Đao”. Hai chúng tôi phụ trách tấn công”.
Anh em ruột à? Không ngờ anh em ruột lại có thể được đưa đến cùng một tiểu đội. Tôi bỗng cảm thấy vô cùng hâm mộ. Tôi cười bảo: “Chào mọi người, tôi tên Nhĩ Hải, tạm thời chưa có ngoại hiệu. Nhưng mọi người yên tâm, tôi nhất định sẽ dốc hết sức mình, tuyệt đối không kéo chân mọi người đâu”.
Đúng lúc này, Tô Quảng Hạ bổ sung: “Vị trí Nhĩ Hải phải đảm nhiệm là vị trí tay súng”.
Rõ ràng là nhóm anh Hổ đã đoán ra cả. Nghe những lời này xong chẳng ai kinh ngạc, chỉ là ít nhiều gì trong mắt họ cũng hiện lên sự lo lắng.
Tô Quảng Hạ nhìn tôi: “Tôi biết quyết định này có hơi vội vàng. Vậy nên tôi sẽ cho cậu ấy thời gian ba tháng. Chỉ khi nào cậu ấy vượt qua khảo hạch, tôi mới có thể chính thức rời khỏi Thương Khung”.
Mọi người gật đầu. Sứ mệnh của quân nhân là phục tùng mệnh lệnh. Ở họ, điều này được thể hiện vô cùng rõ ràng.
Cứ thế, tôi ở lại ổn định trong đội ngũ của Tô Quảng Hạ. Từ khi tới nơi này, tôi còn chịu khó hơn cả lúc trước. Tô Quảng Hạ cũng tự mình bồi dưỡng riêng cho tôi. Vậy nên chỉ trong thời gian ba tháng ngắn ngủi, thực lực của tôi lại tăng vọt. Dùng một câu thật lòng mà nói, sự tiến bộ của tôi khiến cho chính mình còn cảm thấy sợ hãi!
Ba tháng sau, hai ngày trước ngày khảo hạch, Tô Quảng Hạ đột nhiên bảo với chúng tôi rằng ngày mai cho chúng tôi nghỉ ngơi một ngày, để chúng tôi thả lỏng một chút. Nhóm anh Hổ gọi tôi ra ngoài đánh bóng rổ, có điều tôi chỉ từ chối.
Ngày hôm sau, sau khi xuống xe, tôi bèn thoải mái đi tới một quán cà phê. Vừa ngồi xuống vị trí gần cửa sổ chưa bao lâu, một cô gái đã xuất hiện trong tầm mắt của tôi.