Tôi lập tức thu lại tất cả những suy nghĩ về nhi nữ tình trường, hỏi: "Ồ? Bọn chúng có mục đích gì vậy?"
Tống Giai Âm hơi nhíu mày, cả người đột nhiên toát ra một luồng sát khí mãnh liệt, tôi cảm thấy sống lưng ớn lạnh, biết cô ấy đã thật sự tức giận rồi, xem ra những chuyện bọn Tống Vân Hải muốn làm đã chạm đến giới hạn của cô ấy, giới hạn của một quân nhân rồi.
Tôi không giục Tống Giai Âm lên tiếng, mà đợi cô ấy từ từ điều chỉnh lại cảm xúc, mới chậm rãi mở miệng nói: "Chuyện này là chuyện tuyệt đối cơ mật, anh phải nhớ kỹ không thể nói với người khác, một chữ cũng không được nhắc đến".
Tôi nói: "Em yên tâm, anh hiểu mà".
Tống Giai Âm nhìn tôi nói: "Em tin anh, chỉ là thuận miệng nhắc anh vậy thôi. Anh cũng biết, Công Vũ Thanh hiện nay đã là người đứng đầu bên phía quân đội Đông Bắc rồi, cho nên Tô Quảng Hạ làm nhiệm vụ gì cũng đều phải theo sự sắp xếp của hắn. Tình báo của chúng em nhận được tin tức nói hắn chuẩn bị phái Tô Quảng Hạ dẫn quân đi tiêu diệt một bang nhóm chuyên buôn bán ma túy hung hãn của nước láng giềng vẫn luôn quấy nhiễu và làm ảnh hưởng đến sự an nguy của vùng biên giới Hoa Hạ chúng ta".
"Việc này có gì kỳ lạ chứ?" Tôi nhíu mày hỏi, "Lẽ nào trong nhiệm vụ này còn ẩn giấu điều gì khác sao?"
Tống Giai Âm gật đầu, nói: "Không sai, bên ngoài nhìn thì thấy nhiệm vụ này không có vấn đề gì, nhưng theo như tin tức mà chúng em nhận được cho biết, băng nhóm buôn bán ma túy này gần đây thường xuyên liên lạc với thuộc hạ của Tống Vân Hải trong tổ chức sát thủ Sói Đói, nếu như em đoán không sai, thì Công Vũ Thanh muốn mượn cơ hội này để trừ khử Tô Quảng Hạ, đến lúc đó có lẽ anh sẽ đi cùng bọn họ để làm nhiệm vụ, anh sẽ bị Công Vũ Thanh biến thành nội gián, "dẫn dắt" người của tổ chức Sói Đói giải quyết Tô Quảng Hạ và những thành viên thuộc hạ anh dũng nhất của anh ấy".
Advertisement
"Nếu như bọn chúng thật sự có thể thực hiện được kế hoạch, thì thế lực của nhà họ Tô trong quân đội sẽ bị tổn hại nghiêm trọng, đến lúc đó bọn chúng lại lấy Tô Nhược Thủy ra để uy hϊếp nhà họ Tô, đồng thời dùng lợi ích để mê hoặc chú Tô, sự lựa chọn của nhà họ Tô sẽ là gì, chẳng ai dám bảo đảm".
Tôi không nhịn được mà xen ngang nói: "Anh Tô sẽ ảnh hướng lớn tới nhà họ Tô như vậy sao?"
Tống Giai Âm gật đầu nói: "Nhà họ Tô nhỏ cho tới đời của Tô Quảng Hạ mới được 100 năm, một mình anh ấy phải gánh vác tiếp nối sự phồn vinh cả trăm năm của nhà họ Tô nhỏ. Hơn nữa, phải biết rằng mặc dù đến nay Tô Quảng Hạ chỉ là một đại đội trưởng của một phân đội nhỏ trong đội lính đặc chủng Đông Bắc, nhưng anh ấy vẫn luôn được gửi gắm kỳ vọng rất cao, hơn nữa còn là "chiến thần" thông suốt mọi việc của quân đội Đông Bắc, sau này có lẽ thành tựu của anh ấy còn cao hơn cả bố mình, địa vị cũng sẽ cao hơn".
Nghe đến đây, tôi cảm thấy huyết quản toàn thân đang chảy ngược lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đùa cái gì vậy chứ? Bọn chúng chỉ vì lợi ích của bản thân mà lại muốn tiêu diệt một nhân tài của quốc gia? Mẹ kiếp, còn liêm sỉ nữa không vậy? Nhưng nếu như em đã biết rồi, anh Tô chắc cũng phải biết rồi chứ? Với năng lực của anh ấy, thiết nghĩ muốn đối phó với những chuyện này cũng không khó".
Advertisement
Tôi nói xong thì thấy sắc mặt của Tống Giai Âm có chút cổ quái và ái ngại, tôi nhíu mày, nghĩ đến hành động tàn nhẫn vô tình của lãnh đạo bên trên, không dám tin hỏi: "Bên trên... chắc không phải không cho phép em nói với Tô Quảng Hạ đó chứ?"
Tống Giai Âm gật đầu nói: "Đúng là như vậy, bởi vì bên trên cũng không biết rõ, trong quân đội ngoài con quỷ Công Vũ Thanh ra còn có con quỷ nào khác nữa hay không, nếu như vẫn còn, ngộ nhỡ thực lực của hắn rất mạnh, thì quốc gia nhất định sẽ dùng Tô Quảng Hạ để đối phó với kẻ đó. Cho nên quốc gia muốn xem năng lực của Tô Quảng Hạ, muốn xem rốt cuộc anh ấy có đủ tư cách để đảm nhiệm hay không".
Khốn nạn! Chuyện này không phải là chuyện đùa, chỉ một sơ suất nhỏ thôi Tô Quảng Hạ sẽ bị rơi vào tay của đám bại hoại kia, lẽ nào bọn họ không thấy tiếc sao?
Trong lòng tôi đầy phẫn uất, Tống Giai Âm vỗ vai tôi, có chút bất đắc dĩ nói: "Bên trên đưa ra quyết định này cũng đã được sự đồng ý của chú Tô rồi".
Cái gì? Tôi lập tức không ngăn nổi sự tức giận, chỉ là nghĩ lại thì thấy chú Tô không phải từ xưa đến giờ vẫn vậy sao? Trong mắt của ông ấy, sự an nguy của quốc gia, nhiệm vụ trên vai cao hơn tất cả, vì để bảo vệ tổ quốc, ngay cả việc mất đi vợ con cũng cam tâm tình nguyện, quốc gia chính là tín ngưỡng của ông ấy.
Cho nên ông ấy đồng ý để con trai mình đi mạo hiểm! Dù cho con trai có thể thật sự hi sinh trên chiến trường, đau lòng thì đau lòng, ông ấy cũng vẫn nhất định cho rằng đó là niềm tự hào.
Người đàn ông chí công vô tư như vậy, tôi thật sự không thể nào kính phục được, tôi cảm thấy tình cảm của ông ấy với quốc gia cũng giống như lòng trung thành của Lục Hiểu Phong với bố tôi, hai người này nhất quyết không kết hôn, không làm hại người khác không được sao?
Khi tôi đang nghĩ những chuyện này, Tống Giai Âm thản nhiên nói: "Chú Tô là người đã lập được những công lao hiển hách cho quốc gia, bố của chú ấy càng là một vị tướng quân ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh hơn, bên trên đưa ra quyết định gì có những lúc cũng phải cân nhắc đến cảm nhận của hai người họ, niệm tình cũ, cho nên nếu như chú Tô không đồng ý, bọn họ cũng sẽ không thể đưa ra quyết định như vậy".
Tôi nhìn Tống Giai Âm, nhíu mày hỏi: "Vậy còn anh? Tại sao lại nói với anh?"
Tôi hiểu Tống Giai Âm, cô ấy là một người lính phẩm hạnh chuyên nghiệp, cho dù có yêu tôi thì có những bí mật nếu như không được sự thông qua của cấp trên, cô ấy cũng nhất định sẽ không nói với tôi".
Quả nhiên khi tôi hỏi Tống Giai Âm, khuôn mặt cô ấy lộ ra một tia không đành, nói: "Bên trên bảo anh toàn lực giúp đỡ tổ chức Sói Đói".
Tôi không tin vào tai mình, lớn giọng quát: "Em nói cái gì? Bên trên điên rồi sao?"
Bọn họ lại bảo tôi đi làm gian tế, giúp đỡ tổ chức Sói Đói làm hại anh Tô sao? Cho dù anh Tô có lợi hại đến thế nào, có một kẻ "phản đồ" là tôi đây thì sự nguy hiểm của bọn họ không chỉ tăng lên một mức độ. Tôi có chút nghi ngờ người đưa ra quyết định này, ông ta liệu có phải cũng là người bên phía Tống Vân Hải kia không? Ông ta không phải cũng muốn lợi dụng tôi để trừ khử Tô Quảng Hạ đó chứ?
Dường như biết tôi đang nghĩ gì, Tống Giai Âm nói: "Anh không cần phải nghi ngờ người đứng phía sau, bởi vì ông ấy tuyệt đối không phải là người bên phía Tống Vân Hải, ông ấy đưa ra quyết định này là muốn anh nhân cơ hội này dứt khoát đánh vào đến nội bộ của tổ chức này, nếu như lần này anh có thể hoàn thành được nhiệm vụ, vậy thì anh sẽ có được sự tin tưởng từ cả bên phía quốc gia lẫn phía Tống Vân Hải".
Xem ra bên trên đã biết thân phận thật sự của tôi rồi, tôi không biết điều này có phải do Tống Giai Âm nói hay không, cho dù có đúng thì tôi nghĩ cô ấy cũng là vì muốn bảo vệ tôi tốt hơn.
Tôi nói: "Nhưng, nếu như bởi vì anh mà hi sinh đồng đội thì sao?"
Tôi không muốn nhìn thấy chuyện như vậy xảy ra, hơn nữa nếu như Tô Quảng Hạ biết là tôi vậy thì anh ấy nhấy định sẽ gϊếŧ tôi.
Mặc dù tôi không sợ chết, nhưng tôi cũng không muốn chết oan.
Tống Giai Âm nghiêm mặt nói: "Hi sinh cho tổ quốc, quốc gia sẽ hậu đãi bọn họ".
Nghe được câu này, nói thật tôi rất đau lòng, tôi cảm thấy Tống Giai Âm lúc này quá lạ lẫm, bởi vì giọng điệu của cô ấy vô cùng lạnh lùng, nhưng nghĩ lại thì cô ấy là một người lính, ngay cả không muốn thì đây cũng chính là tín ngưỡng của cô ấy, cô ấy sẽ cảm thấy như vậy, tôi nghĩ không chỉ là cô ấy, mà ngay cả Tô Quảng Hạ, hay là những người lính kia nhất định cũng sẽ nghĩ như vậy.
Còn tôi thì sao? Mặc dù lúc này thân phận của tôi cũng là một lính đặc chủng, nhưng lại thiếu đi sự giác ngộ này, lại có một cảm giác như thân ở Tào doanh nhưng tim ở nhà Hán vậy, lúc này, tôi mới hiểu ra giữa tôi và Tống Giai Âm vẫn bị ngăn cách bởi một thứ, đó chính là Hoa Hạ, tín ngưỡng của hai chúng tôi không giống nhau, tín ngưỡng của cô ấy là sự ổn định an yên của Hoa Hạ, vì tín ngưỡng này cho dù phải đầu rơi máu chảy cô ấy cũng không từ chối.
Còn tôi, tín ngưỡng của tôi là cô ấy, chỉ là cô ấy mà thôi.
Nghĩ đến đây, tôi thở ra một hơi dài, nói: "Vậy còn anh? Quốc gia sẽ rửa sạch nỗi oan cho anh thế nào? Hay là bọn họ muốn anh bại lộ ở đây, sau đó trực tiếp bị đánh trả về bên cạnh Tống Vân Hải? Đến lúc đó anh đã có được sự tin tưởng của bọn Tống Vân Hải rồi, nhất định sẽ được trọng dụng, từ đó giúp bọn em vạch trần cái ung nhọt này, đúng không?"
Tống Giai Âm lắc đầu nói: "Không, Công Vũ Thanh sẽ không để anh đi, anh cũng nhất định không được để bại lộ".
Tôi cắn chặt răng, không nói gì, cho dù không thể bại lộ, nhưng trong lòng tôi nhất định sẽ bị dày vò vì chuyện này, tôi sẽ luôn ghi nhớ tôi đã từng phản bội đồng đội của mình.
Đột nhiên nhớ đến những người gián điệp gánh trên vai nhiệm vụ trong các bộ phim truyền hình, phải cố gắng biến bản thân trở thành một tên nằm vùng xấu xa, tôi bây giờ có lẽ chẳng khác gì bọn họ nhỉ?
Có thể là sợ tôi nghĩ nhiều, Tống Giai Âm an ủi tôi nói: "Trần Danh, anh nghe em nói, chuyện này cho dù anh không làm, bên trên cũng sẽ để người khác đi làm, mà anh làm sẽ tốt hơn bọn họ, cho nên em cũng cảm thấy để anh hoàn thành nhiệm vụ này cũng tốt, coi như là vì em mà cố gắng được không?"
Tôi nhìn đôi mắt tràn đầy sự khẩn cầu của Tống Giai Âm, bất đắc dĩ cười khổ, gật đầu nói: "Vì em, cũng là vì người bố chết oan uổng của anh, anh sẽ cố gắng".
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng từ trạm gác, tôi biết nhóm Thân Thành Hoa có lẽ bước vào đợt kiểm tra lần thứ ba rồi, lập tức từ trên giường dậy, Tống Giai Âm cũng vậy, cô ấy nhanh chóng sửa sang lại quần áo nhìn tôi nói: "Trần Danh, em biết trong lòng anh không hề thật sự coi bản thân mình như một người lính, nhưng em hi vọng anh hiểu, lúc này anh chính là quân nhân của quốc gia, bất luận thế nào, anh cũng phải suy nghĩ cho đại cục quốc gia. Tất cả những gì em nói với anh nhìn thì chỉ như một cuộc tranh đấu quyền lực đơn giản, nhưng lại có quan hệ mật thiết tới cuộc sống yên bình của nhân dân, chuyện anh làm sẽ có một ngày được dân chúng khắc sâu trong tâm khảm, anh hiểu chưa?"
Đây là lần đầu tiên tôi được nghe Tống Giai Âm dùng giọng điệu nhà quan như thế này nói chuyện với tôi, nhưng tôi cũng hiểu những gì cô ấy nói là sự thật, gật đầu nói tôi đã hiểu.
Tống Giai Âm gật đầu, nói cô ấy đi trước, tôi nhìn cô ấy rời đi, trong lòng rất không nỡ, bởi vì tôi biết lần cách biệt này không biết đến năm nào tháng nào mới được gặp lại.
Sau khi Tống Giai Âm đi chưa được bao lâu, tôi mới từ tốn đi đến thao trường, sau khi đến đó, tôi thấy Tô Quảng Hạ vẻ mặt nghiêm túc, những người khác thì mặt mũi thấp thỏm lo lắng, nhất là ba người Trương Nhất Sơn, trên trán đang đầm đìa mồ hôi, xem ra là đang đợi Tô Quảng Hạ tuyên bố kết quả.
Tô Quảng Hạ nhíu mày nói: "Tạm được, miễn cưỡng vượt qua".
Nghe vậy, tất cả mọi người đều mừng rỡ reo hò, tôi đi tới tụ họp cùng ba người họ, kích động hô to, còn lãnh đạo cũng cười vui mừng, nói: "Trước đây ngay đến một người cũng không lọt được vào mắt xanh của đội trưởng Tô cậu, vậy mà lần này liền một lúc được tận bốn người, tôi thấy sau này bên đội lính đặc chủng trung cấp cũng không có tư cách để cười nhạo chúng tôi nữa rồi".
Tô Quảng Hạ chào họ kiểu nhà lính nói: "Vất vả rồi".
Nói xong, anh ấy nhìn chúng tôi nói: "Tôi cho các cậu hai mươi phút, thu dọn hành lý, đi với tôi".
Chúng tôi lập tức trở về thu dọn đồ đạc, sau khi thu dọn xong, chúng tôi ngồi lên xe jeep đi về đội của anh ấy, nhưng Tống Giai Âm lại không ngồi ở buồng lái.
Ngoài tôi ra, ba người Trương Nhất Sơn ngồi đối diện với Tô Quảng Hạ vẫn rất căng thẳng, cả đường đi bọn họ đều dùng ánh mắt giao lưu, đến khi phát hiện Tô Quảng Hạ không chú ý đến bên này thì Trương Nhất Sơn mới nhỏ giọng hỏi: "Cô sĩ quan xinh đẹp kia đi đâu rồi nhỉ?"
Nhìn vào khoang lái, trong lòng tôi có chút buồn bã, bởi vì tôi biết, Tống Giai Âm đã về thủ đô rồi.
Tô Quảng Hạ thản nhiên nói: "Cô ấy không phải là người của quân khu chúng ta, cô ấy chỉ là bạn của tôi, vừa hay đến đây thực hiện nhiệm vụ, cho nên tiện cùng tôi đến xem thôi".
Đám Trương Nhất Sơn lập tức để lộ vẻ thất vọng, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng tâm sự trùng trùng, nghĩ đến cuộc nói chuyện giữa tôi và Tống Giai Âm, đột nhiên có chút nghi ngờ, đưa đám Trương Nhất Sơn gia nhập vào đội của Tô Quảng Hạ thật sự là một chuyện đúng đắn chứ?