Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau khi quyết định được sẽ xử lí Triệu Khải ra sao, tâm trạng tôi tốt hẳn lên, bắt đầu yên tâm huấn luyện. Trong thời gian này, bất kể mọi người nhìn tôi thế nào, thậm chí còn mỉa mai sau lưng tôi, tôi cũng chẳng có cảm giác gì đặc biệt. Chuyện tôi trải qua trước giờ, còn loại trào phúng, loại vu oan hãm hại nào mà chưa từng gặp đâu? Có chút xíu sóng gió như vậy, chẳng khác nào mưa phùn giăng giăng. Ông đây còn lâu mới thèm để tâm.

Nhưng mà, tôi càng thể hiện rằng không quan tâm, một vài người lại càng thấy khó chịu. Bởi vì trong mắt bọn họ, nếu như tôi đã làm điều sai trái thì nên cảm thấy áy náy, bất an, nên cúp cái đuôi lại mới phải. Thấy tôi chẳng khác gì bình thường, bọn họ nhất thời đều cảm thấy không vui. Có người đi tới gần chỗ tôi, nhổ một bãi nước miếng rồi lướt qua, tức giận nói: “Thật không biết xấu hổ. Ăn trộm thứ thuộc về người khác mà chẳng cảm thấy có lỗi gì hết. Loại người vô liêm sỉ thế này sao đủ tư cách trở thành quân nhân chứ?”

Anh ta nói xong, lập tức có người thêm mắm dặm muối: “Đúng vậy. Tôi mà là người nào đó ấy à, tôi sẽ tranh thủ lúc cấp trên còn chưa có điều tra, thành thật khai ra để được khoan hồng. Làm gì còn có mặt mũi tỏ ra như không có gì vậy chứ”.

“Còn không phải sao. Triệu Khải cũng đáng thương thật đấy. Nghe nói là vì kế hoạch huấn luyện này mà cậu ấy đã nhiều đêm không ngủ kia kìa. Cậu ấy trông mong dùng kế hoạch này để thân thiết hơn với mọi người, ai ngờ lại bị ăn trộm”.

“Tên Nhĩ Hải này vốn thích tỏ vẻ. Tôi đoán chừng cậu ta nghĩ người khác quên mất chuyện cậu ta với đội trưởng Thân rồi nên muốn làm mấy chuyện để bản thân hot hơn. Kết quả là những phương diện khác chả có gì nổi bật, cho nên mới đi trộm thành quả của người khác”.



Nghe những lời này, tôi thật sự là dở khóc dở cười. Cái này gọi là giậu đổ bìm leo nhỉ? Chẳng phải thế hay sao?

Trương Nhất Sơn tính tình nóng nảy, định lao ra đánh với mấy người kia. Tôi giữ anh ấy lại, cười bảo: “Không cần qua đó đâu, kệ bọn họ tự sướng với nhau đi. Dù sao thì những lời đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tôi”.
Advertisement
“Tôi biết anh tốt tính, nhưng rõ ràng là anh vô tội, vì cái gì mà phải chịu sự châm chọc và hạ nhục từ bọn họ? Tôi thấy là bọn họ thấy anh sống tốt nên ngứa mắt thì có”. Trương Nhất Sơn thở phì phì.

Vẻ mặt Trương Nhất Phàm cũng trở nên nặng nề, bàn tay siết chặt lại. Anh ấy vốn luôn bảo chúng tôi nhẫn nhịn, nhưng giờ có vẻ cũng sắp không nhịn nổi nữa rồi.

Thấy hai người đó như vậy, lòng tôi chợt cảm thấy ấm áp. Tôi cười hì hì bảo: “Yên tâm đi, sẽ đến lúc bọn họ tự vả mặt thôi”.

Nói tới đây, tôi nhìn về phía ký túc cách đó không xa thì phát hiện đã có rất nhiều người kéo tới. Ngoài ra còn có cả đội trưởng của các tiểu đội khác nữa. Vừa nãy, sau khi kết thúc huấn luyện tập thể, các đội trưởng đều được gọi vào văn phòng, hẳn là để bàn bạc về chuyện của tôi đây. Tôi không khỏi cảm thấy tò mò, cấp trên định sẽ làm gì nhỉ? Còn cả tên Triệu Khải kia nữa, rốt cục gã đã chuẩn bị chứng cứ ra sao mà dám to gan bôi nhọ tôi một cách tùy tiện đến thế? Sau lưng gã có chỗ dựa nào chăng?

Nghĩ vậy, tôi liếc mắt về phía Triệu Khải. Mọi ngày gã vẫn thường chỉ cô đơn một mình ở khu huấn luyện, nhưng hiện giờ gã biến thành “người bị hại” rồi, có nguyên một đám người vây quanh, hỏi han ân cần. Thấy tôi nhìn, Triệu Khải cũng ngẩng đầu lên nhìn tôi với vẻ mặt kiêu căng, trong mắt tràn đầy sự châm chọc.
Advertisement
Tôi không nhịn cười nổi nữa, lòng thầm nghĩ đúng là không biết xấu hổ. Rõ ràng là gã vu oan giá họa cho tôi, thế mà chẳng hề chột dạ tẹo này. Đây có lẽ là kẻ mặt dày vô địch thiên hạ rồi nhỉ?

“Các tiểu đội, tập hợp”.

Theo lệnh của chỉ huy, các tiểu đội nhanh chóng tập hợp lại. Lãnh đạo đứng trước đội ngũ của chúng tôi, lên tiếng: “Tối qua trong quân ngũ đã xảy ra một chuyện không hay. Đó là đồng chí Triệu Khải tố cáo rằng phương pháp huấn luyện mà mọi người sùng bái trong nửa tháng gần đây là do cậu ấy dốc hết tâm huyết nghĩ ra, kết quả là bị đồng chí Nhĩ Hải vô sỉ lấy trộm. Tôi cảm thấy chuyện này có liên quan đến tôn nghiêm và phẩm hạnh của người lính, không thể xem nhẹ. Vậy nên, sau khi bàn bạc, chúng tôi quyết định tiến hành “thụ lí và xét xử” chuyện này một cách công khai, công chính”.
Vừa nghe tới việc xét xử chuyện này công khai trước mọi người, tất cả đều hăng hái hẳn lên. Người tin tưởng tôi thì hưng phấn, người không tin tôi lại càng hưng phấn. Cả một đám người nhìn tôi như thể hận không thể nuốt tôi vào bụng. Đặc biệt là Triệu Khải, đôi mắt gã tràn ngập thù hằn.

Lúc này, chỉ huy lên tiếng: “Nhĩ Hải, Triệu Khải, hai người bước ra khỏi hàng”.

“Rõ”.

Tôi và Triệu Khải bước bước nhỏ ra khỏi đội ngũ, cả hai đứng trước mặt chỉ huy. Cấp trên bảo Triệu Khải thuật lại sự tình một lần. Triệu Khải bắt đầu bịa chuyện, gã kể ra mình đã vất vả sáng tạo và hoàn thiện phương pháp huấn luyện hoàn mỹ đó ra sao. Vốn gã định trình lên cấp trên, vậy nhưng đột nhiên lại không thấy tăm hơi đâu cả, gã tìm thế nào cũng không thấy. Mãi tới khi Thân Thành Hoa đem phương pháp này ra triển khai dưới tên của tôi, gã mới phát hiện thành quả của mình bị ăn cắp. Trông thấy tôi được hoan nghênh, lại có quan hệ tốt với Thân Thành Hoa như thế, hắn không dám đi tố giác. Vậy nhưng đến sau cùng thì không chịu nổi việc người khác tán dương, khen ngợi tôi, cho nên mới tố cáo.
Nói tới đoạn phẫn nộ, Triệu Khải thậm chí còn tức giận chảy cả nước mắt. Thành thật mà nói, tôi đúng là phải khâm phục khả năng diễn xuất của gã. Đồng thời, tôi cũng ngẫm mãi không ra một chuyện. Nếu gã đã giỏi giả vờ như thế, tại sao lại không thể có quan hệ tốt với mọi người được? Chắc không phải là do diễn giỏi quá đâu nhỉ?

Lời của Triệu Khải nhận được rất nhiều sự đồng cảm từ mọi người. Rất nhiều người bắt đầu chỉ trỏ, mắng nhiếc tôi là kẻ làm mất đi thể diện và tôn nghiêm vốn có của một người lính. Còn có người bảo tôi cút khỏi đội, cởi quân trang, tôi không có tư cách đứng bên cạnh bọn họ.

Cấp trên dùng ánh mắt sắc bén nhìn tôi và hỏi: “Nhĩ Hải, trước lời cáo buộc này, cậu có gì muốn giải thích không?”

Tôi cười đáp: “Báo cáo. Trước khi bắt đầu giải thích, tôi muốn hỏi, Triệu Khải có chứng cớ gì không?”
Ông ấy lấy ra một cuốn sổ bằng cỡ bàn tay: “Đương nhiên là có. Cậu ta nói đã viết phương pháp huấn luyện vào một cuốn sổ. Sáng hôm nay, lúc cậu vắng mặt, chúng tôi đã tiến hành lục soát phòng cậu, quả nhiên là tìm thấy cuốn sổ kia. Sau khi kiểm tra xem xét, trong sổ đúng là có ghi chép phương pháp huấn luyện kia”.

Nghe nói bọn họ chưa có được sự đồng ý của tôi đã tự ý lục soát phòng, tôi bỗng thấy tức giận. Nhưng cẩn thận mà ngẫm lại, tôi có tư cách gì yêu cầu bọn họ phải được tôi đồng ý mới làm vậy đây? Ở nơi có chế độ cấp bậc chặt chẽ thế này, một tên lính quèn như tôi có là gì đâu cơ chứ? Tôi chỉ thấy may vì mình đã không cất điện thoại bừa bãi, nếu không giờ chắc tôi đã bị bắt lại rồi.

Bốn phía không ngừng vang lên tiếng cảm thán, rất nhiều người dùng ánh mắt xem thường để nhìn tôi. Triệu Khải thì nhếch cằm lên, vênh vang tự đắc mà nhìn tôi. Cái dáng vẻ nghếch mũi lên tận trời kia như đang nói với tôi: “Mày hết đường chối cãi rồi chứ?”
Đội trưởng của Triệu Khải tỏ ra vô cùng bất mãn: “Giờ đã có chứng cứ xác thực, cậu còn gì muốn nói không?”

Tôi gật đầu cười: “Được thôi, cứ coi như là tôi giữ cuốn sổ này đi”.

“Coi như cái gì? Rõ là mày cầm!” Có người bất mãn hô lên.

Thân Thành Hoa lạnh giọng: “Là cấp trên xét xử hay các cậu xét xử? Mẹ nó, câm miệng hết cho tôi!”

Chỉ một câu nói, mọi người bỗng chốc ổn định trở lại. Tôi cảm kích nhìn Thân Thành Hoa: “Cứ cho là tôi lấy mất cuốn sổ đi. Vậy tôi muốn hỏi Triệu Khải, nếu cậu đã để tâm tới cuốn sổ… À không, là phương pháp trên cuốn sổ này đến thế, tại sao sau khi bị mất, cậu không khẩn trương ghi lại một cuốn khác nhỉ?”

Mọi người nghe vậy thì cũng tò mò nhìn Triệu Khải. Có vẻ như gã không ngờ rằng tôi đã bị vu oan mà vẫn không cuống lên, còn đặt câu hỏi ngược lại cho mình. Gã nghẹn lời mất một lúc rồi mới nghẹn đỏ mặt mà nói: “Việc gì tao phải đi viết lại? Tao thích cuốn sổ kia cho nên muốn tìm nó, không được chắc?”
“Được chứ, cậu thích là được.” Tôi châm chọc. “Cậu rất thích cuốn sổ này, cho nên phải tìm nó cho bằng được. Vậy thì sau khi phát hiện ra tôi ăn cắp, cậu hẳn là phải biết nó nằm ở chỗ tôi chứ. Tại sao lại không tới tìm tôi để đòi?”

Triệu Khải nhíu mày: “Tao nói rồi, tao không dám”.

“Không dám? Thế giờ thì dám rồi à?” Tôi hỏi ép.

Triệu Khải có hơi tức giận: “Bởi vì mày quá đáng ghét. Dám trộm đồ của tao, vậy mà chẳng có chút hối cải nào, lại còn thản nhiên nhận lấy sự tôn trọng từ mọi người. Tao cảm thấy mày đang làm nhục thân phận quân nhân, vậy nên mới đánh bạo đi tố giác”.

Tôi không nhịn nổi mà bật cười: “Nói ra cũng tội thật đấy. Tôi hỏi cậu, làm thế nào mà cậu chắc chắn là sổ ở chỗ tôi?”

Mọi người không hiểu vì sao tôi cứ bám mãi lấy vấn đề này, bắt đầu bực mình hỏi tôi có ý gì. Bảo sổ là do tôi ăn cắp, đương nhiên là sẽ ở chỗ tôi.
Tôi tiếp tục cười: “Nếu tôi đi trộm sổ, vậy tại sao không tiêu hủy nó đi mà để ở ký túc làm gì? Chẳng lẽ tôi không sợ lộ chuyện à?”

Nghe vậy, Trương Nhất Sơn không kìm được mà hô lên: “Đúng vậy! Nếu thực sự là do Nhĩ Hải đi trộm, sao cậu ấy không tiêu hủy luôn đi, lẽ nào để đó chờ Triệu Hải tố giác à?”

Lúc này, mọi người đều yên lặng. Tôi đoán, hẳn là bọn họ cũng đã nhận ra điều gì đó từ lời nói của tôi rồi. Dù sao thì hành động này cũng không phù hợp với tâm lý của một tên trộm.

Triệu Khải sốt ruột kêu: “Biết đâu, biết đâu là do mày không nghĩ tới chuyện đó thì sao? Có lẽ là mày không ngờ tao dám đi tố giác mày, cho nên mới không sợ”.

Tôi cười lạnh lùng: “Có lẽ? Vậy nếu tôi nói có lẽ cuốn sổ là do chính cậu tự bỏ vào ký túc thì sao? Chứ nếu không, ai trông thấy tôi ăn trộm nó?”
“Cậu đừng có đánh lạc hướng!” Hoàng Võ, đội trưởng của Triệu Khải mắng: “Hai tình huống đó giống nhau sao được? Tóm lại, sổ được tìm thấy ở chỗ cậu, cậu chắc chắn là thủ phạm!”

Tôi vẫn cười, nhìn về phía Hoàng Võ: “Tôi nghe nói khả năng đánh cận chiến của đội trưởng Hoàng rất mạnh”.

Mọi người không hiểu vì sao tôi lại đột ngột đổi đề tài, tôi tiếp tục: “Chi bằng chúng ta cọ sát một phen, được chứ?”

Hoàng Võ tức giận: “Đừng có làm phí thời gian. Cậu ăn trộm tức là ăn trộm, nói những chuyện linh tinh làm gì?”

Tôi bảo: “Đây là bước quan trọng trong quá trình tra án”.

Nói xong, tôi nhìn về phía cấp trên. Rõ ràng ông ấy cũng không hiểu tôi đang làm trò gì, nhưng cũng không có tức giận vì suy nghĩ kiểu trên trời rơi xuống của tôi. Ngược lại, ông ấy còn có vẻ hứng thú nhìn tôi: “Một khi đã vậy, hai người cứ tỷ thí thử xem”.
Nét mặt Hoàng Võ lạnh đi: “Đã thế, tôi sẽ thay cấp trên dạy dỗ cậu lần này.”

Tôi cười hì hì: “Yên tâm, tôi sẽ nhẹ tay mà”.

Dứt lời, tôi bèn xông tới ngay. Chân tôi dẫm mạnh xuống đất, cả người nhẹ nhàng lao đến trước mặt anh ta như chim yến lướt vào rừng, trực tiếp dùng Thϊếp Sơn Kháo để tiếp cận. Anh ta biết Thϊếp Sơn Kháo là chiêu dựa vào sức mạnh, vậy nên không dám đối chọi trực tiếp mà nhanh chóng lùi lại mấy bước. Tôi cũng ghìm lực lại ngay nửa đường, lướt về phía sau lưng anh ta như một bóng ma. Sau đó lấy đủ đà, tiếp tục dùng Thϊếp Sơn Kháo đánh úp từ sau lưng lại.

 

Trong gần hai tháng huấn luyện ma quỷ gần đây, tôi đã cố ý luyện thiên về mặt sức mạnh. Vậy nên nếu so với lúc mới tới, sức mạnh của tôi đã được nâng cao hơn hẳn. Bình thường, khi quyết đấu với Thân Thành Hoa, anh ấy cũng không dám dùng cứng chọi cứng với tôi. Hơn nữa, lần này tôi đem theo cả sự tức giận và uất ức của mình, lực phát ra còn mạnh hơn, ác liệt hơn bình thường.

Hoàng Võ bay thẳng về phía trước như một con diều đứt dây, sau đó nặng nề ngã xuống ở cách đó vài mét. Anh ta quỳ rạp trên mặt đất, nhổ ra một ngụm máu.

 

Khung cảnh lập tức khiến mặt mọi người đổi sắc. Dù sao cũng đã nói là cọ sát thôi, vậy mà tôi lại đánh người ta bị thương, nghĩ thế nào cũng có phần quá đáng.

 

Tôi làm như không thấy anh ta bị thương, nói ngay: “Báo cáo, tôi bị mất một cây bút”.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!