Sắp xếp xong cho Thân Thành Hoa, tôi được người đưa đi báo danh, sau khi tôi vào ở ký túc xá thì nhận được tin tôi được bố trí vào tiểu đôi do Thân Thành Hoa phụ trách, mà bởi vì do tôi vào sau, nên những người đến trước đã ở đủ hết các phòng ký túc xá rồi, cho nên tôi phải ở một mình.
Ở nơi xa la, một mình sống trong một phòng, nói thật thì ít nhiều cũng có chút cô đơn, nhưng tôi sớm đã quen rồi, hơn nữa tôi cũng rõ, đây có đến 80% là do người bên trên Tống Vân Hải sắp xếp, dù sao thì ở một mình cũng thuận tiện cho tôi liên hệ với nhóm Tống Vân Hải.
Sau khi dọn dẹp xong, tôi lấy điện thoại trong túi ra, sau khi mở máy lên gọi cho Bào Văn báo bình an, tôi kể lại chuyện ở đây cho cô ta, cô ta nghe xong, dịu dàng nói: "Chồng thật giỏi, nếu như bố nuôi biết anh nhanh chóng có được sự chú ý của lãnh đạo như vậy, nhất định sẽ rất vui mừng, hai tháng này, anh nhất định phải tập luyện cho tốt, em ở đây cũng không cần anh phải lo lắng".
Tôi “ừ” một tiếng, nhìn qua cửa sổ thấy mọi người đang xếp hàng đi ăn, nói: "Anh đi ăn cơm đã, em tự chăm sóc mình cho tốt nhé".
"Vâng, chồng, em sẽ nhớ anh lắm".
"Anh cũng vậy".
Advertisement
Nói xong tôi tắt máy, có lẽ vì đã rời ra Bào Văn, tôi phát hiện ra ngay đến một chút nhu cầu diễn kịch cho vui cũng không có, ngay đến cả lời nói sẽ nhớ cô ta, nhìn vào gương mặt phản chiếu tôi trên cửa kính cũng chỉ là một vẻ mặt lạnh lùng vô tình, tôi nghĩ nếu như lúc này mà cô ta nhìn thấy gương mặt này của tôi, có lẽ sẽ đoán ra được tôi vẫn luôn lừa cô ta mất.
Thu lại những suy nghĩ linh tinh, tôi giấu điện thoại đi, sau đó cầm lấy khay cơm đi đến nhà ăn, lúc này ở nhà ăn đều là các binh lính vừa tập luyện xong, nhìn thấy tôi đi vào, bọn họ lập tức nhìn chằm chằm vào tôi, thậm chí còn có vài người chủ động chào hỏi tôi, tôi cũng cười thân thiện với họ, sau đó dùng thẻ ăn lấy hai phần cơm, rồi rời khỏi đây đi đến phòng y tế.
Đúng lúc tôi định đi, thì nghe thấy có người ở đó đang bàn luận về tôi.
Có người nói: "Nhìn thấy chưa, người này chính là người hôm nay đã một chưởng đánh cho đội trưởng Thân phải nhập viện, kỹ năng chiến đấu giáp lá cà của anh ta rất đáng sợ, đoán chừng cũng là một người luyện tập lâu rồi".
Advertisement
Một người khác lại nhỏ giọng nói: "Còn không phải vậy sao? Kỹ năng cận chiến của đội trưởng Thân đứng trong tốp ba ở đây mà còn bị đánh thành như vậy, nếu như là người khác, chắc còn thảm hơn nữa".
Lúc này, có người coi thường nói: "Chỉ có đánh nhau không thì có tác dụng gì? Mấy người đừng quên, cơ hội để chúng ta dùng kỹ năng cận chiến không nhiều, có nhiều lúc đều phải dùng đến súng. Tên nhà quê này e là còn chưa dùng súng bao giờ".
Xem ra vẫn có người không thích kẻ dựa vào quan hệ cá nhân như tôi, hay là tôi có nên thể hiện cho họ một chút khả năng bắn súng của tôi không nhỉ?
Vừa nghĩ tôi vừa đi ra khỏi nhà ăn, thầm nghĩ mặc dù anh đây đã đi rồi nhưng ở trong nhà ăn vẫn còn lưu lại truyền thuyết về anh.
Bưng khay cơm đến phòng y tế, tôi thấy Thân Thành Hoa đã bắt đầu ăn rồi, có hai người lính đang ăn cùng anh ấy, anh ấy thấy tôi đến thì có chút bất ngờ, hỏi: "Nhĩ Hải, sao cậu lại tới đây? Vừa mới đến có lẽ sẽ có nhiều việc phải chuẩn bị đúng không? Không cần mất thời gian đến thăm tôi đâu".
Tôi cười nói: "Tôi không có gì phải thu dọn nhiều, giấy tờ chứng minh gì đó trước đấy đã làm xong hết rồi, cho nên mới không bận, thấy đến giờ ăn rồi nên muốn mang cơm tới cho anh, không ngờ hai người anh em này lại nhanh hơn tôi".
Khi tôi nói, hai người lính kia đứng lên, chào hỏi thân thiện với tôi, trong hai người có một người khá gầy gò, một người lại vô cùng vạm vỡ, một người da rất trắng, giống như một cô gái vậy, một người da lại rất đen, trông rất cục mịch. Nhìn hai người họ tôi không khỏi nghĩ đến "Đầu Đà béo", "Đầu Đà gầy" trong Lộc Đỉnh Ký, không nhịn nổi mà bật cười.
Ba người hỏi tôi cười cái gì, tôi lắc đầu nói không có gì, Thân Thành Hoa nói: "Tôi giới thiệu với cậu một chút, anh chàng gầy gò này tên là Trương Nhất Sơn, còn anh chàng to béo hơn tên là Dương Nhất Phàm".
Nói xong, anh ấy chỉ vào tôi nói: "Vị này không cần tôi phải giới thiệu nhỉ, chính là người mới dũng mãnh một chiêu đánh bại tôi, Nhĩ Hải. Sau này chúng ta là anh em trong một đội rồi, mọi người làm quen với nhau, sau này có chuyện gì thì cứ thương lượng bàn bạc với nhau để giúp đỡ nhau".
Sau khi chúng tôi làm quen với nhau, tôi mở hộp cơm ra, vừa ăn vừa nói chuyện với họ. Từ trong cuộc nói chuyện tôi biết được Trương Nhất Sơn và Dương Nhất Phàm là hai người lợi hại nhất trong tiểu đội của chúng tôi, hơn nữa năng lực tổng hợp cũng rất mạnh, có điều trong năng lực tổng hợp của hai người, kém nhất lại là khả năng bắn súng.
Nhắc đến bắn súng, Trương Nhất Sơn hỏi tôi: "Nhĩ Hải, anh dùng súng bao giờ chưa? Khả năng bắn súng thế nào?"
Tôi cười nói: "Súng thật sự tôi chưa dùng bao giờ, nhưng từ nhỏ tôi đã thích đi săn, bình xịt đất dùng để săn bắn thì tôi dùng rất thành thục".
Đây là lí do từ chối mà Bào Văn dặn dò tôi, cũng phù hợp với thời thơ ấu của Nhĩ Hải.
Nghe tôi nói vậy, cả ba người đều cười ồ lên, không phải là cười nhạo, mà là cười rất thiện ý, bọn họ nhiệt tình nói khi có thời gian tập luyện, bọn họ sẽ dạy tôi bắn súng, miệng tôi thì nói đồng ý, nhưng trong lòng thì có chút khó xử, dù sao bọn họ cũng đối xử chân thành với tôi như vậy mà tôi lại lừa dối bọn họ.
Những ngày tiếp theo, mỗi ngày tôi đều cùng mọi người tập luyện, lúc tập luyện tự do, tôi chia sẻ phương pháp tập luyện của tôi cho ba người Thân Thành Hoa, bởi vì phương pháp của tôi quá gian khổ, hơn nữa còn có yêu cầu về tố chất thể lực vô cùng khắc nghiệt, cho nên Thân Thành Hoa không nói với những người khác, anh ấy nói muốn tập luyện một thời gian xem xem có thành quả hay không rồi mới cân nhắc việc phát triển rộng, kết quả sau một tháng anh ấy đã quyết định phổ biến phương pháp tập luyện này.
Tôi vốn cũng không có ý định giấu làm của riêng, mà còn định nhân cơ hội này để khiến mình thêm một lần nữa trở thành "bộ đội nổi tiếng", dù sao danh tiếng của tôi càng nổi, Tô Quảng Hạ càng có thể chú ý đến tôi, cho nên tôi không ngăn cản Thân Thành Hoa, ngược lại còn rất mong đợi anh ấy sẽ thi hành phổ biến phương pháp tập luyện này.
Phương pháp tập luyện của tôi là được ông Nhĩ truyền thụ cho, chuyện này đám người Bào Văn không hề hay biết, đương nhiên cũng sẽ không vì phương pháp tập luyện này mà nghi ngờ tôi không bị mất trí nhớ, cho nên tôi mới yên tâm chia sẻ điều này ra ngoài. Phương pháp tập luyện này vừa được phổ biến thì cũng rất được đón nhận, nhất thời danh tiếng của tôi càng tăng lên, không chỉ người trong đội chúng tôi có thêm thiện cảm với tôi, mà rất nhiều người của các đội khác cũng vô cùng tôn sùng tôi.
Có điều, chuyện này chỉ tiếp diễn được hơn nửa tháng, mấy ngày trước trận đấu tuyển chọn bắt đầu, ánh mắt mọi người nhìn tôi và thái độ của mọi người với tôi đã thay đổi có gì đó sai sai rồi.
Hôm nay, tôi thức dậy giống như mọi ngày, tập luyện sớm hơn mọi người một tiếng đồng hồ, sau khi tập xong thì tiếng kẻng ở trạm gác vang lên, tôi đến nơi mà hàng ngày chúng tôi tập hợp đầu tiên đợi đồng đội tới, lúc này, mọi người mới lục đục từ ký túc xá đi ra, tôi vẫn chào hỏi mọi người như hàng ngày, ai ngờ bọn họ chỉ nhìn tôi một cái xem thường, rồi đi qua người tôi.
Tôi khẽ nhíu mày, phát hiện ra có rất nhiều người từng giao du rất tốt với tôi đều dùng ánh mắt này nhìn tôi, không khỏi sinh lòng nghi ngờ, hơn nữa không chỉ là người của các đội khác, mà ngay cả người trong đội của tôi cũng có một bộ phận trừng mắt lạnh nhạt với tôi, bộ dạng trông rất coi thường tôi.
Rất nhanh, Trương Nhất Sơn và Dương Nhất Phàm đã đến đứng bên trái và bên phải tôi, sắc mặt của họ cũng không được tốt, nhưng không thể hiện sự chán ghét và bài xích với tôi, ngược lại lại rất bất mãn với những người dùng ánh mắt cổ quái kia nhìn tôi. Tôi cảm thấy vui mừng, hỏi bọn họ rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?
Trương Nhất Sơn nhỏ giọng nói: "Tiểu Hải, tôi hỏi anh một chuyện, anh phải thành thật trả lời chúng tôi đó".
Tôi nhìn vẻ nghiêm túc của anh ấy, hỏi: "Anh nói đi, tôi nhất định sẽ trả lời thật lòng".
"Phương pháp tập luyện kia của anh, rốt cuộc là của anh, hay là anh nhặt được ở dưới giường trong ký túc xá?" Trương Nhất Sơn tò mò hỏi.
Dương Nhất Phàm buồn bực nhìn anh ấy một cái, nói: "Hỏi cái gì vậy? Lẽ nào anh không tin Nhĩ Hải sao? Chúng ta ở cùng nhau lâu như vậy rồi, anh ấy là người thế nào anh còn không biết hay sao?"
Trương Nhất Sơn ngại ngùng nói: "Không phải tôi không tin, tôi chỉ muốn có được một lời đính chính chính xác, sau đó đi đánh đám kia thôi".
Tôi nghe vậy rồi lại liên tưởng đến ánh mắt cổ quái xung quanh, tôi híp mắt lại, cười nhạt nói: "Có người nói tôi ăn trộm phương pháp tập luyện của anh ta sao?"
"Không sai". Trương Nhất Sơn không giấu diếm tôi nói: "Đêm qua cả ký túc xá đã đồn ầm lên, mọi người đều bàn tán xôn xao, nói anh ăn cắp phương pháp tập luyện của Triệu Khải, Triệu Khải đã báo cáo việc này lên trên lãnh đạo rồi, trong tay anh ta có chứng cứ, chúng tôi vốn cũng định đi nói với anh, nhưng thấy anh đã ngủ rồi nên đội trưởng bảo chúng tôi không làm phiền anh nữa, còn nói anh nhất định có cách giải quyết".
Dương Nhất Phàm gật đầu, nói: "Đội trưởng nói rồi, lúc anh chưa đến ký túc xá đã nói với anh ấy về chuyện phương pháp tập luyện, không thể nào là ăn cắp của người khác được, đáng tiếc là tuyệt đại đa số lại không muốn tin sự thật, dù sao thì người tài thường hay bị ganh ghét, anh lại quá lợi hại, nổi tiếng quá, rất nhiều người mặc dù ngoài miệng thì nói sùng bái anh, nhưng cũng không thiếu sự đố kị, một khi nhìn thấy cơ hội có thể giẫm đạp lên anh, tất nhiên sẽ không bỏ qua, huống chi trong mắt quân nhân chúng ta, vinh dự vẻ vang là điều quan trọng nhất, ăn cắp phương pháp tập luyện của người khác không khác gì ăn cắp vinh dự của người khác, cho nên mọi người mới trở nên căm ghét anh như vậy".
Hóa ra là vậy.
Tôi không nhịn được mà nhìn Triệu Khải trong đội bên cạnh. Tên Triệu Khải này giống với Dương Nhất Phàm, đều là những người đàn ông lực lưỡng, các phương diện đều khá ưu tú, nhưng khuôn mặt hung dữ, lại có tính cách đặc biệt thích chém gió, cho nên quan hệ bạn bè vẫn luôn không tốt, tôi thật không ngờ được hắn lại ra tay "đối phó" với tôi, tôi cũng không chọc vào hắn mà.
Dường như biết tôi đang nghĩ gì, Trương Nhất Sơn nói: "Tên Triệu Khải này vẫn luôn muốn có mối quan hệ tốt đẹp với mọi người, chỉ tội nhân phẩm quá kém, chẳng có ai thích giao du với anh ta, anh ta thấy anh trong thời gian ngắn lại có được nhiều sự ủng hộ, được chào đón như vậy, đoán chừng là ghen ghét đố kỵ nên mới hãm hại anh".
"Trên thế giới này đúng là có loại người như vậy, anh ta sống không tốt, cũng không muốn anh được sống tốt". Dương nhất Phàm bổ sung nói.
Tôi thản nhiên nói: "Có lẽ không chỉ dừng lại ở nguyên nhân đó đâu. Hai người đừng quên, mấy ngày nữa là tới cuộc tuyển chọn rồi, dựa theo quy định, hai ngày này chúng ta phải tiến hành thi đấu, sau đó chọn ra mười người đưa cho đội trưởng Tô lựa chọn, theo như tôi quan sát, năng lực của tên Triệu Khải này không yếu, nếu như không có tôi, hắn có lẽ sẽ là một trong mười người đó, nhưng tôi vừa đến, hắn liền bị gạt bỏ ra ngoài, hiểu ý của tôi không?"
"Anh nói như vậy, tôi mới nghĩ đến chuyện này, hóa ra tên khốn này cho rằng là anh đã cướp đi cơ hội của anh ta sao?" Trương Nhất Sơn phẫn nộ nói: "Tôi đi tìm anh ta tính sổ, vạch trần bộ mặt thật của anh ta".
Thấy Trương Nhất Sơn lên tiếng bênh vực tôi như vậy, trong lòng tôi cảm thấy rất ấm áp, vội ngăn anh ấy lại nói: "Đừng, đối phó với loại cặn bã này, tôi sẽ tự có cách của mình".
Thấy bộ dạng tràn đầy tự tin của tôi, Trương Nhất Sơn nén lại sự tức giận, còn lúc này Thân Thành Hoa bảo chúng tôi yên lặng, sau đó lo lắng nhìn tôi một cái, tôi nhìn anh ấy cười, ý bảo tôi không sao, anh ấy mới yên tâm dời ánh mắt đi chỗ khác.
Huấn luyện bắt đầu, trước khi đi tôi nhìn Triệu Khải một cái, thầm nghĩ tôi đang lo mấy ngày buồn chán, không ngờ lại có người tới gõ cửa muốn hành hạ tôi, nếu như hắn đã tự tìm con đường chết như vậy, tôi tất nhiên sẽ không bỏ qua cho hắn rồi!