Tô Nhược Thuỷ nói rằng cô ấy muốn bao nuôi cho tôi. Mặc dù tôi biết cô ấy đang nói đùa nhưng tôi vẫn thấy rung động.
Đối với một người phụ nữ thu hút như Tô Nhược Thuỷ thì tôi thực sự không thể kiềm chế lại nổi. Không hẳn là thích, cũng không dám thích nhưng tôi thích cảm giác ở bên cô ấy. Khi tiếp xúc với cô ấy có lúc tôi thấy mình như em trai của cô ấy. Cảm giác mình như được quay lại những năm tháng thanh xuân rạo rực.
"Em trai, cậu sao ngây người ra vậy? Sợ chị đây không nuôi nổi cậu à?" Tô Nhược Thuỷ nhẹ nhàng vỗ vỗ vào mặt tôi, vừa cười vừa nói.
Tôi lúng túng cúi đầu nhưng Tô Nhược Thuỷ hôm nay mặc rất gợi cảm. Vì tôi cao hơn cô ấy nên lúc đầu cúi xuống giống như nhìn trộm ngực cô ấy khiến tôi ngại ngùng vội quay đầu đi.
Cô ấy cười khúc khích rồi dùng tay gõ nhẹ vào trán tôi nói: "Em trai tân bé nhỏ, giả bộ đàng hoàng gì chứ?"
Tôi vội nói: "Không phải, tôi thực sự là một người đàng hoàng. Chị Thủy, từ sau đừng trêu tôi nữa."
"Gì vậy, chị đối đãi đặc biệt với cậu, cho phép cậu không cần đàng hoàng trước mặt tôi, nhưng trước mặt người khác cậu không được như vậy đâu nhé." Tô Nhược Thuỷ tiếp tục nói với tôi.
Tôi không làm gì được cô ấy, nên không tiếp tục chủ đề này nữa, tôi nói với cô ấy: “Chị Thủy, lúc nãy tôi liên lạc với chị mãi sao chị không để ý tôi? Chị biết Thân Oánh đi đâu rồi không?"
Advertisement
Tô Nhược Thuỷ nói đến nhà cô ấy trước, không thể để tôi sống ở nhà nghỉ được. Tôi không cản được cô ấy nên lên con xe mazda của cô ấy. Chả mấy chốc đã đến nhà cô ấy.
Ngồi trên bãi cát nhà cô ấy, Tô Nhược Thuỷ rót cho tôi một ly nước, rồi kể cho tôi nghe về tình huống trong bữa tiệc trước đó.
Hóa ra sau khi họ bị đưa ra khỏi khách sạn, họ đã được đưa luôn về nhà, ai về nhà nấy. Để ngăn họ gây chuyện nên người ta đã lấy điện thoại đi và cho người canh chừng trước cửa. Người canh cửa vừa nãy mới trả lại điện thoại và tự do cho cô ấy, cô ấy liền đến tìm tôi.
Sau khi nghe những lời của Tô Nhược Thuỷ, tôi nghĩ đến khi nãy cô ấy ở nhà hàng đã vì tôi mà trở mặt Cao Phong và Bào Văn. Cô ấy đối với tôi tốt như vậy tôi nhất định ghi nhớ trong lòng.
Lúc này, điện thoại của tôi reo lên. Đó là cuộc gọi của Thân Oánh, Tô Nhược Thuỷ không nói dối tôi, Thân Oánh cũng tự do rồi.
Cúp điện thoại, tôi nhìn Tô Nhược Thuỷ rất nghiêm túc và nói: "Chị Thủy, tôi thực sự cảm ơn chị lần này, tôi chắc chắn sẽ báo đáp chị."
Advertisement
Tô Nhược Thuỷ ngồi rất gần tôi, nhẹ nhàng cười nói: "Có gì mà phải cảm ơn, nghe nói về sau còn xuất hiện một nữ thần cứu cậu đi. Xem ra người em trai mà Tô Nhược Thuỷ này ưng mắt đúng là được mến mộ thật đấy. Nếu tôi không cứu cậu sớm thì cậu bị người chị khác bắt đi rồi, lúc đấy phải làm sao? Chị đây không tức chết mới lạ.”
Ngửi mùi hương trên cơ thể Tô Nhược Thuỷ, tôi cảm thấy hơi nghẹt thở nhưng tôi lại hơi căng thẳng vì Tô Nhược Thuỷ dường như biết tình hình khi ở nhà hàng. Cô ấy liệu có biết tôi là Chàng Hề không?
Vì vậy, tôi thử thăm dò: "Tôi không biết tại sao cô gái đó lại muốn cứu tôi, nhưng sau khi Bào Văn về nhà, tôi nghe thấy hai mẹ con họ nói chuyện về Chàng Hề. Hình như là đại anh hùng của Bào Văn ra mặt, còn gây chuyện nữa? Chị có biết là chuyện gì không?”
Tô Nhược Thuỷ ngay lập tức trả lời: "Đúng vậy, mặc dù tôi không có mặt ở đó nhưng sau khi nghe mọi người nói chuyện cũng cảm thấy rất kỳ lạ. Ở đâu ra anh hùng đấy vậy. Rõ ràng là kẻ háo sắc mà, còn tỏ tình với mẹ của Bào Văn, đúng là tham lam quá. "
Khi tôi thấy Tô Nhược Thuỷ không nghi ngờ mình, tôi cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Đột nhiên cô ấy nói: "Nhưng tôi cảm thấy có gì đó không đúng, không phải Chàng Hề đó với Bào Văn có mâu thuẫn gì đó nên mới cố ý làm như vậy chọc tức chị ấy chứ? "
Thấy Tô Nhược Thuỷ nói vậy, tim tôi nhảy dựng lên thầm nghĩ cô ấy thông minh thật.
Tôi đổi chủ đề nhưng Tô Nhược Thuỷ đột nhiên đặt tay lên eo tôi và cù tôi buồn hết cả người.
Cô ấy thổi một cái vào tôi rồi cười nói: "Quan tâm hắn làm gì, có liên quan gì đến tôi đâu, nhưng hôm nay tôi đã đắc tội với Bào Văn và Cao Phong. Sau này không cần làm nội ứng nữa, làm những gì mình thích là được rồi. Đại anh hùng của người khác không liên quan đến anh hùng của tôi. Tôi có anh hùng nhỏ như cậu là đủ rồi."
Tô Nhược Thuỷ nói rằng tôi là anh hùng nhỏ của cô ấy. Mặc dù tôi đã giải cứu cô ấy hai lần nhưng tôi thực sự không phải là anh hùng.
Không biết vì sao khi nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của Tô Nhược Thuỷ, trái tim tôi đột nhiên đập mạnh. Lúc đó, tôi thực sự muốn nói với cô ấy rằng tôi là Chàng Hề. Tôi không phải là đại anh hùng của Bào Văn. Tôi sẵn sàng trở thành anh hùng nhỏ của cô ấy.
Nhưng tôi đã kiềm chế, vì tôi không muốn nhắc đến Chàng Hề nữa. Sau này tôi không còn liên quan đến Bào Văn nữa. Tôi chỉ muốn sống một cuộc sống tốt hơn.
Hơn nữa, tôi không phải là người tập võ, cũng không phải là người giỏi đánh đấm, thực ra tôi căn bản không có khả năng để bảo vệ Tô Nhược Thuỷ. Tôi đột nhiên có hơi ghét sự yếu đuối của bản thân, thật sự muốn học một chút bản lĩnh chí ít cũng có thể đánh được Cao Phong, Bào Văn hay gì đó.
Nghĩ đến Bào Văn và Cao Phong, tôi nhanh chóng nói với Tô Nhược Thuỷ: "Chị Thủy, Giờ chị có kế hoạch gì không? Có phải chuyển nhà không, em sợ bọn họ sẽ đến tìm chị gây rối."
Tô Nhược Thuỷ nói: "Tất nhiên phải chuyển nhà rồi, nếu không cái chỗ to chừng này, chị đây làm sao ngủ với cậu được? Chẳng nhẽ hai chị em lại ngủ cùng giường với nhau? Cho dù tôi đồng ý thì em trai tân bé nhỏ cũng không dám mà, ha ha... "
Tô Nhược Thuỷ nói rằng cô ấy muốn sống với tôi. Mặc dù hơi sợ hãi nhưng tôi lại có chút gì đó mong chờ. Tuy nhiên tôi cảm thấy cô ấy đang đùa với tôi, có lẽ đơn giản chỉ là cho tôi ở nhờ thôi.
Tôi nói với cô ấy: "Vậy được, chị đã tìm được phòng chưa? Tôi thấy nếu chuyển thì nên chuyển sớm một chút, tránh những rắc rối không cần thiết."
Tô Nhược Thuỷ đột nhiên nhoài trên vai tôi, thổi hơi nóng vào tôi và mỉm cười hỏi: "Sao, cậu vội vàng muốn sống chung với chị vậy sao?"
Tôi đang định nói không phải thì đột nhiên vang lên tiếng cốc cốc cốc gõ cửa liên hồi, rất gấp gáp, hình như có chuyện gì đó.
Tôi thầm nói một câu không hay rồi, vội đứng dậy, Tô Nhược Thuỷ cũng rất căng thẳng. Cô ấy chỉ vào quầy rượu ở phòng khách và bảo tôi trốn vào đó.
Tôi lập tức bước vào còn Tô Nhược Thuỷ đi ra mở cửa.
Chẳng mấy chốc tôi đã nghe thấy giọng nói của Cao Phong: "Tiểu Thuỷ, mở cửa nhanh đấy, sốt ruột chào đón anh thế à?”
Tô Nhược Thuỷ không còn bị mê hoặc nữa, cô ấy nói rất lạnh nhạt: "Tìm tôi có việc gì? Chúng ta đã không còn liên quan gì nữa. Tôi và Bào Văn cũng đã đường ai nấy đi. Từ sau đừng đến tìm tôi nữa."
Cao Phong nói: "Tiểu Thuỷ, giận tới mức này cơ à, sao, bị anh vạch trần gì rồi nên tức giận à?"
Trái tim tôi giật thót, cảm thấy trong lời nói của Cao Phong có ý gì đó.
Tô Nhược Thuỷ giữ bình tĩnh và hỏi: "Anh có ý gì, nhanh rời khỏi nhà tôi, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát."
Cao Phong tức giận và ngay lập tức nói to: "Tiểu Thuỷ, em thực sự làm anh thất vọng. Tại sao lại thích một tên tàn tật? Hôm nay anh đến không phải để tìm em mà anh đến để lôi loại rác rưởi đó ra khỏi đây.”
Nói xong, Cao Phong lập tức xông vào nhà Tô Nhược Thuỷ. Rõ ràng hắn biết tôi ở đây.
“Anh đang nói gì, ở đây làm gì có người. Mau đi ra khỏi đây cho tôi.” Tô Nhược Thuỷ tiếp tục nói trong giận dữ.
"Đừng giả vờ, anh nhìn thấy hắn rồi. Hôm nay anh đến là vì hắn. Hôm nay tốt nhất em đừng nên chọc giận anh. Nếu hôm nay làm anh điên lên thì anh xử cả em luôn đấy.” Cao Phong vừa nói vừa đi về hướng tủ rượu.
Nghe tiếng bước chân Cao Phong ngày càng gần, tôi biết hôm nay chắc chắn không có gì tốt đẹp đợi mình rồi.
Vậy nên tôi cũng không đếm xỉa gì nữa, tôi tính bước chân của Cao Phong. Khi hắn đến trước tủ rượu chuẩn bị mở cửa thì tôi sẽ đẩy mạnh cửa tủ. “Rầm” một tiếng, Cao Phong bị đẩy ngã sõng soài. Còn tôi nhanh chóng chạy đi, nhảy chồm lên người hắn.
Nhưng Cao Phong cũng thật khoẻ, trong chốc lát đã đẩy tôi ra, nếu không vì tôi cố gắng ôm chặt lấy hắn thì chắc chắn hắn sẽ quay lại đánh tôi.
Thế là chúng tôi vật lộn. Cùng lúc đó, tôi dùng mắt để ra hiệu cho Tô Nhược Thuỷ mau đi khỏi đây.
Nhưng vào lúc này có mấy người từ ngoài xông vào. Bọn họ tiến tới khống chế tôi sau đó dùng bao tải đen trùm khắp đầu tôi đưa tôi đi.
Hóa ra Cao Phong không đến một mình, hắn còn mang theo đàn em. Xem ra sớm đã có chuẩn bị.
Khi tôi bị bắt đi, Tô Nhược Thuỷ ở đó đe doạ Cao Phong nhưng chả có chút tác dụng nào. Cuối cùng thì tôi cũng bị tống lên một chiếc xe.
Trong xe tôi bị đá đi đá lại khiến tôi rất bức bối. Lẽ nào bọn Cao Phong thực sự nhằm vào tôi chứ không phải Tô Nhược Thuỷ?
Chiếc xe lái khoảng một giờ, tôi mới bị kéo xuống.
Tôi cảm thấy như mình bị trói rồi, sau đó bọn họ mới lôi bao tải trên đầu tôi ra.
Tôi tò mò bọn họ thực sự muốn làm gì. Nếu họ thực sự ghét tôi thì đánh tôi. Tại sao còn phải lôi tôi đến nơi này?
Tôi mở bừng mắt và muốn xem rốt cuộc có chuyện gì.
Khi tôi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, tôi cứng đờ cả người.
Tôi nhìn thấy Cao Phong, trong tay hắn cầm một con dao với dáng vẻ tức giận nhìn chằm chằm tôi.
Bên cạnh Cao Phong là người đàn ông khác. Người đàn ông này khiến tôi rùng mình. Một cảm giác tồi tệ lập tức bao trùm tôi.
Người đàn ông này cao như tôi. Nhưng điều khiến tôi sợ hơn nữa là hắn ta còn đeo mặt nạ.
Đó là mặt nạ chàng hề.