Tôi nói với Tống Giai Âm cho dù cô ấy là sao chổi, cho dù phải xui xẻo cả đời, tôi cũng sẽ giữ chặt cô ấy.
Tống Giai Âm cười bỏ tay tôi ra, ấn nhẹ vào trán tôi, nói: “Miệng dẻo như vậy, hèn gì số đào hoa quá”.
Tôi bật cười, nói với cô ấy chuyện xảy ra ngày hôm nay, lúc nghe thấy Tống Vân Hải xuất hiện, còn bảo tôi tham gia vào cuộc thi đấu lính đặc chủng, để tôi giật giải nhất, cô ấy hơi bất ngờ, nhưng rồi lại nheo mắt, trầm giọng nói: “Tống Vân Hải có nói sẽ cho anh vào đội nào không?”
Tôi lắc đầu bảo không, cô ấy nói: “Có thể Tống Vân Hải muốn lợi dụng năng lực của anh để đánh vào nội bộ của địch, lợi dụng địa vị của anh trong quân đội để làm một số chuyện bừa bãi cho bọn chúng, cho nên rất có thể sẽ sắp xếp anh vào đội mà bọn chúng gai mắt”.
Tống Giai Âm nói như vậy, đột nhiên tôi thấy rất có lý, tôi hỏi cô ấy cái gai trong mắt bọn chúng là ai? Tống Giai Âm nói với tôi, là một người tôi quen, bảo tôi đoán xem. Vừa nghe câu này, trong đầu tôi liên hiện lên hình ảnh cao to vạm vỡ của Tô Quảng Hạ, trong lòng chột dạ hỏi: “Có khi nào… là anh Tô không?”
Tống Giai Âm giơ ngón cái lên, nói: “Không sai, đúng là anh ấy, anh đừng quên, anh ấy đã diệt trừ một thành viên trong số họ là Vương Tuấn, Tống Vân Hải và người sau lưng ông ta nhất định sẽ lo lắng Tô Quảng Hạ dựa vào chuyện của Vương Tuấn mà sờ đến bọn họ, cho nên kiểu gì cũng sẽ muốn diệt trừ Tô Quảng Hả để che đậy hành vi phạm tội.
Nghe tới đây, tôi nhất thời hơi kích động, nếu như có thể theo Tô Quảng Hạ huấn luyện, thì thực lực của tôi chắc chắn sẽ tiến bộ vượt bậc, chỉ là… Tống Vân Hải có thật là có mỗi một mục đích đó thôi không?
Thấy tôi không nói gì, Tống Giai Âm cũng không vội, cô ấy là một người bạn đồng hành rất tâm lý, lại còn rất hiểu tôi, biết tôi đang nghĩ, cô ấy sẽ không quấy rầy. Tôi suy tính một lúc rồi nhìn cô ấy.
Advertisement
Tống Giai Âm dịu dàng cười với tôi, hỏi: “Nghĩ được gì rồi?”
Tôi nói: “Anh nghi ngờ Tống Vân Hải và kẻ sau lưng ông ta lợi dụng anh là có mục đích khác”.
“Ví dụ?”
“Ví dụ lợi dụng anh để điều tra xem bố anh có thật là đã chết không, hoặc có ai khác giúp bố anh không, sau đó tiêu diệt bọn họ, để dễ bề tiếp tục che giấu tội ác của chúng!”. Nói tới đây, tôi nhớ ra mình vẫn chưa nói với Tống Giai Âm chuyện liên quan đến Lục Hiểu Phong, đột nhiên thấy hơi bối rối, không biết có nên nói cho cô ấy biết hay không.
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi quyết định không nói gì cả, bởi vì chuyện này không chỉ liên quan đến tôi, mà còn liên quan đến cả nhóm người Lục Hiểu Phong, bọn họ bảo tôi giữ bí mật, thì tôi phải giữ bí mật đến cùng, muốn nói cũng phải được sự đồng ý của bọn họ mới nói.
Advertisement
Tống Giai Âm là người thông minh như thế nào chứ? Cô ấy nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của tôi, đã đoán ra tôi có chuyện giấu cô ấy, nhưng cô ấy không gặng hỏi, mà hỏi tôi tại sao lại nghĩ như vậy?
Tôi nói: “Ban đầu tôi cũng không chắc chắn, mãi đến hôm nay, Tống Vân Hải lại vì trấn an cảm xúc của anh mà đích thân chạy đến hiện trường, còn đối xử với Trần Danh như vậy, từ đó mà anh hiểu ra một chuyện. Chính là anh vô cùng quan trọng với bọn chúng, ít nhất là giai đoạn này anh còn quan trọng hơn cả Trần Danh giả. Em nghĩ mà xem, nếu như bọn chúng chỉ muốn trút giận lên anh, hành hạ anh, mới bảo anh gϊếŧ Trần Thiên, gϊếŧ Vương Vân Tường, thì có cẩn để ý đến cảm xúc của anh không? Hơn nữa, anh là một người mất trí nhớ, cứ cho là thật sự gϊếŧ chết Vương Vân Tường thì đã sao? Đằng nào anh cũng đâu có nhớ, làm sao có thể đau lòng được, hành hạ anh bằng cách đó chẳng có ý nghĩa gì cả”.
Tống Giai Âm hơi nhíu mày, nói: “Cho nên ý anh là, bọn chúng còn có ý đồ khác với anh sao?”
“Đúng thế, năm đó người của bố anh tiêu diệt Tú Xuân Đao ở Thượng Hải, mà Tú Xuân Đao và Ngã Lang có lẽ đều là tổ chức của kẻ chủ mưu đứng đằng sau, anh biến mất, thì đám người đó cũng biến mất luôn, anh đang nghĩ, đám người Tống Vân Hải có khi nào muốn thông qua anh để tìm ra những người đó không?”, tôi nói, trong lòng còn âm thầm bổ sung, kẻ đứng sau chủ mưu e là không những biết đến sự tồn tại của những người đó, mà còn biết rất nhiều người khác muốn giúp bố tôi minh oan, cho nên muốn thông qua tôi, nhổ cỏ tận rễ, tìm cho ra bọn họ.
Nếu như tôi đoán không sai, Tống Vân Hải trước đây tránh không gặp tôi, e là vì sợ tôi không hề mất trí nhớ, hơn nữa còn liên thủ với người đứng đằng sau, cho nên không dám xuất hiện, sợ tôi và người của tôi ra tay đối phó với ông ta. Mãi đến khi thực sự chắc chắn là tôi không nhớ gì cả, ông ta mới vội vàng ra mặt trấn an quân cờ có giá trị là tôi đây.
Tống Giai Âm suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tám trên mười phần là như vậy, nếu đúng thế thật, anh phải bảo những người đứng sau anh cẩn thận một chút, đừng để bọn họ bị phát hiện ra”.
“Ừ…”. Tôi nói xong mới giật mình, lúc quay lại nhìn Tống Giai Âm, thấy trên mặt cô ấy xuất hiện nụ cười nhẹ.
Tôi có cảm giác như bí mật bị phát hiện, ngại ngùng gãi đầu gãi tai, Tống Giai Âm cười nói: “Anh không cần ngại, em hiểu anh mà, anh muốn nói nhưng không thể nói, em cũng sẽ không hỏi, bởi vì em biết, đợi khi thời cơ chín muồi anh sẽ nói với em, em không vội đâu, em chờ được mà”.
Một Tống Giai Âm biết thông cảm thật khiến tôi cảm động, tôi nắm tay cô ấy nói: “Cảm ơn em đã hiểu cho anh”.
Tống Giai Âm bình thản đáp: “Em có thể không hỏi anh đã gặp gỡ như thế nào, và tiếp sau đây định làm sao, nhưng anh cũng phải đồng ý với em một chuyện, nếu như anh không làm được, cả đời này em sẽ không tha thứ cho anh đâu”.
Thấy Tống Giai Âm nghiêm túc, tôi cũng tắt nụ cười, vội vàng hỏi cô ấy: “Chuyện gì vậy?”
Tống Giai Âm dịu dàng như nước nhìn tôi, nói: “Anh nhất định phải sống, bất luận là lúc nào, cũng không được bỏ cuộc, hãy nhớ là, em sẽ luôn luôn chờ đợi anh”.
Tôi gật mạnh đầu, ôm chặt lấy cô ấy nói: “Được”.
Chúng tôi tâm sự một lúc, thì có người gọi điện cho Tống Giai Âm, nói Bào Văn sắp tới bệnh viện, cô ấy liền chuẩn bị rời đi. Tôi hỏi cô ấy tình hình Tam gia thế nào, cô ấy nói rất tốt, còn bảo Tam gia cứ luôn muốn tới gặp tôi, chỉ tiếc là không được, tôi lẽ nào không vậy ư?
Nghĩ một lúc, tôi nói: “Có thể mai anh phải rời khỏi Nam Kinh rồi, vì bị thương, nên chuyện ám sát Vương Vân Tường có lẽ cũng không giao cho anh nữa, với cả chị Thủy, còn…”
Nói tới đây, tôi do dự một hồi rồi tiếp tục: “Còn chị anh và đứa bé trong bụng chị ấy, tất cả đều phải nhờ cậy em thay anh bảo vệ cho bọn họ rồi”.
Nói xong, tôi cúi đầu không dám nhìn Tống Giai Âm, vì tôi cảm thấy bản thân quá là vô liêm sỉ, cô ấy là người phụ nữ của tôi, tôi cũng đã hứa cả đời này sẽ chỉ có mỗi cô ấy, vậy mà lại nhờ cô ấy bảo vệ hai người con gái khác mà tôi đã yêu, không chỉ có vậy, Đoàn Thanh Hồ còn mang trong mình đứa con của tôi.
Tôi cứ nghĩ Tống Giai Âm sẽ tức giận, sẽ do dự, ai ngờ, cô ấy lại bình tĩnh một cách lạ thường, nói: “Anh yên tâm, cho dù anh không nói, em cũng sẽ hoàn thành những chuyện đó, bất luận anh ở đâu, đi bao lâu, những chuyện này cứ giao cho em”.
Tôi vội ngẩng đầu, thấy Tống Giai Âm dịu dàng nhìn tôi, tôi không kìm được mà hỏi: “Em không bận tâm đứa bé trong bụng chị anh sao?”
Tống Giai Âm cạn lời nhìn tôi, nói: “Làm gì có người phụ nữ nào không bận tâm chuyện người đàn ông của mình sinh con với người phụ nữ khác chứ? Nhưng mà, anh và cô ấy ở bên nhau trước em, cô ấy cũng vì anh mà bất chấp giữ lại đứa bé là đã rất dũng cảm rồi, em có bận lòng thế nào, cũng đâu thể vì thế mà đi làm khó một người phụ nữ chứ?”
Nói xong, cô ấy nhìn thời gian, nói: “Em phải về đây”.
Tôi “ừ” một tiếng, trong lòng hoàn toàn không nỡ. Trước đây luôn là Tống Giai Âm phải từ biệt tôi, giờ thì ngược lại. Nhìn cô ấy rời khỏi phòng bệnh, cho dù chỉ có vài bước ngắn ngủi, tôi cũng cảm thấy như đứt từng khúc ruột. Tôi biết, lần tạm biệt này, hai chúng tôi đều không biết tới bao giờ mới có thể gặp lại, là sinh ly, nhưng cũng có thể là tử biệt.
Tống Giai Âm đi khỏi không lâu thì Bào Văn tới, cô ta làm rất nhiều đồ ăn cho tôi, có thể thấy cô ta rất có tâm, nhưng cứ nghĩ đến nồi lẩu thịt chó mà cô ta cho tôi ăn, là tôi lại cảm thấy ghê tởm với những món ăn cô ta làm.
Ăn cơm xong, tôi nói chuyện với Bào Văn một lúc rồi ngủ, sáng sớm hôm sau, tôi được người ta sắp xếp đổi bệnh viện. Lúc rời khỏi bệnh viện này, tôi gặp Tống Giai Âm đang mua đồ ăn sáng ngoài cửa, cô ấy đi lướt qua tôi, không buồn nhìn tôi lấy một cái, còn tôi thì nhìn rõ bàn tay cầm túi đồ của cô ấy siết chặt lại.
Bào Văn dìu tôi, nói giọng tinh quái: “Tống Giai Âm, chẳng phải ngày nào cô cũng nói mình là người phụ nữ của Trần Danh sao? Giờ lại tận tâm chăm sóc cho một người đàn ông khác như vậy? Lẽ nào cô lẳиɠ ɭơ từ trong máu à?”
Nghe câu này, tôi hận không thể quay lại cho Bào Văn một cái tát, Tống Giai Âm giả vờ không nghe thấy gì bình tĩnh rời đi, bỗng chốc trên mặt Bào Văn toát lên sự giận dữ, đòn vừa rồi của cô ta chẳng khác nào lấy tay đấm vào vải, nhưng cô ta không thể hiện ra ngoài.
Tôi thầm khen Tống Giai Âm, cô ấy là minh chứng hoàn hảo cho một chân lý, đó là đối xử với những người mà mình ghét, thì khinh bỉ là phương án tốt nhất, phớt lờ cũng làm đối phương tức chết!
Sau khi lên xe với Bào Văn, chúng tôi trải qua nửa ngày bon bon trên đường dài, quay trở lại bệnh viện của Lục Hiểu Phong ở Vân Nam, sau đó, tôi được gặp hai vị bác sĩ, một người là bác sĩ nước ngoài do Bào Văn mời đến, còn một người là một nam thanh niên trông có vẻ trạc tuổi tôi.
Lúc đi vào, Lục Hiểu Phong đang nói chuyện gì đó với nam thanh niên kia, tôi ghé tai nghe, mới biết chỉ là những lời khách sáo. Sau khi tôi đến, Bào Văn giới thiệu với tôi, vị bác sĩ trẻ tuổi này tên là Thượng Khánh Bác, chính là bác sĩ chỉnh hình mà Lục Hiểu Phong giới thiệu.
Thượng Khánh Bác nhìn tôi từ trên xuống dưới, lập tức nói giọng tự tin: “Khuôn mặt này vẫn có thể cứu được, cứ giao cho tôi”.
Còn vị bác sĩ nước ngoài trông khá ngạo mạn đứng phía xa lại cau mày, tiến tới sờ mặt tôi, xem một cách cẩn thận, rồi dùng tiếng Anh nói một câu “không thể nào”, còn nói ca này quá khó.
Bào Văn liền lộ ra vẻ thất vọng, hiển nhiên là cô ta không ngờ vị bác sĩ tây này lại ‘kém’ như vậy, so với Thượng Khánh Bác thật vô dụng. Nhưng mà cô ta cũng biết những chuyện như thế này phải làm mới biết được, cho nên cô ta dùng tiếng Anh nói: “Bác sĩ, anh xem lại xem, vị bác sĩ kia cảm thấy làm phẫu thuật chỉnh cho chồng tôi rất đơn giản mà”.
Vị bác sĩ tây đó liền mắng: “Nói dối, mặt của chồng cô không cứu được đâu, tuyệt đối không cứu được”.
Mặt Bào Văn tối sầm lại, tôi cũng tức giận nói: “Em tìm bác sĩ kiểu gì vậy? Còn chắc chắn là y thuật cao siêu sao?”
Tôi nói xong, Thượng Khánh Bác cười lạnh nói: “Có phải anh chị bị lừa rồi không? Bác sĩ kém cỏi như thế này mà muốn làm phẫu thuật cùng tôi sao? Tôi từ chối!”
Vị bác sĩ tây kia liền cãi nhau với anh ta, tới cuối cùng, bác sĩ tây đó quẳng gánh không làm nữa, Bào Văn mặc dù tức giận, nhưng cũng cực kỳ thất vọng với vị bác sĩ tây đó, bảo người đuổi anh ta đi. Thấy cô ta tức giận, tôi an ủi nói: “Đừng giận nữa, anh nghĩ tên đó chắc là thấy em trả thù lao cao, nên muốn đến lừa tiền đó”.
“Em cũng nghĩ vậy, rõ ràng em đã cho anh ta xem ảnh của anh, anh ta nói không vấn đề gì”, Bào Văn nghiến răng nghiến lợi nói: “Hơn nữa, anh ta còn là bác sĩ chỉnh hình nổi tiếng của nước ngoài”.
Thượng Khánh Bác nghe thấy thế liền bật cười ha ha, nói: “Có rất nhiều bác sĩ nghe danh thì hay, nhưng thực tế năng lực rất kém, mấy cái giải thưởng này kia đều là bốc phét. Có điều chị Bào à, tôi đã hứa sẽ giúp chồng chị khôi phục lại dung mạo, thì tôi nhất định sẽ làm được”.
Bào Văn nghe vậy liền nói: “Vậy làm phiền anh rồi”.
Thượng Khánh Bác cười hề hề nói: “Việc này thì đơn giản, có điều… chị thấy đấy, tên bác sĩ ngoại kia cũng bỏ đi rồi, chỗ thù lao của anh ta có phải…”
Thấy Thượng Khánh Bác chăm chăm chuyện tiền nong, Bào Văn ngao ngán, chắc trong đầu nghĩ sao mấy tay bác sĩ này lại như vậy, rồi nói: “Chỉ cần anh có thể khôi phục dung mạo cho chồng tôi, tôi sẽ trả cho anh gấp ba lần”.
Thượng Khánh Bác lập tức cười hi hi nói: “Vậy chốt nhé! Thế thì bây giờ, xin mời chị Bào ra ngoài để tôi bắt đầu phẫu thuật”.
“Cứ thế bắt đầu sao?”. Tôi và Bào Văn ngơ ngác đồng thanh hỏi.
Thượng Khánh Bác gật đầu, tôi và Bào Văn nhìn nhau, từ trong ánh mắt của cô ta, tôi có thể nhìn thấy sự mong đợi, thiết nghĩ chắc cô ta cũng muốn tôi trở nên dễ nhìn hơn một chút, tôi nói: “Em vừa mới trở về, chắc cũng có rất nhiều việc cần xử lý chứ? Em cứ đi làm việc đi, bảo người của chúng ta canh gác ở bệnh viện là được rồi”.
Bào Văn gật đầu, dặn dò vài câu, rồi quyến luyến rời đi.
Đợi Bào Văn đi rồi, Thượng Khánh Bác mới thở phào, anh ta nhìn Lục Hiểu Phong, rồi cung kính nói: “Sư bá, ông có thể ra được rồi”.
Nghe câu này, tôi thầm nghĩ lẽ nào người thực hiện phẫu thuật không phải là anh ta? Theo ánh mắt của anh ta, tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc từ phía sau rèm cửa bước ra.