Nhờ sự bảo vệ và hỗ trợ của Giai Âm, tôi nhanh chóng lên xe, đi tới trước cửa một nhà hàng kiểu Âu. Tôi bước vào quán cà phê ở phía đối diện nhà hàng, chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ trên tầng hai. Tôi gọi chút điểm tâm rồi ngồi yên lặng quan sát xung quanh.
Nhà hàng Âu đối diện hôm nay vắng khách, đây là việc hết sức không bình thường bởi nhà hàng này vốn rất nổi tiếng vì không gian đẹp, món ăn ngon. Cứ đến giờ ăn là bên trong chật kín người, nếu không đến sớm thì sẽ phải xếp hàng.
Nghĩ tới Bào Văn và Trần Danh giả, tôi chợt nghĩ có lẽ do Trần Danh giả muốn dỗ dành, làm Bào Văn vui vẻ nên mới bao trọn cả nhà hàng này. Nghĩ vậy, tôi từ bỏ kế hoạch ban đầu của mình. Vốn dĩ tôi định chờ đến lúc Trần Danh giả xuất hiện sẽ lập tức nổ súng, sau đó gây hỗn loạn để tạo cơ hội chuồn khỏi hiện trường. Nhưng bây giờ tôi bí quá hóa liều, quyết định sẽ chủ động đi vào hang cọp.
Sau khi ăn uống no say, tôi khập khễnh đi tới trước cửa nhà hàng Âu kia. Tôi đi đi lại lại trước cửa mấy lần liền. Nhân viên nhà hàng đó thấy tôi đi đi lại lại mãi mà không vào nên đều nhìn tôi với ánh mắt coi thường. Họ cho rằng tôi là kẻ nghèo hèn, không có tiền ăn ở nơi đắt đỏ như thế này. Một anh phục vụ bước tới gần, nhìn tôi và nói với vẻ khinh bỉ: "Tên kia, không có tiền ăn thì biến đi. Đây không phải chỗ cho những kẻ nghèo hèn".
Tôi giả vờ phẫn nộ mắng lại anh ta một câu, anh ta vô cùng tức giận nên lập tức đuổi theo tôi. Tôi rẽ vào một khúc quanh rồi chờ đợi. Khi anh ta đuổi tới nơi, tôi tóm lấy rồi ngay lập tức khống chế anh ta. Anh ta đang định hét lên thì bị tôi kề dao vào cổ, nói: "Câm miệng!"
Lúc đó, anh ta bị dọa sợ đến nỗi hồn bay phách lạc, vội vàng nói: "Đại ca, em sai rồi, có gì chúng ta từ từ nói! Bình tĩnh nói chuyện đã!"
Tôi hờ hững đáp: "Nếu anh thành thật trả lời những câu hỏi sau của tôi, tôi sẽ thả anh đi".
"Được, được, tôi biết gì sẽ khai nấy, khai sạch sành sanh không sót chữ nào".
Advertisement
Anh ta bị dọa cho sợ đến nỗi thề thốt sẽ khai hết tất cả.
Tôi nói: "Đôi nam nữ bên trong nhà hàng đang ngồi ở vị trí nào? Bọn họ gọi món gì? Bọn họ có sắp xếp gì không?"
Anh phục vụ lập tức hiểu ra mục tiêu chính của tôi là hai người kia nên thở phào nhẹ nhõm, anh ta hỏi tôi: "Người anh em, người phụ nữ bên trong là bạn gái anh sao? Hôm nay anh ... không phải tới đây để bắt gian đấy chứ?"
Nghe xong câu này, tôi đúng là dở khóc dở cười. Có điều dù là ai gặp tôi trong hoàn cảnh này cũng sẽ đoán như anh ta mà thôi. Tôi nói: "Phí lời làm gì, ông đây tìm anh không phải để kể chuyện cho anh nghe".
Anh ta vội vàng nói: "Xin lỗi, tôi lại chạm vào nỗi đau của anh rồi. Anh chàng đẹp trai ở trong nhà hàng xuất thân không phải dạng vừa đâu, anh ta là Trần Danh, là vua của thế giới ngầm ở đất Nam Kinh này. Anh ta bao trọn cả nhà hàng, mục đích là để mời bạn gái anh ăn cơm. Trần Danh đó gọi một chai Lafite năm 1982 và một số món ăn ngon chế biến tại chỗ. Có rất nhiều món do nhà hàng chúng tôi chế biến ngay trước mặt anh ta, đây cũng có thể coi là một loại hình biểu diễn nghệ thuật nấu ăn. Không chỉ có vậy, anh ta còn mời tới một nữ ca sĩ rất nổi tiếng đứng trên sân khấu hát những bài tình ca lãng mạn, còn có cả nghệ sĩ piano đệm đàn cho cô ca sĩ này hát. Chỉ riêng hôm nay có lẽ anh ta phải mất tới mấy triệu tệ".
Thấy tôi không nói gì, anh ta còn cho rằng tôi đang rất tự ti nên an ủi tôi: "Người anh em, tôi cũng vì muốn tốt cho anh nên mới khuyên anh câu này. Con người nên tự biết mình là ai. Anh nên nghĩ cho bản thân mình, không nên xông vào đó rồi tự chuốc lấy rắc rối. Bên trong nhà hàng bốn phía đều có vệ sĩ của anh ta. Nói thẳng ra, nếu không phải trông anh quá hom hem thì bọn họ đã nghi ngờ anh từ lâu rồi. Nếu không thì anh đâu thể bắt tôi lại để hỏi chuyện như thế này".
Advertisement
Tôi đang mải phân tích những thông tin vừa có được thì nghe được câu cuối cùng nên không kiềm được mà nhìn lại quần áo, phụ kiện trên người mình. Mặc dù những thứ tôi đang mặc không phải đồ hiệu nhưng chẳng phải tôi đã mặc đẹp hơn trước rất nhiều rồi sao? Nếu thế này mà còn gọi là hom hem thì tôi của trước đây phải gọi là gì?
Tôi còn đang mải suy nghĩ thì anh phục vụ lại tận tình khuyên bảo: "Cho nên, anh mau đi đi. Tôi thấy anh tội nghiệp nên cũng không làm khó dễ anh nữa. Nếu bây giờ anh không đi rồi bị bọn họ phát hiện thì không biết sẽ phải gánh hậu quả gì đâu. Còn về bạn gái anh, anh cũng đừng mong chờ cô ta làm gì nữa. Tôi có thể nhận ra trên người cô ta đắp không biết bao nhiêu tiền, từ quần áo, phấn son. Có lẽ cô ta chỉ muốn vui đùa, tìm cảm giác mới mẻ nơi anh mà thôi. Còn nếu phải chọn, đương nhiên cô ta sẽ chọn Trần Danh".
Anh ta nói tiếp với vẻ đầy bi phẫn và bất lực: "Phụ nữ bây giờ quả thực quá thực dụng!"
Tôi nhìn anh phục vụ lắm lời này, hỏi với vẻ rất tức cười: "Sao anh có thể nói nhiều như vậy nhỉ? Lần đầu tiên tôi thấy có người bị bắt rồi kề dao vào cổ mà vẫn còn tán dóc được như anh đấy. Còn nữa, anh chê bai tôi nhiều như vậy mà không sợ tôi tức lên sẽ gϊếŧ anh sao?"
Nghe tôi nói vậy, anh ta vội vàng xin tôi đừng gϊếŧ anh ta, còn hứa sẽ không nói thêm gì nữa.
Tôi nói: "Được rồi, tôi sẽ không gϊếŧ anh. Tôi không những không gϊếŧ anh mà còn muốn làm ăn với anh, giúp anh kiếm được một khoản tiền lớn".
"Làm ăn? Làm ăn gì vậy?", anh phục vụ này đúng là phổi bò. Tôi vừa mới dứt lời uy hϊếp anh ta xong mà bây giờ anh ta đã thản nhiên như không có chuyện gì. Anh ta làm tôi nhớ tới một người bạn cũ, đó chính là anh Đậu. Tôi không biết tại sao nhưng tôi cứ thấy hình bóng của anh Đậu trong con người xa lạ này.
Có lẽ chính vì điều đó mà tôi rất có thiện cảm với anh ta, tôi nói: "Ở đây tôi có một trăm nghìn tệ. Nếu anh giúp tôi làm một vệc thì số tiền này sẽ là của anh. Anh có muốn kiếm số tiền này không?"
Mắt anh ta sáng lên rồi gật đầu lia lịa nhưng rồi lại ngập ngừng một chút rồi nói: "Nhưng nếu số tiền này phải dùng mạng để đổi thì thôi khỏi. Tôi còn yêu đời lắm".
Đúng là một người sáng suốt.
Điều đó càng khiến tôi muốn được anh ta "giúp đỡ" hơn, tôi nói: "Yên tâm, tôi không cần anh phải bán mạng. Anh chỉ cần nói giúp tôi vài câu là được".
"Đại ca, anh đừng đùa tôi. Trên đời này làm gì có đồng tiền nào dễ kiếm như vậy?", anh ta nói vậy nhưng trong mắt vẫn lộ ra vẻ thèm khát, tôi biết anh ta đã bị lay động. Tôi đành giả vờ số tiền này là tất cả những gì tôi tích cóp được, rằng tôi rất yêu bạn gái mình, rằng không phải tôi không chấp nhận được việc chia tay. Chỉ là lúc còn yêu nhau, tôi cũng đã nợ cô ấy rất nhiều. Bây giờ tôi chỉ muốn đứng ở phía xa ngắm nhìn cô ấy. Chỉ cần nhìn thấy cô ấy được hạnh phúc thì tôi đã vui lòng rồi.
Anh phục vụ nghe xong liền hỏi: "Anh nói thật chứ?"
Tôi gật đầu, nói: "Đương nhiên, anh cũng đã nói rồi. Khoảng cách giữa tôi và Trần Danh lớn như vậy, trừ khi tôi không cần cái mạng này nữa thì mới dám vào đó cướp người. Hơn nữa, cứ coi như tôi muốn liều mạng thì với khả năng của tôi, liệu tôi có thể làm Trần Danh bị thương được không?"
Anh phục vụ vừa nghe xong, thấy có lí nên gật đầu lia lịa. Anh ta nói với tôi: "Vậy tôi phải giúp anh như thế nào?"
Tôi hỏi anh ta: "Anh có quen thân với phía nhà bếp không?"
Anh ta gật đầu, kiêu ngạo nói một trong những đầu bếp trong đó là cậu mình. Còn nói thêm công việc của anh ta là do cậu mình tìm giúp. Tôi giả vờ không ngừng khen anh ta lợi hại khiến anh ta vô cùng đắc ý. Tôi bảo anh ta đi tìm cậu mình, nhờ ông ấy sắp xếp cho tôi làm công việc bưng đồ ăn cho khách. Anh ta nói như vậy thì hơi khó, tôi liền nhét lại con dao vào đế giày rồi móc điện thoại ra. Tôi cho anh ta xem số dư thẻ ngân hàng của mình, anh ta lập tức xiêu lòng rồi đồng ý giúp tôi.
Tôi đưa mắt nhìn anh ta đi khỏi, trong lòng đầy cảnh giác. Mặc dù anh ta hay coi thường người khác nhưng bản chất không phải là người xấu, nếu không anh ta đã chẳng nói với tôi những lời đó làm gì. Tuy nhiên, đã là con người thì ắt sẽ có lòng ích kỷ. Ai mà biết liệu có phải anh ta chỉ giả vờ đồng ý giúp đỡ tôi để tôi mất cảnh giác rồi chạy đi tìm cứu viện không?
Có điều, dù anh ta có gọi cứu viện tới thì tôi cũng không sợ. Cùng lắm là để Trần Danh giả biết tôi ở đây, rồi hắn làm gì được tôi cơ chứ?
Một lát sau, anh ta đã quay trở lại, nói với tôi đã làm xong việc rồi. Sau đó bảo tôi chuyển trước cho anh ta năm mươi ngàn tệ. Sau khi tôi chuyển tiền xong, anh ta mới dẫn tôi vào nhà bếp bằng lối cửa sau. Sau đó, anh ta cho tôi thay quần áo của phụ bếp, nói rằng cậu anh ta phải đi chế biến một món ăn khác. Tôi sẽ được bê món ăn đó lên cho khách, nhưng phải theo sát sau lưng một người phục vụ cao chừng mét chín, dặn dò tôi không được để người khác phát hiện ra.
Cứ như vậy, tôi phải dùng trăm phương ngàn kế mới trà trộn được vào trong nhà hàng đó. Vừa bưng đĩa thức ăn tôi vừa nghĩ chỉ vì bị thương không thể đánh đấm như bình thường nên mới phải hành động bó cẩn như thế này, đúng là bực mình.
Chỉ một lát sau, bên trên thông báo cho chúng tôi mang đồ ăn lên. Vì được đầu bếp kia giúp đỡ nên không có ai hỏi tôi là ai mà đều nghĩ tôi là người học việc.
Tôi đứng phía sau mấy người phụ bếp, chầm chậm đi theo. Vì tất cả những người này đều đeo khẩu trang màu trắng, thêm việc tôi lúc nào cũng cúi gằm mặt xuống nên nhìn không có vẻ gì khác thường. Lúc này, tôi nghe thấy tiếng hát rất hay từ trên sân khấu vọng xuống. Khi tiếng hát vừa cất lên, tôi bỗng bị chấn động mạnh. Tôi như không tin vào tai mình nên quay mặt lại.
Chỉ nhìn thấy trên sân khấu phía xa, một cô gái xinh đẹp yêu kiều đang mặc bộ váy công chúa màu trắng. Cô ấy đang hát một bài tình ca ngọt ngào, hạnh phúc. Cô gái ấy có khí chất cao quý và đầy mê hoặc, những đường cong yểu điệu lả lướt say đắm lòng người. Tôi thấy mấy vệ sĩ cũng đang nhìn trộm cô ấy, có kẻ còn có vẻ mặt như đang muốn rỏ dãi.
Còn tôi, nét mặt như bị cô gái kia lấy mất hồn. Trong đầu tôi không ngừng tua lại quá khứ giữa tôi và cô ấy. Tôi thực sự không thể ngờ, hóa ra cô ca sĩ nổi tiếng mà anh phục vụ kia nhắc tới chính là Tô Nhược Thủy!
Có lẽ đây chính là số mệnh, đây giống như là nơi khiến tôi hồi tưởng lại tất cả những chuyện đã xảy ra trong cuộc đời mình, nơi tôi gặp lại những người con gái tôi từng rất yêu nhưng không thể không từ bỏ. Tôi rất vui mừng, cô ấy không chỉ hoàn toàn bình phục mà còn trở thành một ca sĩ nổi tiếng. Nhưng tôi cũng rất buồn, là bởi vì Trần Danh giả mời cô ấy đến. Có lẽ cô ấy đã thực sự quên tôi rồi nên khi đối mặt với Trần Danh giả mới không mảy may đau lòng như vậy, lại còn giúp hắn theo đuổi Bào Văn.
Một người mất trí nhớ thật và một người mất trí nhớ giả, gặp lại chỉ là người dưng. Ông trời sao lại đối xử với tôi như thế này?
Lúc này, tôi thấy anh phục vụ đứng ở cửa đang vội vã nháy mắt ra hiệu với tôi, tôi mới bừng tỉnh, nhận ra mình có nhiệm vụ phải làm. Tôi nén những cảm xúc đang cuộn trào trong lòng lại, nhanh chóng bước theo người phụ bếp phía trước. Cũng may cho tôi, tất cả mọi người đều đang dồn sự chú ý về phía Tô Nhược Thủy cho nên không ai để ý đến sự bất thường của tôi.
Tôi lặng lẽ nhìn về phía trước, chỉ thấy Bào Văn đang lạnh lùng nhìn Tô Nhược Thủy, ánh mắt cô ta đầy vẻ giễu cợt. Khi tôi bước đến gần, nghe thấy Trần Danh giả nói: "Cô ta trước đây từng ức hϊếp em không ít lần đúng không? Em yên tâm, từ hôm nay trở đi, những gì cô ta nợ em, tôi sẽ đòi lại tất cả giúp em".
Nghe xong, trong lòng tôi chấn động. Lẽ nào mục tiêu tiếp theo của Trần Danh giả chính là tiếp cận Tô Nhược Thủy? Nghĩ tới việc Tô Nhược Thủy chính là đại tiểu thư nhà họ Tô, tôi chợt hiểu ra mọi chuyện. Hắn ta chắc chắn định lợi dụng Tô Nhược Thủy để tạo quan hệ với nhà họ Tô.
Nhưng sao có thể như vậy? Hắn ta nghĩ mình là Trần Danh thật sao? Hắn dựa vào đâu mà nghĩ Tô Nhược Thủy sẽ yêu hắn?
Bào Văn cười lạnh, nói: "Xem ra anh đã để ông già đó giúp cô ta điều trị phục hồi trí nhớ rồi".
"Không sai, tôi lấy lí do không thể quên được Tô Nhược Thủy, bảo ông già đó giúp cô ta hồi phục trí nhớ. Cô ta yêu Trần Danh như vậy, nhất định khi hồi phục trí nhớ sẽ một mực đòi đi theo tôi. Em cũng biết, ông già đó vì Trần Danh mà có thể liều cả mạng sống, nên đương nhiên ông ta không thể không nghe lời tôi".
Nói đến đây, Trần Danh giả cười hề hề rồi nói một câu khiến tôi muốn gϊếŧ hắn ta ngay lập tức: "Đến lúc đó sẽ không tránh được việc phải cùng cô ta mây mưa. Trần Danh đã làm gì trên người em thì tôi sẽ làm y như vậy với người phụ nữ của hắn ta".
Tôi cảm thấy máu nóng đang dồn lên não, tôi không chần chừ thêm nữa mà cầm chiếc đĩa ném thẳng về phía Trần Danh giả. Hắn ta phản ứng rất nhanh nên kịp thời né sang một bên. Hắn ta rút súng ra, nhưng tôi còn nhanh hơn, rút súng ra bắn thẳng vào tay hắn. Cánh tay của hắn trúng đạn, khẩu súng đang cầm trong tay rơi xuống đất. Tôi tiến lên phía trước một bước, lấy súng dí vào thái dương của hắn, hắn ta đành phải ngồi im không dám nhúc nhích.
Việc xảy ra quá đột ngột, những nhân viên phục vụ và đầu bếp có mặt ở đó đều bị dọa đến nỗi hồn bay phách lạc, la ó thất thanh. Bào Văn rút súng ra định bắn tôi, nhưng khi nhận ra đó là tôi, Bào Văn bắn một phát súng về phía sau khiến kẻ đang định bắn tôi ngã lăn ra đất. Sau đó, cô ta lạnh lùng ra lệnh: "Không được ra tay!"
Trần Danh giả he hé mắt, lạnh lùng nói: "Nhĩ Hải, mày điên rồi sao?"
Tôi cười lạnh, nói: "Tao đã từng nói cho dù người khác có giúp tao báo thù thì tao cũng phải tự tay kết liễu mày. Bây giờ, tao đến để thực hiện lời thề của mình".
Trần Danh giả cười ha hả, nói: "Được thôi, nhưng nếu hôm nay mày gϊếŧ tao thì cũng đừng hòng bước ra được khỏi nơi này".
"Hôm nay có gan đến đây thì tao đã sớm từ bỏ ý định sống sót rời khỏi nơi này rồi!", tôi vừa nói vừa vờ như mình chuẩn bị bóp cò.
Bào Văn vội vã nói: "Không được! Chồng à, anh đừng làm vậy!"
Tôi tức giận nhìn cô ta, nói: "Im miệng, cô là thứ phụ nữ lăng loàn!"
Bào Văn lắc đầu, nói: "Chồng, việc không phải như anh nghĩ đâu. Em không có ý gì với Trần Danh hết, em chỉ yêu mình anh mà thôi".
"Mở miệng ra là nói yêu tôi nhưng ngôn ngữ cơ thể của cô thì lại rất thành thật nhỉ?", tôi nói với vẻ châm chọc. Sau đó, tôi quay sang nhìn Trần Danh giả, lạnh lùng nói: "Hôm nay mày tới số rồi".
Bào Văn lập tức hét lên: "Đừng mà, chồng ơi, anh đừng làm việc ngốc nghếch như vậy. Nếu bố nuôi biết được chắc chắn sẽ trách phạt".
"Trách tôi? Tôi suýt nữa thì bị tên chó má này gϊếŧ, các người trơ mắt đứng nhìn hắn chà đạp lên tôi. Cô nói xem, tôi có nên nhận người cha nuôi này nữa hay không?", tôi nghiến răng vừa nói vừa nhìn Trần Danh giả với ánh mắt căm hận. Còn Trần Danh giả khi nghe thấy việc tôi muốn từ mặt Tống Vân Hải để gϊếŧ hắn cho bằng được thì mặt trắng bệch ra. Tôi biết hắn đang lo sợ.
Bào Văn sốt ruột nói: "Chồng à, em đã nói rồi, bố nuôi không ... "
"Câm miệng!", tôi không đợi Bào Văn nói hết đã nổ thêm một phát súng nữa. Phát súng này trúng vào đầu gối Trần Danh giả. Vì bọn họ không ngờ tới việc tôi sẽ đột ngột nổ súng cho nên Trần Danh giả không tránh được phát súng của tôi. Hắn ta ôm lấy chân mình, đau đớn hét lên bảo thuộc hạ của hắn gϊếŧ tôi đi.
Lúc này, đám thuộc hạ của hắn chĩa súng vào tôi định bắn thì Bào Văn mặt lạnh như băng, nói: "Kẻ nào dám nổ súng thì tôi sẽ cho kẻ đó chết ngay lập tức!"
Ở góc xa xa, anh phục vụ lúc nãy ngồi bệt dưới sàn, kinh ngạc lẩm bẩm: "Cứ tưởng anh ta là tên ất ơ nào đó, thật không ngờ lại liều mạng chẳng khác nào Diêm Vương".