Bào Văn nói thứ tôi vừa ăn là thịt chó vừa gϊếŧ, còn là thịt con chó già.
Nghe vậy, tôi sững người, rồi nhổ miếng thịt trong miệng ra. Cũng không phải do tôi quá lương thiện, cảm thấy ăn thịt chó rất tàn nhẫn gì đó, mà là tôi nghe thấy trong lời nói của Bào Văn có hàm ý.
Hôm qua Tống Giai Âm mới dẫn theo một con chó giống hệt Sơn Pháo tới, hôm nay chúng tôi lại ăn lẩu thịt chó, thật sự có chuyện trùng hợp như vậy sao? Thịt chó trong nồi lẩu này liệu có phải là Sơn Pháo? Nghĩ đến đây, một sự phẫn nộ trào lên trong lòng tôi, đối với tôi mà nói Sơn Pháo không chỉ là một con chó, nó là người bạn duy nhất của tôi trong những ngày tháng cô đơn bất lực, là anh hùng đã bảo vệ tôi, bảo tôi đích thân ăn thịt nó vào trong bụng thì tàn nhẫn đến mức nào chứ?
Bào Văn nhíu mày, hỏi tôi tại sao lại nhổ thịt ra? Còn hỏi tôi trước đây không phải rất thích ăn thịt chó sao? Nói đây là Trần Danh giả vì để cảm ơn tôi nên mới đặc biệt gϊếŧ chó.
Nghe nói thịt chó này là do Trần Danh giả đặc biệt gϊếŧ đãi, tôi càng thêm khẳng định với sự suy đoán của mình, tôi không khỏi nghi ngờ Trần Danh giả có phải là sợ Sơn Pháo sớm muộn gì cũng sẽ vạch trần được thân phận của hắn, cho nên mới dứt khoát làm đến cùng, trực tiếp gϊếŧ chết Sơn Pháo? Hắn sau khi gϊếŧ Sơn Pháo xong, còn bảo Bào Văn mang về cho tôi ăn, không vì cái gì khác, mà là muốn hành hạ tôi, muốn nhìn thấy tôi đích thân ăn thịt người bạn tôi yêu thương vào trong bụng, còn Bào Văn, có lẽ tôi thật sự đã đánh giá thấp tâm địa phòng bị của người phụ nữ này, đánh giá quá cao sức hấp dẫn của bản thân mình, trước đó tôi còn tưởng cô ta càng ngày càng tin tưởng tôi hơn, nhưng từ chuyện này tôi đã hiểu ra một điều, đó là Bào Văn vĩnh viễn không thể nào tin tưởng tôi 100%, cô ta thỉnh thoảng lại ra đòn để kiểm tra xem tôi có phải đã thật sự mất trí nhớ hay không.
Tay tôi ở dưới mặt bàn nắm chặt lại, dù cho máu huyết toàn thân đang sôi trào, nhưng vì con đường tiếp theo, tôi chỉ có thể nỗ lực trấn tĩnh bản thân mình lại, bĩnh tĩnh nói: "Không có gì, chỉ là đột nhiên nghĩ đến con chó mà người phụ nữ kia mang đến ngày hôm qua, nghĩ đến dáng vẻ con chó sủa hung dữ, anh lại không có tâm trạng ăn thịt chó nữa".
Advertisement
Bào Văn cười ha ha, cũng không biết là có phát hiện ra sự khác thường của tôi hay không, cô ta lại gắp một miếng thịt chó nữa bỏ vào bát của tôi, nói: "Chó càng hung dữ thì thịt càng ngon. Thịt con chó mà anh đang ăn còn hung dữ hơn con chó hôm qua đó".
Tim tôi đột nhiên lạnh ngắt, nếu như vừa nãy tôi chỉ là đang suy đoán, còn không chắc chắn, thì giây phút này tôi hoàn toàn chắc chắn với sự suy đoán của mình, nghĩ đến con chó yêu quý của mình biến thành một nồi thịt, tôi cảm thấy trái tim mình đang rỉ máu.
Bào Văn dường như không có cảm giác gì, vẫn nhất quyết gắp thịt cho tôi, tôi im lặng ăn, mỗi lần nhai là cảm giác như có người đang cầm dao cắt vào tim phổi tôi vậy.
Advertisement
Cuối cùng tôi cũng không biết mình đã ăn bao nhiêu, tôi chỉ biết, tôi đã bình tĩnh ăn hết toàn bộ chỗ thịt này, Bào Văn cười nói: "Xem ra chồng rất thích ăn thịt chó nhỉ, thế mà đã ăn hết rồi, giỏi quá".
Tôi cố gắng bày ra khuôn mặt vui vẻ nói: "Vợ đã vất vả làm lẩu thịt chó cho anh, anh đương nhiên phải ăn hết rồi, nếu không chẳng phải đã phụ tấm lòng của em sao?"
Bào Văn cười, khuôn mặt đầy sự hài lòng. Giây phút này, tôi đột nhiên hiểu ra, đó là không phải cô ta không tin tôi, mà là sợ tôi, sợ tôi diễn kịch cho nên cô ta mới muốn thông qua lần này để chứng minh, để khiến bản thân cô ta yên tâm hơn, cho nên bất luận tôi làm gì cũng đều không thể ngăn cản được cô ta làm hại đến những thứ quan trọng trong lòng tôi! Bởi vì cô ta phải không ngừng làm tổn hại đến những người và những thứ tôi yêu thương, từ đó mới có thể chứng minh tôi đã mất trí nhớ! Nghĩ đến đây tôi hận không thể lập tức lột da rút gân người phụ nữ này, nhưng tôi không thể làm như vậy, điều duy nhất tôi có thể làm là nhẫn nhịn, chỉ có thể không ngừng làm cô ta mê muội.
Tôi hỏi: "Em không phải đã đi bàn bạc với Trần Danh về chuyện của Vương Vân Tường sao? Bây giờ đã có kết quả gì chưa?"
Bào Văn thản nhiên nói: "Tống Giai Âm hai ngày nay đều ở Nam Kinh, cho nên vì nghĩ đến sự an toàn của anh và em, chúng ta phải tạm thời dừng tay, như vậy cũng tốt, thời gian này anh cũng mệt rồi, người đã bị thương, nghỉ ngơi một chút cũng tốt. Mấy ngày nữa anh đi kiểm tra đi, em đã bảo Trần Danh sắp xếp bệnh viện để anh làm phẫu thuật rồi".
Phẫu thuật? Tôi xoa hai má, Bào Văn cười nói: "Em đã mời hai vị bác sĩ giỏi nhất đến, trong đó có một người là do bác sĩ Lục Hiểu Phong giới thiệu, em đã kiểm tra rồi, năng lực của người đó rất giỏi, cũng đã giành được rất nhiều giải thưởng lớn quốc tế, người đó nhất định có thể khôi phục lại được khuôn mặt cho anh".
"Chỉ mong vậy". Tôi nhỏ giọng nói, trong lòng cực kỳ mong đợi. Đến giờ tôi đã nhận nhau với Tống Giai Âm và Tam gia rồi, tôi thật sự không muốn bọn họ tiếp tục nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn đáng sợ này của tôi nữa, không muốn bọn họ đau lòng buồn bã, cho nên dù cho có phải đổi sang một khuôn mặt lạ lẫm, chỉ cần tốt hơn bây giờ là được.
Lúc này, điện thoại của Bào Văn reo lên, cô ta nhìn điện thoại một cái, sắc mặt nghiêm trọng, nhấn phím nghe, nghe một hồi rồi kính cẩn nói: "Tôi sẽ qua đó ngay, xin hãy đợi tôi một chút".
Tôi hỏi Bào Văn muốn đi đâu? Cô ta nói: "Công ty của mẹ em xảy ra chút chuyện, em phải qua đó một chuyến, anh nghỉ ngơi đi, xem ti vi, hoặc phía sau của biệt thự cũng có chỗ cho anh tập luyện đó, nếu cảm thấy chán thì qua đó tập luyện cũng được, em nhất định sẽ đi sớm về sớm cùng anh ăn tối".
Biết Bào Văn đang nói dối, nhưng tôi không vạch trần cô ta, sau khi tiễn cô ta đi, tôi không nhịn nổi nữa mà chạy lên phòng vào bồn cầu nôn một trận, nôn hết sạch những đồ ăn lúc trưa ra. Sau khi nôn xong, tôi đánh răng, nhìn chính mình trong gương, đấm một cái giận dữ lên tường, cảm thấy căm giận với sự bất lực của mình.
Thu dọn một chút, tôi giả vờ như đi chạy bộ để rời khỏi biệt thự, cả đường đi tôi rất cẩn thận, nhưng không phát hiện ra có người theo dõi mình, thế là tôi bắt xe đến bệnh viện, sau khi đến bệnh viện, Tống Giai Âm vừa thấy tôi thì có hơi kinh ngạc hỏi: "Sao anh lại đến đây? Không có người phát hiện ra chứ?"
Tôi lắc đầu nói không có, tôi nói tôi có chuyện cần phải xác nhận.
Sắc mặt của Tam gia phiền muộn nằm ở đó, nhíu mày ảo não nói: "Tôi biết cậu vội vã tới đây để làm gì, Trần Danh, xin lỗi cậu, là người của tôi quá sơ sót rồi, Sơn Pháo... Sơn Pháo mất rồi".
Mặc dù sớm đã đoán ra, nhưng khi được nghe đáp án chắc chắn, tôi vẫn không giấu nổi sự buồn bã của mình, nghĩ đến sau khi Sơn Pháo đi theo tôi nó chưa từng có được ngày nào tốt đẹp, cuối cùng lại chết trong tay của kẻ khác, tôi thật sự rất áy náy, cũng rất hận hai kẻ biếи ŧɦái kia!
Tôi an ủi Tam gia nói: "Không trách anh, là do tôi đã đánh giá thấp mức độ biếи ŧɦái của hai kẻ khốn nạn kia, tôi không ngờ sau khi trải qua việc bị công kích và việc anh bị thương nặng, Trần Danh giả vẫn còn tâm tư và thời gian để đối phó với Sơn Pháo.
Nói xong, tôi quay lại nhìn Tống Giai Âm, cô ấy áy náy và tự trách nói: "Nếu không phải do em nghĩ đến việc dùng Sơn Pháo để kiểm tra Trần Danh giả, thì hắn đã không nghĩ đến việc đối phó với Sơn Pháo".
Tôi biết cái chết của Sơn Pháo khiến Tống Giai Âm khó tránh khỏi việc cảm thấy có lỗi, nhưng tôi làm sao có thể trách cô ấy đây? Tôi trầm giọng nói: "Chuyện đã như vậy rồi, hai người đừng áy náy tự trách mình nữa, kể ra nếu như không phải là anh giấu em, em cũng sẽ không nghĩ ra cách này".
Tống Giai Âm thở dài một tiếng, hỏi vết thương của tôi thế nào rồi? Tôi nói không sao, sau đó nói với cô ấy, tôi nghi ngờ có một nhân vật lớn đã đến Nam Kinh rồi, sau đó đã nói lại chuyện Bào Văn nhận được điện thoại, mặc dù lúc đó Bào Văn cố ý che điện thoại, nhưng tôi vẫn có thể nghe được giọng của một người đàn ông trung niên, tôi nghi ngờ là Tống Vân Hải đã đến rồi, dù sao Trần Danh giả liên tiếp thất bại, Tống Vân Hải chắc không thể ngồi im được nữa, lần này thầm lặng đến Nam Kinh, 80% là đến để chỉ đạo sắp xếp rồi.
Tống Giai Âm nghe tôi nói vậy, lập tức gọi điện cho thuộc hạ của cô ấy. Một lúc sau thuộc hạ của cô ấy đã báo cáo một tin tức, nói Bào Văn và Trần Danh giả hai người vừa lặng lẽ rời khỏi câu lạc bộ Cảnh Minh, cả đường đi đã dùng rất nhiều người yểm trợ, lại quá mức cảnh giác, bọn họ không dám bám theo quá xa, cho nên đã mất dấu mục tiêu rồi. Cũng chính là nói, bọn họ không biết Bào Văn đã đi đâu, càng không biết người mà hai người đó gặp là ai.
Tôi bỗng nhiên cảm thấy đáng tiếc, theo tính toán ban đầu của tôi, nếu như Tống Vân Hải đã đến Nam Kinh, tôi phải nghĩ cách để bắt sống ông ta rồi giấu đi, sau đó diễn tuồng vừa ăn cướp vừa la làng, cứu ông ta về, từ đó có được sự tin tưởng của ông ta, như vậy thì tôi sẽ càng gần với chân tướng sự việc hơn, không ngờ bọn chúng lại thận trọng như vậy.
Chỉ là tôi rất tò mò, Tống Vân Hải đã đến Nam Kinh rồi, tại sao phải giấu tôi? Ông ta từ trước đến nay chưa từng liên lạc với tôi, cũng chưa từng gặp tôi, giống như cố ý tránh xa tôi vậy, ông ta sợ tôi sao? Hay là trong đó còn có ẩn tình nào khác?
Thu lại những suy nghĩ lung tung, tôi nói: "Hai ngày nay anh không thể đến được, em giúp anh gửi bức thư này cho chú Vương Duy ở Án Thành dưới danh nghĩa của Nặc Ngôn nhé".
"Anh muốn nhắc ông ấy cẩn thận đề phòng với Trần Danh giả sao?". Tống Giai Âm thản nhiên nói: "Chuyện này anh yên tâm, Thẩm Nặc Ngôn đã tự mình gửi thư cho Vương Duy, nói hết mọi chuyện với ông ấy rồi, Vương Duy đa mưu túc trí, thiết nghĩ chắc chắn sẽ có sự đề phòng. Nhưng anh yên tâm, anh ấy không tiết lộ ra chuyện của anh, nhưng em thấy anh đừng ngại nói với bọn họ, anh mới là Trần Danh".
Tôi lắc đầu nói: "Không, bác sĩ Lục đã đặc biệt dặn dò không thể nói với chú Vương về thân phận của anh, bởi vì bố anh nhất định sẽ không mong muốn thấy người anh em tốt nhất của mình sẽ vì anh mà gặp nguy hiểm, ông ấy hi vọng chú Vương có thể trải qua những ngày tháng bình thường yên ổn. Hơn nữa thân phận của anh người biết càng nhiều càng nguy hiểm".
Tống Giai Âm nhìn tôi bất đắc dĩ, tôi nhìn cô ấy, cô ấy thấy sự kiên trì ngang bướng của tôi, nên chỉ đành làm theo ý tôi, tôi nhìn cô ấy cười, dịu dàng nói: "Anh biết em hi vọng có nhiều người giúp đỡ anh hơn, nhưng một mình anh vẫn ổn mà".
Tống Giai Âm gật đầu, tôi bảo cô ấy chuẩn bị giấy bút cho tôi, dưới danh nghĩa của Trần Danh giả viết một bức "mật thư", tôi viết thế này: "Vài ngày nữa tôi sẽ mời Vương Vân Tường đến Nam Kinh chơi, đến lúc đó hi vọng các người giúp tôi giải quyết phiền phức này, tiền bạc không thành vấn đề".
Viết xong, tôi cho thư vào trong bì thư, Tống Giai Âm hỏi tôi: "Không đề rõ là viết cho ai sao?"
Tôi lắc đầu nói: "Không cần, chỉ cần chú Vương biết tên Trần Danh giả có ý muốn gϊếŧ người này là được, viết càng nhiều càng thể hiện sự cố ý".
Vương Duy biết nét chữ của tôi, còn Trần Danh giả nếu muốn sắm vai của tôi thì đến 80% là phải học cách viết của tôi, nếu không thì chẳng phải sẽ để lộ ra sao?
Đưa bức thư cho Tống Giai Âm, tôi nói: "Vốn dĩ anh không muốn làm như vậy, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy đây là cách khá ổn thỏa, bởi vì chú Vương là một người trọng tình trọng nghĩa, chú ấy coi anh như con ruột, lời của Nặc Ngôn chưa chắc chú ấy đã tin, có bức thư này, mặc dù chú Vương sẽ đau lòng, nhưng ít nhất sẽ nghiêm túc đề phòng Trần Danh giả. Nói với Nặc Ngôn, nhất định phải tận mắt chứng kiến chú Vương đọc hết bức thư này nhé, rồi đốt lá thư đi, không được để lại một chút chứng cứ nào".
Tống Giai Âm gật đầu, tôi nói: "Anh phải đi rồi".
Cô ấy trầm giọng nói: "Nhất định phải cẩn thận nhé".
Tôi cười nói: "Yên tâm, anh sẽ bảo vệ bản thân thật tốt".
......
Rời khỏi bệnh viện, quay về biệt thự, vừa đến cửa tôi liền cảm nhận được một luồng nguy hiểm gần kề, nhìn cửa lớn không hề có chút bất thường nào, tôi lặng lẽ móc súng trong túi ra, từ từ mở cửa, đúng lúc tôi mở cửa thì một chiếc gối được ném qua, tôi biết có người bên trong, hơn nữa người này còn đang dùng thủ thuật che mắt, lập tức tránh qua một bên. Đối phương có lẽ không ngờ được tôi lại không nổ súng vào chiếc gối, mà trực tiếp bắn một phát về phía cửa.
Tôi nhìn thấy hình bóng của người đó, quyết đoán nổ súng, đối phương chớp mắt ngã xuống đấy, đúng lúc tôi cho rằng mình đã làm được việc, thì một họng súng dí sát vào sau gáy tôi.