Khi tôi nói về người phụ nữ mà tôi thích, Trần Nhã cứng đơ người, thân hình được ôm trọn bởi chiếc sườn xám tím dường như càng được bó chặt hơn.
Bà ấy ngước nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc, mặc dù cũng không đến mức thất kinh hồn vía nhưng bà ấy có vẻ khó xử, thậm chí còn có chút ngượng ngùng như những cô gái trẻ.
Thực ra lúc đó trong lòng tôi vô cùng thấp thỏm. Dù sao tôi làm như vậy cũng rất mạo hiểm. Thực sự tôi đang đặt cược, cược Chàng Hề cũng có chút trọng lượng trong lòng mẹ con họ, bọn họ sẽ không liên thủ đối phó tôi.
Thấy bà ấy không nói gì, tôi giả vờ tiếp tục nói với bà ấy: "Trần Nhã, tôi có thể gọi chị là Tiểu Nhã không? Tình huống ngày hôm nay không phải là những gì tôi muốn thấy. Nhưng tôi nghĩ trong lòng chị biết, lần trước ở văn phòng của chị tôi đã từng nói tôi thích người phụ nữ như chị.”
Khuôn mặt trưởng thành và tinh tế của Trần Nhã đã hơi xẹt qua hai vệt đỏ, nhưng dù sao bà ấy là một phụ nữ thành đạt nên tâm lý vẫn rất ổn.
Bà ấy nhanh chóng kiểm soát cảm xúc của mình. Trước tiên bà ấy nhìn xuống dưới sân khấu, rồi nhìn Bào Văn đang đờ người ở một bên sau đó mới nói với tôi: “Chuyện này không phù hợp để nói lúc này. Chúng ta nói chuyện riêng sau .”
Ý của Trần Nhã khá rõ ràng. Ở một nơi công cộng như vậy nên hai mẹ con không thể vì một người đàn ông mà mâu thuẫn. Nói chuyện riêng thì bà ấy vẫn còn cơ hội để ở bên cạnh “tôi”.
Tôi liếc nhìn Bào Văn và nhận ra khuôn mặt vừa biến thành nhợt nhạt giờ đã cắt không còn giọt máu, bị doạ đến mức ngây người. Chắc chắn cô ta đã từng tưởng tượng vô số kết cục được chấp nhận hoặc bị từ chối, nhưng chưa từng nghĩ đến hiện thực sẽ thế này.
Cô ta càng thất vọng tôi càng vui sướng. Do cô tàn nhẫn với tôi, coi thường tôi, làm nhục tôi. Trần Danh tôi có vô số cách khiến cô đau lòng.
Advertisement
Tôi véo bấm ngón tay để bình tĩnh lại. Sau đó, tôi tiếp tục nói với Trần Nhã: "Tôi biết thật không phù hợp khi nói điều này trong dịp này, chuyện này hơi thô nhưng nhờ Bào Văn cho tôi dũng khí. Một cô gái còn dám yêu dám hận như cô ấy, thì một thằng đàn ông như tôi làm sao có thể rụt rè được. Cho nên hôm nay dù có ra sao, tôi cũng phải nói rõ ràng. Tiểu Nhã, chị có thể không chấp nhận tôi nhưng chị nên biết thành ý của tôi. Tôi chấp nhận đứng đằng sau âm thầm bảo vệ chị.”
Mặc dù khả năng kiềm chế của Trần Nhã rất tốt nhưng khuôn mặt xinh đẹp của bà ấy vẫn đỏ lên. Ngay cả những người ở dưới sân khấu cũng bắt đầu huýt sáo và vỗ bàn, không biết họ đang khuyến khích chúng tôi ở bên nhau hay chế giễu trò hề này.
"Chúng ta từ từ nói chuyện, cậu đi xuống trước rồi nói tiếp.” Trần Nhã một lần nữa nói rất nhanh chóng.
Tôi gật đầu, rồi quay lại nhìn Bào Văn.
Lúc này, Bào Văn vẫn chưa hoàn hồn, cô ta bị tức đến mức ngực run lên, mặt cứng đờ và đôi mắt thẫn thờ.
"Văn Văn, anh xin lỗi, anh nên cho em biết sớm hơn. Lý do tại sao anh mãi không xuất hiện là vì anh sợ xảy ra tình huống đáng ngại này. Nhưng anh thấy em chờ đợi như vậy nên không đành lòng trốn mãi, nên cuối cùng anh vẫn đến. Mà mọi chuyện đã đến nước này, anh cũng không thể chùn bước nữa, chúng ta phải nói rõ ràng với nhau. Văn Văn, anh không thích em, chúng ta không thể đến bên nhau. Nếu em hận anh, sau này anh có thể không xuất hiện trong thế giới của em nữa.” Mỗi câu mỗi từ tôi nói với Bào Văn đều mang theo thái độ thành khẩn.
Bào Văn cuối cùng cũng bình tĩnh, cô ta không nói gì, nhưng cô ta đưa tay lên và tát vào mặt tôi.
Advertisement
Rốt cuộc, một con người kiêu ngạo như cô ta cũng không thể chịu đựng được sự sỉ nhục này.
Tôi phải nói rằng tốc độ của Bào Văn thực sự nhanh và nhanh hơn trước đây. Có vẻ như lúc được huấn luyện đặc biệt không uổng phí rồi.
Nhưng tôi biết trước cô ta có thể sẽ ra tay nên tôi đã có sự chuẩn bị. Khi cô ta ra tay tôi liền giơ tay lên và nắm lấy cổ tay cô ta.
Khi tôi nắm được tay cô ta, Trần Nhã lại giơ tay ngăn cản Bào Văn đồng thời nói: “Tiểu Văn, đừng làm bừa. Giải quyết riêng. Hôm nay đang bao nhiêu người như vậy.”
Xem ra trong lòng Trần Nhã vẫn có một vị trí cho Chàng Hề tồn tại.
Tôi biết rằng không nên ở lại quá lâu. Những gì tôi cần trả thù cũng đã trả thù xong, còn làm lớn chuyện tiếp thì bọn họ có thể sẽ tháo mặt nạ của tôi và xem khuôn mặt thật của tôi.
Vì vậy, tôi đã nói thẳng với Bào Văn: "Anh sẽ biến mất khỏi thế giới của em, anh hi vọng em sẽ thông minh hơn trong tương lai, đừng để mình rơi vào những tình huống nguy hiểm đó một lần nữa. Anh đi rồi, không biết ai sẽ tiếp tục xuất hiện, cứu lấy em."
Nói xong, tôi quay đầu lại và nhìn Hoàng Tam, khiến Hoàng Tam sợ đến mức lúng túng rụt cả cổ lạ. Nhưng mặt hắn ta vẫn còn dày lắm, bộ dạng ấy của hắn ta khiến tôi buồn cười, giống như hắn ta đang muốn hoà giải với tôi.
Thấy tôi nói vậy, Bào Văn luôn lạnh lùng, bướng bỉnh như đang nhớ về bao kỷ niệm với giữa cô ta và Chàng Hề. Cô ta buông tay trong thất vọng, đôi mắt đỏ bừng và bật khóc.
Còn tôi quay đi dứt khoát, đi đến cửa khách sạn mà không ngoảnh đầu lại.
Tôi hết hồn lúc đầu, tôi nghĩ ai đó sẽ bắt tôi, nhưng giọng của Tô Nhược Thuỷ lại vang lên: "Em trai tân bé nhỏ, đoán xem chị là ai?"
Sau khi nghe giọng nói của Tô Nhược Thuỷ tôi nhẹ cả người.
Cô ấy bỏ tay đang che mắt tôi ra. Cô ấy chớp mắt với tôi và nói: "Sao cậu lại sống ở đây? Bị tống ra khỏi nhà rồi à?"
Tôi nói: "Chị biết đấy, tôi đã ly dị với Bào Văn và không còn nơi nào để đi. Tôi chuẩn bị về quê."
Cô ấy cười khúc khích, duỗi ngón tay dài ra nâng cằm tôi rồi mỉm cười và nói: "Đừng vậy chứ, cậu ở lại đi, chị đây nuôi cậu.”