Khi tôi nói về người phụ nữ mà tôi thích, Trần Nhã cứng đơ người, thân hình được ôm trọn bởi chiếc sườn xám tím dường như càng được bó chặt hơn.
Bà ấy ngước nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc, mặc dù cũng không đến mức thất kinh hồn vía nhưng bà ấy có vẻ khó xử, thậm chí còn có chút ngượng ngùng như những cô gái trẻ.
Thực ra lúc đó trong lòng tôi vô cùng thấp thỏm. Dù sao tôi làm như vậy cũng rất mạo hiểm. Thực sự tôi đang đặt cược, cược Chàng Hề cũng có chút trọng lượng trong lòng mẹ con họ, bọn họ sẽ không liên thủ đối phó tôi.
Thấy bà ấy không nói gì, tôi giả vờ tiếp tục nói với bà ấy: "Trần Nhã, tôi có thể gọi chị là Tiểu Nhã không? Tình huống ngày hôm nay không phải là những gì tôi muốn thấy. Nhưng tôi nghĩ trong lòng chị biết, lần trước ở văn phòng của chị tôi đã từng nói tôi thích người phụ nữ như chị.”
Khuôn mặt trưởng thành và tinh tế của Trần Nhã đã hơi xẹt qua hai vệt đỏ, nhưng dù sao bà ấy là một phụ nữ thành đạt nên tâm lý vẫn rất ổn.
Bà ấy nhanh chóng kiểm soát cảm xúc của mình. Trước tiên bà ấy nhìn xuống dưới sân khấu, rồi nhìn Bào Văn đang đờ người ở một bên sau đó mới nói với tôi: “Chuyện này không phù hợp để nói lúc này. Chúng ta nói chuyện riêng sau .”
Ý của Trần Nhã khá rõ ràng. Ở một nơi công cộng như vậy nên hai mẹ con không thể vì một người đàn ông mà mâu thuẫn. Nói chuyện riêng thì bà ấy vẫn còn cơ hội để ở bên cạnh “tôi”.
Tôi liếc nhìn Bào Văn và nhận ra khuôn mặt vừa biến thành nhợt nhạt giờ đã cắt không còn giọt máu, bị doạ đến mức ngây người. Chắc chắn cô ta đã từng tưởng tượng vô số kết cục được chấp nhận hoặc bị từ chối, nhưng chưa từng nghĩ đến hiện thực sẽ thế này.
Cô ta càng thất vọng tôi càng vui sướng. Do cô tàn nhẫn với tôi, coi thường tôi, làm nhục tôi. Trần Danh tôi có vô số cách khiến cô đau lòng.
Advertisement
Tôi véo bấm ngón tay để bình tĩnh lại. Sau đó, tôi tiếp tục nói với Trần Nhã: "Tôi biết thật không phù hợp khi nói điều này trong dịp này, chuyện này hơi thô nhưng nhờ Bào Văn cho tôi dũng khí. Một cô gái còn dám yêu dám hận như cô ấy, thì một thằng đàn ông như tôi làm sao có thể rụt rè được. Cho nên hôm nay dù có ra sao, tôi cũng phải nói rõ ràng. Tiểu Nhã, chị có thể không chấp nhận tôi nhưng chị nên biết thành ý của tôi. Tôi chấp nhận đứng đằng sau âm thầm bảo vệ chị.”
Mặc dù khả năng kiềm chế của Trần Nhã rất tốt nhưng khuôn mặt xinh đẹp của bà ấy vẫn đỏ lên. Ngay cả những người ở dưới sân khấu cũng bắt đầu huýt sáo và vỗ bàn, không biết họ đang khuyến khích chúng tôi ở bên nhau hay chế giễu trò hề này.
"Chúng ta từ từ nói chuyện, cậu đi xuống trước rồi nói tiếp.” Trần Nhã một lần nữa nói rất nhanh chóng.
Tôi gật đầu, rồi quay lại nhìn Bào Văn.
Lúc này, Bào Văn vẫn chưa hoàn hồn, cô ta bị tức đến mức ngực run lên, mặt cứng đờ và đôi mắt thẫn thờ.
"Văn Văn, anh xin lỗi, anh nên cho em biết sớm hơn. Lý do tại sao anh mãi không xuất hiện là vì anh sợ xảy ra tình huống đáng ngại này. Nhưng anh thấy em chờ đợi như vậy nên không đành lòng trốn mãi, nên cuối cùng anh vẫn đến. Mà mọi chuyện đã đến nước này, anh cũng không thể chùn bước nữa, chúng ta phải nói rõ ràng với nhau. Văn Văn, anh không thích em, chúng ta không thể đến bên nhau. Nếu em hận anh, sau này anh có thể không xuất hiện trong thế giới của em nữa.” Mỗi câu mỗi từ tôi nói với Bào Văn đều mang theo thái độ thành khẩn.
Bào Văn cuối cùng cũng bình tĩnh, cô ta không nói gì, nhưng cô ta đưa tay lên và tát vào mặt tôi.
Advertisement
Rốt cuộc, một con người kiêu ngạo như cô ta cũng không thể chịu đựng được sự sỉ nhục này.
Tôi phải nói rằng tốc độ của Bào Văn thực sự nhanh và nhanh hơn trước đây. Có vẻ như lúc được huấn luyện đặc biệt không uổng phí rồi.
Nhưng tôi biết trước cô ta có thể sẽ ra tay nên tôi đã có sự chuẩn bị. Khi cô ta ra tay tôi liền giơ tay lên và nắm lấy cổ tay cô ta.
Khi tôi nắm được tay cô ta, Trần Nhã lại giơ tay ngăn cản Bào Văn đồng thời nói: “Tiểu Văn, đừng làm bừa. Giải quyết riêng. Hôm nay đang bao nhiêu người như vậy.”
Xem ra trong lòng Trần Nhã vẫn có một vị trí cho Chàng Hề tồn tại.
Tôi biết rằng không nên ở lại quá lâu. Những gì tôi cần trả thù cũng đã trả thù xong, còn làm lớn chuyện tiếp thì bọn họ có thể sẽ tháo mặt nạ của tôi và xem khuôn mặt thật của tôi.
Vì vậy, tôi đã nói thẳng với Bào Văn: "Anh sẽ biến mất khỏi thế giới của em, anh hi vọng em sẽ thông minh hơn trong tương lai, đừng để mình rơi vào những tình huống nguy hiểm đó một lần nữa. Anh đi rồi, không biết ai sẽ tiếp tục xuất hiện, cứu lấy em."
Nói xong, tôi quay đầu lại và nhìn Hoàng Tam, khiến Hoàng Tam sợ đến mức lúng túng rụt cả cổ lạ. Nhưng mặt hắn ta vẫn còn dày lắm, bộ dạng ấy của hắn ta khiến tôi buồn cười, giống như hắn ta đang muốn hoà giải với tôi.
Thấy tôi nói vậy, Bào Văn luôn lạnh lùng, bướng bỉnh như đang nhớ về bao kỷ niệm với giữa cô ta và Chàng Hề. Cô ta buông tay trong thất vọng, đôi mắt đỏ bừng và bật khóc.
Còn tôi quay đi dứt khoát, đi đến cửa khách sạn mà không ngoảnh đầu lại.
Hội trường khách sạn chết lặng, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào tôi.
Thực ra, tôi sợ vô cùng. Tôi sợ rằng ai đó đột nhiên ngăn tôi lại rồi tháo mặt nạ tôi ra. Một khi có người dẫn đầu, tôi chắc chắn sẽ bị bại lộ.
May mắn thay, màn trình diễn của tôi hôm nay thật hoàn hảo. Không ai ngờ rằng một người suýt chút nữa bị đánh chết lại giả bộ giỏi như vậy và diễn một bộ phim tình cảm đau khổ đến thế. Rất nhanh sau đó tôi bước ra khỏi khách sạn Kim Lăng.
Sau khi rời khách sạn, tôi nhận ra lòng bàn tay đầy mồ hôi và lưng áo ướt đẫm.
Tôi vô cùng sợ hãi, lập tức tháo mặt nạ ra và trở về nhà của Bào Văn.
Tôi thay quần áo, giấu mặt nạ và đợi trên ghế sofa.
Lý do tại sao tôi vẫn đến đây là vì thẻ ngân hàng mà Bào Văn hứa sẽ cho tôi vẫn chưa đưa tôi. Tôi đã quyết định rời khỏi Nam Kinh sau khi nhận được thẻ ngân hàng, và thành phố này sẽ không bao giờ liên quan đến tôi nữa.
Khi tôi nghĩ về việc ra đi, tôi cảm thấy không cam lòng và thất vọng. Nếu tôi làm như vậy thì tôi và cô gái Tống Giai Âm đội mũ lưỡi trai thực sự không còn cơ hội gặp lại nữa. Cô ấy sẽ coi thường tôi chứ? Rốt cuộc, một nhân vật nhỏ bé như tôi đã bị định mệnh đánh bại, không thể đứng dậy nổi.
Chị Tô Nhược Thuỷ gợi cảm nữa, chúng tôi sẽ không còn liên lạc nữa sao?
Ngoài ra còn có Thân Oánh, cô ấy còn đang mang thai đứa con của tôi. Tôi thật sự muốn đi như vậy sao?
Nghĩ đến đây, tôi ngay lập tức gửi tin nhắn cho cả Tô Nhược Thuỷ và Thân Oánh. Tôi hơi lo lắng về họ. Dù sao vữa nãy họ cũng đã bị người của Bào Văn đưa đi.
Nhưng cả hai người bọn họ đều không trả lời tôi, gọi điện cũng không ai nghe máy, điều đó khiến tôi lo lắng hơn.
Tôi đã sẵn sàng ra ngoài để tìm họ, nhưng Bào Văn lại về đúng lúc này, Trần Nhã cũng về cùng cô ta.
Mắt Bào Văn vẫn đỏ, với tôi mà nói cô ta trông giống như một con hổ cái giận dữ.
Tôi biết cô ta vẫn đang tức giận. Lúc này, nếu đụng vào cô ta chắc chắn sẽ chết, thế là tôi vội vàng đứng dậy định trốn đi, đợi lát nữa mới bảo cô ta đưa thẻ ngân hàng.
Nhưng tôi chưa kịp trốn thì Bào Văn nhìn thấy tôi mắng tôi một câu đồ rác rưởi, sao nói tôi còn chết dí trong nhà cô ta.
Nói xong, Bào Văn vội chạy đến và túm tóc tôi, lôi tôi ra cửa.
Trần Nhã đến ngăn Bào Văn và nói: "Tiểu Văn, tại sao con lại trút giận lên người ngoài, bắt nạt một người tàn tật sẽ khiến lòng con dễ chịu hơn ư?"
Mặc dù Trần Nhã đang nói giúp cho tôi, nhưng tôi nghe còn thấy khó chịu hơn.
Bào Văn vẫn không buông tôi ra, cô ta tiếp tục kéo tóc tôi và dùng lực rất mạnh. Tôi cảm thấy da đầu mình sắp tê liệt rồi.
Trần Nhã nói với cô ta: "Tiểu Văn, con có bị điên không? Mẹ biết con đang giận mẹ, nhưng mẹ và Chàng Hề thực sự không có gì cả."
Nhắc đến Chàng Hề, Bào Văn thậm chí còn tức giận hơn và suýt giật trụi tóc tôi, nhưng cô ta nhanh chóng bình tĩnh lại.
Cô ta hỏi Trần Nhã: "Mẹ, chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Sao anh ấy lại thích mẹ? Mẹ thật sự không biết gì sao?”
Mặt của Trần Nhã hơi đỏ lên. Dù sao thì, bà ấy đã cướp người đàn ông của con gái mình nên cảm thấy xấu hổ.
Ngừng một lúc, Trần Nhã nói: "Thật ra, mẹ biết cậu ấy thích mẹ. Lần trước khi ở văn phòng cậu ấy đã từng nói với mẹ. Nhưng mẹ không biết con lại thích cậu ấy! Không phải con không thích con trai sao, nếu mẹ biết con thích cậu ấy sớm mẹ tuyệt đối không cho cậu ấy cơ hội và sẽ tác hợp cho hai đứa con. "
Thấy Trần Nhã nói vậy, Bào Văn dịu lại một chút.
Nhưng cô ta nhanh chóng giậm chân và nói: "Không cần nữa, giờ con không thích anh ta nữa, con ghét anh ta. Chính anh ta làm con mất mặt với cả thành phố Nam Kinh này. Con nhất định phải điều tra cho bằng được anh ta là ai, khiến anh ta sống không bằng chết! "
Sau khi nghe điều này tôi chợt lo sợ, má nó, người con gái này thật điên rồ, cô ta nói thì nhất định sẽ làm được. Tôi phải trốn cô ta, nhanh chóng rời khỏi đây.
Trong lòng nghĩ như vậy, còn tay tôi thì gõ ra từng chữ rồi đưa Bào Văn xem: Không phải tôi muốn ở đây, tôi chỉ đang đợi cô thực hiện lời hứa của mình.
Bào Văn nhìn dòng chữ tôi viết rồi điên lên đá cho tôi một phát, mắng tôi: "Đúng là đồ vô dụng ngu si. Sao mà tôi lại tìm được người đàn ông như cậu cơ chứ. Đúng là mất mặt, đến một phần mười của người khác cũng không bằng. "
Nhưng cô ta không chần chừ, ném luôn cái thẻ ngân hàng cho tôi.
Tôi hào hứng nhận thẻ, rồi nhấc hành lý tôi đã đóng gói lên, ngay lập tức rời khỏi nhà Bào Văn.
Sau khi rời đi tôi vẫn có chút khó xử.
Tôi không rời Nam Kinh ngay lập tức mà liên lạc lại với Tô Nhược Thuỷ và Thân Oánh nhưng vẫn không liên lạc được.
Tôi không thể bỏ mặc họ như vậy được. Tôi nên làm một người đàn ông có trách nhiệm, dù sao họ cũng giúp tôi ra mặt nên mới gặp chuyện.
Thế là tôi tìm một khách sạn nhỏ, đang chuẩn bị đặt một căn phòng ở tạm thì bỗng một đôi bàn tay mảnh khảnh có mùi hương che mắt tôi.
Tôi hết hồn lúc đầu, tôi nghĩ ai đó sẽ bắt tôi, nhưng giọng của Tô Nhược Thuỷ lại vang lên: "Em trai tân bé nhỏ, đoán xem chị là ai?"
Sau khi nghe giọng nói của Tô Nhược Thuỷ tôi nhẹ cả người.
Cô ấy bỏ tay đang che mắt tôi ra. Cô ấy chớp mắt với tôi và nói: "Sao cậu lại sống ở đây? Bị tống ra khỏi nhà rồi à?"
Tôi nói: "Chị biết đấy, tôi đã ly dị với Bào Văn và không còn nơi nào để đi. Tôi chuẩn bị về quê."
Cô ấy cười khúc khích, duỗi ngón tay dài ra nâng cằm tôi rồi mỉm cười và nói: "Đừng vậy chứ, cậu ở lại đi, chị đây nuôi cậu.”