Lúc tôi tỉnh lại, tôi thấy toàn thân rệu rã, đau đớn kinh khủng. Tôi mở mắt ra, cả cơ thể nhão như bùn, không tài nào cử động được. Tôi nhìn xung quanh, phát hiện ra đây là một nơi khá hoang vu, phía xa vọng lại tiếng súng nổ, tôi nhìn về hướng đó, chỉ nhìn thấy một ngọn núi sừng sững ở đó, có lẽ chính là núi Linh Ẩn.
Nghĩ đến tình hình lúc ngất đi, tôi đoán là bản thân đã bị dòng sông chảy xiết đưa tới đây, có lẽ là do nước ở bên này khá nông, hoặc là do tôi mạng lớn, nên chỉ ngất đi một lúc chứ không chết. Tôi sờ sờ đằng sau, thấy cái túi leo núi và súng bắn tỉa của mình vẫn còn, nhưng điện thoại ở trong túi thì không thấy đâu nữa rồi. Rơi mất điện thoại, nghĩa là sẽ không ai định vị được tôi nữa, thiết nghĩ có lẽ đó chính là lý do vì sao đến giờ vẫn không có ai tới tìm tôi.
Tôi dùng toàn bộ sức lực để bò lên bờ, cởi bỏ áo khoác và mặt nạ xuống, đặt lên trên một vị trí khá cao, rồi lùi xa về phía sau. Thoạt nhìn thì thấy giống như có người đang nằm ở đó.
Tôi bỏ bánh lương khô trong túi ra ăn, vừa ăn vừa đi về phía trước.
Chiếc đồng hồ đeo tay của tôi có chống nước, cho nên đến giờ vẫn dùng được. Xét về thời gian, tôi đã ngất đi khoảng hai tiếng đồng hồ, mà phía bên kia núi vẫn còn tiếng súng, chắc là Trần Thiên và Trần Danh giả đang chiến đấu kịch liệt, còn tôi thì không có ý định quay lại.
Tôi ăn liền một lúc ba cái lương khô, uống thêm chút nước. Sau khi hồi phục lại thể lực, tôi liền đi nhanh về phía một con đường hẻo lánh.
Advertisement
Trên đường đi, tôi phát hiện ra cả đoạn đường không có ai cả, đâu đâu cũng là cảnh sát hình sự và cảnh sát giao thông đang duy trì trật tự, kiểm tra người qua đường. Tôi nấp vào trong một con ngõ nhỏ, nhìn xe cảnh sát xếp thành hàng dài dưới chân núi, còn có cả Land Rover chuyên dụng của quân đội, nghĩ bụng sự việc đã làm lớn rồi, các lãnh đạo của Hàng Châu còn cử cảnh sát và đặc vụ tới, muốn truy bắt ‘phần tử khủng bố’.
Lúc này rất nhiều đặc vụ vác súng đứng gác ở đó, còn một đám người ngồi ở dưới đất, trên đầu đeo thứ gì đó, nhìn thoáng qua có vẻ như là người bị bắt. Tôi nghĩ đến tiếng súng phía trên núi, ý thức được trận đấu giữa Trần Thiên và Trần Danh giả đã kết thúc rồi, tiếng súng bây giờ có lẽ là đặc vụ và cảnh sát đang bắt cá lọt lưới.
Một hàng xe cứu thương đang đứng hú còi ở đó, người bị thương không ngừng được đưa xuống, đa phần đều là dân thường, trong số đó có người còn cơ hội cứu, có người thì đã bị vải trắng phủ kín đưa đi luôn rồi. Nhìn cảnh tượng này, tôi nắm chặt lấy nắm đấm, nghiến răng nghĩ, nếu như Trần Thiên không chết, tôi làm sao có thể ăn nói với những người vô tội vì sơ suất của tôi mà bỏ mạng đây?
Advertisement
Chỉ là, Trần Thiên không thể chết một cách đơn giản như vậy được, đây cũng là lí do lúc ở trên núi tôi không ra tay. Bây giờ ông ta mà chết, thì Thẩm Nặc Ngôn phải làm sao? Nghĩ đến Thẩm Nặc Ngôn, tự nhiên tôi lại nhớ đến Đoàn Thanh Hồ đã cùng tôi kề vai tác chiến, không biết giờ chị ấy thế nào rồi?
Lúc này tôi rất nóng lòng muốn biết tin tức của bọn họ, cho nên không lãng phí thời gian ở đây nữa, nhanh chóng quay đầu rời khỏi con ngõ đó, trên đường phải né tránh tất cả những người đang tuần tra. Tôi đến một quán bar, quán bar này rất ồn ào, dường như những hoảng loạn và khủng bố ở bên ngoài chẳng ảnh hưởng gì đến nơi đây.
Tôi kẹp con dao găm ở ngón tay, từ từ đi vào trong, bảo vệ lập tức đứng chắn trước mặt tôi, cấm không cho tôi vào, tôi bình thản hỏi: “Lý do”.
Đối phương vênh váo tự đắc nhìn tôi nói: “Chú mày quá xấu, vào trong đó sẽ dọa hết khách của bọn anh”.
Bấy giờ, tôi thấy một tên khác đang gọi điện thoại, sợ hắn gọi cảnh sát tới, tôi lập tức tiến lên phía trước, ra tay nhanh như chớp, hắn bị tôi đấm một cái vào mặt, người đập vào tường, còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị tôi đâm một nhát, hắn gục luôn xuống đất.
Tôi quay người lại, tên lúc nãy chắn tôi kinh hãi trợn mắt nhìn, thấy tôi nhìn hắn, lập tức há miệng định hô lên. Tôi xông tới, đấm một cái vào bụng hắn, hắn gập người xuống, tiếng hét bị sự đau đớn chặn lại ở cổ họng, tôi đâm hắn một nhát, trong chớp mắt hắn cũng gục xuống. Lúc này, bên trong có khách đi ra, tôi lấy chân đạp một tên vào bụi cỏ bên cạnh, còn một tên tôi dựng đứng lên tường, tôi túm lấy cánh tay của hắn, giả bộ như chúng tôi đang nói chuyện.
Người khách đi ra không phát hiện có gì bất thường, cứ thế lướt qua chúng tôi, đợi những người này đi khỏi, tôi cũng ném luôn tên này vào bụi cỏ, cởϊ qυầи áo của hắn ra để đổi bộ quần áo đang ướt sũng trên người tôi. Thay quần áo xong, tôi lấy cả ví tiền và điện thoại trên người hắn.
Đi tiếp một đoạn, tôi đến một cửa hàng quần áo, tôi cạy khóa, vào bên trong chọn một bộ quần áo khác, mũ, khăn, mũ lưỡi trai, kính đen và khẩu trang, phối đồ xong, tôi đặt tiền ở quầy thu ngân, sau đó khóa cửa lại rồi rời đi.
Cải trang xong, tôi đi đến cây rút tiền tự động gần đó, sau khi đóng cửa lại, thấy xung quanh không có ai mới quyết định gọi điện cho Đoàn Thanh Hồ. Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, không đợi tôi lên tiếng, Đoàn Thanh Hồ đã nói với giọng chắc nịch: “Nhĩ Hải à?”
Tôi hơi bất ngờ, nghĩ bụng chắc chị ấy cũng chờ tin bình an vô sự của tôi. Giây phút này, tất cả mọi lo lắng sợ hãi đều biến mất, thay vào đó là một cảm giác hạnh phúc, tôi khồng kiềm chế được trả lời với giọng nhẹ nhàng: “Tôi đây”.
Đoàn Thanh Hồ hỏi: “Anh đang ở đâu đấy?”
Tôi đáp: “Ở một cây rút tiền, cụ thể là ở đâu tôi cũng không rõ, tôi không quen đường ở đây”.
Đoàn Thanh Hồ trầm giọng nói: “Anh đợi chút, tôi bảo người định vị chỗ của anh, lát sẽ tới đón anh”.
Tôi rất muôn gặp bọn họ, nhưng tôi không thể, bởi vì tôi biết nếu ở gần bọn họ quá, sẽ khiến bọn họ càng nghi ngờ tôi, tôi chưa thể để bị lộ được, nên nhẹ giọng nói: “Không cần đâu, tôi gọi điện thoại cho cô chỉ để xác nhận xem cô đã về chưa thôi. Nếu cô đã về rồi, phiền cô giúp tôi nói với Thẩm Nặc Ngôn, nếu anh ta vẫn muốn sống tiếp, thì phải trốn cho thật kỹ. Đừng tin Trần Thiên, cũng không được tin Trần Danh”.
“Có phải anh hơi quan tâm chúng tôi quá không?”. Đoàn Thanh Hồ cau mày hỏi.
Tôi biết một khi chị ấy đã nghi ngờ tôi, thì sẽ không dễ gì từ bỏ mối nghi ngờ của mình, lạnh nhạt đáp: “Tôi muốn hủy hoại Trần Danh, lẽ nào còn có cách hay hơn là mượn tay mấy người ư?”
Đoàn Thanh Hồ không nói gì, thế là tôi cúp điện thoại, sau đó tắt luôn điện thoại, rời khỏi cây rút tiền, tìm một nhà khách trông hơi lụp xụp, lấy thẻ căn cước của tên bảo vệ quán bar vừa nãy để đặt phòng. Xong xuôi đâu đấy, tôi đun một ấm nước sôi trong phòng, uống một cốc nước ấm rồi lên giường đi ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi đến một tòa nhà trông khá cao cấp để ăn sáng. Lúc này, những người áo quần là lượt đã ra ra vào vào nơi đó để ăn sáng. Tôi gọi một phần đồ ăn, lấy thêm một tờ báo, giả bộ từ tốn đọc. Sự việc hôm qua làm lớn như vậy, muốn dìm xuống là việc không thể, cho nên nhất định sẽ lên báo.
Quả nhiên, tin đầu tiên của trang nhất chính là chuyện trên núi hôm qua, tôi đọc lướt qua, việc này đã được nhà báo viết thành trận đấu giữa hai tên xã hội đen, chứ không nhắc đến Trần Thiên và Trần Danh giả, không chỉ như vậy, bài báo gần một nghìn chữ thì đến tám trăm chữ là ca ngợi cảnh sát với đặc vụ anh minh uy vũ thế nào, lợi hại đến đâu.
Tôi sớm đã biết Trần Thiên và Trần Danh giả tuyệt đối sẽ không bị chuyện này làm liên lụy. Thấy trên báo chỉ xác nhận việc này, càng tiện cho tôi hành động. Đặt tờ báo xuống, tôi dỏng tai lên, nghe thấy một số người đang thảo luận đề tài này. Nghe một lúc, thấy chẳng có tin tức gì hữu ích, tôi đang định rời đi thì nghe thấy một người bé tiếng nói: “Haizz, Dương Viễn Hàng, nghe nói thần nữ Nhan Như Ngọc của anh bị cấm túc rồi? Chuyện là thế nào vậy?”
Nhan Như Ngọc? Tôi hơi giật mình, người tên Dương Viễn Hàng nói: “Đệch, lăn lộn lâu như vậy rồi, mà nói chuyện cũng không để ý gì cả? Nếu để Trần Thiên biết được anh gọi con gái ông ta là ‘Nhan Như Ngọc’, để xem ông ta có gϊếŧ anh không”.
Người vừa lên tiếng vội vàng nói: “Xin lỗi, nói sai rồi, nói sai rồi, là Trần Như Ngọc. Các anh nói xem, Trần Như Ngọc tại sao lại bị cấm túc?”
“Cụ thể thì tôi cũng không biết, nhưng bố tôi có bảo mấy ngày này tôi nên tránh xa Trần Như Ngọc ra một chút, nói là chuyện tối qua kiểu gì cũng dính dáng đến Trần Thiên, biết đâu chừng ông ta còn vì chuyện này mà ngã ngựa...”. Người tên Dương Viễn Hàng này có vẻ biết khá nhiều, câu nói này đã khiến tôi đột nhiên có hứng thú với những gì hắn chuẩn bị nói sau đó.
Mấy người xung quanh nghe thế, thi nhau hớ lên kinh ngạc, người ban nãy nói nhỏ giọng: “Không phải chứ? Nhưng nếu như có liên quan đến ông ta thật, chuyện lớn như thế, làm sao ông ta vẫn bình an vô sự được?”
Dương Viễn Hàng tức giận nói: “Trần Thiên ở Hàng Châu của chúng ta chả khác nào vua chúa, anh nghĩ là chết mấy người vô tội, trong mắt ông ta là chuyện to tát lắm sao? Được rồi, không nói nữa, cẩn thận không tai vách mạch dừng. Còn nữa, tôi coi các anh là anh em mới nói cho các anh biết những chuyện này, để tránh rước họa vào thân, các anh sắp tới cũng phải thông minh lên một chút, đừng có qua lại thân thiết quá với mấy người có quan hệ với Trần Thiên”.
“Hiểu mà. Nhưng mà, xem ra anh cũng chuẩn bị tinh thần từ bỏ nữ thần của anh rồi à?”
Dương Viễn Hàng cười khẩy một cái, nói: “Có tác dụng với tôi thì tôi tôn làm nữ thần, vô dụng rồi thì còn gọi gì là nữ thần nữa?”
Nói xong, đám người đó bật cười ha ha.
Lúc này, tôi thấy người tên Dương Viễn Hàng đó đứng dậy, nói: “Tôi đã hẹn với Lệ Lệ, người đẹp đứng đầu Phú Quý Viên đi Lệ Giang chơi, tạm biệt mấy anh em nhé.”
Mọi người liền ồ lên.
Tôi nhìn Dương Viễn Hàng rời đi, từ từ đứng dậy, không nhanh không chậm đi theo hắn. Tôi lựa chọn ăn sáng ở nơi cao cấp vì biết những người có tiền cũng sẽ tới đây ăn, chỉ là tôi hoàn toàn không ngờ lại gặp được một người có ích với mình như vậy.
Tôi đi theo Dương Viễn Hàng đến bên xe của hắn, lướt qua hắn như không có chuyện gì, hắn cũng không nghi ngờ, mở cửa ra ngồi vào ghế lái. Vào giây phút hắn định đóng cửa lại, tôi nhanh như cắt lấy tay chặn ở cửa, con dao trong tay kề vào cổ hắn với một góc xảo quyệt và một tốc độ nhanh đến quái dị, toàn thân hắn giật thót, tội lạnh lùng nói: “Đừng có động đậy, nếu không tôi không chắc sẽ dùng dao cứa vào cổ anh hay dùng súng bắn vào đầu anh đâu.”
Dương Viễn Hàng nghe vậy, lập tức hoảng sợ, căng thẳng liếm môi hỏi: “Ai vậy? Muốn làm gì? Muốn tiền sao? Nếu muốn tiền thì tôi có nhiều lắm.”
Tôi bình thản đáp: “Tôi không cần tiền, tôi cần mạng, nhưng anh yên tâm, tôi không cần mạng của anh.”