Ra khỏi bệnh viện, tôi lên xe chuẩn bị rời đi. Kết quả là tôi vừa mới khởi động xe, nhấn ga chuẩn bị quay ra ngoài, Đoàn Thanh Hồ đột nhiên chạy ra từ phía chỗ ngoặt.
Tôi lập tức phanh gấp, hỏi đầy tức giận: “Cô điên à? Có biết làm thế nguy hiểm lắm không? Lỡ như tôi đâm phải cô thì sao?”
Tôi thật sự hoảng hốt. Sau khi rời khỏi ghế lái, phát hiện khoảng cách giữa Đoàn Thanh Hồ và chiếc xe chỉ còn chừng một xăng ti mét thì không khỏi tức giận. Tôi vỗ mạnh vào xe, gào lên: “Thật vớ vẩn! Nếu như tôi phản ứng chậm một chút thôi thì cô sẽ thế nào? Đứa nhỏ sẽ ra sao hả?”
Đoàn Thanh Hồ không nói gì, chỉ nhìn chăm chú vào tôi: “Rốt cục anh là ai?”
Tôi sửng sốt, lúc này tôi mới nhận ra mình đã phản ứng quá khích. Biểu hiện vừa rồi của tôi đúng là đã quá căng thẳng, bèn lạnh giọng: “Chuyện này cô đã hỏi tôi không phải chỉ một hai lần, cô còn muốn tôi trả lời thêm bao nhiêu lần nữa? Tôi nói rồi, tôi là chồng của Bào Văn, cũng là sát thủ của Ngã Lang giống cô. Trừ những điều này, tôi không còn nhớ gì hết. Mà này, cô đừng có cho là tôi đang quan tâm đến cô. Chẳng qua vợ tôi từng nói, tuy cô đáng ghét, nhưng giữ lại còn có ích. Vậy nên tôi mới phải nhắc nhở”.
Advertisement
Tôi nói mấy câu này vốn chỉ là muốn lừa Đoàn Thanh Hồ cho qua, nhưng những lời ấy cũng là đang nhắc nhở bản thân. Đó là đám Tống Vân Hải sẽ không để cho Đoàn Thanh Hồ chết, bởi vì bọn họ rất coi trọng đứa con trong bụng Đoàn Thanh Hồ. Như vậy, kẻ muốn Đoàn Thanh Hồ chịu chết chắc chắn chỉ có một người, đó chính là Trần Danh giả.
Có điều, Đoàn Thanh Hồ sẽ nghe theo lời của Trần Danh giả, thay hắn ta gϊếŧ Trần Thiên à? Rõ ràng hai người bọn họ là kẻ địch, không phải ư? Còn nữa, Đoàn Thanh Hồ có biết quan hệ giữa Bào Văn và Trần Danh giả không? Hàng loạt những nghi vấn ập đến khiến tôi vô cùng buồn bực. Nếu còn không làm rõ được, có lẽ tôi sẽ phát điên mất. Mà dù sao tôi cũng đã nói với Đoàn Thanh Hồ chuyện không nên nói rồi, chi bằng hỏi luôn những điều này cho xong.
Nghĩ vậy, tôi bảo: “Lên xe đi, tôi có chuyện muốn hỏi cô”.
Từ sau khi tôi nói câu kia, sắc mặt Đoàn Thanh Hồ cũng lạnh đi, ánh mắt nhìn tôi tràn ngập sự chán ghét. Tôi biết là chị ấy đã tin lời mình. Bị người phụ nữ mình yêu nhìn bằng ánh mắt căm ghét như vậy, thành thật mà nói lòng tôi cũng rất phức tạp. Nhưng nỗi khổ của tôi khó mà nói ra được, chỉ đành lặng yên chịu đựng.
Advertisement
Tôi lên xe xong, Đoàn Thanh Hồ cũng lên. Chị ấy ngồi ở ghế phụ lái. Sợ chị ấy lạnh, tôi mở điều hòa xe lên, bởi lẽ tôi nhớ rằng có người bảo phụ nữ mang thai sẽ sợ lạnh. Đoàn Thanh Hồ nhìn tôi như thể có gì kỳ lạ lắm rồi lạnh nhạt nói: “Muốn hỏi gì? Nói đi, nhưng tôi không đảm bảo sẽ trả lời đâu”.
Nói xong, chị ấy tháo khẩu trang xuống. Tôi quay sang nhìn Đoàn Thanh Hồ. Lúc này, chị ấy đang mặc đồ hộ sĩ màu hồng nhạt, trông có cảm giác thật khác. Có lẽ là vì đang mang thai, cảm giác lạnh lùng từ chị ấy đột nhiên lại pha thêm vài phần dịu dàng của người làm mẹ. Cộng thêm mặc đồng phục nghề nghiệp thế này, ba loại cảm giác kết hợp với nhau, khiến người ta có cảm giác thật đặc biệt, thu hút vô cùng.
Nhìn mãi nhìn mãi, không ngờ tôi lại thất thần. Mãi đến khi Đoàn Thanh Hồ mất kiên nhẫn mà nhíu mày, đáy mắt tràn đầy sự căm ghét, tôi mới quay mặt đi chỗ khác. Tôi mất tự nhiên mà ho khan một tiếng, cau mày bảo: “Điều tôi muốn hỏi là: hiện tại quan hệ giữa cô với Trần Danh là gì?”
Nói xong, tôi quay mặt đi, lòng vẫn cảm thấy bất an. Tuy rằng khung cảnh tôi và chị ấy đoạn tuyệt quan hệ vẫn còn rõ mồn một trước mắt, tuy rằng nhớ tới vẫn cảm thấy đau đớn khôn tả, nhưng tôi thà rằng chị ấy tuân thủ lời hẹn giữa hai chúng tôi, chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa. Có như vậy, thì ít nhất tôi cũng không cần lo lắng chuyện chị ấy bị Trần Danh giả lợi dụng. Chỉ là, xem tình hình hiện tại thì có lẽ mọi chuyện hoàn toàn ngược lại với suy nghĩ của tôi.
Vẻ mặt Đoàn Thanh Hồ đột nhiên xấu đi, chị ấy trầm giọng: “Chuyện đó thì có liên quan gì đến anh? Còn nữa, nếu điều này là Bào Văn bảo anh hỏi tôi thì anh quay về nói cho cô ta biết: Đã kết hôn rồi thì an phận đi, đừng có tơ tưởng đến người đàn ông khác!”
Tôi biết chị ấy đang ngầm cảnh tỉnh mình. Nếu như tôi thật sự mất trí nhớ, nghe xong lời này chắc chắn sẽ suy nghĩ đắn đo, nhưng tôi lại không phải vậy. Tôi chẳng phản ứng gì cả, chỉ trả lời: “Không phải, là tôi hỏi cô. Bởi vì đáp án của cô có ảnh hưởng rất lớn tới những gì mà tôi sắp nói sau đây. Vậy nên tôi hi vọng cô có thể thành thật trả lời tôi”.
Nói tới đây, tôi thoáng liếc về phía phần bụng đã hơi nhô lên của Đoàn Thanh Hồ: “Coi như là vì nghĩ cho đứa con trong bụng cô đi”.
Không nói những lời này còn được. Tôi vừa dứt lời, Đoàn Thanh Hồ đột nhiên nhổm dậy, lưỡi dao thoáng lóe lên giữa ngón tay trực tiếp kề sát động mạch chủ của tôi. Chị ấy lạnh lùng nói: “Đừng tưởng anh là chồng của Bào Văn, là con nuôi của Tống Vân Hải là tôi không dám làm gì anh. Tôi cảnh cáo anh, nếu dám mang đứa con trong bụng ra uy hϊếp tôi, tôi sẽ khiến anh không được chết tử tế đâu!”
Tôi nhìn Đoàn Thanh Hồ, lòng không chút sợ hãi. Trông thấy chị ấy căng thẳng như vậy, yêu thương đứa bé như vậy, tôi hết sức cảm động, cũng hết sức áy náy. Mang thai mười tháng, vất vả biết bao nhiêu, vậy mà tôi lại chẳng thể ở bên chị ấy. Cho dù có gặp lại, tôi cũng chỉ có thể nói được vài lời khó nghe. Tôi đúng là thằng đàn ông tồi nhất trên đời.
Dồn nén những suy nghĩ trong lòng xuống, tôi nói: “Tôi không uy hϊếp gì cô cả, chỉ là thành khẩn nói ra sự thật với cô mà thôi”.
Bốn mắt nhìn nhau, tôi cảm nhận được sự phẫn nộ và sát khí từ Đoàn Thanh Hồ ập tới như sóng dữ. Còn tôi, thì quẳng hết mọi tạp niệm đi, bình tĩnh nhìn chị ấy.
Đoàn Thanh Hồ Trừng mắt, thu lưỡi dao về, ngồi trở lại ghế phụ lái. Chị ấy nhắm mắt lại, sắc mặt có vẻ mỏi mệt: “Tôi và Trần Danh từng là người yêu, là người thân thiết nhất. Nhưng còn hiện giờ… tôi cũng không biết quan hệ của chúng tôi là gì nữa”.
Nói đến đây, Đoàn Thanh Hồ chầm chậm mở mắt, trong đôi mắt ấy để lộ ra sự yếu đuối và mờ mịt. Chị ấy nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn. Chị ấy nói: “Tôi yêu cậu ấy rồi mới biết tới chuyện mối thù giữa cả hai. Vốn dĩ tôi định yêu một lần không hối hận, sau đó rời xa cậu ấy mà không mang theo tiếc nuối. Nhưng cuối cùng tôi phát hiện ra, tình cảm một khi đã bắt đầu thì sao có chuyện chấm dứt dễ dàng vậy được? Cho dù cái thù gϊếŧ bố có là không đội trời chung, nhưng chẳng phải rõ ràng là cậu ấy không biết gì cả ư? Tôi sẽ không tìm cậu ấy để trả thù. Nhưng tôi biết, cho dù tôi muốn tìm những người anh em của bố cậu ấy để báo thù, thì trong mắt cậu ấy tôi cũng sẽ là kẻ địch. Vậy nên tôi mới lựa chọn rời đi. Tôi không thể buông bỏ nổi thù hận, cũng không từ bỏ được cậu ấy. Nhưng tóm lại vẫn phải lựa chọn, không phải sao?”
Đây là lần đầu tiên tôi nghe Đoàn Thanh Hồ nói ra tâm sự của mình, cái cảm giác làm một người đứng ngoài nghe người con gái mình yêu tâm sự thật sự rất kỳ diệu. Tôi nhịn không được mà hỏi: “Nếu cô đã biết là không thể thì việc gì phải bắt đầu? Chẳng thà quay đi luôn từ đầu cho xong”.
Đoàn Thanh Hồ đột nhiên bật cười. Chị ấy nói với vẻ xa cách: “Anh thì hiểu cái gì? Anh chẳng bao giờ biết được cậu ấy đã tiến vào lòng tôi như thế nào, xé rách trái tim tôi rồi tiến vào ra sao. Anh không biết, cho nên không thể hiểu được tôi muốn liều lĩnh bỏ qua tất cả để có được cậu ấy như thế nào, không hiểu được tâm trạng muốn chiếm lấy cậu ấy cho riêng mình của tôi…”
Tôi nghe tới đây mà giật mình chấn động. Trước nay tôi chưa bao giờ biết rằng, thì ra mình đã tiến vào trái tim Đoàn Thanh Hồ từ khi ấy. Tôi không hề biết rằng thì ra lúc trước chị ấy từ chối tôi là làm trái với lòng mình.
“Tôi cứ nghĩ rằng ‘nhất cự ly’, chỉ cần tôi có thể yên lặng ở bên cậu ấy, liều lĩnh trả giá vì cậu ấy, cuối cùng cậu ấy nhất định sẽ chọn tôi. Vậy nên khi cậu ấy thử lòng tôi thì tôi mới cự tuyệt hết lần này đến lần khác. Tôi cứ cho rằng, mình có thừa thời gian chờ cậu ấy chọn mình. Dù cậu ấy có không chọn tôi, thì cũng chỉ là “được nhờ may mắn, không được là cái số” mà thôi. Chỉ có điều mối thù gϊếŧ bố ập tới quá đột ngột, đột ngột tới mức tôi không biết phải làm sao. Giờ phút ấy, tôi bỗng nhiên nhận ra rằng: hóa ra tôi căn bản không có thời gian chờ cậu ấy. Hai chúng tôi, từ khi mới bắt đầu đã là không thể rồi”.
“Lúc biết được chân tướng sự việc, tôi cho là cậu ấy đã chết”. Nói tới đây, không biết Đoàn Thanh Hồ nghĩ tới điều gì mà đột nhiên im lặng.
Tôi cũng nhớ tới chuyện đã xảy ra trong quãng thời gian trước. Khi ấy, tôi được Tống Giai Âm đưa tới thủ đô, hoàn toàn không để lại dấu vết gì, ai nấy đều cho là tôi đã chết. Đoàn Thanh Hồ cũng vì cái chết của tôi mà nản lòng, rời khỏi Nam Kinh. Cũng chính trong đoạn thời gian đó, chị ấy mới bị mẹ mình là Nhan Vũ tìm thấy.
Còn tôi thì chẳng hề hay biết gì về những điều này cả. Tôi vốn vẫn cho rằng sau khi nghe tin tôi còn sống, Đoàn Thanh Hồ mới biết chuyện kẻ thù gϊếŧ bố.
Đoàn Thanh Hồ chậm rãi nói: “Lúc ấy tôi mất ngủ cả đêm, có lúc còn nghĩ: cậu ấy đã chết rồi, vậy thì còn tính tới ân oán làm gì nữa? Mà cứ cho là cậu ấy còn sống thì đó cũng là ân oán giữa bố tôi và bố cậu ấy. Cậu ấy chưa bao giờ nhận một chút ân huệ nào từ bố mình, thì việc gì phải bố làm con chịu? Chẳng phải ngươi ta vẫn nói họa không tìm tới người nhà sao? Sau khi có ý nghĩ này, tôi mới nhận ra được cậu ấy quan trọng với tôi đến thế nào, hơn những gì tôi tưởng tượng rất nhiều. Vậy nên càng về sau, càng nhớ cậu ấy, tôi lại càng thường xuyên nghĩ rằng: chỉ cần cậu ấy còn sống, tôi sẽ không trả thù, sẽ ở bên cậu ấy. Chỉ cần cậu ấy còn sống là được…”
Nghe tới đây, lòng tôi cực kỳ đau đớn. Tôi không biết được khi đó chị ấy đã tuyệt vọng tới mức nào khi cho rằng tôi đã chết, nhưng tôi đã có thể cảm nhận được rõ hơn bao giờ hết, rằng mình quan trọng với chị ấy đến thế nào. Tôi cảm động, tôi buồn phiền, tôi chỉ hận không thể tự cho mình mấy cái tát. Hận không thể lập tức nói với chị ấy rằng tôi sai rồi. Tôi không nên hành động theo cảm tính mà bảo chị ấy rời đi. Tôi nên hiểu cho nỗi khổ, cho sự bất đắc dĩ của chị ấy mới phải.
Đoàn Thanh Hồ đột nhiên nở nụ cười. Chị ấy cười lên như thể hoa tuyết gặp được nắng xuân, khiến cả trái tim tôi ấm áp.
Tôi hỏi chị ấy cười cái gì, chị đáp: “Tôi cười vì cuối cùng trời xanh cũng rủ lòng thương. Tên ngốc trộm mất trái tim tôi rồi tự dưng qua đời thì ra thật sự vẫn còn sống. Lúc biết được tin này, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là trở về bên cậu ấy. Không quan tâm đến điều gì khác nữa, không che dấu tính cảm của mình nữa, trở về bên cậu ấy. Vậy nhưng cuối cùng, tôi lại thất bại thảm hại”.
Dừng lại một chút, chị ấy đột nhiên nói lái sang chuyện khác: “Trên xe có CD không? Tôi muốn nghe nhạc”.
Tôi tò mò hỏi: “Chị muốn nghe gì?”
“Tôi mong có một mái nhà”.
Trái tim tôi run lên, trong đầu lại nhớ tới lúc bản thân bị đánh gãy chân, gian nan cõng Đoàn Thanh Hồ đang cả người đầy máu ra khỏi nhà Trần Nhã. Khung cảnh ấy giờ vẫn hiện ra rõ ràng trước mắt. Tôi nhớ tới lúc chị ấy nằm trên lưng mình, dùng giọng nói khàn khàn gọi tên tôi, nhớ tới việc mình di chuyển khó khăn, mà vẫn hứa rằng nhất định sẽ đưa chị ấy rời đi.
Bên ngoài đột nhiên nổi gió. Cách một lớp kính, gió rít như tiếng ma khóc quỷ kêu, như tâm trạng của tôi lúc này.
Tôi không nhịn được, bắt đầu hát lên khe khẽ.
“Tôi mong có một mái nhà, chẳng cần phải xa hoa, tráng lệ. Vào lúc mệt mỏi, tôi sẽ nhớ về nơi ấy. Tôi mong có một mái nhà, chẳng cần phải là nơi rộng lớn. Vào lúc gặp phải điều đáng sợ, tôi cũng không run sợ… Tuy rằng chẳng mong có kỳ tích, nhưng tôi biết, tuyệt đối không được từ bỏ. Nỗi đau không cho phép chờ đợi, dũng cảm đứng lên, dây dựng lại ước mơ, ghép lại trái tim, tạo nên một mái nhà. Tôi mong có một mái nhà…”
Khi hát lên bài này, tôi bỗng mất khống chế, để mặc cho nước mắt chảy ra giàn giụa. Dù sao thì trên mặt tôi cũng toàn băng gạc, Đoàn Thanh Hồ chẳng thể nào trông thấy nổi. Tôi chậm rãi quay sang thì trông thấy trên gương mặt chị ấy là hai hàng lệ chảy dài. Chị ấy ngơ ngác nhìn tôi, ánh mắt vô cùng quen thuộc, cực kỳ giống với lúc xưa, nặng tình mà chân thành.