Cô gái mũ lưỡi trai không ai biết nhưng được chú Lôi, người mọi người kinh nể lại gọi là đại tiểu thư.
Điều càng điên rồ hơn là nhân vật thần bí này lại nói tôi là một trong số ít bạn bè của cô ấy!
Phải biết là mấy giây trước thôi, tôi vẫn là con chó ghẻ ai cũng có thể chà đạp.
Sau khi cả sảnh xôn xao, đột nhiên rơi vào sự tĩnh lặng chết chóc. Không khí sảnh khách sạn như đóng băng, khiến người ta khó thở.
Đừng nói người khác đơ ra, đến cả người trong cuộc như tôi cũng trợn tròn mắt.
Không sai, tôi biết sự tồn tại của cô gái mũ lưỡi trai này. Nhưng lần trước cô ấy cứu tôi, chẳng phải đã nói chỉ tiện tay cứu thôi ư, sao giờ lại nói tôi là bạn cô ấy?
Xem ra lúc trước tôi đoán không sai, cô gái mũ lưỡi trai Tống Giai Âm này, cô ấy cứu tôi đúng là có nguyên nhân gì khác, còn về việc nguyên nhân là gì, thì tôi không biết gì cả.
Nhưng dù cô ấy cứu tôi vì nguyên nhân gì thì lúc này cả người tôi cũng như đang nằm mơ, sự đau đớn trên cơ thể tan biết hết, tôi cảm thấy bản thân mình lúc này chính là người hạnh phúc nhất trên đời.
Mà tôi cuối cùng cũng hiểu Bào Văn tại sao lại nhớ mãi không quên Chàng Hề, bởi vì cảm giác được người khác cứu khi cận kề nỗi tuyệt vọng rất thích.
Tôi nhận ra có lẽ tôi đã yêu cô gái mũ lưỡi trai này rồi, nhưng tôi biết tôi không thể, tôi không có tư cách, vì thân phận của cô ấy có vẻ còn cao hơn so với tưởng tượng của tôi.
"Cô là ai?" Bào Văn đột nhiên bước đến chỗ Tống Giai Âm, hỏi cô ấy, giọng điệu của cô ta có vẻ không vui, nhưng cũng coi như kiềm chế được.
Advertisement
Tống Giai Âm không để ý cô ta, mà cúi đầu cười khẽ với tôi một cái, nụ cười rất đẹp, khiến tôi nhìn mà ngẩn ngơ, thậm chí tôi còn nghe thấy tiếng nuốt nước miếng của những gã đàn ông xung quanh.
Tôi nghĩ, lúc này họ đều rất ngưỡng mộ tôi nhỉ.
"Còn ngơ ra đó làm gì, vẫn muốn bị đánh à? Đi theo tôi." Tống Giai Âm vẫn bình tĩnh nói với tôi.
Lúc này tôi mới tỉnh táo lại, vội vàng đứng dậy, đứng cạnh cô ấy, chuẩn bị đi cùng cô ấy.
"Hôm nay là tiệc của Bào Văn tôi, các cô nói dẫn người đi là dẫn đi được sao?" Bào Văn đột nhiên mở miệng lạnh lùng nói.
Bào Văn vừa dứt lời, trong sảnh lập tức vang lên tiếng thảo luận, mọi người dường như rất mong đợi xảy ra xung đột gì đó, tôi nghĩ người của các thế lực lúc này trong lòng chắc đang có tính toán riêng.
Tống Giai Âm dừng bước, nhưng cô ấy không quay đầu nhìn Bào Văn, chỉ nói khẽ: "Người đàn ông này đã không liên quan đến cô nữa, tại sao không thể mang anh ta đi?"
Advertisement
Từ giọng điệu nói chuyện của họ, tôi cảm thấy họ không quen nhau, đây là điều khiến tôi khó hiểu, Tống Giai Âm cứu tôi, hình như không liên quan đến Bào Văn.
Lúc này có người nói nhỏ nhắc nhở Bào Văn, nói chú Lôi này không chọc vào được, một khi chọc vào thì tiệc mừng hôm nay có lẽ sẽ thành đám ma.
Mặc dù Bào Văn vênh váo ngang ngược, nhưng cô ta cũng là người thông minh, suy nghĩ cho đại cục.
Nhưng cô ta cũng là một người phụ nữ không chịu nhận thua, vì vậy cô ta muốn tìm cho mình bậc thang để đi xuống.
Cô ta nói với giọng bình tĩnh hơn, hỏi: "Được, cô có thể mang người đi, nhưng cô phải cho tôi một lý do."
Tống Giai Âm quay đầu nhìn tôi một cái, cười dịu dàng, nói: "Cần lý do sao?"
Giọng cô ấy rất bình tĩnh, cứ như đang nói chuyện rất thiện chí, nhưng lại cho người ta cảm giác phong độ quý phái không dễ xâm phạm.
Bào Văn chịu thiệt, môi mấp máy muốn nói gì đó.
Lúc này ông già được gọi là chú Lôi kia bước lên trước một bước, ông ấy nhìn Bào Văn một cái, nói thẳng: "Được rồi, cô nhóc, ăn cơm tiếp đi."
Ăn cơm tiếp đi, một câu nói rất bình thường, nhưng nói ra từ miệng chú Lôi, lại tạo thành áp lực khiến người khác không thể từ chối.
Cuối cùng Bào Văn cũng không nói, phải nuốt cục tức này xuống, thật hiếm thấy.
Còn tôi thì chậm rãi đi ra khỏi nhà hàng Kim Lăng theo Tống Giai Âm, khi tôi ra đến ngoài, tôi cảm thấy tất cả mọi người đều đang nhìn mình, họ chắc chắn đang nghĩ, con chó lang thang như tôi không biết chó ngáp phải ruồi kiểu gì mà lại được nhân vật máu mặt như này đến cứu.
Còn tôi đi bên cạnh cô ấy, tim tôi đập thình thịch, hồi hộp không chịu được, nhưng tôi nhận ra dù cô ấy có kiêu kỳ đến đâu thì với tôi mà nói dù có xa xôi thế nào, cô ấy cũng sẽ không tạo cho tôi cảm giác tự ti, ở cạnh cô ấy rất thoải mái.
Lúc đến gần một cây cầu nhỏ, cô ấy dừng lại.
Đột nhiên cô ấy quay đầu nhìn tôi, cười khẽ hỏi: "Tại sao lại đi theo tôi?"
Thoáng cái tôi bị cô ấy hỏi đến ngơ ra, đúng thế, tôi đi theo cô ấy chỉ là phản xạ tự nhiên.
Vì cô ấy biết tôi biết nói, nên tôi ấp ủng nói với cô ấy: "Tôi, tôi cũng không biết, vì cô cứu tôi, tôi chỉ muốn cảm ơn cô."
Cô ấy nói: "Được rồi, không cần cảm ơn, tôi đã cứu thì chứng tỏ anh đáng được cứu, là anh may mắn, không liên quan đến cái gì khác."
Quan điểm của cô ấy khá mới mẻ, nhưng tôi vẫn chân thành nói với cô ấy: "Thực sự rất cảm ơn cô, cô đã cứu tôi hai lần rồi."
Cô ấy không nói chuyện, chỉ yên lặng nhìn sông.
Tôi không kìm được mà to gan hỏi cô ấy: "Lúc nãy cô nói chúng ta là bạn, tại sao vậy?"
Cô ấy không nhìn tôi, chỉ nói khẽ: "Không được à? Anh cảm thấy kiểu nhân vật nhỏ bé như anh, không có tư cách có người bạn như tôi?"
Tôi lắc đầu nói: "Không phải, có điều chúng ta chưa từng thực sự có tiếp xúc gì, không được coi là bạn bè."
Môi cô ấy hơi cong lên, tạo cảm giác không gian xảo, không cao ngạo lạnh lùng, độ cong khiến người khác rất thoải mái.
Cô ấy cười nói: "Tôi không nói vậy, ai sẽ nhớ kĩ anh chứ, chẳng lẽ anh thực sự muốn kết cục làm chó lang thang trong mắt họ sao? Một người dù thân phận nhỏ bé thế nào thì cũng phải có lòng tự trọng. Dù có đang ở địa ngục cũng phải ngẩng đầu nhìn thiên đường."
Tôi cảm thấy cô ấy nói rất sâu sắc, nhưng tôi hình như lại hiểu được ý của cô ấy.
Cô ấy không muốn tôi bị người khác coi thường, không muốn tôi trở thành con chó lang thang nhếch nhác bất lực trong mắt những người đó, vì vậy cô ấy nói tôi là bạn của cô ấy, như vậy người khác mới nể trọng tôi.
Đột nhiên trong lòng lại thấy rất khó chịu, hơi bí bách, tôi hận sự nhỏ bé yếu đuối của bản thân, tôi muốn mạnh lên, có thể làm người bạn thực sự của Tông Giai Âm, nhưng tôi lại không đủ sức.
Tôi cúi đầu ủ rũ, còn cô ấy đột nhiên lại nói khẽ với tôi: "Trần Danh, anh biết không, chó lang thang đôi khi có thể cắn chết con hổ xuống núi."
Nói xong, cô ấy chụm ngón cái và ngón trỏ hai tay vào nhau, tạo thành một hình chữ nhật, đặt trước mắt, thông qua nó nhìn bầu trời.
Cô ấy nói với tôi: "Trần Danh, anh bây giờ chỉ có thể nhìn thấy thế giới qua một cái khung nhỏ, dù cho anh liều mạng cố gắng hơn nữa, thì anh cũng chỉ có thể nhìn thấy bầu trời to thế này thôi."
Nói xong, cô ấy đột nhiên tách ngón tay ra, rồi tiếp tục nói với tôi: "Nhưng một khi anh thoát khỏi cái khung này, thì anh mới thấy hóa ra thế giới to chừng này."
Tôi nghe hiểu cô ấy có ý gì, nhưng lại cũng không hiểu.
Còn cô ấy lại cười khẽ, nói với tôi: "Sau này anh sẽ hiểu thôi, tôi phải về rồi."
Nói xong, cô ấy quay người đi, chú Lôi ở chỗ không xa vẫn đang đợi cô ấy với anh chàng vệ sĩ uy mãnh kia.
Tôi không dám đuổi theo, nhưng cô ấy đột nhiên quay đầu nói với tôi: "Trần Danh, đừng tưởng tôi nói anh là bạn tôi thì anh an toàn thật, từng nghe nói hồng nhan họa thủy chứ, thực ra tôi đang "hại" anh, hi vọng anh có thể thực sự tiếp tục sống sót. Tôi là người thích đọc những câu chuyện nhân vật nhỏ bé giãy giụa đấu tranh tiến lên, hi vọng anh có thể cho tôi niềm vui bất ngờ. Nếu không có niềm vui bất ngờ thì chúng ta sẽ không gặp lại nữa đâu."
Nói xong, cô ấy đi thật, để lại tôi ngẩn ngơ, liên tục nhớ lại.
Mà tôi cũng mơ hồ hiểu ra gì đó, cô gái thần bí này, cô ấy có lẽ chỉ là chán quá, đúng lúc gặp được nhân vật nhỏ bé thú vị như tôi, cô ấy muốn xem tôi sẽ giãy giụa đấu trí, đấu dũng với thế giới này thế nào để tiếp tục tồn tại...
Tôi thở dài, không muốn nghĩ lung tung nữa. Mà vì ở đây cách nhà hàng Kim Lăng rất gần nên tôi vội vàng đi một mạch ra rất xa, lúc này tôi mới nhớ đến điện thoại, vội vàng cầm lên nhìn.
Lúc này tôi mới thấy, Bào Văn gửi mấy tin cho wechat Chàng Hề của tôi.
Cô ta nói: Em đến rồi, anh đến chưa?
Cô ta nói: Sao vẫn chưa đến, anh không có đây, em thấy rất sợ, hôm nay có thể là thời khắc quan trọng nhất đời em.
Còn một tin nữa là: Em biết chắc chắn anh đến rồi, anh có phải trốn ở góc nào đó nhìn trộm em không?
Mà tin khiến tôi đau lòng nhất là: Em đã bỏ gã đàn ông khiến em chán ghét, cảm thấy buồn nôn rồi, hôm nay em muốn cho anh một danh phận, anh bằng lòng chấp nhận em không?
Tin cuối cùng được gửi cách đây không lâu, giọng điệu của cô ấy nghe rất tủi thân.
Cô ta nói: Chẳng phải anh nói, chỉ cần có em, chỉ cần em cần, anh sẽ không vắng mặt ư? Anh đâu rồi, Chàng Hề?
Đọc hết những tin nhắn này của cô ta, từng cảnh chịu nhục ở nhà hàng Kim Lăng lại hiện về trong tim, cơ thể tôi không kìm được mà run rẩy.
Thân Oánh nói không sai, tôi không được sợ, tôi phải mạnh mẽ!
Tô Nhược Thủy cũng không nói sai, tôi không kém hơn bất kì ai trong bọn họ.
Tống Giai Âm nói càng không sai, tôi là một con chó lang thang, nhưng phải làm một con chó dám cắn chết con hổ xuống núi.
Tôi sờ mặt nạ Chàng Hề trong túi, một kế hoạch trả thù Bào Văn ngay lập tức nảy ra trong lòng.
Vì vậy tôi vội trả lời cô ta: Không sai, anh vẫn luôn nhìn, nhưng anh rất thất vọng, Trần Danh không làm gì sai cả, em hơi quá đáng rồi, vì vậy anh đã bỏ đi.
Không lâu sau, Bào Văn đã trả lời tôi: Có lẽ vậy, giờ lòng em cũng không vui vẻ gì. Thực ra em chỉ muốn anh biết, ngoài anh ra, bất kỳ người đàn ông nào khác em cũng có thể tùy tiện sỉ nhục, bỏ rơi, em không để ý bọn họ.
Tôi nói: Thực ra anh hiểu, anh cũng biết em là người thế nào, có lẽ em thiếu một người làm em thay đổi.
Cô ta nói: Chàng Hề, anh bằng lòng làm người thay đổi em chứ?
Tôi cười khẩy, sau đó trả lời bằng hai chữ: Đợi anh.
Trả lời xong tin này, tôi đến ngay một cửa hàng gần đó, nhịn đau mua một bộ quần áo đẹp trai, còn vào nhà vệ sinh chải chuốt cẩn thận lại nữa, sau đó tôi đeo mặt nạ lên, vẫy một chiếc taxi chạy thẳng đến nhà hàng Kim Lăng.
Sau khi đến cửa khách sạn Kim Lăng, tôi nắm hờ tay, hít thở sâu.
Tôi nhủ thầm, Bào Văn, Chàng Hề đến rồi, hôm nay tôi sẽ khiến cô thất bại thảm hại!