Tôi thế nào cũng không thể ngờ được Tráo Tử lại có thể giở trò trong hôn lễ của Tôn Nam Bắc, mặc dù tôi đã từng nghi ngờ dụng tâm của hắn, nhưng biểu hiện của hắn quá hoàn hảo, thế cho nên tôi bắt đầu tín nhiệm hắn, không chỉ như vậy, tôi còn tự nhận thấy khách sạn này đã được người của chúng tôi canh giữ hết sức nghiêm ngặt rồi, ngay đến mỗi một nhân viên vệ sinh cũng được chúng tôi kiểm tra kỹ lưỡng, lúc mọi người ra vào đều phải cầm chứng minh thư để đối chiếu, cho nên tôi hoàn toàn không ngờ, lại bị đột kích đúng ở trong địa bàn của mình.
Hơn nữa, Tống Giai Âm, mẹ tôi, Tô Quốc Phú thậm chí cả Vương Duy đều ở bên ngoài, bọn họ là những nhân vật thế nào chứ? Một Tráo Tử nhỏ bé mà lại dám đối đầu với bọn họ? Chống lưng sau hắn rốt cuộc là kẻ nào?
Mặc dù nghĩ rất nhiều, nhưng những suy nghĩ này chỉ vụt sáng lên rồi lại tắt.
Tôi giơ tay lên, trực tiếp rút chiếc kim châm mà Tráo Tử cắm lên cánh tay tôi, nhưng thuốc ở trên mặt kim hơn một nửa đã ngấm vào trong người tôi, tôi cảm thấy không ổn, hết sức chạy ra ngoài, nhưng đúng lúc này, một chiếc dây thừng đột nhiên siết chặt lấy cổ tôi, khiến những tiếng kêu của tôi muốn hét lên bị chặn ngay tại cổ họng, tôi khó chịu nắm lấy sợi dây thừng, Tráo Tử và một người khác từ trong nhà vệ sinh đi ra siết chặt cổ tôi, trói tôi lại, rồi kéo tôi vào nhà vệ sinh.
Tôi cố gắng muốn thoát khỏi bọn chúng, nhưng tôi cảm giác mình không còn chút sức lực nào, không chỉ như thế, hai mí mắt nặng trĩu, tôi lập tức hiểu ra Tráo Tử đã hạ thuốc gì với tôi, đó có lẽ là thuốc gây mê, nếu không phải vừa nãy tôi kịp rút cây kim châm ra thì có lẽ bây giờ tôi đã hôn mê rồi.
Sau khi bị lôi vào nhà vệ sinh, tôi đột nhiên nghe thấy giọng của Tống Giai Âm, cô ấy đang gọi tên tôi, tôi biết, cô ấy thông minh như vậy, nhất định là đã phát hiện ra có vấn đề, tôi cố hết sức muốn gào lên, nhưng miệng tôi đã bị bịt chặt, tôi căn bản không phát ra được một chút âm thanh nào.
Advertisement
Nhưng không sao, chỉ cần tôi không xuất hiện, Tống Giai Âm chắc chắn sẽ biết tôi xảy ra chuyện, Tráo Tử bọn chúng cũng không có cách nào đưa tôi ra ngoài. Nghĩ đến đây, tôi đắc ý nhìn Tráo Tử, thầm nghĩ mày tính toán mọi việc thì đã sao? Tao có Tống Giai Âm, ai có thể làm khó dễ được tao chứ?
Đúng lúc tôi đang đắc ý, thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói vang lên: "Anh đây".
Tim tôi giật thót một cái, không thể tin nổi nhìn ra bên ngoài, bởi vì âm thanh mà tôi nghe thấy đúng là giọng nói của tôi! Tôi lắc đầu, không tin nổi muốn hét lên, muốn gọi, tôi bạt mạng muốn thoát khỏi những kẻ đang giữ chặt tôi, nhưng tất cả đều tốn công vô ích, nhìn xuyên qua khe hở, tôi nhìn thấy hai đôi chân, hai đôi giày này tôi đã quá quen thuộc, một đôi là của tôi, còn một đôi là của Thẩm Nặc Ngôn, lại liên tưởng đến giọng nói giống hệt của tôi ban nãy, tôi đột nhiên lạnh sống lưng, trong đầu xuất hiện một suy nghĩ hoang đường.
Tráo Tử lúc này ghé vào tai tôi nói: "Anh Danh, anh có thể không biết, trên thế giới này luôn có một người giống anh như đúc, anh ta đã học thuộc những chuyện anh đã trải qua từ nhỏ tới lớn, thói quen của anh ta và anh, ngôn từ hành vi, thậm chí cả tính cách cũng đều giống hệt anh, anh ta là cái bóng của anh, anh ta vỗn dĩ nên là người thân cận nhất với anh, nhưng mà anh ta hận anh, hận anh thấu xương".
Advertisement
Tôi hung dữ nhìn chằm chằm Tráo Tử, Tráo Tử cười lạnh nói: "Dù sao thì anh cũng sắp không nhớ được gì nữa rồi, chi bằng tôi nói với anh thêm một chút. Mới đầu, mẹ anh đẻ được một cặp sinh đôi, nhưng cho dù có nói là thai chết lưu trong bụng, thì có một số người vẫn phải nhìn thấy thi thể mới yên tâm, cho nên, mẹ anh đã tự tay bóp chết một đứa trong đó, để lại cho anh được sống, người bị bóp chết đó, chính là người đang đứng ở ngoài kia".
Nghe những lời Tráo Tử nói, tôi ngoài kinh ngạc ra thì không còn bất cứ cảm giác nào khác, tôi nhìn trân trối Tráo Tử, muốn nói hắn lừa tôi, thì bên ngoài lại có tiếng người nói vang lên, anh ta nói: "Nặc Ngôn uống say rồi, Mộng Như cũng không biết đi đâu, anh phải tìm người đưa anh ấy về, sau đó sẽ đưa mẹ và em về, Giai Âm, em đợi anh một chút nhé".
Ngữ khí của anh ta giống hệt như ngữ khí của tôi, đừng nói là Tống Giai Âm, ngay đến cả tôi có lẽ cũng không phân biệt được.
Tầm nhìn của tôi càng ngày càng mơ hồ, nghe Tống Giai Âm nói ‘ừ’, sau đó nghe thấy tiếng bước chân hai người họ rời đi, trái tim tôi dần dần lạnh đi.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng "kẽo kẹt kẽo kẹt", đây là tiếng đóng cửa nhà vệ sinh, Tráo Tử lúc này mới mở cửa nhà vệ sinh ra, đập vào mắt lúc này là một nhân viên vệ sinh đẩy một chiếc xe rác vào, Tráo Từ bịt miệng tôi lại, cùng một người đàn ông khác kéo tôi ra, vứt tôi vào trong xe rác, sau đó bọn chúng phủ rác lên người tôi, xộc vào mũi tôi là một mùi vô cùng khó ngửi, có mùi hôi thối, lại có mùi khai như mùi nướ© ŧıểυ, còn có cả mùi giấy vệ sinh ẩm ướt sau khi dùng xong, dạ dày tôi đột nhiên quay cuồng, cảm giác như sắp nôn vậy.
Xe rác bị đẩy ra ngoài, tôi mấy lần muốn nhảy ra, nhưng không có một chút lực nào, trong đầu lặp đi lặp lại đều là những lời vừa nãy của Tráo Tử, tôi cảm giác đầu càng ngày càng mất tri giác, càng ngày càng nặng, cuối cùng hai mắt tối đen, không biết gì nữa.
Tôi không biết đây là lần thứ bao nhiêu mình bị bắt trói, cũng không biết lần thứ bao nhiêu mình bị ám toán, dường như từ khi bắt đầu tôi đã được định sẵn phải sống trong cái vòng luẩn quẩn âm mưu này, tất cả những con đường mà tôi đi, đều được viết một chữ"cạm bẫy" rất lớn, âm mưu và mưu sát, giống như một bóng ma không thể nào rời xa tôi.
Tại sao? Tại sao tôi cố gắng như vậy, cố gắng đối xử tốt với người, tôi đã nỗ lực như vậy, nỗ lực muốn có được sự chân thành và tin tưởng, nhưng tại sao lần nào cũng bị phản bội? Lẽ nào sự kiên trì của tôi là sai lầm? Lẽ nào tôi nên vô tình vô nghĩa, ai cũng không nên tin sao?
"Tại sao?". Tôi đột nhiên bật tỉnh, nói ra thành tiếng sự nghi vấn trong giấc mơ của mình, sau đó, đập vào mắt tôi là một nhóm người mặc áo blouse trắng, còn tôi thì đang nằm trên bàn phẫu thuật, tôi nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang mang khẩu trang đứng bên cạnh tôi, cô ta để tóc ngắn trông rất nhanh nhẹn lưu loát, lúc tôi tỉnh dậy thì thấy cô ta đang cười híp mắt nhìn tôi, tôi nhìn vào đôi mắt đã từng khiến tôi gặp vô số cơn ác mộng đó nói: "Bào Văn, là cô sao?"
Người phụ nữ trước mặt hơi sững người, sau đó cô ta từ từ kéo khẩu trang xuống, nói: "Trần Danh, em rất vui vì anh vẫn còn nhớ đến em".
Quả nhiên là Bào Văn!
Tôi giật thót tim, nghiến răng nghiến lợi nhìn người đàn ông bên cạnh cô ta, người đàn ông này mặc dù cũng đang đeo khẩu trang, nhưng tôi có thể lập tức nhận ra hắn chính là Tráo Tử. Tôi cắn răng nhìn Tráo Tử, nói: "Hóa ra mày quy thuận tao chỉ là vì muốn tìm cơ hội cắn tao thay cho chủ của mày, mày đúng là một con chó tốt đấy".
Bị tôi nói như vậy, Tráo Tử cũng không tức giận, mà cười híp mắt nói: "Đúng thế, tôi chính là con chó của đại tiểu thư".
Tôi nhìn Bào Văn, lạnh lùng nói: "Cô rốt cuộc muốn gì?"
Bào Văn cười, nói: "Em muốn gì, anh còn không biết sao?"
Tôi nhìn liếc nhìn đám người mặc áo khoác trắng đang tiến đến gần tôi, trong lòng dự cảm không lành, nói: "Bào Văn, cô điên rồi sao?"
Bào Văn đưa tay vuốt lên má tôi, nói: "Em không điên, em chỉ muốn dùng một cách có thể khiến hai chúng ta cùng chấp nhận được để có được anh mà thôi. Anh yên tâm, một lát nữa anh sẽ được làm một cuộc phẫu thuật nhỏ, sau khi phẫu thuật xong, anh sẽ quên những thứ nên quên, đương nhiên, cũng có thể sẽ biến thành một kẻ ngốc, nhưng không sao, cho dù anh có trở thành cái gì, em đều sẽ không bỏ rơi anh, đến lúc đó, trong trái tim anh chỉ có một người phụ nữ là em, không ai có thể cướp anh đi nữa, anh cũng không nhớ được ai".
Nghe những lời Bào Văn nói, cuối cùng tôi cũng hiểu câu mà Tráo Tử nói "dù sao anh cũng sắp không nhớ được gì nữa" là có ý gì rồi, không ngờ sau khi Bào Văn đi, một chút thay đổi cũng không có, ngược lại còn điên khùng hơn, cô ta chỉ vì có được tôi, mà muốn thông qua phẫu thuật làm mất đi ký ức của tôi, hơn nữa nghe ý của cô ta, cuộc phẫu thuật này có thể rất nguy hiểm, có thể biến tôi trở thành một kẻ ngốc, cho dù như vậy cô ta cũng không muốn từ bỏ.
Tôi cảm thấy trong lòng như có một trận gió lạnh, thế nào cũng không thể ngờ được người phụ nữ này lại biếи ŧɦái đến mức độ này, tình yêu của cô ta tuy rằng sâu đậm, nhưng cũng rất đáng sợ, bị cô ta yêu tôi cảm thấy như bản thân mình bị vướng mắc với ác quỷ vậy, mỗi tế bào trong cơ thể đều đang kêu gào, đang gào thét muốn gϊếŧ chết người phụ nữ này.
Tôi nhắm lao về phía Bào Văn, cô ta lùi lại vài bước, mấy tên to như trâu xông lên ghì chặt tôi lại, thuốc mê trong người tôi vẫn chưa hoàn toàn mất tác dụng, cho nên tôi không có nhiều sức lực, chỉ có thể dương mắt để bản thân bị áp chế, sau đó nhìn thấy có người cầm một chiếc kim dài đi về phía tôi, tôi biết, đây có lẽ cũng là thuốc gây mê, đối phương chắc chắn đang bắt đầu chuẩn bị phẫu thuật tôi rồi.
Tôi hít một hơi thật sau, tuyệt vọng nhìn Bào Văn, nói: "Tôi vĩnh viễn sẽ không yêu cô, vĩnh viễn không bao giờ!"
Khi tôi nói xong, ánh mắt Bào Văn lộ ra một tia căm hận, cô ta nói: "Anh có yêu em hay không đều là do em quyết định!"
Đồ điên, biếи ŧɦái, ác ma! Tôi căm phẫn muốn chửi mắng, muốn gào lên, nhưng tôi biết, phản kháng càng kịch liệt thì tôi càng kích động Bào Văn, càng khiến cô ta kiên định với suy nghĩ muốn hại tôi. Tôi hít một hơi thật sâu, nằm yên bất động, tùy ý để bọn chúng áp chế, sau đó bắt đầu điên cuồng cười lớn.
Bào Văn hỏi tôi cười cái gì? Tôi nghiến răng nói: "Anh cười bản thân mình ngu xuẩn, anh cho rằng để em rời khỏi Nam Kinh sẽ tốt cho em, nghĩ rằng có lẽ em không thấy anh, không cùng sống trong một thành phố với anh, thì em có thể từ từ quên được anh, sẽ dần khỏe mạnh lại, hạnh phúc bắt đầu một cuộc sống mới, thậm chí trong đêm mà vệ sĩ của em ám sát anh, anh còn tha cho hắn một con đường sống, để hắn bảo vệ em cho tốt, nhưng anh không thể ngờ được, bản thân cuối cùng lại đổi lại kết quả như thế này".
Bào Văn khẽ sững người, nhìn tôi không nói gì, những người đang giữ tôi thấy tôi từ bỏ chống cự, nên cũng từ từ buông lỏng tay.
Tôi nhìn Bào Văn, nói: "Có được rồi thì mới gọi là yêu sao? Không có được thì không phải là yêu à? Lẽ nào những gì anh làm vì em, sự khoan dung và tha thứ anh dành cho em, em đều không nhìn thấy sao? Giữa hai chúng ta nếu như không bị ngăn cách bởi mối thù của bố em, thì hà cớ gì phải đến bước đường này chứ?"
Bào Văn nghe tôi nói vậy thì sắc mặt dần thay đổi, rõ ràng đã bị những lời tôi nói làm cho xúc động, cô ta nhìn tôi nói: "Anh thật sự từng có tình cảm với em chứ?"
Tôi không nói gì, chỉ nhìn cô ta như vậy, cô ta nói: "Nhưng nếu như anh yêu em, tại sao anh lại gϊếŧ bố em?"
"Yêu, thật sự vượt qua tất cả sao?". Tôi lầm bẩm nói: "Cho dù có tình cảm với em, anh cũng làm sao có thể bỏ qua cho bố em được? Ông ta sống ngày nào là muốn lấy mạng anh ngày đó, không phải sao?"
Bào Văn cắn chặt môi, nói: "Cho dù như vậy... Ông ấy vẫn là bố của em!"
"Nếu như em vẫn không từ bỏ được hận thù, tại sao nhất định phải sống cùng anh?" Tôi hoang mang hỏi
Ánh mắt của Bào Văn sâu thẳm nhìn tôi nói: "Bởi vì em không có cách nào, không có cách nào để từ bỏ được anh".
Tôi từ từ nhắm mắt lại, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, nếu như làm anh quên đi tất cả có thể khiến em chấp nhận anh mà không bị áp lực, thì cứ làm vậy đi".
"Anh không chống cự sao?" Bào Văn hồ nghi nhìn tôi.
Tôi cười nói: "Phản kháng có tác dụng sao?"
Bào Văn không nói nữa, Tráo Tử nói với tay bác sĩ bên cạnh: "Bắt đầu đi".