Sau khi nghe thấy tiếng động cơ, tôi vội quay người lại, trông thấy một chiếc Panamera đỗ trước cửa khách sạn. Nhân viên phục vụ nhanh chóng mở cửa xe. Người trong xe bước một chân xuống, để lộ chiếc quần jean bình thường và đôi giày tuyết màu nâu nhạt, sau đó thì bước hẳn ra khỏi xe.
Người vừa đến đội mũ lưỡi trai, xõa mái tóc dài, mặc áo lông trắng, quàng khăn màu đỏ, quần jean đơn giản ôm sát vào đôi chân thon dài và thẳng tắp. Cô ấy nâng mũ lên, để lộ khuôn mặt mộc đẹp tuyệt trần với đôi phần biếng nhác đầy quyến rũ. Tuy trang phục mà cô ấy mặc rất bình thường nhưng khí chất lại vô cùng xuất sắc, thuộc kiểu người chỉ cần đứng đó thôi cũng đã vô thức thu hút người khác rồi.
Trông thấy người đó, tôi lập tức cảm thấy cả thế giới đều trở nên bình yên. Tôi chậm rãi bước đến trước mặt cô ấy, nâng nhẹ vành mũ cô ấy, nhìn vào đôi mắt sáng ngời và bình thản đó: "Giai Âm, lâu rồi không gặp".
Tống Giai Âm cười khẽ: "Trừ câu thoại cũ rích này, chẳng lẽ anh không còn câu khác để nói với em hay sao?"
Tôi sờ mũi, cười ngây ngô: "Anh nhớ em lắm".
Không ngờ Tống Giai Âm lại nói câu "em nhớ anh lắm!" cùng lúc với tôi, tôi ngây ngẩn, hoặc nên nói là quá vui mừng. Tôi cứ tưởng Tống Giai Âm vẫn đang giận tôi, hóa ra không phải, cô ấy còn nói cũng rất nhớ tôi nữa chứ.
Advertisement
Trong lúc tôi đang vui vẻ, Tống Giai Âm bỗng lướt qua tôi. Cô ấy nở nụ cười khó hiểu: "Em biết anh sẽ nói câu này mà".
Tôi quay người, thấy cô ấy đi vào sảnh chính, bèn cuống quýt đuổi theo: "Ý em là sao? Em chỉ đoán xem anh sẽ nói gì chứ không hề nghĩ như thế à?"
Tống Giai Âm nhướng mày, kéo mũ lưỡi trai xuống, che đi đôi mắt đẹp. Cô ấy hơi nhếch môi, cho tôi một câu trả lời lấp lửng: "Ai mà biết được?"
Cô ấy nói rồi đi về phía bàn đầu tiên. Đây là bàn dành cho khách quý, nơi mà mẹ tôi, Tô Quốc Phú và đám người Tam gia, Tôn Nam Bắc đang ngồi. Tôi theo sau Tống Giai Âm, dè dặt hỏi: "Giai Âm, em vẫn giận anh à?"
Advertisement
Vì tôi là tâm điểm ngày hôm nay nên mọi người đều để ý đến tôi, nhưng sau đó lại bị khí chất của Tống Giai Âm thu hút. Rất nhiều người nhìn chằm chằm vào cô ấy với vẻ tò mò, sau đó nhỏ giọng suy đoán thân phận của cô gái này. Tống Giai Âm không quan tâm đến tôi, cứ thế bước tới bên cạnh mẹ tôi. Bà ấy lập tức vui mừng ra mặt, dịu dàng nói: "Giai Âm, cháu đến rồi đấy à?"
Tống Giai Âm mỉm cười: "Vâng thưa cô, cháu không dám thất hứa với cô đâu".
Thế là sao chứ? Chẳng lẽ Tống Giai Âm đến đây vì mẹ tôi chứ không phải vì lời mời của tôi à? Tôi bỗng thấy hơi ghen tỵ với mẹ.
Tống Giai Âm mỉm cười với Tô Quốc Phú: "Chú Tô, lâu rồi không gặp".
Tô Quốc Phú nở nụ cười hiền hòa: "Đúng vậy, lâu rồi không gặp. Vừa xinh đẹp vừa có khí chất thế này, chẳng trách bố cháu luôn cảm thấy tự hào về cháu. Quả là cha nào con nấy".
Tống Giai Âm mỉm cười: "Chú Tô cứ đùa, cháu chưa bằng một nửa bố cháu đâu ạ".
Lúc này, tôi nghe thấy một số người bắt đầu xì xào bàn tán. Có người khẽ hỏi: "Vị tiểu thư này họ Tống, lại quen thân với chủ tịch thành phố chúng ta như vậy, hơn nữa còn được Trần Danh đối xử ân cần như vậy. Lẽ nào đây chính là đại tiểu thư nhà họ Tống ở thủ đô - người có thân phận thần bí đứng sau Trần Danh như lời đồn?"
Một người khác khẽ đáp: "Chắc chắn là cô ấy rồi. Nghe nói trước kia, có rất nhiều người muốn điều tra thân phận của cô ấy nhưng đều không tìm được gì, cuối cùng chết sạch. Trong số đó bao gồm cả Diệp Vân Sơn - lãnh đạo tỉnh trước đây, Diệp Phong - con trai ông ta, đồng bọn của họ và cả đám người Vương Khải Uy nữa".
Mọi người đều nhìn Tống Giai Âm bằng ánh mắt kiêng dè, nhưng cô ấy chỉ bình thản ngồi xuống, như thể bọn họ đang bàn tán về người khác.
Thật ra, với gia tộc lớn như nhà họ Tống, nếu Tống Giai Âm không tự tiết lộ thân phận của mình thì đúng là chẳng mấy ai có thể điều tra ra. Người khiêm tốn như cô ấy mà lại bằng lòng xuất hiện trước mặt mọi người, chỉ để bảo vệ tôi mà thôi.
Khi nghĩ đến đây, tôi lại cảm thấy ấm áp. Tôi ngồi vào chỗ trước mặt Tống Giai Âm. Cô ấy lấy một hộp quà từ trong túi ra, đưa cho Tôn Nam Bắc - người đang đứng bên cạnh với vẻ ân cần: "Nam Bắc, chúc mừng anh".
Tôn Nam Bắc vừa mừng vừa lo. Anh ấy khom người, nhận hộp quà bằng hai tay rồi trịnh trọng nói: "Cảm ơn đại tiểu thư, sự có mặt của đại tiểu thư đã là vinh hạnh lớn nhất của tôi rồi, còn mang quà làm gì chứ, ha ha".
Tống Giai Âm cười khẽ: "Đây là việc nên làm mà, nhưng tôi không đưa tiền mừng đâu. Dù sao cũng đã có người đưa rồi, nếu tôi cho thêm lần nữa thì sau này anh sẽ thiệt đấy".
Tôi ngồi xuống, xếp bát đũa ra cho Tống Giai Âm. Trong lúc tôi chưa kịp phản ứng khi nghe thấy thế, Tôn Nam Bắc đã cười ha hả: "Đại tiểu thư nói đúng lắm. Nếu cô cũng cho tiền mừng thì khi cô kết hôn với anh Danh, tôi sẽ phải mừng hai lần còn gì? Tôi sợ mình sẽ phá sản mất".
Tiếng cười sang sảng của anh ấy vang vọng cả khách sạn.
Mẹ tôi cười khẽ, nhìn tôi, ánh mắt của những người khác cũng trở nên ám muội. Tay tôi run lên vì kinh ngạc, lập tức đánh rơi một chiếc đĩa. Tôi mau chóng nhặt nó lên, Tống Giai Âm cũng làm như vậy, tay chúng tôi chạm vào nhau. Tôi nắm tay cô ấy, cô ấy kéo chiếc đĩa, chúng tôi ngẩng đầu nhìn đối phương. Tôi nhận ra sự trêu chọc đầy tinh nghịch trong mắt cô ấy.
Vào giờ phút này, tim tôi đập như trống trận, không kìm được mà muốn nắm tay cô ấy. Tống Giai Âm nhanh chóng né được tay tôi. Cô ấy bình tĩnh đặt đĩa lên bàn, nở nụ cười bình thản: "Trải qua bao nhiêu chuyện rồi mà vẫn hấp tấp như thế".
Mẹ tôi cười khanh khách: "Chứ còn gì nữa? Rõ ràng hai đứa bằng tuổi, sao lại khác xa nhau thế nhỉ? Cháu hiểu chuyện và lợi hại như vậy, Tiểu Danh chỉ là đứa trẻ khi so với cháu, cho nên sau này cháu quan tâm đến nó nhiều hơn nhé. Nếu nó làm chuyện gì không tốt, cháu cứ thẳng tay dạy bảo, chắc chắn cô sẽ không can thiệp đâu".
Tôi lập tức thấy buồn bực, tự hỏi mẹ tôi và Tống Giai Âm hòa hợp với nhau như thế từ khi nào. Giọng điệu của bà ấy chẳng khác gì đang nói chuyện với con dâu.
Điều khiến tôi kinh ngạc hơn nữa chính là Tống Giai Âm lại ngoan ngoãn gật nhẹ đầu: "Vâng, cháu nghe cô hết".
Tôi kinh ngạc nhìn Tống Giai Âm, nhưng cô ấy không nhìn lại mà tiếp tục trò chuyện với mẹ tôi. Lòng tôi cảm thấy vô cùng ngọt ngào, nhưng không chắc cô ấy đã thật sự tha thứ cho mình. Tôi đành phải kìm nén sự kích động, chỉ dám đá nhẹ vào chân cô ấy. Tống Giai Âm không thay đổi sắc mặt, cũng đá nhẹ vào chân tôi. Vào giờ phút này, tôi như mở cờ trong bụng.
Lúc này, người dẫn chương trình đã bước lên sâu khấu, hôn lễ được bắt đầu. Khi tiếng nhạc vang lên, tất cả mọi người đều nhìn về phía cô dâu ở cuối sân khấu.
Hôm nay chị Tang mặc váy cưới màu trắng, đội vương miện, trông thật thánh thiện và xinh đẹp. Chị ấy vừa xuất hiện, mọi người đã vỗ tay ầm ầm. Tôn Nam Bắc kích động bước tới, quỳ một chân trước mặt Mạt Tang, dịu dàng nói: "Tang Tang, tuy chúng ta đều thiếu đi tình thương của bố mẹ, nhưng anh sẽ khiến em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới".
Người dẫn chương trình mỉm cười: "Mọi người xem, chưa gì chú rể đã vội vàng tỏ tình với cô dâu rồi. Bởi vậy, có thể thấy chú rể yêu cô dâu xinh đẹp của chúng ta đến nhường nào, muốn cảm ơn cô ấy đã đồng ý kết hôn với mình".
Mọi người đều bật cười, những nụ cười thay lời chúc phúc chân thành. Tuy sẽ có người sống cả đời mà vẫn không được trải nghiệm tình yêu thật sự, nhưng họ vẫn cảm động trước cảnh tượng này, bởi vì ai cũng khao khát và hướng đến tình yêu. Ngay cả người thực dụng như Lý Cô Tiếu cũng mong mình được sưởi ấm bằng tình yêu đích thực.
Mạt Tang khom người ôm Tôn Nam Bắc, dịu dàng nói: "Em tin anh. Từ giờ trở đi, anh chính là tín ngưỡng của em".
Tiếng vỗ tay ầm ầm lập tức vang lên.
Mắt mẹ tôi đỏ hoe, tôi biết đó là nước mắt hạnh phúc. Tôi nhìn Tống Giai Âm, nhẹ nhàng nắm tay cô ấy nhân lúc người khác không để ý. Cô ấy không tránh, khiến tôi vui đến mức luống cuống không biết phải làm gì. Tống Giai Âm liếc tôi, trong mắt ẩn hiện ý cười.
Khi thấy Tôn Nam Bắc khom người bế Mạt Tang lên, mọi người đều hò hét cổ vũ. Tôi đến gần Tống Giai Âm, thì thầm: "Anh cứ tưởng em vẫn còn giận anh".
Tống Giai Âm lườm tôi, nở nụ cười bình thản: "Sao em lại thấy giọng anh có vẻ thất vọng nhỉ? Hay em giận tiếp nhé?"
Tôi mỉm cười: "Thất vọng á? Sao lại thế được? Anh quá vui mừng mới đúng".
Tống Giai Âm nhìn Tôn Nam Bắc và Mạt Tang trên sân khấu, thản nhiên nói: "Bầu không khí thật tuyệt".
Tôi đáp: "Đúng vậy, bầu không khí thật tuyệt, thì ra kết hôn là chuyện hạnh phúc thế này. Anh ngày càng muốn kết hôn rồi, phải làm sao đây?"
Tôi nói rồi nhìn chằm chằm vào Tống Giai Âm, cảm thấy hơi mong đợi. Tống Giai Âm cười khẽ, thản nhiên nói: "Sau này không được vẽ cho bất cứ ai, ngoại trừ em".
Đầu tiên tôi sững sờ, sau đó lập tức gật đầu lia lịa: "Anh biết rồi, anh chỉ vẽ cho mình em thôi".
Không ngờ Tống Giai Âm lại nguôi giận nhờ tập tranh kia. Tôi cảm thấy mình thật may mắn, cũng cảm thấy cô ấy không hề phức tạp như trong suy nghĩ của mọi người. Khi đứng trước tình yêu, Tống Giai Âm chỉ là một người phụ nữ bình thường, cho dù thất vọng về tôi đến đâu đi nữa thì cũng sẽ cảm động trước tấm lòng của tôi.
Tôi nắm tay cô ấy thật chặt, nghe Tôn Nam Bắc đọc lời thề. Tôn Nam Bắc nói sẽ yêu một mình Mạt Tang đến trọn kiếp, nếu vi phạm lời thề, anh ấy bằng lòng chịu sự trừng phạt, sống trong bất hạnh đến cuối đời. Tôi nói với Tống Giai Âm: "Từ bây giờ anh cũng chỉ yêu mình em. Nếu làm trái với câu đó, anh đồng ý sống trong bất hạnh cả đời".
Tống Giai Âm đưa tay che miệng tôi: "Em sẽ không ràng buộc anh bằng lời thề đâu. Anh làm được thì em rất vui, nhưng nếu anh không làm được thì em cũng chấp nhận".