Tam gia và An An nghe thấy lời chúc phúc của tôi liền thận trọng gật đầu. Họ nói bản thân đã nhận ra người kia có vị trí quan trọng như thế nào trong lòng mình, cũng đã biết làm thế nào để trở thành người yêu đúng cách. Lần này họ sẽ không dễ dàng buông tay nhau nữa.
Có thể nghe thấy những lời tỏ tình như thế này thốt ra từ miệng Tam gia, tôi cảm thấy cuộc đời tôi đúng là không uổng phí rồi, tôi nói: "Ái dà, An An quả là biết dùng kế lạt mềm buộc chặt. Có thể cảm hóa được cục đá vừa cục mịch vừa cứng đầu này đúng là không phải dạng vừa đâu”.
An An phút chốc xấu hổ, đỏ bừng mặt. Tam gia biết An An hay ngại ngùng nên không muốn tôi trêu cô ấy. Do vậy, anh ấy đã đổi ngay chủ đề hỏi tôi với Giai Âm thế nào rồi. Giai Âm đã giúp tôi lừa Tam gia ra ngoài nên có lẽ cô ấy đã bớt giận tôi rồi chăng? Tam gia còn nói Giai Âm vốn không phải người nhạt nhẽo như vậy, nếu không phải vì giúp tôi, cô ấy chắc chắn sẽ không làm mấy việc đó.
Tôi bỗng chốc cảm thấy như đang bị cà khịa, liền nói: "Tam gia, ý anh muốn nói tôi là người rất nhạt nhẽo sao? Tôi dồn biết bao tâm sức để anh và chị dâu đây làm hòa với nhau mà anh nhẫn tâm nói tôi như vậy sao?"
Tam gia cười bất lực, nói: "Được rồi, được rồi, tôi sai rồi được chưa? Có điều tôi hỏi thật cậu và Giai Âm rốt cuộc là thế nào rồi?"
Tôi liếc nhìn bức tranh, đáp: "Còn thế nào được nữa? Cô ấy vẫn thích tôi nhưng tôi đã khiến cô ấy quá thất vọng, cho nên cô ấy không muốn vượt qua ranh giới giữa chúng tôi nữa. Nói một cách văn hoa thì chính là trên tình bạn, dưới tình yêu".
Tam gia thở dài, vỗ vai tôi, nói: "Cứ từ từ mà tiến, cô ấy không phải người con gái bình thường. Nếu cậu không chịu đầu tư chút tâm sức, có khi lần này cô ấy chạy thật đấy".
Advertisement
Vừa nói anh ấy vừa nhìn lên bức tranh của tôi, tò mò hỏi tôi đang làm gì thế. Tôi cũng liếc nhìn bức tranh, đáp: "Đang chuẩn bị quà tặng Giai Âm, không biết có thể làm cho cô ấy cảm động hay không".
"Đưa tôi xem nào.", Tam gia tò mò xích lại gần.
Tôi cảm thấy có chút ngại ngùng liền đem bức tranh giấu sau lưng, đáp: "Không được, tôi còn chưa làm xong. Anh không được xem, xem rồi lại cười tôi".
Tam gia nhìn cái vẻ vừa ngại ngùng vừa tỏ ra thần bí của tôi thì cũng không ép tôi nữa, anh ấy cười, nói: "Xem ra "bậc thầy yêu đương" của chúng ta lại sắp ra độc chiêu gì rồi".
Advertisement
Nói xong, anh ấy lại chuyển chủ đề: "Được rồi, quay lại việc chính, tôi đã làm theo yêu cầu của cậu, đưa xác của Nhan thiếu gia Nhan Nhất Minh về cho nhà họ Nhan rồi. Tôi cũng đã cho người nhân lúc không có ai gửi cho Trần Thiên một bức thư, nói với ông ta tình hình chi tiết. Ông ta cũng đã viết thư hồi đáp cậu rồi đây".
Tam gia vừa nói vừa lấy ra một phong thư từ trong túi áo của bộ âu phục đang mặc đưa cho tôi. Tôi nhận lấy phong thư, mở ra xem thì chỉ thấy vài câu, đại ý là cảm ơn tôi đã đưa xác con trai ông ta trở về. Ông ta cũng cảm ơn tôi đã không nổi giận, vì thù oán cá nhân mà làm ảnh hưởng đến kế hoạch của bọn tôi. Thư còn viết từ khi Trần Thiên biết tin Nhan Nhất Minh chết, ông ta đã bắt đầu điều tra. Kết quả, biết được hóa ra Nhan Nhất Minh bị con trai cả nhà cậu hắn là Nhan Xạ đầu độc, do đó mới phạm sai lầm nghiêm trọng như vậy. Trong thư còn nói ông ta nhất định sẽ báo thù cho con trai mình. Sau khi báo thù xong, ông ấy sẽ chân thành xin lỗi Giai Âm.
Tôi đốt luôn bức thư, nói: "Một người coi con trai mình chẳng khác nào tính mạng như Trần Thiên lại chứng kiến cảnh con mình chết thảm. Ông ta có lẽ sẽ phát điên mất".
Tam gia hờ hững, đáp: "Tôi nghĩ việc khiến ông ta đau lòng hơn cả cái chết của con trai là việc nhà họ Nhan để lộ tin tức Nhan Nhất Minh làm việc khiến cả gia tộc nhục nhã. Bởi lẽ đó, hắn ta sẽ bị xóa tên ra khỏi gia phả, nghe nói Nhan Nhất Minh còn không được tổ chức một tang lễ đàng hoàng. Ngày mà thi thể hắn được trả lại, còn không có ai chỉnh lại quần áo, tóc tai cho hắn. Xác hắn bị lôi ngay vào lò hỏa thiêu rồi đem đi chôn. Lúc đó, Trần Thiên không có ở đó, ông ta còn không được nhìn con trai mình lần cuối. Sau khi biết chuyện, ông ta giận đến nỗi suýt đột quỵ".
Nghe xong, tôi bỗng thấy kinh hồn bạt vía, cả người toát mồ hôi lạnh. Tôi thật sự khó lòng tưởng tượng nổi. Một gia tộc lớn phải máu lạnh đến mức nào mới đối xử như vậy với con người đã sống cùng họ hơn 20 năm? Nghĩ tới chuyện của nhà họ Vân trước đây, tôi cũng ít nhiều hiểu được đôi chút.
Tôi nói: "Mặc dù Giai Âm vì kế hoạch của tôi và Trần Thiên mà không so đo chuyện này với nhà họ Nhan, nhưng nhà họ Nhan không biết điều này. Bọn họ sợ Giai Âm báo thù nên sau khi biết Nhan Nhất Minh có ý đồ quấy rối Giai Âm đã vội từ bỏ vị "thiếu gia" này để đảm bảo lợi ích gia tộc. Đúng như Trần Thiên nói, chủ nhân nhà họ Nhan ngay từ đầu đã không hề coi trọng đứa cháu ngoại này. Ông ta chỉ muốn lấy Nhan Nhất Minh làm bia đỡ đạn cho cháu đích tôn của mình mà thôi. Bởi lẽ đó, nhà họ Nhan có thể bỏ rơi Nhan Nhất Minh bất cứ lúc nào.
Tam gia thở dài, ảo não nói: "Cái gì mà thế gia đại tộc? Đối với bọn chúng thì tình thân chẳng đáng là gì khi so với lợi ích".
An An nhìn Tam gia, dịu dàng an ủi: "Tam Tam, sau này có em thương anh rồi".
Tam gia nhìn cô ấy cười, nói: "Yên tâm đi, anh không sao. Ngày mà anh đoạn tuyệt với nhà họ Vân, anh đã từ bỏ tất cả. Tình thân cái khỉ gió gì, anh không cần! Có em, có Trần Danh và các anh em, có mẹ là đã quá đủ với anh rồi".
Tôi trầm tư nói: "Tam gia, anh liên hệ với Trần Thiên nói là kế hoạch có thể bắt đầu được rồi. Ông ta muốn tôi làm gì thì tôi sẽ cố gắng hết sức phối hợp. Dù sao hai chúng ta cũng không thể ngồi chờ thêm được nữa".
Tam gia gật đầu, tôi híp mắt lại, nói: "Tên Nhan Xạ to gan dám giật dây Nhan Nhất Minh, khiến hắn mưu đồ giờ trò đồi bại với Giai Âm. Tôi nhất định sẽ làm cho hắn phải hối hận vì đã sinh ra trên cõi đời này".
"Cậu chuẩn bị đến đâu rồi?"", Tam gia hỏi, vẻ rất hứng thú.
Tôi đáp: "Còn phải nói sao, kẻ có dã tâm lại còn khó đoán như hắn nếu tôi không đích thân ra tay giải quyết thì thật là có lỗi với Giai Âm, cô ấy đã vì tôi mà phải chịu uất ức! Tôi biết rất rõ, nếu như không phải vì tôi thì nhà họ Tống chắc chắn sẽ ra tay trừng trị nhà họ Nhan, bởi dẫu sao Giai Âm cũng là viên ngọc quý của họ. Dù Giai Âm có vì tôi mà khiến người nhà họ Tống tức giận, không có nghĩa nhà họ Tống cho phép kẻ khác bắt nạt Giai Âm".
Tam gia gật đầu, tôi nói tiếp: "Cho nên, đợi sau khi sức khỏe tôi hồi phục sẽ lập tức đến Hàng Châu một chuyến. Hơn nữa, tôi còn có ý định gây dựng thế lực của riêng mình ở đó. Tôi nghĩ, Kim Bích Huy Hoàng cũng sắp bị đóng cửa rồi. Đến lúc đó, tôi sẽ mua lại nó rồi trùng tu, trang trí lại. Tôi sẽ biến nó thành một câu lạc bộ giải trí. Đó sẽ là căn cứ đầu tiên đặt nền móng cho địa vị của tôi ở Hàng Châu sau này”.
Tam gia đồng tình, nói: "Cách này không tồi".
Tôi cười, đáp: "Có điều, đây mới chỉ là ý tưởng ban đầu. Căn cứ vào một số tài liệu, Kim Bích Huy Hoàng thuộc sở hữu của nhà họ Hàn. Muốn quật ngã nhà họ Hàn không phải chuyện dễ dàng, cho nên không biết đến bao giờ mới có thể thực hiện".
Lúc này, An An bỗng tiếp lời: "Hay là anh cứ mở một câu lạc bộ trước. Đợi đến khi Kim Bích Huy Hoàng xảy ra chuyện thì tiến hành kế hoạch này cũng được. Hơn nữa, nhà chúng tôi có chi nhánh công ty ở Hàng Châu nên việc chọn được một khu đất đẹp ở đó là việc tôi có thể giúp".
Nghe lời An An nói, tôi mỉm cười, đáp: "Nếu quả thực là như vậy thì lần này chị dâu giúp tôi việc lớn rồi".
An An cười đáp: "Chỉ cần anh muốn thì tôi sẽ giúp anh hết sức có thể, coi như là cảm ơn anh đã giúp tôi và Tam Tam giảng hòa với nhau".
...
Chúng tôi nói chuyện với nhau thêm một lát thì Tam gia và An An cũng về, chỉ còn lại tôi ở đó tiếp tục vẽ.
Cứ như vậy, một ngày trôi qua trong yên bình. Đến ngày thứ 2, mới sáng sớm Tôn Nam Bắc đã vội vã chạy đến chỗ tôi. Anh ấy nói Giai Âm đang định rời đi rồi hỏi tôi có biết chuyện đó không.
Bàn tay đang cầm cọ vẽ của tôi run lên. Mỗi lần Giai Âm đi đều rất đường đột, đường đột đến nỗi tôi không biết phải làm sao.
Tôi cúi đầu, tiếp tục vẽ. Tôn Nam Bắc vội vã hỏi tôi: "Anh còn vẽ được sao? Người cũng sắp đi rồi mà anh còn tâm trạng ngồi đây vẽ vời sao?"
Tôi hờ hững đáp: "Cứ bình tĩnh chờ xem mọi chuyện thế nào".
Tôn Nam Bắc buồn bực đứng bên cạnh tôi, 5 lần 7 lượt định nói gì đó nhưng đều bị tôi dùng ánh mắt ngăn lại. Sau đó, khi tôi vẽ xong bức tranh cuối cùng, ở mặt sau của bức tranh, tôi dùng bút viết một bức thư tình. Viết xong, tôi giao bức tranh cho Tôn Nam Bắc, nói: "Anh đem bức tranh này tặng cho Giai Âm giúp tôi. Nói với cô ấy rằng tôi sẽ ở Nam Kinh chờ đợi cô ấy".
Lúc này, Tôn Nam Bắc mới hiểu tại sao lúc nãy tôi vẫn ngồi vẽ tranh. Anh ấy vui vẻ đón lấy bức tranh, nói: "Vậy anh không đích thân đi tiễn cô ấy sao?"
Tôi lắc đầu nói không, như vậy ông Nhĩ sẽ rất tức giận. Hai ngày nay ông Nhĩ đã quá mệt rồi, tinh thần cũng không tốt như trước nên tôi không muốn lại làm ông ấy tức giận.
Dù nói như vậy, nhưng thực ra còn một lí do khó nói khác khiến tôi không đi tiễn Giai Âm. Tôi sợ khi nhìn thấy vẻ lạnh lùng của Giai Âm, tôi sẽ không dám theo đuổi để mang cô ấy về bên mình lần nữa, tôi sẽ nghi ngờ liệu tôi có thực sự xứng đáng với cô ấy hay không?
Tôn Nam Bắc ôm lấy bức tranh, trong mỗi bức tranh đều ghi lại một câu chuyện nhỏ, mỗi bức tranh đều là một câu Giai Âm nói với tôi kể từ khi chúng tôi quen biết nhau đến hiện tại. Tôi không biết phải làm cách nào để xin cô ấy tha lỗi cho tôi, tôi chỉ biết làm thế này để cô ấy biết tôi rất yêu cô ấy. Yêu từng lời cô ấy nói, mỗi việc cô ấy làm cho tôi tôi đều khắc ghi trong tim.
Sau khi Tôn Nam Bắc đi khỏi, có một nhân vật quan trọng đến bệnh viện thăm tôi, đó chính là người lúc nào cũng bận trăm công nghìn việc Tô Quốc Phú.
Tô Quốc Phú xách theo 2 giỏ hoa quả đến thăm tôi, tôi vội sai mấy người anh em đang đứng canh ngoài cửa rót trà cho ông ấy. Tô Quốc Phú cười hề hề, nói: "Không cần phải cầu kì như vậy đâu. Tôi tới xem cậu thế nào rồi đi ngay thôi, tôi còn vài việc phải giải quyết".
Tôi cười đáp: "Chú Tô, cháu không ngờ chú lại đến đây thăm cháu vào lúc này".
Ông ấy đáp: "Hiện tại việc của lãnh đạo Nam Kinh đã xử lí hòm hòm rồi. Các thế lực ngầm cũng nhờ công của cậu mà đã được giải quyết rất nhiều. Lúc cậu còn ở bệnh viện tôi không tới thăm cậu để nhắc nhở lũ người kia thì nào có được?"
Tôi đáp: "Cũng có nghĩa là hôm nay chú đã khua chiêng gõ trống để cho rất nhiều người biết chú đến đây sao?"
Tô Quốc Phú cười, nói: "Cũng chưa đến mức khua chiêng gõ trống nhưng chỉ cần là người muốn tìm hiểu thì chắc chắn sẽ biết chuyện tôi đã đến thăm cậu".
Trong lòng tôi vô cùng cảm động, tôi biết Tô Quốc Phú làm vậy là muốn chống lưng cho tôi. Có được sự ủng hộ của ông ấy, có lẽ sẽ không có thế lực ngầm nào ở Nam Kinh ngu ngốc tới mức dám gây sự với tôi.
Tô Quốc Phú hỏi thăm tình hình sức khỏe của tôi, tôi đáp chỉ mấy ngày nữa là tôi được ra viện. Ông ấy có vẻ yên tâm, chúng tôi tiếp tục nói chuyện thêm một lát. Tôi nói 2 tháng nữa một người bạn của tôi sẽ kết hôn, muốn mời ông ấy tới dự lễ cưới. Ông ấy đồng ý ngay, điều đó khiến tôi yên tâm vô cùng.
Tô Quốc Phú bảo tôi đi nghỉ ngơi, sau đó ông ấy rời khỏi bệnh viện. Kết quả, ngày hôm đó trong phòng bệnh của tôi bỗng ngập tràn hoa tươi và quà cáp từ khắp nơi gửi đến.
Tôi nhìn bầu trời tối sầm lại như sắp mưa, lòng thầm nghĩ đại cục của Nam Kinh sắp thay đổi rồi.