Tam gia nói hôn lễ của Nam Bắc là thời cơ tốt nhất để các nhân vật lớn ở Nam Kinh ghi nhớ tôi, tôi hiểu ý của anh ấy, anh ấy muốn tôi mời tất cả những người có vai vế ở Nam Kinh tới, nhân cơ hội này để rung cây dọa khỉ, khiến cho tất cả những người tưởng rằng tôi là người dễ đối phó phải thu lại nanh vuốt của họ.
Tôi đương nhiên cũng biết đây quả thật là cơ hội tốt, nhưng tôi không hi vọng hôn lễ cả đời có một lần của Nam Bắc lại biến chất vì tôi, cho nên tôi quả quyết từ chối nói: "Không được, nếu muốn chứng minh bản thân, lúc nào cũng có cơ hội".
Tam gia cũng hiểu tôi là người thế nào, cũng không thuyết phục thêm nữa, nói: "Được, nếu như cậu sợ những người này làm hỏng bầu không khí của buổi lễ, thì chúng ta tìm một cơ hội khác vậy".
Lúc này, Tôn Nam Bắc và Mạt Tang vừa hay mở cửa đi vào, nghe được câu nói của Tam gia, anh ấy tò mò hỏi: "Tam gia, anh Danh, hai người đang nói chuyện gì thế? Những ai có thể làm hỏng bầu không khí lễ cưới của tôi chứ?"
Tôi thản nhiên nói: "Không có gì, không phải bảo hai người không cần thường xuyên tới thăm tôi sao? Sao lại tới rồi? Tôi ở đây đã có ông Nhĩ, còn có ý tá chăm sóc, hai người có thời gian thì đi hẹn hò đi, đi ăn uống, mua sắm đi".
Tôn Nam Bắc cười nói: "Hai chúng tôi ngày nào cũng hẹn hò, thời gian ở bên nhau cũng nhiều hơn. Anh Danh, các anh vừa rồi rốt cuộc là đang nói chuyện gì vậy? Có phải muốn mời những nhân vật cấp cao ở Nam Kinh đến tham dự hôn lễ của tôi và Tang Tang không?"
Không ngờ anh ấy lại đoán ra được, tôi nhìn Tam gia, Tam gia sợ hai người họ hiểu lầm ý của chúng tôi, vội giải thích nói: "Tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi, hai người đừng để trong lòng".
"Hai chúng tôi sẽ không để bụng, trên thực tế, hai chúng tôi cũng có suy nghĩ như vậy". Tôn Nam Bắc cười nói.
Tôi có chút kinh ngạc, anh ấy nói: "Lúc tôi và Tang Tang đến đã bàn bạc qua rồi, những chuyện lớn ở Nam Kinh bây giờ cơ bản đã được quyết định, anh Danh cũng nên xuất hiện trước mặt mọi người, cũng nên để những người kia ghi nhớ thật rõ gương mặt của anh".
Tôi nhìn Mạt Tang, nói: "Đây là chủ ý của chị Tang sao?"
Advertisement
Mặc dù Tôn Nam Bắc không ngốc, nhưng vẫn chưa suy nghĩ được đến mức chu đáo thế này.
Tôn Nam Bắc cũng không phủ nhận, cười hi hi, bộ dạng chồng hát vợ phụ họa, Mạt Tang nói: "Tôi chỉ là cảm thấy như vậy sẽ tốt hơn với cậu, đương nhiên tất cả cũng phải xem cậu nghĩ thế nào, cậu thấy sao?"
Tôi đương nhiên biết đây quả thật là một cơ hội hiếm có, hơn nữa tôi còn có thể thông qua cơ hội này để xem xem những người được mời đến ai sẽ tham dự và ai không tham dự, thông qua điểm này có thể biết được ai nể mặt tôi, ai không quy thuận tôi, xem xem ai là nguồn tài nguyên có thể lợi dụng được, ai là mối nguy hiểm tiềm ẩn.
Nghĩ đến đây, tôi nói: "Chỉ cần hai người cảm thấy ổn, thì tôi sẽ lên danh sách những người cần mời".
Tôn Nam Bắc cười nói: "Được, anh Danh quyết định đi, đến lúc đó người đến đông, ai không biết còn tưởng Tôn Nam Bắc này khủng như thế, ha ha ha, nói không chừng tôi lại chiếm sóng của anh, để lại ấn tượng sâu sắc cho những nhân vật tầm cỡ của Nam Kinh ấy chứ".
Tôi biết anh ấy nói những lời này là đang muốn an ủi tôi, muốn tôi không cảm thấy mình đang phá hỏng bầu không khí hôn lễ của bọn họ, trong lòng rất cảm động. Tôi nhìn anh ấy cười, nói: "Tôi biết rồi, đúng rồi, quà cưới anh muốn cái gì?"
Advertisement
Tôn Nam Bắc liếm môi, muốn nói rồi lại thôi nhìn tôi, tôi hỏi: "Nói đi, sao lại ấp a ấp úng thế? Lẽ nào thứ anh muốn là thứ không thể mua được bằng tiền à?"
Tôn Nam Bắc cười "he he", nói: "Đúng, tôi có một nguyện vọng nhỏ, đó chính là tôi hi vọng đại tiểu thư có thể tới tham gia hôn lễ của tôi, nhưng mà, dựa vào mối quan hệ giữa tôi vào đại tiểu thư, thôi thật sự rất ngại mở miệng, mở miệng rồi cũng có thể sẽ bị từ chối, cho nên không biết anh Danh, anh có thể...".
Anh ấy nói đến đây liền đá lông nheo với tôi một cái, bộ dạng hèn mọn. Tôi biết anh ấy đang muốn cho tôi một cái cớ, để tôi có thể liên hệ với Tống Giai Âm, tôi vỗ nhẹ vào ngực anh ấy nói: "Tôi biết rồi, có điều nói đi cũng phải nói lại, cô ấy rốt cuộc có muốn đến hay không thì tôi không biết được đâu".
Tôn Nam Bắc nhìn tôi nháy mắt nói: "Tôi thấy có hi vọng".
Tiếp theo Tam gia hỏi Tôn Nam Bắc muốn nhà tân hôn như thế nào, sau đó nói tôi chuẩn bị mua cho anh ấy một căn nhà mới, anh ấy lập tức từ chối, tôi nói chúng tôi lần trước đã quyết định rồi, nhà tân hôn sẽ do tôi và các anh em chuẩn bị, anh ấy cười ngây ngô nói lúc đó anh ấy tưởng là giúp anh ấy trang trí phòng cười, nói không cần gì cả, cuối cùng vẫn là Mạt Tang vỗ đầu anh ấy một cái, khí phách nói đây là của hồi môn của nhà gái, anh ấy mới nhận.
Nhìn cái đôi tấu hài này vui vẻ như vậy, từ tận đáy lòng tôi cũng cảm thấy vui lây.
Tôn Nam Bắc lúc này nói với tôi, thi thể của Bạch Bách Hợp, chị gái của cô ta và gã nhân tình của chị gái cô ta đã bị lửa thiêu rụi hoàn toàn biến dạng, bây giờ đang ở nhà tang lễ, chính phủ chuẩn bị an táng cho bọn họ rồi. Tôi gật đầu, nói: "Đến lúc đó, cậu giúp tôi viếng hai vòng hoa trước bia mộ của họ, mặc dù sự quen biết giữa chúng tôi không phải là một câu chuyện vui vẻ, nhưng dù sao cũng đã quen biết, vả lại đó cũng là bắt nguồn từ tôi".
Tôn Nam Bắc gật đầu, nói: "Tôi biết rồi".
Nói chuyện thêm một lúc, Tôn Nam Bắc và Mạt Tang rời đi, Tam gia vốn định ở lại với tôi một đêm, nhưng tôi lấy lý do muốn suy nghĩ xem làm thế nào để gặp mặt Tống Giai Âm mà đuổi anh ấy về. Đợi sau khi Tam gia đi khỏi, tôi ngập ngừng gọi điện cho Tống Giai Âm, nghe tiếng âm thanh " tút tút tút" vang lên trong điện thoại, nói thật tôi rất sợ cô ấy sẽ không nghe máy, mà thực tế, điện thoại đổ chuông hồi lâu cũng chưa thấy cô ấy nghe, tôi đột nhiên có chút chán nản, đang định tắt máy thì cô ấy bắt máy.
Tôi lập tức lấy lại 100% tinh thần, nói: "Giai Âm, anh... anh có một chuyện muốn bàn bạc với em".
Tống Giai Âm dửng dưng đáp: "Có chuyện gì thì nói đi".
Cảm nhận được sự lạnh lùng xa cách trong ngữ khí của cô ấy, trái tim tôi rất đau, nhưng tôi biết đây là do tôi tự làm tự chịu, nên liền ghìm nén lại tâm tình buồn bã khó chịu của mình, nói: "Chuyện là thế này, anh muốn nhờ em giúp một việc... Việc này đối với anh mà nói rất quan trọng, nếu như em có thể qua đây gặp anh thì anh sẽ rất vui...".
Ai ngờ được Tống Giai Âm lại lập tức chặt đứt mong muốn của tôi, nói: "Em đang bận chút việc".
"Ồ". Tôi có chút buồn bã nói: "Vậy thì chúng ta nói qua điện thoại vậy. Chuyện là thế này, Tam gia và An An hai người bọn họ vì có chút hiểu lầm nhỏ, mà bây giờ ầm ĩ đòi chia tay, nhưng anh có thể cảm nhận được Tam gia không nỡ, nên muốn nhờ em giúp đỡ chuyện này, để Tam gia biết bản thân anh ấy không nỡ, cũng để anh ấy hiểu dược An An thật sự rất thích anh ấy, hi vọng anh ấy không dễ dàng buông tay như vậy".
Nghe đến đây, Tống Giai Âm lạnh nhạt nói: "Anh đúng là thích lo chuyện người khác nhỉ".
Tôi cười gượng hai tiếng, Tống Giai Âm hỏi tôi muốn cô ấy làm gì, tôi liền nói kỹ lưỡng kế hoạch của tôi với cô ấy. Tôi muốn cô ấy hẹn Tam gia đến, sau đó tôi lại gọi điện cho An An, bảo với cô ấy Tam gia đang ở đâu, có thể có nguy hiểm, An An quan tâm anh ấy như vậy, nhất định sẽ không màng đến bản thân mà lập tức đến, đợi hai người gần đến nơi thì bảo người của Giai Âm "ám sát" Tam gia, sau đó lấy kế anh hùng cứu mỹ nhân hoặc mỹ nhân cứu anh hùng cũng được, khúc này không phải là việc tôi có thể kiểm soát được, đến lúc đó để hai người họ tự mình biểu diễn là được, dù sao nếu như không có gì khác thì Tam gia nhất định sẽ hiểu được An An quan trọng với anh ấy thế nào.
Mà tôi chọn Tống Giai Âm làm người giúp đỡ là bởi vì tôi biết Tống Giai Âm ngoài chú vệ sĩ kia ra còn có những vệ sĩ bí mật khác, chúng tôi đều chưa từng gặp mặt những người này, cho nên Tam gia cũng sẽ không đoán được là do chúng tôi đang bày mưu. Cho dù có đoán được, thì đó cũng là chuyện về sau rồi, tôi nghĩ cho dù tôi có nói ra là do tôi sắp xếp thì anh ấy cũng sẽ không trách tôi.
Nói xong kế hoạch của tôi, thấy Tống Giai Âm không nói gì, tôi ngại ngùng hỏi cô ấy có phải ý kiến của tôi quá cũ, quá quê mùa không? Tống Giai Âm mỉa mai tôi nói: "Không có, em chỉ đang nghĩ, nếu như anh có thể đối với em cũng "hao tâm tốn sức" như vậy thì có lẽ chúng ta đã không ra nông nỗi này".
Tôi ngây người, nói: "Trong mắt anh, chúng ta vẫn giống như trước đây, anh vẫn yêu em, em vẫn yêu anh. Em đã từng nói, sẽ có một ngày chúng ta kết hôn, bây giờ anh và em đều có chung suy nghĩ rồi".
Tống Giai Âm lạnh lùng nói: "Nhưng, suy nghĩ của em và anh đã không còn giống nhau nữa rồi".
"Giai Âm..."
"Được rồi, em sẽ gọi điện cho Vân Tam Thiên, anh nghỉ ngơi sớm đi". Tống Giai Âm nói rồi cúp máy.
Tôi vội vàng gọi cô ấy, nói: "Giai Âm, đợi đã, anh vẫn còn chuyện muốn nói".
Tống Giai Âm không nói gì, tôi nói: "Đồ ăn sáng nay rất ngon, thật sự rất cảm ơn em vẫn quan tâm anh như vậy, anh biết lần này em rất thất vọng về anh, nhưng anh sẽ cố gắng trở thành người đàn ông mà em mong muốn, anh nhất định sẽ cố gắng".
Tống Giai Âm thở dài một hơi, nói: "Anh không nên cố gắng vì em, mà hãy cố gắng vì chính bản thân mình".
Nói xong cô ấy liền tắt máy.
Tôi cầm điện thoại, bất đắc dĩ thở dài một cái, tôi đã mất đi Đoàn Thanh Hồ và Tô Nhược Thủy, tôi tuyệt đối không thể để mất đi nữ thần có vị trí cao nhất trong lòng tôi, hơn nữa, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi thật sự đã biết cô ấy chính là người phụ nữ quan trọng nhất trong tim tôi, cũng là người phụ nữ tôi kiên định mong muốn được sống cùng cả đời này.
Nhưng tôi đã nhận ra quá muộn, dù cho có tìm lại được lòng tin và sự kiên định của cô ấy, tôi cũng không chắc chắn bản thân có thể có lại được cô ấy hay không...
Không lâu sau, Tống Giai Âm gửi tin nhắn cho tôi, nói cô ấy đã hẹn Tam gia gặp mặt ở Hoàng Hạc lâu rồi. Tôi lập tức gọi điện cho An An, bảo cô ấy mau chóng đến Hoàng Hạc lâu, nói Tam gia có thể gặp nguy hiểm, An An vừa nghe vậy, vội cúp máy, chắc chắn là vội vã chạy đến Hoàng Hạc lâu rồi.
Tôi nhìn bầu trời đêm quang đãng, thầm nghĩ tôi cũng chỉ có thể giúp họ được đến đây thôi.
Tiếp theo phải đợi thôi, một tiếng sau, Tống Giai Âm lại gửi tin nhắn cho tôi, chỉ có duy nhất hai chữ: "Đã xong".
Tôi biết đã xong nghĩa là Tam gia và An An đã quay về với nhau rồi, hòn đá lớn trong lòng tôi như được đặt xuống, vốn tưởng rằng Tam gia sẽ tới tìm tôi tính sổ, dù sao chuyện này cũng là do tôi bày ra, nhưng đợi mãi không thấy bọn họ đến, tôi đột nhiên thấy có chút kỳ lạ, lẽ nào sau khi hai người họ làm lành, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, sau đó cảm xúc mãnh liệt mà va chạm và bùng cháy lên rồi?
Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, tôi mãn nguyện tắt ti vi đi ngủ, gần đây thật sự quá mệt rồi, cộng thêm có nhiều chuyện cần giải quyết, tôi cuối cùng cũng có một giấc ngủ ngon rồi. Sáng sớm ngày hôm sau, ông Nhĩ đã đánh thức tôi dậy để châm cứu cho tôi, sau khi xong, Tôn Nam Bắc cũng mang đồ ăn đến, lần này Mạt Tang không đến cùng anh ấy, tôi đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Tôn Nam Bắc cười nói: "Anh Danh, phản ứng này của anh cũng thật khiến người ta đau lòng, đừng nói với tôi là anh không thích Tang Tang đến nhé".
Tôi trừng mắt liếc anh ấy nói: "Nhóc con, tôi sao lại không thích chị Tang đến chứ, hai ngày nay tôi ăn cẩu lương nhiều quá rồi, trái tim đắng ngắt rồi".
Nghe vậy, Tôn Nam Bắc đắc ý nói: "Bây giờ đã biết trước đây tôi cảm thấy thế nào rồi chứ".
"Biết rồi". Tôi vừa nói, vừa nhìn chằm chằm vào hộp cơm trong tay anh ấy, hỏi: "Hôm nay là do ai làm thế?"
Tôn Nam Bắc vừa bày bàn ăn cho tôi, vừa nói: "Anh Danh, anh đừng nghĩ ngợi nữa, hôm nay không phải do đại tiểu thư làm đâu, là Tang Tang đích thân làm cho anh đó, tôi còn không được ăn, anh đừng kén cá chọn canh nữa".
Tôi có chút thất vọng, nhưng vẫn nói với anh ấy: "Cảm ơn chị Tang thay tôi nhé".
Tôn Nam Bắc bảo tôi mau chóng ăn, tôi ăn một miếng, lập tức nói: "Ngon quá, anh đúng thật có phúc đấy, lấy được một người vợ hiền rồi".
Tôn Nam Bắc vênh mặt lên nói: "Còn gì nữa? Tôi chưa thấy người phụ nữ nào tuyệt vời hơn Tang Tang nhà tôi".
Mẹ kiếp, lại cẩu lương!
Tôi cố ý giả vờ tức giận không thèm để ý đến anh ấy, anh ấy nói: "Có điều anh Danh à, anh nằm viện mấy ngày rồi, theo lý mà nói với địa vị hiện tại của anh, có lẽ phải có cả đoàn người tới thăm anh mới đúng, sao gần đây không có một ai đến vậy? Mấy người này cũng thật không có tầm nhìn gì cả?"
Tôi cười nói: "Đây không phải là chuyện bình thường sao? Chủ tịch của Nam Kinh đổi thành Tô Quốc Phú, mà ngày đầu tiên nhậm chức của Tô Quốc Phú còn truyền hình trực tiếp cảnh bắt tôi, kết quả bị tôi lật ngược sỉ nhục lại, đây đúng là trò cười cho tất cả lớn nhỏ ở Nam Kinh, ai mà không biết hai người chúng tôi là kẻ thù đối đầu nhau chứ, hơn nữa ông ấy bây giờ còn đưa người ở thủ đô về để tiến hành một cuộc cải cách lớn đối với đội ngũ cán bộ nhân viên của Nam Kinh, những người hiểu biết đều có thể nhìn ra, bối cảnh của vị chủ tịch mới này rất hùng hậu, rất lợi hại, còn so sánh giữa tôi và ông ấy thì chẳng khác nào đất bùn so sánh với đám mây trên trời, mọi người đều sẽ cho rằng Tô Quốc Phú sớm muộn gì cũng sẽ bắt được tôi, cho nên những người tự cho là thông minh sẽ lựa chọn đứng về phe của ông ấy, vậy thì sao có thể chạy tới thăm tôi chứ?"
Con người đều rất thực tế, tôi hiểu đạo lý này hơn ai hết, cho nên mấy ngày nay đến một người tới thăm tôi cũng không có, tôi cũng không cảm thấy kỳ lạ một chút nào, về phía Tô Quốc Phú thì đã nhờ Tam gia gửi lời hỏi thăm tới tôi ngay sau khi tôi tỉnh lại rồi, ông ấy nói vì thân phận của mình nên cũng không tiện tới thăm tôi, đợi khi cục diện ổn định lại ông ấy sẽ đến thăm tôi.
Chỉ không biết những người tự cho là "thông minh" kia mà biết quan hệ cá nhân giữa hai kỳ phùng địch thủ chúng tôi vốn rất tốt, thậm chí còn có giao tình "sinh tử" thì liệu có hối hận tiếc đứt ruột hay không.
Thu lại suy nghĩ, tôi nói với Tôn Nam Bắc: "Một lát nữa anh đi mua giúp tôi một cuốn tập vẽ và ít bút dạ nhé".
Tôn Nam Bắc tò mò hỏi: "Anh Danh, anh muốn vẽ tranh à?"
Tôi gật đầu, trước đây khi còn làm nhân viên vệ sinh tại công ty truyện tranh biếm họa, có một thời gian tôi đã đứng ngoài lớp học mỹ thuật của họ học lỏm, cũng lén tìm một cuốn để luyện tập, thời gian đó, tôi thật sự rất thích vẽ tranh, vẽ tranh giống như tôi đang gửi gắm tâm tình của mình vậy, là biện pháp duy nhất để tôi có thể phát tiết những cảm xúc của mình. Chỉ là sau này đổi công việc khác, tôi không còn kiếm được nhiều giấy bỏ đi nữa, tôi cũng không nỡ mua giấy và bút mới, nên đành tạm gác lại sở thích này.
Sở thích này nọ, trong cuộc sống của một kẻ nghèo đến mức một bữa thịt còn không có mà ăn cũng chỉ là một thứ xa xỉ mà thôi.
Nghĩ lại những ngày tháng khổ sở cùng cực đó, tôi lại cay sống mũi, cảm thán thời gian đúng thật sự là một người đạo diễn thay đổi nhân sinh xuất sắc nhất.
Tôn Nam Bắc tưởng rằng tôi chỉ là vì ở bệnh viện quá chán, nên muốn vẽ tranh gϊếŧ thời gian mà thôi, cũng không hỏi nhiều, lập tức chạy đi mua tập vẽ và bút cho tôi, trong thời gian tiếp theo, tôi bắt đầu đắm chìm vào vẽ tranh.
Đến tối, Tam gia đưa An An đến, vừa thấy An An, hai má cô ấy ửng đỏ, sắc mặt sáng lạn, giống như một đóa hoa hồng yểu điệu vậy, như một con chim nhỏ rúc vào vòng tay của Tam gia, nhìn tôi cười dịu dàng nói: "Trần Danh, thật sự cảm ơn anh".
Tôi nhìn hai người nắm chặt tay, nửa đùa nửa thật nói: "Tam gia, chị dâu Tam, hai người thật sự muốn cảm ơn tôi thì sau này hãy thật hạnh phúc, tuyệt đối đừng làm ầm ĩ đòi chia tay nữa, một người đang thất tình như tôi lại cứ phải lo lắng chuyện của hai người, thật sự rất mệt".
An An gật đầu, ẩn tình sâu sắc nhìn Tam gia, nói: "Ừ, tôi nhất định sẽ không buông tay anh ấy".
Tam gia cúi đầu, dịu dàng nhìn An An, nói: "Tôi cũng vậy".
Nhìn hai người bọn họ, tôi cười nói: "Hai người nhất định phải hạnh phúc".