Nghe thấy Tam gia khăng khăng muốn chia tay với An An, tôi thấy rất buồn, xem ra có lẽ Tam gia không chỉ muốn cho An An một bài học, mà trong lòng anh ấy đúng là cảm thấy hai người bọn họ không hợp, lý do này ngoài việc sợ sẽ có một ngày An An lại vì anh ấy mà bán đứng chúng tôi, e là còn sợ bản thân sẽ liên lụy đến An An.
Tôi thờ dài, thầm nghĩ khuyên anh ấy chắc sẽ không có tác dụng, bởi vì anh ấy là người vô cùng cố chấp, nhưng anh ấy là loại người điển hình ngoài lạnh trong ấm, hơn nữa một khi đã yêu ai sẽ yêu rất sâu đậm, thích mềm mỏng chứ không cứng rắn được, nếu muốn khiến anh ấy thay đổi quyết định, khuyên bảo không có tác dụng, tôi nhất định phải nghĩ ra cách mới được.
Tôn Nam Bắc nói: "Anh Danh, tạm thời đừng nghĩ đến chuyện này nữa, anh chắc đói rồi đúng không? Tôi lấy đồ ăn cho anh nhé".
Tôi cười nói: "Vất vả rồi. Ồ, tạm thời đừng nói với Tam gia chuyện tôi tỉnh rồi, cũng đừng kích động những người khác, đợi ăn cơm xong, anh và Mạt Tang về nghỉ ngơi chút đi, không cần ở đây nữa".
Tôn Nam Bắc ừ một tiếng rồi rời khỏi phòng bệnh, tôi hỏi Mạt Tang bọn họ đang xem cái gì, Mạt Tang có chút ngại ngùng, nói tạp chí váy cưới của mấy hiệu váy cưới, tôi cười nói: "Đưa đây em xem".
Mạt Tang đưa mấy quyển tạp chí cho tôi, tôi lật ra xem, nhìn những đôi nam nữ hạnh phúc trong đó, không khỏi bị bầu không khí ngọt ngào của bọn họ cuốn hút, gập cuốn tạp chí lại, tôi nói: "Chị và Tôn Nam Bắc phải thật hạnh phúc mới được".
Mạt Tang cúi mặt cười, nói: "Tôi sẽ cố gắng".
"Chọn được thương hiệu nào chưa?". Tôi hào hứng hỏi.
Advertisement
Mạt Tang gật đầu, nói: "Chọn được rồi, đợi xử lý xong nhưng chuyện này, hai chúng tôi sẽ sắp xếp thời gian đi chụp ảnh cưới".
Tôi nói: "Ừ, cũng không còn chuyện gì cần xử lý nữa, tiếp theo chỉ còn chờ bên trên bán đấu giá những sản nghiệp của Vương Khải Uy thôi, mặc dù không thể bảo đảm Tô Quốc Phú sẽ để lại những sản nghiệp đó cho em, nhưng ít nhất đa số sẽ là của em".
Mạt Tang gật đầu, tôi nói chuyện với chị ấy một lúc thì Tôn Nam Bắc xách hộp cơm đến, tôi nhìn hộp cơm, mới toanh, chắc là vừa mới mua, tôi cũng không để ý. Tôn Nam Bắc mua ba phần đồ ăn sáng, ngoài một phần trong hộp cơm ra còn hai phần ở trong hộp cơm dùng một lần của nhà ăn.
Tôn Nam bắc để hai phần ở xa một chút, rồi nói với Mạt Tang: "Tang Tang, em mau ăn sáng đi".
Mạt Tang gập cuốn tạp chí lại, nhìn anh ấy cười nói: "Vâng".
Advertisement
Chị ấy đứng lên, vừa đi về phía bàn vừa nói: "Trần Danh đã xem tạp chí quảng cáo của tiệm váy cưới mà chúng ta chọn, còn bảo rất đẹp".
Tôn Nam Bắc bày bàn ăn cho tôi, nhìn cô ấy, ánh mắt đầy yêu thương nói: "Chắc chắn rồi, cô dâu nhà tôi chọn mà, có thể không đẹp được sao?"
Anh ấy nói rồi đưa cháo cho tôi, ngửi thấy hương vị đậm đà, tôi nhìn bát cháo, vội thử một miếng, lập tức ngẩng đầu lên nhìn Tôn Nam Bắc, anh ấy lúc này đang cười hi hi đẩy thức ăn đến trước mặt tôi nói: "Anh Danh, đây đều là những món nhiều dinh dưỡng, tôi đặc biệt bảo nhà bếp làm cho anh đó, mùi vị không tồi đúng không, anh ăn nhiều chút lên".
Tôi không nhịn được mà bật cười, nói: "Những mùi vị tôi đã nếm thử, mãi mãi sẽ không thể quên".
Ánh mắt Tôn Nam Bắc lộ ra vài phần chột dạ, anh ấy nhìn tôi, giả ngây giả ngô nói: "Hả? Anh nói cái gì cơ? Tôi nghe không hiểu".
Tôi nói: "Cháo và những món ăn này là Giai Âm làm đúng không?"
Tôn Nam Bắc cười he he, ngại ngùng nói: "Anh... anh đúng là quá tự luyến, đại tiểu thư không thèm để ý gì đến anh nữa rồi, anh vẫn còn mong chờ cô ấy nấu cháo cho anh sao".
Mạt Tang tức giận nói: "Ăn nói kiểu gì thế?"
Tôn Nam Bắc oan ức nói: "Đây không phải là lời anh nói".
Anh ấy nói xong, liền vội vàng lấy tay bịt miệng, chột dạ nhìn tôi. Tôi bất đắc dĩ nhìn anh ấy, cười nói: "Được rồi, đừng giả vờ nữa, tôi biết những lời này chắc chắn là do Giai Âm dạy anh nói, muốn tôi tưởng rằng bản thân tự luyến".
Tôn Nam Bắc vội ho một tiếng, ngại ngùng thè lưỡi. Mạt Tang đi tới nhéo tai anh ấy, bực mình nói: "Sao anh lại nghe lời Tống đại tiểu thư như vậy? Đừng quên là anh đi theo ai nhé, nếu anh dám ăn cây táo rào cây sung, cẩn thận em xử lý anh đầu tiên đó".
Tôn Nam Bắc vội xin tha tội, nói: "Tang Tang, anh một lòng trung thành với anh Danh, một tấm chân tình đã cho em, những tâm ý này có trời đất chứng giám, em không được nghi ngờ anh, nếu không anh sẽ rất đau lòng đó".
Mạt Tang liếc anh ấy một cái, nói: "Tốt nhất những gì anh nói nên là sự thật, nếu không em sẽ không tha cho anh đâu".
Tôi cười nhìn hai người khua môi múa mép, cúi xuống vui vẻ ăn cháo. Vẫn là vị cháo đó, vẫn là vị thức ăn đó, Tống Giai Âm, vẫn là Tống Giai Âm quan tâm đến tôi, chỉ là lần này, cô ấy không muốn hấp tấp bắt đầu mối quan hệ với tôi. Có điều không sao, biết cô ấy vẫn còn quan tâm đến mình, tôi đã có đủ lòng tin để tiếp tục kiên trì dỗ dành cô ấy rồi, tôi tin sẽ có một ngày cô ấy quay đầu lại, sẽ kiên định ở bên tôi.
Vui vẻ ăn xong bữa sáng, tôi bảo Tôn Nam Bắc và Mạt Tang về nghỉ ngơi, hai người bọn họ cũng mệt rồi, cho nên không khách sáo với tôi nữa, thu dọn đồ ăn sáng xong liền rời đi, đợi sau khi bọn ho đi, tôi mở tivi lên xem, buồn chán xem mấy chương trình, không lâu sau thì ông Nhĩ đến, mặt mày vẫn cau có bảo tôi uống thuốc, tôi cười hi hi rồi uống thuốc, nói: "Ông à, vẫn còn giận cháu sao?"
Ông Nhĩ hừ một tiếng, không thèm để ý đến tôi, tôi nói: "Ông à, cháu biết ông lo cho cháu, nhưng ông cũng biết nếu như lúc đó cháu không tới thì sự tình sẽ càng gay go hơn, ông cũng không thể bảo cháu ngồi yên nhìn anh em của mình chết đúng không?"
Ông Nhĩ vẫn không nói gì, nhưng sắc mặt thì đã tốt hơn nhiều, tôi vội nói: "Đúng rồi, tối qua cháu bảo chị Tang đưa ông thuốc và rượu, ông có thích không? Cháu biết ông không thích hút thuốc này, trước đây cháu đã bảo người tìm mua một cái tẩu thuốc tốt cho ông rồi, vốn muốn gửi đến thủ đô cho ông, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện này, ông cũng tới đây, như vậy cũng tốt, cháu nghĩ tẩu thuốc này hai ngày nữa là sẽ gửi đến".
Tôi vừa nói, vừa quan sát sắc mặt của ông Nhĩ, thấy mắt ông có vài phần vui vẻ, rõ ràng là đã động lòng rồi, nhưng vẫn giữ thể diện nên không nói gì, tôi lại tiếp tục nói: "Cháu còn bảo người tìm cây thuốc lá tốt cho ông, hút chắc chắn sẽ rất thơm".
Nghe đến đây, ông Nhĩ hừ một tiếng, đuôi mày nhếch lên vui vẻ, vuốt râu nói: "Coi như thằng nhóc cậu có lòng".
Tôi cười nói: “Ông vì cháu mà từ bỏ cuộc sống yên tĩnh của mình, sự hi sinh này Tiểu Danh không dám quên, Tiểu Danh cũng không thể làm gì được cho ông, chỉ có thể làm chút việc vặt để ông vui lòng thôi".
Ông Nhĩ nghe tôi nói vậy, mặc dù cảm động nhưng ánh mắt lại có vài phần phiền muộn, tôi thầm nghĩ sợ lời nói của mình đã kích động đến ông, lại khiến ông nghĩ đến người con trai mất sớm của mình, sợ ông buồn bã, liền chuyển chủ đề khác nói: "Ông à, cô ấy thế nào rồi?"
"Ai?". Ông Nhĩ ngẩn người, hỏi: "Cậu hỏi Tô Nhược Thủy ấy à?"
Tôi gật đầu.
Ông Nhĩ nói: "Cô ấy đang tập luyện hồi phục, tin rằng thêm nửa năm nữa là cô ấy có thể hồi phục lại như bình thường".
"Như vậy thì tốt, như vậy thì tốt". Tôi thấp giọng nói, nghĩ đến nha đầu ngốc kia nói muốn làm kẻ điên tình, không nhịn được mà bật cười.
Tôi nói: "Đợi đến lúc cháu khỏe lại, vẫn phải phiền ông lo lắng nhiều cho cô ấy rồi".
Ông Nhĩ dường như đang thất thần, không nghe lời tôi nói, tôi thấy kỳ lạ gọi một tiếng "ông", thì ông mới hoàn hồn, hỏi tôi vừa nói cái gì?
Tôi ân cần hỏi: "Ông, có phải ông có nỗi lòng gì đúng không? Sao nhìn ông lo lắng như vậy?"
Ông Nhĩ cười xòa, nói: "Có sao? Cậu nghĩ nhiều quá rồi, tôi chỉ đang nghĩ chút chuyện thôi. Đúng rồi, vừa nãy cậu nói cái gì?"
Tôi biết ông nhất định có chuyện gì đó giấu tôi, chỉ là ông không muốn nhắc đến tôi cũng không muốn ép hỏi, nói: "Vừa nãy cháu nói, đợi đến lúc bên này khỏe lại, thì phiền ông trở về thủ đô chăm sóc cho chị Thủy, phiền ông hao tâm lo lắng rồi".
Ông Nhĩ liếc xéo tôi một cái nói: "Biết rồi, chỉ là tôi phải nhắc nhở tiểu tử cậu một câu, nếu như Tô Nhược Thủy và Đoàn Thanh Hồ không còn khả năng nào với cậu nữa, thì cậu mau thu dọn lại tâm tư của mình, cân nhắc suy nghĩ xem nên làm thế nào để nắm chắc cô nhóc Tống Giai Âm kia trong tay đi, nói thật lòng, tôi cũng đã bị cô nhóc đó làm cho cảm động rồi".
Nhắc đến Tống Giai Âm, trái tim tôi lại cảm thấy ấm áp, gật đầu nói: "Vâng, cháu nhất định sẽ theo đuổi cô ấy lại từ đầu, chỉ cần cô ấy vẫn muốn cháu, lần này cháu tuyệt đối không sớm nắng chiều mưa nữa".
Ông Nhĩ không nói gì nữa, thu dọn một chút rồi rời đi.
Đến buổi tối, Tam gia cũng tới, lúc đó tôi đang ăn tối, thấy Tam gia tới, lập tức buông đũa xuống, tôi nói: "Tam gia..."
Không đợi tôi nói xong, Tam gia liền nói: "Chuyện của tôi và An An, cậu bớt xen vào đi, tôi qua đây là để bàn bạc với cậu chuyện hôn sự của Tôn Nam Bắc và Mạt Tang, nếu cậu muốn nói đến chuyện khác, tôi lập tức đi".
Tôi buồn bực thở dài, nói: "Anh xem anh kìa, tôi giờ không thể nói được anh nửa câu sao?"
Nhìn vẻ mặt tiều tụy của anh ấy, bộ dạng mặt mày ủ rũ, tôi không khỏi có chút đau lòng, vội nói: "Được rồi, chuyện tình cảm riêng tư của anh tôi không quản nữa không phải được rồi sao? Nào, chúng ta cùng bàn bạc chuyện hôn sự của Tôn Nam Bắc".
Tam gia nhíu mày, nói: "Cũng không có gì nhiều, tôi cho người tìm hiểu rồi, lễ giáng sinh hai tháng sau đúng vào ngày đẹp, thích hợp cho việc cưới xin, tôi thấy Nam Bắc hận nỗi không thể cưới Mạt Tang về ngay lập tức, chi bằng chọn luôn ngày hôm đó đi".
Tôi nói: "Hai tháng, còn phải chuẩn bị chụp ảnh cưới, chuẩn bị các thủ tục hôn lễ thì cũng đủ, nhưng còn chuẩn bị phòng tân hôn thì chút thời gian này có phải quá gấp không? Tôi định mua cho bọn họ căn nhà mới, mặc dù Nam Bắc không thiếu tiền, nhưng anh ấy sống cẩu thả quá, vẫn luôn ở trong căn hộ một người ở, như vậy sẽ tủi thân cho chị Tang của tôi, nói thế nào thì tôi cũng coi như là đằng nhà gái, chuyện này tôi phải lo liệu cho ổn".
Tam gia bình thản nói: "Có loại căn hộ đã trang bị xong hết rồi, chỉ cần mua vật dụng gia đình nữa là có thể dọn vào ở, hay là đợi cậu khỏe lại, chúng ta cùng đi xem thế nào?"
Tôi nói: "Được, đến lúc đó tôi cũng phải chọn cho Nặc Ngôn và Mộng Như một căn, hai người họ nói không chừng cũng sắp kết hôn rồi".
Tam gia cười nói: "Cậu đó, chỉ hay lo chuyện của người khác, có thời gian đó thì sao không nghĩ cách để đoạt lại tình cảm của Tống đại tiểu thư đi?"
Tôi vờ buồn bực nói: "Thôi đi, anh không cho tôi nhắc đến An An, anh cũng đừng nhắc đến Giai Âm, nếu không hai chúng ta ngồi với nhau giống như hai ông chồng oán thán vậy".
Tam gia vội nói: "Được, vấn đề này dừng lại ở đây đi. Đúng rồi, Nam Bắc kết hôn thì mời những ai?"
Tôi nói: "Mời ai, đương nhiên phải xem ý kiến của Nam Bắc rồi, sao có thể để tôi quyết định được?"
Nói đến đây, tôi nhìn Tam gia cao thâm khó lường, hỏi: "Không phải anh đang nghĩ..."
Tam gia gật đầu, nói: "Trên giang hồ chỉ có truyền thuyết của cậu, nhưng truyền thuyết thì không khỏi có hơi hư ảo, tôi muốn tất cả các nhân vật có chức có quyền, có máu mặt ở Nam Kinh này đều phải nghiêm túc ghi nhớ cái tên Trần Danh của cậu trong lòng, khiến bọn họ biết rằng ở Nam Kinh này có một người bọn họ không thể lay động, cũng tuyệt đối không thể coi thường, người đó là Trần Danh, mà hôn lễ của Nam Bắc vừa hay là một cơ hội tốt nhất.