Nhìn Bạch Bách Hợp dần dần bị ngọn lửa lớn thiêu cháy gần như không thể nhận ra được, tôi không biết nếu như anh rể của cô ta biết được tấm lòng của cô ta liệu có cảm động hay không, bất luận cô ta đã làm nhiều chuyện sai trái thế nào, nhưng ít nhất về mặt tình yêu, cô ta là một người phụ nữ đơn thuần không giả dối.
Cái chết, có lẽ đối với cô ta mà nói là kết cục tốt nhất.
Tôn Nam Bắc nói: "Quá điên cuồng rồi".
Tôi bình thản nói: "Cô ta vốn dĩ đã yêu quá đậm sâu, khi người cô ta yêu thương bị người chị gái thân thiết nhất của cô ta hại chết, cô ta đã thật sự phát điên rồi. Tôi nghĩ, điều khiến cô ta chống đỡ được để sống chính là sự báo thù".
Cuối cùng bây giờ tôi đã hiểu ra tại sao sau khi biết rõ sự việc đã bị bại lộ, Bạch Bách Hợp lại không vội vàng bỏ trốn, bởi vì ngay từ đầu cô ta đã không định sống tiếp, cô ta từ lâu đã nghĩ sẵn cách làm sao để chết rồi, chỉ là cô ta vẫn đang đợi, đợi người của tôi tới, hay chính là đợi tôi tới. Tôi không thể nào đoán được cô ta tại sao lại chắc chắn tôi sẽ sống, nhưng có lẽ là ‘người trước khi chết, thường nói thật lòng", cô ta muốn bộc bạch những lời cuối cùng, vì nếu cô ta cứ thế mà chết đi, thì những bí ẩn kia cả đời cũng không được giải thích.
Tôi nói với Tôn Nam Bắc: "Báo cảnh sát đi".
Tôn Nam Bắc gật đầu, Tráo Tử vội nói: "Anh Danh, các anh về đi, ở đây để em và các anh em xử lý là được ạ".
Tôn Nam Bắc cười nói: "Nhóc con cũng hiểu chuyện gớm".
Advertisement
Tráo Tử vẻ mặt cảm kích nhìn tôi nói: "Khi em rơi vào bước đường cùng ở Nam Kinh, anh Danh không đuổi cùng gϊếŧ tận bọn em, ngược lại còn cho bọn em một cơ hội tốt hơn, đối xử với bọn em cũng tốt như các anh em khác, ân tình này Tráo Tử không dám quên, em không có năng lực gì, chỉ mong cả đời này có thể làm trâu làm ngựa cho anh Danh và anh Bắc các anh thôi".
Tôi nói: "Đều là anh em, đừng nói những lời xa lạ như vậy".
Tôn Nam Bắc cười khà nói: "Đúng vậy, nhưng những lời này của Tráo Tử nghe vẫn rất lọt tai".
Nói rồi, anh ấy giơ ngón tay cái lên với Tráo Tử nói: "Sau này, danh xưng vua nịnh hót của tôi phải tặng lại cho cậu rồi".
Vốn đang bức bối, thấy sự tấu hài giữa anh ấy và Tráo Tử cũng khiến tâm tình tôi thả lỏng được không ít.
Advertisement
Tôi nhìn ra bên ngoài nói: "Được rồi, không huyên thuyên nữa, có thời gian thì chi bằng nghĩ xem tối này đưa chị Tang đi ăn tối lãng mạn đèn nến ở đâu đi".
Nhắc đến Mạt Tang, Tôn Nam Bắc lập tức lộ ra vẻ ngại ngùng, tôi nói: "Thôi thôi, mau đi thôi, nhìn bộ dạng xấu hổ của anh tôi lại muốn xem đêm tân hôn của anh còn ngại ngùng thế này nữa hay không đấy".
Tôn Nam Bắc đột nhiên đỏ bừng mặt, vừa dìu tôi đi vừa nói: "Haiz, anh Danh của tôi, lời này anh nói trước mặt tôi là được rồi, tuyệt đối đừng nói trước mặt Tang Tang nhé, cô ấy da mặt mỏng, hay ngại ngùng, hơn nữa, cô ấy hơi mẫn cảm với vấn đề này, những chuyện khác có thể đùa, chứ chuyện này tuyệt đối đừng nhé".
Nói đến cuối, vẻ mặt Tôn Nam Bắc rất nghiêm túc.
Tôi biết anh ấy sợ tôi không cẩn thận đụng chạm vào vết sẹo của Mạt Tang, biết anh ấy rất để tâm đến Mạt Tang, tôi cười nói: "Yên tâm đi, tôi hiểu".
Lúc này, Mạt Tang đột nhiên đi từ một góc bên trên phố ra, tò mò hỏi: "Hai người đang nói chuyện gì mà vui vậy?"
Tôn Nam Bắc vẻ mặt căng thẳng nói không có gì, tôi cười nói: "Anh ấy đang bàn bạc với em nên mua nhẫn như thế nào cho chị".
Nghe tôi nói vậy, hai má Mạt Tang ửng đỏ, Tôn Nam Bắc cũng có chút ngại ngùng, nói: "Đã nói sẽ có bất ngờ cho em, anh nhất định phải nghĩ thật kỹ".
Trên mặt Mạt Tang nở một nụ cười hạnh phúc, chị ấy nghiêm túc nói: "Không cần phải phiền phức như vậy, chỉ cần anh có tấm lòng này là đủ rồi, cho dù chỉ tặng em một chiếc nhẫn cỏ, em cũng sẽ trân trọng, cũng bằng lòng".
Tôn Nam Bắc đắm đuối nhìn chị ấy nói: "Tang Tang, em thật tốt".
Hai người nhìn nhau cười, trong ánh mắt tràn đầy tình chàng ý thϊếp, dường như đã quên cả cái bóng đèn là tôi đây rồi. Tôi nghĩ đến tình trạng tình cảm của mình, không khỏi cười khổ nói: "Hai người có thể quan tâm một chút đến cảm giác của kẻ đang thất tình này được không?"
Nghe tôi nói vậy, Tôn Nam Bắc lập tức nghiêm túc nói: "Tôi xin lỗi, đã không để ý đến cảm nhận của anh".
Nghĩ đến tôi trước đây thường hay trêu tức anh ấy, đột nhiên nghĩ tên này cũng không vừa, lại dám nhân cơ hội này báo thù, sớm biết vậy tôi đã không làm mối cho hai người này rồi, cho anh ấy FA một thời gian dài nữa đi, haiz, đúng là nghiệp quật.
Tôn Nam Bắc và Mạt Tang dìu tôi lên xe, anh ấy nhanh chóng lái xe rời đi, tôi nói với Mạt Tang chuyện liên quan đến Bạch Bách Hợp, nghe xong chuyện, Mạt Tang thản nhiên nói: "Con người có số phận, đây cũng là số phận của người phụ nữ đó, phải chấp nhận thôi".
Tôi gật đầu, Mạt Tang nói: "Đúng rồi, bên bệnh viện có tin tức gửi đến nói ông Nhĩ rất tức giận, An tiểu thư bị ông ấy quở mắng đến phát khóc, mấy vệ sĩ bảo vệ không tới nơi tới chốn bị ông ‘chỉnh đốn’ không ra bộ dạng gì nữa rồi, tôi thấy cậu còn không về nữa thì bọn họ sẽ bị chỉnh đốn đến chết mất.”
Tôi có chút ngại ngùng nói: "Là em liên lụy đến bọn họ, ông Nhĩ tính tình cố chấp, lại vô cùng thương yêu em, chỉ sợ em có chuyện sơ suất gì xảy ra cho nên mới trút giận lên bọn họ, nếu không một người yêu thương bảo vệ hậu bối như ông ấy sao có thể nỡ đối xử với họ như vậy chứ?"
Nói đến đây, tôi nhìn Mạt Tang, thấy chị ấy hơi chau mày, ánh mắt có một chút trào phúng, tôi không khỏi tò mò hỏi: "Sao chị lại có biểu cảm như vậy?"
Mạt Tang lập tức thu lại biểu cảm vừa nãy, thản nhiên nói: "Biểu cảm gì?"
Trong lòng tôi hồ nghi, nhưng bên ngoài lại lắc đầu nói không có gì, sau đó bảo chị ấy tìm một siêu thị trên đường về, để mua hai cây thuốc Trung Hoa, rồi lại đi mua một bình rượu Mao Đài, để tôi thỉnh tội với ông Nhĩ.
Mạt Tang đồng ý.
Sau khi mua đồ trên đường xong, chúng tôi mới tiếp tục xuất phát.
Bệnh viện tôi nằm là bệnh viện tư do Tam gia mở, chính bởi vì thế mà lúc đầu chúng tôi mới không đề phòng canh gác nghiêm ngặt, để Bạch Bách Hợp lừa được Tống Giai Âm, tôi nghĩ chắc chắn trong bệnh viện có kẻ tiếp tay cho bọn họ, lần này Tam gia chắc chắn sẽ phải chỉnh đốn lại một lượt rồi.
Sau khi đến bệnh viện, còn chưa về đến phòng bệnh thì tôi thấy An An và Tam gia đang đứng ở cuối dãy hành lang ở phía xa xa, An An đang lau nước mắt, một tay nắm chặt lấy tay áo của Tam gia, biểu cảm trên gương mặt rất đau lòng, vẻ mặt Tam gia lại rất nghiêm túc, ánh mắt có chút lạnh lùng.
Tôi biết anh ấy như vậy là không nghe lời tôi nói, vẫn còn giận An An, tôi nhanh chóng bảo Tôn Nam Bắc dìu tôi đến đó, Tam gia thấy tôi đến, chẳng quay mặt lại nói: "Đừng khóc nữa, nếu không Trần Danh lại tưởng tôi bắt nạt cô".
"Tam Tam". An An tủi thân mắt đỏ hoe nhìn anh ấy, nói: "Sau này em không dám làm trái ý của anh nữa, anh đừng giận em nữa được không? Được không mà".
Tôi thở dài một hơi, nói: "Tam gia, anh nói sẽ không trách An An nữa, sao lại nuốt lời là thế nào?"
Tam gia nhíu mày nói: "Tôi không trách cô ấy, tôi chỉ là... Tôi chỉ cảm thấy hai chúng tôi quả thật không hợp nhau".
Nghe đến đây, tôi biết tình hình nghiêm trọng hơn so với trong tưởng tượng của mình, tôi giả vờ tức giận nói: "Anh nói cái gì vậy? Nếu như không phải có An An thì mấy người các anh nói không chừng đã ngốc nghếch chạy đi tìm cái chết rồi".
Tam gia tối sầm mặt không nói gì, An An thương anh ấy, vội nói với tôi: "Anh đừng trách anh ấy, đều do tôi không tốt, do tôi không suy nghĩ kỹ. Anh ấy trách tôi, không phải vì tôi đã nói lại sự việc với anh, mà là vì sợ sau này sẽ gặp phải chuyện tương tự, hoặc có người lấy tính mạng của anh ấy ra uy hϊếp tôi, tôi sẽ lại bán đứng các anh, hại chết các anh".
Nói qua nói lại, Tam gia vẫn là vì lo sợ sẽ liên lụy đến chúng tôi, cho nên mới muốn cho An An một bài học.
Tam gia lạnh lùng nói: "Con đường tôi đi quá nhiều nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể chết, còn cô lại là một đại tiểu thư được nhà họ An hết mực bảo vệ, trải nghiệm của hai chúng ta không giống nhau, khái niệm về sinh mạng và cái chết cũng không giống nhau, một người hợp với cô là một người đàn ông có thể cho cô một cuộc sống bình an yên ổn, tôi thật sự không phù hợp với cô".
Anh ấy nói xong liền hất tay An An ra, quay người rời đi, An An nhìn theo bóng lưng của anh ấy rồi lại khóc, tôi nhìn An An, thở dài một hơi, bảo Tôn Nam Bắc dìu tôi đuổi theo Tam gia. Còn chưa đuổi kịp được anh ấy, tôi đã bị một ông lão mặt mày đỏ bừng, hai mắt như hai ngọn lửa ngăn lại.
Nhìn ông lão như đang muốn ăn tươi nuốt sống người khác, tôi bối rối cười cười, cẩn thận khẽ gọi một tiếng "ông Nhĩ".
Ông Nhĩ nhéo tai tôi nói: "Thằng nhóc con, lại không nghe lời, đi, về phòng cùng tôi, tôi châm cứu cho cậu, tôi nhất định phải châm cứu cho toàn thân cậu mất hết sức lực thì thôi".
Tôi nháy mắt cầu cứu Mạt Tang, nhưng Mạt Tang lại giả vờ như không nhìn thấy, tôi lại nháy mắt với Tôn Nam Bắc, ai ngờ gã này lại dám "phản bội" tôi, cung kính nói với ông Nhĩ: "Ông Nhĩ, ông Nhĩ, để cháu giúp ông đưa Trần Danh về phòng bệnh".
Tôi tức giận hét: "Tôn Nam Bắc!"
Tôn Nam Bắc ghé vào tai tôi, nhỏ giọng nói: "Chuyện tình cảm của Tam gia để người ta tự xử lý đi, anh Danh, anh không cần bận tâm đâu, anh nên quan tâm nhiều hơn đến sức khỏe của bản thân mình đi".
Cứ như vậy tôi bị ông Nhĩ và Tôn Nam Bắc cùng nhau lôi về phòng bệnh, sau khi đi vào, tôi nhìn thấy mặt của mấy vệ sĩ bị đánh như mặt heo vậy, bọn họ ai ai cũng giương đôi mắt ngấn lệ lên nhìn tôi, dường như đang muốn im lặng lên án tôi vậy, nhưng bộ dạng của họ thật sự rất mắc cười, cho nên tôi không ghìm được mà bật cười thành tiếng.
Bị ông Nhĩ châm cứu một tiếng đồng đồ, cả người tôi đổ mồ hôi lạnh, cảm giác như vừa mất nửa cái mạng vậy. Ông Nhĩ vừa rút lại kim châm vừa bảo tôi ngủ đi, tôi nói với Tôn Nam Bắc đang đứng bên cạnh: "Anh đi theo dõi bên phía Tam gia cho tôi, xem xem rốt cuộc tình hình thế nào rồi".
Ông Nhĩ tức giận nói: "Oắt con, đã đến nước này rồi còn muốn lo chuyện bao đồng nữa hả?"
Tôi lắc đầu, uể oải nói: "Không, đây không phải chuyện bao đồng, cháu trước sau đã đoạt đi hai người phụ nữ Tam gia yêu thích, mà anh ấy vẫn giúp đỡ cháu nhiều như vậy, đối tốt với cháu như vậy, cũng không dễ dàng gì mới tìm được một người phụ nữ yêu thích khác, cháu không thể tiếp tục tại mình mà khiến anh ấy từ bỏ đi một cô gái tốt như vậy".
Nói rồi, tôi cảm thấy rất mệt mỏi, hai mắt díu lại, tôi từ từ nhắm mắt, miệng vẫn lẩm bẩm "Tam gia cần cô ấy", sau đó mới chìm vào giấc ngủ sâu.
Đến khi tôi tỉnh dậy thì đã qua hai ngày rồi, mấy ngày mưa kia cũng coi như đã tạnh rồi, tôi quay mặt lại, nhìn thấy Tôn Nam Bắc và Mạt Tang đang xem một cuốn sách, miệng không ngừng nói cái gì đó, Tôn Nam Bắc thấy tôi tỉnh, liền nói: "Anh Danh, anh tỉnh rồi à, có chỗ nào thấy không thoải mái không?"
Tôi gật đầu, ngồi dậy vươn vai uể oải nói: "Khá hơn nhiều so với hôm qua rồi, Tam gia đâu?"
Tôn Nam Bắc nói: "Anh ấy vừa đi không lâu, nửa đêm hôm qua anh đột nhiên sốt cao, còn ói ra một đống, dọa chúng tôi sợ chết khϊếp, sau đó ông Nhĩ nói anh đang bài trừ độc tố, chúng tôi mới yên tâm được. Ông Nhĩ nói một tuần nữa là anh sẽ khỏe lại".
Những tận một tuần nữa? Tôi có chút đau đầu nói: "Tam gia và An An thế nào rồi?"
Tôn Nam Bắc bất đắc dĩ nói: "Vẫn như vậy, An tiểu thư khóc đến nỗi hai mắt sưng như hai quả đào rồi, còn Tam gia vẫn quyết định chia tay, ai cũng không khuyên được anh ấy".