Không ngờ người đàn ông thần bí kia lại nói rằng: lão đại đứng sau lưng Tô Cảnh Hoa chính là một trong những hung thủ thật sự hại chết bố tôi. Mặc dù đã sớm đoán được khả năng này, nhưng khi chính tai mình nghe được sự thật, tôi vẫn không nhịn được mà cảm thấy kinh ngạc. Cảm giác thù hận dâng lên trong lòng. Giữa kinh ngạc và phẫn nộ đan xen, tôi hận không thể băm hung thủ ra làm trăm mảnh.
“Cậu đã đoán ra từ trước rồi à?”, giọng nói của người đàn ông thần bí kia cuối cùng cũng có chút cảm xúc, ông ấy kinh ngạc hỏi.
Tôi đáp: “Không sai. Tuy rằng không chắc chắn lắm, nhưng đúng là tôi có nghĩ tới điều này. Lúc trước Tô Cảnh Hoa có nói, kẻ đứng sau lưng hắn là anh em của bố tôi. Ngay lúc ấy tôi đã nghĩ, nếu hắn không lừa tôi, vậy thì có hai khả năng cho lí do kẻ đó muốn gϊếŧ tôi. Thứ nhất, có thể kẻ đó và bố tôi đã trở mặt, hắn ta coi bố tôi là kẻ thù, vậy thì đương nhiên cũng sẽ coi tôi là kẻ thù. Thứ hai, là kẻ đó hại chết bố tôi, sợ có một ngày tôi điều tra ra sẽ đến trả thù, vậy nên mới phải nhổ cỏ tận gốc. Giờ xem ra, sự thật nằm ở phương án thứ hai rồi”.
Người đàn ông thần bí kia ừ một tiếng: “Đúng thế. Tuy suy đoán của cậu không hoàn toàn chính xác, nhưng cũng được tám chín phần mười”.
Tôi lập tức hỏi ngay: “Vậy rốt cục kẻ đó là ai?”
Chẳng ngờ người đàn ông thần bí lại cho tôi một đáp án ngoài dự đoán, ông ấy nói: “Chúng tôi vẫn còn chưa chắc chắn được”.
Advertisement
“Chưa chắc chắn?”, tôi kinh ngạc hỏi: “Tại sao lại chưa chắc chắn? Nếu thực sự là anh em với bố tôi, thì cũng chỉ quanh quẩn vài người mà thôi. Các ông cũng là anh em của bố tôi, hẳn là quen biết nhau cả mới phải chứ”.
Lúc này, người đàn ông thần bí thở dài: “Chuyện khá là phức tạp, tạm thời tôi cũng không có cách nào để nói cho rõ ràng với cậu được. Tôi chỉ có thể cho cậu biết một chuyện, đó là kẻ đó cực kỳ nguy hiểm. Trừ Tú Xuân Đao, có thể hắn ta vẫn còn những thế lực khác, phân bố khắp nơi trên cả nước. Vậy nên, cậu nhất định không được coi thường. Chuyện lần này coi như là một sự nhắc nhở dành cho cậu. Nhắc cậu nhớ rằng, chỉ cần cậu có điểm yếu, cho dù cậu có ở vị trí cao đến thế nào, địa vị ra sao, người khác vẫn sẽ có cách để đối phó với cậu”.
Tôi cũng cho là vậy, bèn cung kính nói: “Tôi hiểu, cám ơn ông đã nhắc nhở. Đồng thời cũng cám ơn sự hi sinh của mọi người dành cho bố tôi. Tôi thay mặt bố cảm ơn mọi người. Nếu có chuyện gì cần tôi trợ giúp, nhất định tôi sẽ không từ chối”.
Advertisement
Người thần bí kia “ừ” một tiếng thỏa mãn: “Có ơn tất báo, vậy là tốt. Có điều cậu vẫn nên lo cho bản thân trước đi, phía chúng tôi không cần cậu nhọc lòng”.
Vào lúc này, tên biếи ŧɦái nói với vẻ cáu gắt: “Bọn mày nói xong chưa? Nói xong chưa hả? Đừng có quên rằng tao gọi cú điện thoại này không phải là để bọn mày tâm sự, mà là đang đàm phán. Bọn mày có tin còn lắm lời vô ích nữa tao sẽ ấn công tắc không hả?”
Tôi trông thấy bàn tay tên biếи ŧɦái đang phát run, xem ra là sốt ruột rồi. Dù sao thì chúng tôi cũng coi thường hắn như thế, việc cứ nói chuyện phiếm về cơ bản cũng là khiêu khích. Đối với một gã đàn ông luôn tự cho mình hơn người như hắn, đây là một dạng làm nhục.
Tôi vừa định cất tiếng, người đàn ông thần bí đã nói: “Ấn công tắc? Tao chỉ e mày không có cơ hội đó đâu”.
Lời vừa dứt, tôi liền thấy cánh cửa sau lưng tên biếи ŧɦái mở ra, sau đó là âm thanh “đoàng đoàng đoàng”. Trước mắt là một mảng đỏ tươi, tôi trông thấy tên biếи ŧɦái ngã gục xuống đất. Tất cả những chuyện này diễn ra quá nhanh, vậy nên trong một thoáng chốc, tôi vẫn chưa kịp phản ứng. Mãi tới khi người đàn ông thần bí nói: “Rút lui”, tôi mới tỉnh hồn thở phào một hơi.
Thật không ngờ, người đàn ông này nói với tôi nhiều như vậy, ngoại trừ để khiến tôi tiết lộ tin tức về bố mình, còn là vì kéo dài thời gian. Giờ cuối cùng tôi cũng hiểu được vì sao nhấc máy xong mãi mà ông ấy không nói gì, thứ tôi nghe được chỉ có âm thanh từ bàn phím. Tôi nghĩ, nhất định là lúc ấy họ đang tìm kiếm tung tích tên biếи ŧɦái. Sau khi tên biếи ŧɦái khởi động máy, họ bắt đầu sử dụng thiết bị kỹ thuật để tìm kiếm.
Tuy rằng tên biếи ŧɦái chắc chắn đã sớm chuẩn bị đủ cả, chẳng hạn như dùng hệ thống che chắn, chống truy tìm dấu vết gì đó. Vậy nhưng chỉ cần hắn khởi động máy, phía người đàn ông thần bí kia khẳng định sẽ có cách để tìm cho ra.
Lúc này, người thần bí mới nói một cách bình thản: “Tao đã nói mày không có cơ hội ấn công tắc, vậy tức là không có”.
Tôi nở nụ cười, đứng dậy đi về phía Tống Giai Âm. Người thần bí bỗng nhắc nhở tôi: “Đừng động vào, chuyện tháo bom giao cho dân chuyên nghiệp đi”.
Tôi nghi hoặc: “Bom trên người các cô ấy không phải là ấn công tắc thì mới khởi động à?”
Người đàn ông thần bí lại nói: “Không phải. Nếu như cậu động vào phần dây không nên động, nó vẫn sẽ khởi động như thường”.
Tôi nhất thời lo lắng vô cùng: “Tôi hiểu rồi, giờ tôi nên làm thế nào? Gọi điện báo cảnh sát sao”?
Ông ấy ngẫm nghĩ rồi bảo tôi: “Thế này nhé, cậu cứ chờ ở đây. Tôi sẽ phái người tới”.
Tôi bỗng chốc cảm thấy kích động, bởi điều này có nghĩa là tôi có thể gặp những người anh em của bố, có thể trực tiếp cám ơn họ. Có lẽ đối với họ đây chẳng phải là chuyện lớn gì, nhưng với tôi, thì lại có ý nghĩa vô cùng. Không ai biết được rằng tôi hiếu kỳ về câu chuyện của bố mình đến thế nào, mong ngóng và sùng bái những người anh em này của bố tôi ra sao.
Lúc này, người đàn ông thần bí bảo: “Nếu không có việc gì nữa thì tôi cúp máy trước”.
“Chờ đã, tôi còn có chuyện này”. Tôi vội nói.
“Tôi muốn biết, rốt cục bố tôi bị ai hại chết, vì sao lại bị người ta hại chết? Trừ người ở Thủ đô ra, những kẻ còn lại là ai?”
Người thần bí không nói gì, tôi bèn cẩn thận hỏi: “Không thể nói được sao? Nhưng tôi thật sự rất muốn biết. Bởi vì chỉ có như vậy, tôi mới có một mục tiêu rõ ràng, mới có thể báo thù cho bố được”.
Ông ấy thản nhiên đáp: “Nhưng cậu không đấu lại nổi bọn họ”.
Đương nhiên tôi biết rằng thực lực giữa mình và những kẻ đó chênh lệch rất nhiều. Nhưng hiện giờ không làm được, không có nghĩa là sau này không được. Tôi trầm giọng: “Một ngày nào đó, tôi sẽ leo lên trên đầu những kẻ đó. Tới khi ấy, tôi sẽ gϊếŧ chết cả đám bọn họ! Tôi phải báo thù cho bố. Quyết tâm này vĩnh viến không bao giờ thay đổi, trừ phi tôi chết đi”.
Ông ấy hít sâu một hơi: “Một khi đã vậy, tôi nói thẳng cho cậu hay. Trừ kẻ đó ra, còn có ba người nữa. Ba người này đều có chức vụ trong quân đội, hơn nữa địa vị cũng không nhỏ. Trừ phi cậu thực sự bước tới đỉnh cao, còn không thì đừng bao giờ nhắc đến chuyện báo thù làm gì. Đương nhiêm, tôi biết cậu sẽ nói cậu luôn hướng về phía mục tiêu cao nhất. Nhưng tôi muốn nói với cậu rằng, cậu của hiện giờ quá bình thường, tầm nhìn còn quá hẹp. Sân khấu lớn nhất của thế lực ngầm không nằm tại Nam Kinh, thậm chí cũng không nằm ở những thành phố hữu danh vô thực như Thượng Hải. Nó nằm ở Trùng Khánh, ở ba tỉnh Đông Bắc, ở Tây Bắc, ở cách cậu rất xa. Áo dài đỏ - ‘Trà gia’ ở Trùng Khánh, Thủ Sơn Khuyển – ‘Phiêu Kỵ’ của Đông Bắc, Sấu Mã – ‘Di Lặc’ của Tây Bắc, và còn rất nhiều nhân vật nổi tiếng khác nữa. Bất kỳ kẻ nào cũng nổi tiếng hơn, lợi hại hơn cậu, có dã tâm hơn cậu. Cậu muốn đến Thủ đô, vậy còn khó khăn đến thế nào chứ”?
“Đường Thục khó, khó tựa lên trời”. Tôi thản nhiên đáp: “Nhưng đường còn dài, dù cho có là núi đao biển lửa, tôi cũng phải xông pha một lần. Dù cho thương tích đầy mình, tôi cũng sẽ vĩnh viễn không dừng lại”.
Tôi vừa nói, vừa ngẩng đầu đưa mắt về phía Tống Giai Âm. Lúc này, cô ấy đang nhìn tôi. Tôi nói: “Cho dù một ngày nào đó phải ngã xuống trên đường, tôi cũng không hối hận. Bởi vì ít nhất tôi đã từng cố gắng. Vì bố mẹ của tôi, vì người con gái tôi yêu, vì phong cảnh mà tôi không thấy được đồng thời cũng khát vọng được trông thấy, tôi sẽ không bao giờ hối hận vì đã thử”.
Tôi vịn khung cửa, chầm chậm đứng dậy, bước từng bước khó khăn về phía Tống Giai Âm, gỡ miếng vải trên miệng cô ấy xuống. Cô ấy thở phào một hơi: “Cảm ơn”.
Một câu khách sáo của cô ấy khiến lòng tôi chua chát. Tôi còn nhớ, cô ấy ghét nhất phải nghe tôi nói hai chữ này. Cô ấy từng nói, điều cô ấy muốn không phải hai chữ đó. Lẽ nào tôi thì không vậy ư? Tôi không nói gì, chỉ chầm chậm tiến đến trước mặt Đoàn Thanh Hồ, tháo mảnh vải trên miệng chị ấy xuống rồi lùi về phía sau. Đôi mắt nhìn tôi còn mang theo lệ nóng, chị ấy lập tức quay mặt sang hướng khác, chẳng nói lấy một lời.
Tôi cũng chẳng nói gì, chỉ xoay người đi. Vừa mới được vài bước thì đã gục luôn xuống đất. Tống Giai Âm và Đoàn Thanh Hồ đồng thời kêu tên tôi, tôi đáp: “Không sao đâu”.
Lúc nói chuyện, tôi cố gắng để đứng lên. Chỉ là vừa rồi đã cố gượng quá nhiều, tôi cứ thế gục luôn tại trận. Không thèm giãy dụa vô ích thêm làm gì, tôi rút điện thoại ra gọi điện cho Tam gia. Chỉ một lát sau, tiếng bước chân chạy gấp gáp đã vang lên từ phía cầu thang. Thoáng chốc cả đám Tam gia đã tới.
Họ vội vàng đỡ tôi lên. Tôi ngồi dựa vào khung cửa, rít một hơi thuốc lá. Dặn họ đừng đến gần Tống Giai Âm và Đoàn Thanh Hồ xong, tôi lại rút ra một điếu thuốc, hút một hơi rồi nói với người đàn ông thần bí: “Chú, cháu gọi chú như vậy được chứ?”
Người đàn ông thần bí kia vẫn chưa cúp máy. Nghe thấy tôi gọi, ông ấy ừ một tiếng, bảo được. Tôi hỏi: “Xin hãy cho cháu biết bố cháu vì sao mà chết. Tại sao bọn họ đều nói ông ấy phản quốc?”
Giọng nói của người đàn ông thần bí lộ ra vài phần lạnh lẽo, ông ấy nói: “Mấy chục năm trước, mẹ cậu và giảng viên hướng dẫn bà ấy cùng nghiên cứu ra một thành quả khoa học cực kỳ quan trọng. Kết quả nghiên cứu được bố cậu mang ra nước ngoài, giao cho đồng minh của Hoa Hạ, chuẩn bị cùng bọn họ lập ra một kế hoạch vĩ đại. Chỉ là giữa đường bố cậu bị phản bội. Đám người đó vì lợi ích cá nhân, đương nhiên cũng là vì có kẻ đứng sau xúi giục, vậy nên ra tay với bố cậu, hơn nữa còn cướp mất thành quả. Kết quả nghiên cứu ấy cực kỳ quan trọng. Bởi vì bố cậu đã qua đời, không còn ai đối chứng, bọn chúng bèn hắt nước bẩn lên bố cậu, nói rằng bố cậu bán kết quả nghiên cứu cho nước đối địch. Nhưng thực ra, kẻ phản bội là bọn chúng”.
Nói tới đây, người đàn ông thần bí nói với vẻ đầy tiếc nuối: “Kết quả của nghiên cứu đó rất quan trọng với việc phát triển nền khoa học kỹ thuật của Hoa Hạ. Hơn nữa, phải đến 80% thành quả nghiên cứu là đến từ giảng viên hướng dẫn của mẹ cậu. Vậy nhưng vào cái đêm mà bố cậu xảy ra chuyện, nhà khoa học vĩ đại ấy đã gặp sự cố, nổ chết trong phòng thí nghiệm. Toàn bộ những số liệu nghiên cứu đều bị tiêu hủy. Vậy cho nên, đã nhiều năm như vậy rồi mà mẹ cậu vẫn không nghiên cứu ra được thành quả mới. Đương nhiên, đây không phải là điểm chính. Mấu chốt là sau khi bán một phần thành quả nghiên cứu, bọn chúng mang phần còn lại về. Cộng thêm việc “tiêu diệt” kẻ phản bội, bọn chúng thành kẻ lập công lớn, một bước lên mây”.
Nghe nói đến đây, lửa giận trong tôi bỗng chốc bùng lên, những người khác trông cũng có vẻ đầy căm phẫn. Có ai mà ngờ được bố tôi lại phải chết một cách tủi hờn như vậy? Rõ ràng ông ấy là người trung trinh nhất, vậy mà lại bị chửi bới, bị bôi nhọ như thế! Thật đúng là ông trời bất công!
Tôi nghẹn ngào nói: “Cháu muốn biết, bố cháu thật sự là chết không thấy xác sao ạ?”
Người đàn ông thần bí kia bình thản đáp: “Phần mộ của ông ấy đúng là không có thi thể”.
Tuy rằng đã biết trước, nhưng tôi vẫn cảm thấy đau lòng. “Ở Hoa Hạ hẳn là không có mộ của bố, cho dù là mộ chôn quần áo cùng di vật cũng không có. Cháu cũng sẽ không xây mộ cho bố. Trước khi sự trong sạch của bố được chứng minh, trước khi nỗi oan còn chưa được rửa sạch, mảnh đất này vẫn không có tư cách đón nhận anh linh của ông ấy!”