“Ai nói tao không dám?”. Tôi vừa dứt lời, tất cả mọi người đều quay ra nhìn tôi.
Thời khắc này, Tam gia, Thẩm Nặc Ngôn và Vương Mộng Như, Tôn Nam Bắc và Mạt Tang đều nhìn tôi không dám tin, có vẻ như không ai nghĩ là tôi lại đến, trong căn phòng, tôi nhìn thấy Đoàn Thanh Hồ và Tống Giai Âm bị trói trên hai chiếc ghế, trên người bọn họ có gắn bom, miệng bị nhét giẻ, hai người họ nhìn tôi, trong mắt đầy sự lo lắng.
Tôi thở hổn hển, toàn thân lảo đảo, nhưng tôi cố gắng để bản thân trông không quá yếu ớt, đứng thẳng lưng, lớn giọng nói: “Mục tiêu của mày là tao, giờ tao đến rồi, thả bọn họ ra, cứ nhằm vào tao đây này!”
Tôi vừa dứt lời, không khí bỗng trở nên yên tĩnh hẳn, cùng lúc đó, tôi nghe thấy một tiếng cười vang lên, tên đó cười lớn, hình như còn có cả tiếng đập bàn, nhưng không thấy người đâu, tôi bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, cố gắng nhấc người bước về phía trước.
Lúc này, tôi nghe thấy tên đó nói: “Cái gì mà nhằm vào mày, nói thì hay lắm, vậy được, bây giờ bố mày bảo mày tự sát đấy, mày dám không?”
Tôi cảm thấy hai chân không còn chút sức lực nào, còn chưa bước đến cửa mặt mũi đã nhăn như khỉ, nhưng tôi vẫn cố cười nói: “Dám, đương nhiên dám, chỉ cần mày thả bọn họ ra, tao chết như thế nào, chết bao giờ, đều do mày quyết, chẳng phải mày muốn mạng của tao sao? Được, đến mà lấy đi này”.
Advertisement
Lúc này, nhóm người Tam gia lập tức xông tới đỡ tôi, Tam gia trách móc: “Sao anh lại đến đây? Anh đến đây làm gì? Chúng tôi tự có cách mà!”
Tôi nhìn Tam gia, nói: “Đừng lừa tôi, cách của các anh là chết thay tôi à? Có phải các anh muốn Trần Danh tôi ăn không ngon ngủ không yên nửa đời còn lại, ngày nào cũng tự dằn vặt đúng không?”
Tam gia không nói gì, Tôn Nam Bắc định nói gì đó, thì Thẩm Nặc Ngôn kéo anh ấy lại, ra hiệu cho anh ấy đừng lên tiếng, tôi nhìn vào ánh mắt của bọn họ, nói: “Tôi biết các anh định nói gì, nếu như giờ tôi đã trả hết thù, thì tôi có thể không tiếc mà nói một câu chúng ta tuy không sinh cùng năm cùng tháng, nhưng nguyện chết cùng tháng cùng năm, nhưng thù của tôi vẫn chưa được báo, khó khăn lắm mới trèo lên được vị trí cao ở Nam Kinh, giờ mà từ bỏ thì thật đáng tiếc”.
Thẩm Nặc Ngôn nói: “Nếu anh đã biết thế, thì không nên đến đây”.
Advertisement
Tôi lắc đầu, ra điều đợi tôi nói hết, rồi tiếp tục: “Cho nên các anh phải tiếp tục sống, để thay tôi báo thù, cũng nhờ các anh chăm sóc cho người mẹ đáng thương của tôi, bà ấy ở tận thủ đô xa xôi, chưa biết tôi đã trải qua những chuyện gì, còn đang chờ tôi đón bà ấy tới đây để báo hiếu, chơi tôi ngày ngày gọi tiếng ‘mẹ’, ăn cơm bà ấy nấu, mặc áo bà ấy đan... vậy mà, cuối cùng tôi lại trở thành một đứa con bất hiếu, có điều không sao, tôi biết là chỉ cần có các anh, mẹ tôi sẽ có chỗ dựa”.
“Trần Danh!”. Tam gia thốt lên.
Tôi ra hiệu cho anh ấy đừng nói, rồi tiếp tục: “Lẽ nào các anh nhẫn tâm khiến tôi trở thành một người bất nhân bất nghĩa ư? Các anh chết còn tôi thì sống, người đời sẽ đánh giá tôi thế nào đây? Các anh em sẽ nghĩ tôi thế nào? Tôi biết trong mắt các anh, tôi là một người anh em tốt xứng đáng để lấy thân bảo vệ, nhưng tôi không cần các anh hi sinh như vậy, không đáng, tôi chỉ có một mạng, còn mọi người cộng lại có rất nhiều hi vọng, trong đó còn có cả hi vọng của tôi, các anh đều là người thông minh, chắc là sẽ biết làm thế nào có lợi nhất.”
“Đây là buôn bán à? Mà lợi với chả không lợi?”. Tôn Năm Bắc mắt đỏ hoe gào lên.
Tôi biết anh ấy tức vì tôi nói nhẹ như không, tôi cười nói: “Tên ngốc này, anh gọi tôi một tiếng ‘anh Danh’, có phải là gọi cho vui không?”
Tôn Nam Bắc mặt nghiêm túc nói: “Đương nhiên là không, tôi đã gọi anh là anh Danh, thì cả đời anh sẽ là đại ca của tôi”.
Trong lòng tôi thực sự rất cảm động, cảm động vì sự chân thành và những gì họ đã dành cho tôi, bọn họ tốt như vậy, sao tôi có thể để bọn họ vì tôi mà chết chứ? Tôi nói: “Vậy thì nghe tôi, đưa chị Tang về đi, rồi chọn một ngày đẹp mà kết hôn, chị Tang biết mật khẩu thẻ ngân hàng của tôi, đợi tôi đi rồi, chuyển cho mẹ tôi một phần, chỗ còn lại thì cho anh em lập nghiệp”.
Tôi dặn dò như vậy, một đại lão gia như Tôn Nam Bắc cũng phải khóc nấc lên, nói: “Không, tôi không nghe, anh muốn sắp xếp thế nào thì tự đi mà làm! Tôi không thèm lo cho đám anh em của anh đâu, cũng không báo hiếu mẹ anh hộ anh đâu, anh tự đi mà làm!”
Tôi bất đắc dĩ nói: “Nếu anh không nghe lời, tôi không nhận anh nữa đâu đấy”.
“Tôi...”. Tôn Nam Bắc nghẹn ngào nhìn tôi, phất tay áo rồi nói: “Tôi nói không lại anh, tôi không nói với anh nữa! Tam gia, Nặc Ngôn, hai người nói gì đi chứ!”
Tôi đang định nói tiếp, căn phòng lại vang lên tiếng cười gian xảo của tên kia, hắn nói: “Bọn mày đúng là anh em thâm tình, tao sắp bị bọn mày làm cho cảm động phát khóc rồi đây này, nhưng có phải bọn mày nhầm lẫn gì không? Hình như tao mới là người quyết định chuyện sống chết của bọn mày mà. Chỉ cần bọn mày đặt chân vào đây, quy luật của trò chơi nằm trong tay tao, tao bảo ai chết thì kẻ đó phải chết, tao cho ai sống thì kẻ đó mới được sống”.
Nghe vậy, tôi hít một thơi thật sâu, chầm chậm bước về phía trước nói: “Chẳng qua cũng chỉ là một tên thủ lĩnh quèn của một tổ chức tàn ác vô nhân đạo trong thế giới ngầm thôi mà, lại tự cho mình là kẻ giật dây, có phải mày đề cao bản thân quá rồi không?”
Trong lúc nói, tôi đã đi ra đến cửa, vì có mấy người Tam gia đỡ, nên lần này tôi cũng không tốn sức lắm. Nhưng sau khi tôi bước vào phòng thì thấy thật bất ngờ, trong phòng ngoài Tống Giai Âm và Đoàn Thanh Hồ ra, còn có một người nữa, đúng hơn là một cái thi thể.
Người chết là một nam thanh niên, hơn nữa cũng có thể tạm coi là người quen của tôi, chính là em trai của Đoàn Thanh Hồ, thiếu gia nhà họ Nhan - Nhan Nhất Minh.
Tôi không ngờ Nhan Nhất Minh lại xuất hiện ở đây, hơn nữa chỗ hắn chết chỉ cách Tống Giai Âm có mấy bước chân, mắt trợn ngược, một tay còn giữ nguyên tư thế giơ về phía trước, trên mặt nở nụ cười dung tục kỳ lạ, khóe mắt còn vương vẻ không cam lòng và lưu luyến với trần thế, trên ngực hắn có một cái lỗ to như miệng bát, chắc là bị súng bắn tỉa hạng nặng bắn một phát chí mạng, phía dưới người máu đã chảy dài như sông.
Tôi lạnh lùng nhìn hắn, cái chết của hắn tôi chẳng lấy làm thương tiếc, bởi vì hắn chết ở đây, chắc chắn là có lý do, mà xét theo biểu cảm của hắn, nguyên nhân này thật khiến người ta căm ghét.
Nhìn về phía Tống Giai Âm, xác nhận cô ấy không có gì bất ổn, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, rồi tôi ngẩng đầu lên nhìn cái tivi trên tường, trên màn hình là một khuôn mặt đeo mặt nạ, hắn nhìn thấy tôi, nghiêng đầu nói: “Thằng khốn, có phải mày cũng định lấy thân phận của Tống đại tiểu thư ra để ép tao không? Ha ha, tao nói cho mày biết, không ích gì đâu, bọn mày đã vào đây, thì điện thoại đều sẽ mất tín hiệu, muốn phát cái gì ra ngoài cũng không được, bọn mày có chụp lại cái mặt này của tao cũng vô dụng, sẽ chẳng có ai biết tao là người đã trói đại tiểu thư nhà họ Tống đâu”.
“Mà 10 phút trước, người nhà họ Tống đã nhận được một đoạn video, trong đó thấy rõ đại thiếu gia nhà họ Nhan, Nhan Nhất Minh, có ý đồ bất chính với đại tiểu thư nhà họ Tống, cuối cùng, hắn vì sợ mọi chuyện bại lộ, nên đã gϊếŧ Tống đại tiểu thư, còn việc hắn vì sao mà chết, tao nghĩ nhà họ Tống cũng không quan tâm đâu, bọn họ sẽ chỉ nhớ rằng, người hại chết Tống đại tiểu thư chính là Nhan Nhất Minh mà thôi”.
Nói xong, hắn cười đắc ý rồi tiếp tục: “Chẳng phải mày muốn lợi dung nhà họ Nhan để trở thành đại ca đứng đầu Hàng Châu sao? Ha ha ha, tao không cho mày toại nguyện đâu, Trần Thiên đồng minh lớn của mày, ông ta sẽ phải trả giá cho hành động ngu xuẩn của con trai ông ta”.
Thật không thể ngờ, chuyện tôi và Trần Thiên hợp tác cũng bị hắn nắm được, xem ra Tú Xuân Đao đã theo dõi chúng tôi mọi lúc mọi nơi.
Tôi híp mắt lại, nghĩ bụng tên này thật khéo tính toán, mà tên Nhan Nhất Minh này cũng thật ngu xuẩn, lại để cho hắn lừa tới đây, còn bị súng bắn chết.
Chỉ là, Nhan Nhất Minh dám có ý đồ xấu với Tống Giai Âm, kết cục này của hắn cũng là quả báo thôi.
Nghĩ tới đây, tôi nhìn Tống Giai Âm, cô ấy cũng nhìn tôi, ánh mắt chứa đựng sự ưu phiền, có lẽ cô ấy muốn tôi về, tôi cười với cô ấy, nói: “Anh sẽ không bỏ em lại một mình đâu”.
Nói rồi, tôi nhìn Đoàn Thanh Hồ, chị ấy trông gầy hơn trước nhiều, tôi nhìn chân chị ấy, nghĩ không biết vết thương đã khỏi chưa. Mặc dù trong lòng rất quan tâm, nhưng vì đã quyết tâm rời bỏ, nên tôi không nói câu nào cả, chỉ là khi nhìn thấy sự buồn bã và mất mát trong ánh mắt của chị ấy, lòng tôi lại thấy đau nhói.
Tôi nói với tên kia: “Nhà họ Tống không dễ bị dắt mũi như vậy đâu, điều này cả mày và tao đều rõ, kể cả mày có tìm một người khác thế thân, trừ phi chính miệng Tống Giai Âm nói người trói cô ấy là Nhan Nhất Minh, nếu không mày chỉ có đường chết thôi”.
Vừa nói, tôi vừa ra hiệu cho nhóm người Tam gia rời khỏi, nhưng bọn họ nhất quyết không đi, tôi tức tối rút con dao găm mà dọc đường đã nhờ tài xế mua, kề vào cổ nói: “Đi!”
Tên đó lạnh lùng nói: “Trần Danh, tao đã bảo trò chơi này do tao làm chủ mà, bọn chúng có đi được hay không phải là do tao quyết định”.
Tôi cười nói: “Vậy sao? Hay là mày cho nổ thử xem? Đàng nào mày chẳng muốn bọn tao chết, chi bằng ra tay luôn đi?”
“Trần Danh!”. Mấy người Tam gia kinh ngạc nhìn tôi, bọn họ không hiểu tại sao tôi lại kích động cái thằng điên này, còn không màng đến sống chết của Tống Giai Âm.
Thực ra lúc tôi nói cậu này, cũng nơm nớp lo sợ, vì tôi đang đánh cược, đánh cược rằng tên này sẽ không dám phát nổ.
Sự thật chứng minh, tôi đã cược đúng, vì tiếng nổ trong tưởng tượng đã không vang lên.
Tôi cười, trào phúng nói: “Xem ra mày cũng không điên rồ đến mức đó”.
Lúc tôi nghe tên biếи ŧɦái này nói những lời đó với Tam gia, tôi đã đoán ra mục đích lớn nhất của hắn, không phải là muốn nhóm người Tam gia chết, mà là muốn biết chính xác bọn họ có được gì từ tôi.
Nhưng sau khi tôi xuất hiện, hắn cứ luôn miệng nói muốn chúng tôi chết, nhưng lại chần chừ không hành động, điều này càng khiến tôi chắc chắn vào phán đoán của mình.
Nếu như hắn gϊếŧ bọn họ thật, vào thời đểm tôi đến hắn sẽ phải ra tay rồi, chứ không việc gì phải tốn nhiều nước bọt như vậy, rõ ràng là mỗi một phút kéo dài, là hắn lại có thêm nguy cơ bị phát hiện, nhưng hắn không ra tay, điều này chứng tỏ mục đích cuối cùng của hắn không phải là gϊếŧ chúng tôi, mà là muốn ra điều kiện với chúng tôi.
Người càng đông, đối với hắn mà nói, cơ hội thắng lợi trong đàm phán càng lớn, cho nên hắn mới mạnh mồm nói muốn gϊếŧ chúng tôi, để ngăn cản chúng tôi hành động. Nói trắng ra, hắn muốn hù dọa chúng tôi tới một mức độ nào đó, mới bắt đầu nói ra điều kiện, như vậy thì chúng tôi sẽ chẳng cần suy nghĩ mà đồng ý với hắn.
Tôi quay người lại nói: “Thấy chưa? Hắn không dám gϊếŧ chúng ta đâu, chúng ta đi thôi”.