Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

An An hỏi tôi, có phải Tam gia sắp chết rồi không, có phải tất cả mọi người đều sắp chết rồi không? Tôi nhất thời á khẩu không nói nên lời, ngơ ngẩn ngồi đó, một nỗi tuyệt vọng dấy lên trong lòng.

Tôi tháo ống kim ở trên tay trái ra, vội vàng xuống giường rồi xông thẳng ra ngoài. Sau khi xuống giường, tôi mới phát hiện cảm giác tê tê dại dại vẫn còn, cơn đau kéo dài khiến tôi gần như đi không vững, còn chưa ra đến cửa, tôi đã phải ngồi bệt xuống đất.

An An lập tức lao tới định đỡ tôi, tôi tức tối nói: “Tôi bị làm sao thế này?”

“Anh đừng vội, ông Nhĩ nói rồi, cơ thể anh chưa thải hết độc, nên thời gian này sẽ hơi yếu một chút, chỉ cần tĩnh dưỡng thêm vài ngày nữa là được.” An An nói, rồi nhìn tôi bằng ánh mắt khẩn cầu, nói tiếp: “Tôi sẽ nói hết với anh mọi chuyện, anh đừng đi có được không?”

Tôi nhìn An An, hỏi: “An An, không, chị Tam, là cô thật sự hi vọng tôi đừng đi, hay là vì Tam gia không muốn tôi đi, nên cô mới bảo tôi đừng đi?”

“Tôi...” An An cúi đầu, thành thật nói: “Tôi đương nhiên muốn Tam Tam sống rồi, nhưng việc đi thay anh là quyết định của Tam Tam, việc duy nhất tôi có thể làm là tôn trọng anh ấy, cho dù có không muốn có đau lòng thế nào, tôi cũng đâu thể làm gì được? Đó là sự lựa chọn của anh ấy mà” .

Nói đến đây, cô ấy đã nước mắt lã chã.

Tôi nhìn cô ấy, nói: “Chị Tam, cô là một người tốt, Tam gia cũng là một người tốt, hai người không nên bị tôi liên lụy, cả Nặc Ngôn và Mộng Như, cả Nam Bắc và chị Tang nữa, bọn họ đều là những người thân yêu của tôi, bọn họ không nên vì tôi mà đánh đổi tính mạng, bọn họ đáng ra phải vui vẻ kết hôn, sống một cuộc sống viên mãn, con đường bọn họ muốn đi dài như vậy, sao có thể vì tôi mà phải dừng lại chứ?”

An An nghe những lời đó của tôi thì như đứt từng khúc ruột, khóc không thành tiếng, cô ấy nhìn tôi nói: “Xin lỗi... tôi thực sự rất muốn kết hôn với Tam Tam, rất muốn sinh cho anh ấy một đứa con kháu khỉnh, tôi không muốn anh ấy chết, thực sự không muốn anh ấy chết... Anh cứu anh ấy đi... cứu anh ấy đi...”
Advertisement
Tôi gật đầu cười, nói: “Được, cảm ơn chị Tam đã cho phép.”

An An quỳ ở đó khóc nức nở.

Khóe mắt tôi cũng đỏ hoe, tôi xoa đầu nói với cô ấy: “Chị Tam, đừng khóc nữa, cô yên tâm, tôi sẽ đưa anh Tam về đây cho cô, bây giờ cô hãy trả lời tôi mấy câu hỏi đã, được không?”

An An gật đầu rồi lau nước mắt.

Tôi hỏi cô ấy: “Bọn họ rời đi vào lúc nào vậy?”

An An trả lời: “Mười phút trước” .
Advertisement
“Đi đâu?”

“Tôi không biết...”

Tôi đứng dậy, lảo đảo đi về giường, cầm lấy điện thoại gọi cho Tiểu Thái, rồi lại hỏi An An: “Ông Nhĩ đi đâu rồi?”

An An đáp: “Ông Nhĩ đang ở nhà thuốc của bệnh viện sắc thuốc cho anh” .

“Cô đi ra ngoài xem xem, có bao nhiêu người ở đây, chắc cô chỉ cần nhìn một cái thôi là biết bọn họ là ai đúng không?”. Tôi nói, đầu dây bên kia đã bắt máy rồi, tôi không nói gì với An An nữa.

An An lập tức quay người chạy ra ngoài.

Giọng của Tiểu Thái rất buồn, rất trầm, cậu ấy ủ rũ gọi một tiếng “anh”, tôi nói: “Định vị cho anh vị trí của Nặc Ngôn”.

Tiểu Thái do dự một lúc rồi nói: “Nhưng mà, anh Nặc Ngôn nói là...”

“Muốn anh ấy sống thì ngoan ngoãn nghe lời anh.” Tôi cứng rắn ngắt lời cậu ấy.

Tiểu Thái do dự một lúc rồi nói: “Vâng ạ”.

Tiểu Thái nhanh chóng gửi định vị cho tôi, An An cũng vừa quay lại, cô ấy nói: “Tôi đi xem rồi, tổng cộng có 20 người phân bố ở nhiều nơi khác nhau, trừ hai người đứng ngoài cửa, còn có 18 người nữa”.
“Bảo vệ nhà các cô có mấy người?”

An An đáp: “4 người”.

Tôi nghĩ một lúc rồi nói: “Cô gọi hết bọn họ vào đây, cả 4 người đó và 2 người anh em của tôi nữa”.

An An lập tức chạy ra gọi người vào, tôi vội vàng bảo: “Đừng vội, tôi đã nói xong đâu”.

An An nghi ngờ nhìn tôi, tôi vẫy tay với cô ấy, ra hiệu lại gần đây, sau đó thì thầm dặn dò vài câu, cô ấy có vẻ kinh ngạc nhìn tôi, tôi cười, nói: “Nhờ cô cả đó, chị Tam”.

An An nặng nề gật đầu, rồi quay lưng rời khỏi phòng bệnh.

Không lâu sau, có hai người đi vào trong, là hai người phụ trách canh chừng ở ngoài phòng bệnh của tôi, phụ trách bảo đảm an toàn cho tôi.

“Anh Danh”. Hai người vừa vào đã cung kính chào hỏi.

Tôi cười nói: “Hai người anh em, không biết người tôi bị làm sao, không có chút sức lực nào cả, cho nên muốn nhờ hai người đỡ tôi vào nhà vệ sinh một lát”.
Bọn họ nghe xong, không nghi ngờ gì cả, lập tức đến bên cạnh giường, mà lúc đó bốn tên bảo vệ của An An cũng bước vào, bọn họ âm thầm tiến sát về phía hai người anh em của tôi, trong lúc chuyên tâm đỡ tôi dậy, hai người họ bị bốn tên đó đánh ngã ra đất, nhét giẻ vào mồm rồi trói lại.

Bọn họ kinh ngạc nhìn tôi, trong đôi mắt họ phảng phất sự lo lắng và bất an, tôi cười và nói: “Đừng lo, tôi không định làm gì các cậu đâu, chỉ là muốn ra ngoài hít thở không khí chút thôi, biết các cậu sẽ không đồng ý, nên đành trói các cậu một lát vậy”.

Nói xong, tôi hỏi An An: “Xe chuẩn bị xong chưa?”

Cô ấy gật đầu, bảo một tên bảo vệ cởϊ áσ ra đưa cho tôi, mặc đồ vào xong, tên bảo vệ đó lên giường nằm, mấy tên còn lại thì cùng tôi đi ra ngoài. Sau khi đến cửa, hai tên đứng vào vị trí canh gác như chưa có chuyện gì xảy ra, An An đứng ở trước cửa nói: “Trần Danh muốn ăn quýt, các cậu mau đi mua đi”.
Hai người anh em của tôi ở ngoài hành lang đang định đi tới, nghe cô ấy nói vậy thì cũng không qua nữa, bởi vì tôi đội mũ, rồi liên tục ‘thì thà thì thầm’ với tên bảo vệ nên cũng không nhìn kỹ, mọi người nhìn vào sẽ tưởng là chúng tôi đang nói chuyện, không nhận ra kỳ thực tên bảo vệ đó vẫn vừa đi vừa dìu tôi.

Cuối cùng cũng đi đến cổng bệnh viện, lưng tôi đã ướt đẫm mồ hôi, tên bảo vệ đó lập tức nói: “Anh Trần, xe mà tiểu thư nhà chúng tôi chuẩn bị đỗ ở đằng trước, anh cố gắng thêm mấy bước nữa”.

Tôi cười nói: “Cảm ơn”.

Đi đến bên cạnh chiếc xe, họ dìu tôi lên xe, tôi đưa điện thoại cho lái xe, để anh ta đi theo định vị, sau đó tôi nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Nửa tiếng sau, lái xe bảo tôi định vị đã dừng lại, như vậy nghĩa là bọn họ đã đến nơi rồi. Tôi hỏi: “Mất mấy phút để tới đó?”
“Nhanh thì 5 phút”.

“Nhanh nhất có thể cho tôi”.

“Được”.

Tôi vực lại tinh thần, liếc thấy cái nạng trên xe, không cần nghĩ cũng biết là do An An đặc biệt chuẩn bị cho tôi, nếu như không có nạng, tôi nghĩ xuống xe xong tôi cũng không đi nổi 100 mét.

Chiếc xe chả mấy chốc đã dừng lại, tôi ngẩng đầu lên xem, lúc này chúng tôi đang ở trong một ngôi làng giữa thành phố, chỗ này chắc chuẩn bị được dỡ đi xây lại, cả ngôi làng đều bị phá dỡ, chẳng có mấy người qua lại. Xe của chúng tôi đỗ ở dưới một tòa nhà cao tầng đang bị phá dở nửa chừng, xung quanh nơi đó hiện giờ toàn là người của chúng tôi, còn có cả cảnh sát. Tôi đánh mắt nhìn xung quanh, không thấy nhóm người Tam gia đâu cả, có lẽ bọn họ đã vào bên trong rồi.

Nghĩ vậy, tôi mở cửa xe, chống nạng từ từ đi vào trong tòa nhà.
Lúc tất cả mọi người thấy tôi đến, ngoài những viên cảnh sát không biết tôi, ai nấy cũng lộ ra biểu cảm kinh ngạc, có người chạy lên muốn cản tôi, tôi tập tễnh chống nạng đi về phía trước, nói: “Nếu như các cậu còn coi tôi là đại ca, thì hãy xem như không nhìn thấy tôi, còn nếu không, Trần Danh tôi coi như không có mấy người anh em này”.

Tất cả mọi người nghe thấy thế đều cúi đầu, bọn họ miễn cưỡng nhường đường cho tôi, tôi từ từ đi qua người bọn họ, lúc đi vào trong tòa nhà, tôi quay người lại nhìn gương mặt của bọn họ, cúi chào một cái rồi nói: “Bất luận thế nào, cảm ơn các anh em đã nhường đường”.

Nhiều người mắt đỏ hoe, tôi cười rồi quay người lại, kiên quyết dứt khoát đi vào trong. Đến chỗ cầu thang, tôi bỏ nạng ra, bám vào cầu thang, khó khăn bước từng bước, lúc này, tôi nghe thấy phía trên vang lên một âm thanh quen thuộc khiến tôi vô cùng căm hận, hắn nói: “Nói thật, bọn mày đi theo cái tên đàn ông vô dụng đó làm gì? Chỉ cần bọn mày chịu theo tao, tao không những đảm bảo mạng sống cho bọn mày, mà còn có thể cho bọn mày vinh hoa phú quý, danh tiếng lẫy lừng” .
Nghe thấy giọng nói này, tôi cảm thấy toàn bộ khí huyết trong người như đang trào lên, bởi vì cả đời tôi cũng không quên được âm thanh này, hắn chính là cái tên đã giày vò em gái tôi cho đến chết!

Cũng chính là nói, Bạch Bách Hợp thực sự là người của Tú Xuân Đao, cô ta không chỉ lợi dụng tôi để đuổi nhà họ Nhan ra khỏi Nam Kinh, mà còn lợi dụng tôi để bắt Tống Giai Âm, thậm chí còn muốn hại chết mấy người anh em của tôi, đúng là đáng chết!

Lúc này, tôi nghe Tam gia nói: “Mày đừng có suy nghĩ viển vông nữa, bọn tao thà chết, cũng không đi theo cái thứ vô sỉ như mày, một vạn thằng như mày cũng không bì được với Trần Danh!”

Tên đó nghe xong bật cười ha ha, nói: “Phải là một vạn thằng như hắn, cũng không bì được với tao chứ?”

Thẩm Nặc Ngôn trầm giọng nói: “Bọn tao đến cả rồi đấy, bây giờ đến lượt mày thực hiện lời hứa, thả hai người đó ra”.
Tên đó cười nói: “Thả bọn nó khác nào thả hồ về rừng, bọn mày nghĩ tao ngu à? Nói cho bọn mày biết, bọn mày đến rồi thì đừng mong sống sót trở về, trừ phi bọn mày chịu làm chó cho tao”.

Nghe tới đây, tôi cảm thấy vô cùng lo lắng.

Sau đó, tôi nghe thấy Tôn Nam Bắc tức giận nói: “Chó chết, mày nghĩ là không ai truy ra được mày à? Đại tiểu thư của bọn tao mà xảy ra chuyện gì, thì mày có chết cũng không được toàn thây đâu!”

Tên đó lại cười lớn nói: “Hôm nay ngoài bọn mày ra, chẳng có ai khác biết người chủ mưu là tao, tao có gϊếŧ chết đại tiểu thư nhà họ Tống thì đã sao? Người nhà họ Tống cũng sẽ không tìm đến tao trả thù đâu”.

Nói xong, hắn còn thở dài tiếc nuối, nói: “Tống đại tiểu thư, còn cả Đoàn Thanh Hồ tiểu thư, hai người các cô xinh đẹp như vậy, tại sao lại đi yêu cái tên bỉ ổi đó chứ? Hay là các cô theo tôi đi?”

Nói xong, hắn cười một điệu cười man rợ, nói: “Sao tôi lại quên nhỉ, các cô đều bị bịt miệng hết cả rồi, sao trả lời câu hỏi của tôi được? Ha ha!”

 

Đoàn Thanh Hồ và Tống Giai Âm bị bịt miệng? Tôi đột nhiên nóng ruột vô cùng, muốn tức tốc chạy lên, tức một nỗi sức lực không có, để có thể lên được nhanh hơn, tôi chỉ có thể tiếp tục leo mà thôi.

 

Khó khăn lắm tôi mới leo lên tới nơi, tôi nghe thấy tên đó nói: “Tao cho chúng mày thêm 5 giây suy nghĩ, quy thuận hay là chết” .

 

Nói rồi, hắn lại tiếp tục giọng điệu quái đản của mình: “Tao nói chúng mày nghe, vì cái thằng đàn ông đó mà bỏ lỡ cơ hội sống của mình có đáng không? Bọn mày có tin không, thằng đó có tỉnh lại, biết được chuyện này, cũng chẳng dám tới đây đâu, bởi vì hắn phải leo câu thang, hắn muốn sống chứ đâu có muốn chết”.

Tôi vịn tay từ từ đứng dậy nói: “Ai bảo tao không dám?”

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!