Nếu như ngày mai Tô Quốc Phú chết, vậy thì tin tức tôi vì bị ông ta nắm được điểm sơ hở mà gϊếŧ ông ta e rằng sẽ được truyền khắp cả Hoa Hạ này, đây mẹ kiếp đúng là chuyện nực cười! Nếu như không phải hôm nay tôi đưa Bạch Bách Hợp về, tôi nghĩ không biết tổ chức đằng sau kia sẽ còn giả mạo làm người của tôi bao lâu nữa, còn làm hại bao nhiêu cô gái ở trong câu lạc bộ "trụy lạc vang danh" kia nữa?
Còn về việc tôi lại là pháp nhân của câu lạc bộ trụy lạc vang danh kia, tôi không hề ngạc nhiên, nếu như trước đây Vương Khải Uy có thể ký được tên tôi trên tài liệu, vậy thì tên người đại diện pháp luật này có thể tìm người giả mạo chữ ký của tôi, rồi đóng con dấu của tôi lên. Đương nhiên, tôi có thể nói trên đó không có dấu vân tay của tôi, nhưng e là một khi tôi bị bắt thì căn bản sẽ không có cơ hội để thanh minh.
Đang nghĩ thì đột nhiên Tam gia gọi điện cho tôi, giọng điệu của anh ấy có chút gấp gáp, trầm giọng nói: "Trần Danh, Thanh Hồ mất tích rồi."
Đoàn Thanh Hồ mất tích rồi? Tôi giật thót trong lòng, hỏi: "Sao lại mất tích?"
Tam gia nói: "Tôi cũng mới phát hiện ra, bởi vì phòng của cô ấy luôn có tiếng nhạc, nên tôi cứ tưởng cô ấy ở trong phòng, đến lúc tôi có chuyện đến gõ cửa phòng cô ấy thì rất lâu không thấy ai lên tiếng, mới phát hiện ra cô ấy vốn dĩ không có ở trong phòng."
Trong lòng tôi nhất thời nóng như lửa đốt. Vết thương ở chân của Đoàn Thanh Hồ vẫn chưa khỏi, chị ấy rốt cuộc là đi đâu chứ? Còn nữa, chị ấy ra ngoài tại sao lại không nói với tôi?
Không biết liệu có phải hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, khiến tôi có chút mẫn cảm không, tôi cảm thấy việc Đoàn Thanh Hồ không thấy đâu không đơn giản. Tôi lập tức gọi điện cho Đoàn Thanh Hồ, nhưng tắt máy. Nếu như có chuyện gì quan trọng, Đoàn Thanh Hồ sẽ không tắt máy như vậy.
Advertisement
Vừa buông điện thoại xuống, thì điện thoại lại có người gọi đến, tôi lập tức nghe máy, là giọng của Mạt Tang, chị ấy nói với tôi một địa chỉ, nói người của chị ấy đang tới đó rồi, cũng bảo tôi nhanh chóng đến.
Cúp máy, tôi nhấn ga phóng đi, khoảng 20 phút sau, tôi đã đến địa điểm mà Mạt Tang nói. Địa điểm này có một cái tên rất nhã nhặn giống như địa danh trong tiểu thuyết võ hiệp cổ đại vậy, tên là "Biệt thự Thiên Tuyền’. Biệt thự Thiên Tuyền là khu suối nước nóng dã ngoại, không ngờ Tô Quốc Phú lại ở đây.
Sau khi xuống xe tôi lập tức gọi điện thoại cho Mạt Tang, chị ấy bảo tôi bọn họ đã đi vào rồi, còn nói đã phát hiện ra mấy thi thể, tôi hỏi có của Tô Quốc Phú không, chị ấy bảo không có, sau đó nói với tôi lúc này chị ấy đang ở đâu, bảo tôi nhanh chóng tới chỗ chị ấy.
Biệt thự Thiên Tuyền lúc này đến một tên bảo vệ cũng không có, không cần nghĩ cũng biết đây là có người cố ý dàn xếp, là để thuận tiện cho sát thủ vào gϊếŧ Tô Quốc Phú, có điều thế này cũng tiện cho chúng tôi vào trong.
Advertisement
Tôi lấy súng ta nắm chắc trong tay, rút chốt an toàn, lên đạn, sau đó dựa theo chỉ dẫn đến chỗ Mạt Tang, năm phút sau tôi nhìn thấy Mạt Tang đang đứng ở đó, tôi đi đến, chị ấy nói: "Mấy tay súng bắn tỉa đã đi tìm Tô Quốc Phú rồi, nhưng với tình hình này tôi nghĩ tỉ lệ ông ta còn sống không lớn."
Tôi lắc đầu nói: "Chưa chắc, Tô Phú Quốc là người nhà họ Tô, Tống Giai Âm nói thời trẻ ông ta cũng là một lính đặc chủng ưu tú, ông ta nhất định có thể chống trả, nếu không không thể nào toàn bộ vệ sĩ và tùy tùng của ông ấy đều đã chết mà ông ấy lại còn sống."
Tôi vừa nói vừa hỏi: "Điện thoại của Tô Quốc Phú thế nào? Không phải đã bảo Tiểu Thái định vị rồi sao?"
Mạt Tang trầm giọng nói: "Sau khi Tiểu Thái định vị được ông ta ở chỗ này, liền bị chặt đứt tín hiệu rồi, có lẽ là điện thoại của ông ta đã bị tắt máy rồi, đây cũng là nguyên nhân khiến tôi nghĩ ông ta có thể đã chết, nếu không ông ta không thể nào ngu ngốc đến mức tắt điện thoại của chính mình."
Mạt Tang nói như vậy, trong lòng tôi đột nhiên chùng xuống, tôi hít một hơi thật sâu nói: "Tìm khắp nơi thử xem, phân ra hành động, luôn luôn bảo đảm liên lạc nhé."
Mạt Tang gật đầu, nói với tôi những tay súng bắn tỉa đã phân bố ở những chỗ nào, sau đó tôi chọn một hướng khác, chạy về hướng đó. Hướng này là một mảnh rừng cây, tôi đi vào trong, những tiếng rì rào truyền đến bên tai, bên dưới là những tiếng cành cây khô bị giẫm gãy, xung quanh ánh trăng soi lờ mờ, bốn phía bị bao quanh bởi một màn ánh sáng màu đỏ lờ mờ, toát lên một vẻ "ảm đảm’ vô cùng, đại khái như ngày mai sẽ là một ngày mưa vậy.
Cứ đi cứ đi, tôi nhạy cảm ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt, mặc dù rất nhạt nhưng bởi vì mũi tôi đặc biệt thính, cho nên tôi rất chắc chắn mình không ngửi nhầm. Tôi lập tức chạy nhanh hơn, đồng thời căng thẳng nhìn khắp bốn phía, đề phòng không cẩn thận sẽ có người ẩn nấp trong rừng cây xông ra ám sát.
Tôi nhanh chóng nghe thấy một tràng đánh đấm va chạm vang lên. Chân tôi đột nhiên giẫm lên một vật, cúi đầu xuống nhìn, là một khẩu súng lục màu đen, tôi nhặt khẩu súng lên, nhìn về phía suối nước nóng trong khu rừng, chỉ trông thấy ở chỗ thảm cỏ bên cạnh suối nước nóng, có hai người đang vật lộn.
Dưới ánh trăng, hình bóng của hai người hòa lẫn với nhau, tôi cẩn thận quan sát, một người trong đó không ai khác chính là Tô Quốc Phú, còn kẻ đang chiến đấu với Tô Quốc Phú rõ ràng là một người đàn ông hết sức gầy gò, tên đàn ông đeo một chiếc mặt nạ quỷ, mặc một bộ quần áo bó sát màu đen, động tác của hắn vừa nhanh vừa mạnh mẽ, vừa nhìn cũng biết là có tập luyện.
Có điều, năng lực của Tô Quốc Phú cũng không vừa, nhìn thủ pháp ra đòn của ông ta có thể thấy bao năm qua ông ta chưa từng xao nhãng việc tập luyện, đương nhiên, nếu ông ta không đủ lợi hại thì tên sát thủ cũng không thể nào làm rơi súng như vậy, còn chưa gϊếŧ được ông ta.
Nói tóm lại, Tô Quốc Phú vẫn chưa xảy ra chuyện gì lớn, đây đúng là trong cái rủi có cái may. Vừa nghĩ tôi vừa rút súng ra ngắm vào tên sát thủ, tên sát thủ rất lợi hại, khi tôi vừa nổ súng hắn đã cảm nhận được, đột nhiên một tay chống xuống đất, lộn nhào người một vòng trong không trung, nhanh chóng tránh được viên đạn, tôi bình tĩnh bắn thêm mấy phát nữa, mặc dù tốc độ của hắn rất nhanh, nhưng môt bên tay và một bên cánh tay đã bị thương, cả người nhất thời té nhào xuống đó.
Tô Quốc phú căng thẳng hỏi: "Ai?"
Tôi từ từ từ trong bụi cây đi ra nói: "Tô tiên sinh, tôi tới muộn rồi."
Tô Quốc Phú vừa nhìn thấy tôi, nhíu mày nói: "Sao cậu lại tới đây?"
Nhìn dáng vẻ của ông ta, không phải ông ta nghĩ tôi là người cầm đầu chuyện này đấy chứ? Nhìn ông ta, có vẻ như chuyện "tôi" bị báo cáo đã hoàn thành rồi, còn ông ấy lại nghĩ những người này là do tôi phái đến để gϊếŧ người diệt khẩu vậy.
Tôi bất đắc dĩ nghĩ, nhân cách của tôi kém như vậy sao? Tôi nói: "Chuyện xảy ra ngày hôm nay quá phức tạp, tôi không thể chốc lát giải thích rõ ràng với ông được, hơn nữa chuyện quan trọng nhất bây giờ không phải là nói những thứ này, mà phải tìm xem kẻ muốn gϊếŧ ông là ai, có lẽ ông có thể hiểu rõ chuyện hôm nay rốt cuộc là do ai giở trò."
Vừa nói, tôi vừa đi đến chỗ tên sát thủ, lúc này tên sát thủ đang ngã xuống dưới đất, dường như bởi vì cả tay và chân đều đã bị thương, nhất thời không còn sức lực để đứng lên, tôi đi tới, định tháo mặt nạ của hắn xuống, thì đột nhiên hắn đứng lên, trong tay cầm một chiếc châm cài tóc, đâm về phía tôi.
Tôi nhanh nhẹn lùi về phía sau, một tay tóm chặt lấy cổ tay của hắn, chỉ là khi tôi nhìn thấy chiếc trâm cài tóc đó, trong lòng đột nhiên chấn động.
Đây là một chiếc trâm bạc, trên chiếc trâm được khắc một đóa hoa mai màu hồng nhạt, chiếc trâm bạc này giống hệt với chiếc trâm mà tôi đã tặng cho Đoàn Thanh Hồ.
Nhân lúc tôi ngây người mất cảnh giác, tên sát thủ đột nhiên thoát được khỏi tôi, đâm mạnh chiếc trâm vào cổ tôi, tôi dùng tay che cổ, chiếc trâm cắm thẳng vào tay tôi, tôi cúi đầu xuống nhìn chỉ nhìn thấy trên chiếc trâm có khắc một chữ "Hồ".
Nhìn thấy chữ này, tôi hoảng hốt. Sở dĩ ban nãy tôi không tránh mà chọn trực tiếp đỡ nhát này, là bởi vì tôi muốn xem xem trên chiếc trâm có chữ này không, nếu như có thì chắc chắn không nghi ngờ gì là của Đoàn Thanh Hồ. Tôi hét lớn lên, đấm một nhát vào mặt tên sát thủ, hắn vội vàng tránh sang một bên, tôi muốn đoạt lại chiếc trâm, tôi dùng lực ghìm chặt lại, tùy ý để chiếc trâm cắm càng sâu vào tay tôi, là vì để đoạt lại chiếc trâm cài tóc này.
Tên sát thủ vì mạng sống không thể không từ bỏ chiếc trâm, hắn quay người bỏ chạy, tôi rút súng ra định bắn, thì đúng lúc này một tia sáng chói mắt đột nhiên chiếu đến, tôi và Tô Quốc Phú nhất thời bị màn ánh sáng chói lóa này làm cho không mở được mắt ra. Một chiếc xe chạy tới, tên sát thủ nháy mắt nhảy lên xe, tôi lập tức nổ súng về phía chiếc xe, nhưng chiếc xe này rất ngoan cường, nhanh như chớp chạy đi.
Tôi muốn đuổi theo, Tô Quốc Phú ngăn tôi lại nói: "Giặc cùng được không nên đuổi, hơn nữa súng của cậu cũng sắp hết đạn rồi chứ?"
Tôi hít một hơi thật sâu, cắn chặt răng, trong lòng tràn ngập sự phẫn nộ lẫn không cam lòng.
Nhìn chiếc trâm đang cắm trên tay, trong lòng tôi hỗn loạn vô cùng, chiếc trâm bạc của Đoàn Thanh Hồ này tôi mới tặng chị ấy cách đây không lâu, trước đây tôi còn thấy chị ấy mang, sao đột nhiên lại xuất hiện trong tay của tên sát thủ chứ? Hơn nữa, có vẻ như tên sát thủ này mang theo chiếc trâm của chị ấy bên người, hắn rốt cuộc là ai? Có quan hệ thế nào với chị ấy
Đoàn Thanh Hồ tối nay mất tích, liệu có liên quan gì đến hắn hay không?
Tất cả những chuyện này tôi đều nghĩ không thông, khả năng duy nhất có thể là việc rời đi của Đoàn Thanh Hồ tối nay có liên quan đến sự xuất hiện của người đàn ông này.
Tôi đang miên man suy nghĩ thì Tô Quốc Phú nói: "Đừng tức giận nữa, chỉ cần những kẻ này vẫn ở Nam Kinh thì chắc chắc sẽ không chạy thoát được."
Ông ta nói xong, rồi sờ túi nói: "Điện thoại của tôi đâu rồi?"
Tôi nói: "Người của tôi nói điện thoại của ông đang tắt máy rồi."
"Người của cậu làm sao biết được thế?" Tô Quốc Phú nhướn mày hỏi, hai mắt sắc bén nhìn tôi.
Tôi nói: "Khi nhận được tin ông sắp gặp chuyện, tôi rất lo lắng, bởi vì điện thoại của ông không liên lạc được, nên tôi bảo đàn em của tôi dùng chút mánh khóe để định vị điện thoại của ông, trong quá trình tìm kiếm thì mới dẫn đến đây."
Nói xong, tôi rút chiếc trâm cài tóc ra, dùng khăn lau sạch sẽ, cẩn thận bỏ vào trong túi.
Tô Quốc Phú bình thản nói: "Nói như vậy thì cậu thật sự tới để cứu tôi sao?"
Tôi biết ông ta không tin tôi, cũng không vội vàng, thản nhiên nói: "Nói ra thì dài, Tô tiên sinh, nếu như ông không để ý thì mong ông hãy kiên nhẫn nghe tôi nói ngọn nguồn của sự việc.
Tô Quốc Phú gật đầu, tôi nói hết sự tình từ đầu đến cuối cho ông ta.
Sau khi tôi nói rõ chân tướng của sự việc, Tô Quốc Phú nói: "Lại có chuyện hoang đường như vậy sao? Chỉ là liệu những lời cậu nói có phải là sự thật không, e là không thể chỉ nghe từ một phía cậu được."
Tôi nói: "Có phải là sự thật hay không, ông gặp nhân chứng hỏi rồi sẽ biết."
Lúc này, Tam gia gọi điện cho tôi, tôi nghe điện thoại thì thấy anh ấy nói: "Đoàn Thanh Hồ về rồi."
Về rồi? Sao lại trùng hợp như vậy, bên này vừa kết thúc thì chị ấy cũng vừa hay về sao?
Nghĩ đến đây, tôi day huyệt thái dương, đau đớn nghĩ: "Chị à chị, chị rốt cuộc đang làm gì vậy? Lẽ nào chị đã bắt đầu trả thù em rồi sao?"