Khi nghe thấy tên của tôi được xướng lên từ miệng người khác, thấy người khác dùng một giọng điệu sùng bái đưa tôi lên vị trí cao ngút trời, tôi lại chẳng thấy vui chút nào, ngược lại còn có cảm giác bị sỉ nhục.
Bạch Bách Hợp kinh ngạc chỉ vào tôi nói: “Không phải anh là Trần Danh…”
Tôi vội vàng chặn lời của em ấy nói: “Phải, tôi là em họ của Trần Danh tên là Trần Hữu Thiên.”
Nghe vậy, Bạch Bách Hợp suýt chút nữa thì cười lên thành tiếng, cái người mà ban nãy em ấy gọi là ‘chị Phương’ đột nhiên nhìn tôi vẻ ghét bỏ, nói: “anh Danh của chúng tôi không có em họ, thằng nhóc, cậu định thấy sang bắt quàng làm họ à?”
Nói rồi cô ta đi tới, nắm chặt lấy mặt tôi, nhìn xuôi nhìn ngược, nói: “Có điều khuôn mặt này cũng rất đáng tiền đấy, có hứng thú kiếm tiền lớn với chị không?”
Chị? Tôi dò xét cô ta từ trên xuống dưới, nghĩ bụng cô ta mặc dù trang điểm khá đậm, nhưng vẫn nhìn ra là nhỏ tuổi hơn tôi, tự xưng là chị, đúng là ngông cuồng. Tôi nói: “Không có hứng thú.”
Một tên đàn ông đi lên định đánh tôi.
Advertisement
Bàn tay ngọc ngà của chị Phương đưa từ má trái sang má phải của tôi, nói: “Chỉ cần cậu ngoan ngoãn nghe lời chị Phương tôi, tôi nhất định sẽ giúp cậu kiếm thật nhiều tiền, thế nào, đi với chị đến chỗ cậu chuẩn bị làm xem thử không?”
Tôi chớp chớp mắt, nói: “Nhưng mà tôi không thiếu tiền, thì phải làm sao?”
Chị Phương đột nhiên cười khẩy một cái, dò xét tôi từ trên xuống dưới, nói: “Nhưng tôi trông bộ dạng cậu nghèo nàn lắm.”
Tôi nhìn chiếc áo len ba năm tuổi đang mặc trên người, cả chiếc quần bò đã giặt tới bạc màu, tôi đương nhiên biết vì sao chị Phương đó lại nói tôi như vậy rồi, nhưng ai bảo tôi là một thằng đàn ông không chú trọng ăn mặc cơ chứ? Có lẽ là quen sống những ngày nghèo khổ rồi, mặc dù giờ đã có tiền, nhưng tôi trước giờ vẫn chưa từng kén chọn quần áo, thậm chí có thể nói là tôi vẫn giữ quan niệm cũ, quần áo đẹp phải giữ lại mặc vào dịp quan trọng, chứ bình thường mặc cái gì thoải mái là được.
Đương nhiên, tôi không thể nói vậy với chị Phương, nếu không bọn họ sẽ cười rụng răng? Hay nghĩ tôi làm màu? Không không không, tôi phải đóng một con cừu non lương thiện.
Advertisement
Tôi nói: “Tôi nghèo nàn thì sao chứ? Tiền của tôi đủ để tôi ăn no mặc ấm là tôi không thiếu tiền rồi.”
Thái độ ‘không biết tốt xấu’ của tôi đã khiến chị Phương đó nổi giận, cô ta lạnh lùng nói: “Người tôi đã nhắm được, muốn tới chỗ tôi làm việc cũng phải đi, mà không muốn cũng phải đi!”
“Vậy nếu như tôi nói tôi nhất định không đi thì sao?” Nhìn bộ dạng chị Phương nghiến răng nghiến lợi, tôi cười cợt hỏi.
Đấu với mấy nhân vật lớn quá lâu rồi, thi thoảng đấu với mấy nhân vật nhỏ nhặt này, tôi cảm thấy cũng thú vị ra phết.
Chị Phương chỉ vào tôi nói: “Lôi nó vào cái ngõ kia, xử lý nó, đừng có đánh vào mặt, cũng đừng đánh vào chân, hiểu chưa?”
Mấy tên lập tức nói hiểu rồi, sau đó xông tới chỗ tôi định lôi đi, Bạch Bách Hợp lúc đó vội vàng lao ra trước mặt tôi, giơ hai tay ra bảo vệ, giống như diều hâu bảo vệ một con gà vậy, nói: “Đừng, chị Phương, xin chị hãy tha cho anh ấy đi, anh ấy là bạn em, hơn nữa cũng không phải sinh viên, các chị đừng làm khó anh ấy.”
Nhìn thấy cảnh đó, trong lòng tôi rất cảm động, tôi nghĩ mặc dù Bạch Bách Hợp biết tôi chính là ‘Trần Danh’ mà bọn chúng nhắc tới, nhưng không biết tôi giỏi đánh nhau, nghe thấy bọn chúng định đưa tôi đi, em ấy cho rằng tôi sắp bị đánh, nếu không sẽ không vội vàng lao ra như vậy.
Không ngờ có ngày tôi lại được một cô nữ sinh sức trói gà không chặt bảo vệ, tôi vỗ nhẹ vào vai Bạch Bách Hợp, dịu dàng an ủi: “Anh không sao đâu, em cứ ngoan ngoãn đi làm trà sữa đi, đợi anh về.”
Bạch Bách Hợp quay mặt lại, trông rất lo lắng, nói: “Không được, anh không được xem thường bọn họ, anh phải cẩn thận, bọn họ đều là…”
“Suỵt.” Tôi lấy ngón tay đặt lên môi, ra hiệu giữ im lặng, nhìn em ấy cười nói: “Anh sẽ không sao đâu.”
Bạch Bách Hợp nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Chị Phương cười khinh bỉ nhìn em ấy, nói: “Quan tâm nó như vậy? Xem ra quan hệ của hai người tốt đấy nhỉ? Như vậy cũng tốt, sau này hai đứa vào câu lạc bộ rồi, cùng chăm sóc lẫn nhau.”
Một câu nói đó đã làm Bạch Bách Hợp mặt ửng đỏ, đôi mắt rưng rưng ngấn nước, bộ dạng như bị người ta sỉ nhục. Nhìn cảnh đó, tôi nhớ đến bộ dạng khóc lóc của em gái tôi trong đoạn băng, giây phút đó lòng tôi đau như cắt, còn lúc này, tôi cũng thực sự nóng giận rồi, tôi nhìn chị Phương, nói: “Tôi đổi ý rồi.”
Chị Phương cười híp mắt nói: “Coi như cậu biết điều.”
Xem ra cô ta tưởng tôi đã đồng ý đi làm.
Tôi kéo Bạch Bách Hợp ra sau lưng, che chắn cho em ấy rồi nói: “Vì không muốn cô ngốc này đau lòng, tôi không chơi cái trò đi vào ngõ gì nữa, trực tiếp giải quyết luôn ở đây đi.”
“Ô, ngông cuồng phết nhỉ.” Một tên mắt lé miệng méo đứng cạnh chị Phương cười khẩy, nói xong thì giơ một đấm lao về phía tôi.
Nắm đấm của hắn còn chưa đến được chỗ tôi, đã bị tôi dùng tay chặn lại rồi, tôi kéo người hắn về phía tôi, hắn mất thằng bằng ngã nhào vào người tôi, tôi nhảy vụt một cái ra khỏi phía trước hắn, đồng thời thả tay ra, trong nháy mắt hắn bay ra giống như diều đứt dây, đâm sầm một cái thật mạnh vào tấm cửa thủy tinh, toàn thân nằm sõng soài ra đất, tứ chi giơ lên trời, miệng không ngừng kêu rên.
“Hay!” Xung quanh vang lên tiếng reo hò.
Tôi không nói gì, cầm một cái khay trên quầy, phi như bay về phía những tên đang lao tới, đánh vào mặt, vai, ngực và đầu gối của chúng. Động tác của tôi rất nhanh, đến khi tôi đánh cho mấy tên đó toàn bộ đều nằm lăn lộn dưới đất, thì miệng của tất cả mọi người đều há to tới mức có thể nhét được cả một quả trứng vào, tôi vẫn chưa vừa lòng ném mấy cái khay xuống đất cho vỡ, xong lấy trong túi ra một điếu thuốc đưa lên miệng rồi nói: “Khay bao nhiêu tiền một cái? Bắt bọn chúng đền gấp 10 lần, tên nào không đền, tôi sẽ không ngại mà lôi bọn chúng ra luyện tay tiếp đâu.”
Chị Phương há hốc mồm không dám tin, nói: “Cậu… cậu dám đánh thật sao?”
Tôi cau mày nói: “Câu này hay thật đấy, tôi không đánh, lẽ nào phải ngoan ngoãn chờ ăn đòn à?”
Chị Phương nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi nói: “Cậu thảm rồi! Cho dù giỏi đánh nhau thì đã sao chứ? Cậu đắc tội với chúng tôi, chính là đắc tội với anh Danh, cậu cứ đợi đấy mà bị người ta ném xuống sông Hoàng Phố cho cá ăn đi.”
Không biết có phải câu nói này của cô ta có tác dụng hay không, mà những vị khách vốn đang xem kịch hay bỗng dưng bị dọa cho hốt hoảng lo sợ, không lâu sau, khách ở đây đều đi hết, xem ra ‘anh Danh’ này trong mắt người thường không hề ‘vô danh tiểu tốt’ như tôi tưởng tượng, ít nhất là ở khu vực này, nhờ có cái cô ‘chị Phương’ này, mà tôi đây đã trở thành một con ác quỷ.
May mà tôi phát hiện ra sớm, việc này nếu như để Tô Quốc Phú biết được, hiểu lầm tôi không tuân thủ quy định, làm tai vạ đến trụ cột tương lai của quốc gia, thì tôi có oan ức cũng không thể giải được.
Nghĩ tới đây, sự căm ghét của tôi đối với đám người chị Phương này lại tăng lên một bậc, tôi nhìn cô ta, nói: “Cái anh Danh mà cô nhắc tới đó, rốt cuộc là cái thá gì? Thực sự ghê gớm vậy sao?”
Chị Phương vừa nghe tôi nói những lời ngông cuồng đó thì lập tức nổi giận gào lên: “Sao cậu dám sỉ nhục nam thần của tôi! Được, tôi sẽ cho cậu thấy năng lực của anh Danh! Có giỏi thì cậu cứ chờ ở đây đi!”
Tôi gật đầu, nói nếu tôi rời khỏi đây, tôi sẽ mang họ cô ta luôn.
Chị Phương hừ một tiếng, liền khí thế hừng hực rời đi, nhìn bóng lưng của cô ta, tôi nghĩ bụng cô nương ạ, nam thần của cô chính là tôi đây này!
Lúc này, mấy tên bị tôi đánh nằm rạp ra đất mới uể oải bò dậy, chạy ra cửa ngồi xuống, tôi biết là chúng sợ tôi chạy mất.
Đằng sau lưng, Bạch Bách Hợp kéo gấu áo tôi, hỏi: “Sao ban nãy anh không nói với bọn họ anh là Trần Danh?”
Tôi cười với em ấy nói: “Cho dù anh có nói, liệu bọn họ có tin không?”
Bạch Bách Hợp lắc đầu nói: “Chắc là sẽ không tin.”
Tôi cười, nói: “Vậy thì đúng rồi, nếu đã như thế, việc gì anh phải tốn nước bọt chứ? Hơn nữa nếu như anh nói anh là Trần Danh, chị Phương đó một khi liên hệ với tên giả mạo kia, đối phương chẳng phải sẽ đề cao cảnh giác sao, ngộ nhỡ đến lúc đó bọn chúng không tới, thì trò chơi này còn gì vui nữa?”
Nói xong, tôi hỏi: “Phải rồi, đám người này là làm gì thế? Lẽ nào cũng từ Đại học Nam Kinh ra à?”
Bạch Bách Hợp lắc đầu, nói: “Chị ta là sinh viên trường khác, tác phong rất kém, hơn nữa còn không hơn gì một nữ du côn, bây giờ không học hành gì, ngày ngày đi quanh các trường đại học, tìm xem có người nào đẹp không, sau đó dùng các thủ đoạn hoặc là đe dọa, hoặc là dụ dỗ bọn họ tới câu lạc bộ mà cấp trên của chị ta kinh doanh, bắt bọn họ làm mấy cái công việc bán da bán thịt, nói trắng ra thì chị ta chính là làm người dẫn khách.”
Mẹ kiếp, đám người này lại muốn bắt Bạch Bách Hợp đi làm loại chuyện này, em ấy đơn thuần như vậy, đẹp đẽ như vậy, bọn chúng lại đặt cái chủ ý bẩn thỉu ấy lên người em ấy, không dạy dỗ bọn chúng, thì bọn chúng lên trời mất!
Lúc này Bạch Bách Hợp nói: “Lần trước em nghe chị Phương nhắc ‘anh Danh’ ‘anh Danh’ gì đó, nhưng em không ngờ người đó lại là anh. Chỉ là thấy anh không hề biết bọn họ, lẽ nào là bọn họ cố ý mượn danh nghĩa của anh để làm chuyện xấu?”
Tôi gật đầu, nói: “Chính xác, nhưng điều khiến anh tò mò là, rốt cuộc là ai lại dám to gan như vậy.”
Nói xong tôi lấy điện thoại ra, gửi chỉ thị cho Tôn Nam Bắc. Đợi khoảng 10 phút sau, một chiếc xe đỗ lại ở trước cửa quán trà sữa, chị Phương đó trông vẻ mặt rất phấn khích, vừa mở cửa xe vừa chỉ vào bên trong, thao thao bất tuyệt kể lại chuyện vừa xảy ra.
Tôi tò mò nhìn vào trong xe, lúc này, một tên ất ơ đang hút thuốc bước từ trong xe ra, từ trong ba chiếc xe ở đằng sau, lần lượt bước ra một đám người. Tôi nhìn người đang đi về phía cửa, thầm nghĩ mẹ kiếp đây là Trần Danh trong tưởng tượng của đám chị Phương kia đây sao?