Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đêm Nay Có Kịch Hay

Tôi chưa bao giờ được cảm nhận tình thương của bố, nhưng trong lòng tôi, có lẽ nó cũng giống như những gì mà Trần Thiên và Vương Duy thể hiện.

"Đồng ý." Tôi nói: "Nhưng ông không được động vào Nhan Vũ. Cho dù ông hận bà ta đến mức nào, chỉ mình Đoàn Thanh Hồ có thể quyết định sự sống chết của Nhan Vũ mà thôi."

Nếu được, tôi rất muốn ném Nhan Vũ xuống hồ cho cá ăn, nhưng tôi không thể làm thế. Bà ta là mẹ Đoàn Thanh Hồ. Mặc dù chị ấy đã đồng ý sẽ xem người nhà họ Nhan như người dưng, nhưng tôi biết rõ chị ấy không làm được. Cho nên tôi phải phá hủy nhà họ Nhan, đập nát dáng vẻ ngạo mạn của Nhan Vũ. Chỉ có như thế, bà ta không còn gì để uy hϊếp Đoàn Thanh Hồ nữa.

Trần Thiên mỉm cười: "Cậu yên tâm, tôi sẽ không để người phụ nữ đó chết đâu. Tuy tôi hận Nhan Vũ thấu xương, nhưng dù gì bà ta cũng là mẹ ruột của con tôi mà."

Tôi gật nhẹ đầu: "Còn nữa, ông chắc chắn hai hũ tro cốt kia không sao chứ? Nhan Vũ đã dọa dẫm Đoàn Thanh Hồ như vậy, hơn nữa bà ta còn là một người phụ nữ kiêu ngạo. Sau khi Đoàn Thanh Hồ thất hứa, bà ta thật sự không động đến chúng à?"

Trần Thiên nhíu mày, nói với vẻ sâu xa: "Tôi có thể khẳng định hai hũ tro cốt vẫn còn nguyên. Cậu cứ yên tâm. Nhưng tôi phải nhắc nhở cậu câu này, chắc chắn Đoàn Thanh Hồ đã nói gì đó nên Nhan Vũ mới không động đến chúng. Tôi nghĩ cậu nên đích thân hỏi con bé đi. Bây giờ chúng ta là đồng minh, tôi không muốn cậu gây ảnh hưởng đến sự sắp xếp và phát triển của tôi chỉ vì những mâu thuẫn nội bộ."

Tôi khẽ xùy một tiếng: "Ông đang nghi ngờ Đoàn Thanh Hồ đã dùng điều kiện gì đó để đổi lấy sự "thỏa hiệp" tạm thời của Nhan Vũ, hơn nữa rất có thể nó sẽ gây bất lợi cho tôi à?"

Trần Thiên khẽ gật đầu. Tôi nói với vẻ chắc chắn: "Ông cứ yên tâm, tôi tin chị ấy. Có lẽ chị ấy sẽ tổn thương cả thế giới, nhưng không bao giờ làm hại đến tôi."

Nghe thấy thế, Trần Thiên còn định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ mỉm cười: "Tôi nhắc nhở một chút thôi, nếu cậu không quan tâm thì thôi vậy. Thế này nhé, bây giờ chúng ta nói về chuyện bên Hàng Châu đi."
Advertisement
Tôi gật đầu. Tiếp đó, chúng tôi ký hiệp ước rồi trao đổi một loạt kế hoạch, mãi đến sẩm tối mới kết thúc. Sau cuộc nói chuyện này, tôi đã có cái nhìn hoàn toàn mới về Trần Thiên.

Tôi phát hiện Trần Thiên rất lợi hại, suy tính tỉ mỉ, mưu kế kín kẽ. Suốt mấy năm nay, tuy ông ta có vẻ thật thà nhưng thực chất đã sớm thu thập một số nhược điểm bí mật của nhà họ Nhan, đồng thời mua chuộc một nhóm người. Chỉ còn thiếu kẻ trợ giúp mạnh mẽ như tôi mà thôi. Đương nhiên, ông ta còn chọn tôi vì biết tôi cũng muốn lật đổ nhà họ Nhan, hơn nữa có cách để thay đổi tình hình.

Thật ra Trần Thiên đã đánh giá tôi quá cao. Mặc dù tôi nổi tiếng chỉ sau một trận chiến ở Hàng Châu, nhưng đó là nhờ vào may mắn và cái "chỗ dựa nhà họ Tống" vốn không tồn tại. Nếu như phải dùng bản lĩnh để khiến Hàng Châu rung chuyển, thực ra tôi chẳng có cái năng lực ấy.

Nhưng tôi không nói cho ông ta biết điều này. Nếu tôi đã lừa được những người kia một lần, đương nhiên sẽ có lần thứ hai. Dù sao Tống Giai Âm cũng nói nhà họ Tống sẽ chẳng quan tâm đến chuyện này, hơn nữa cũng sẽ không lãng phí thời gian để làm sáng tỏ những lời vô căn cứ của tôi và cô ấy.

Cứ như vậy, có lẽ đám người kia còn tưởng nhà họ Tống thật sự thừa nhận quan hệ giữa tôi và Tống Giai Âm nên càng không dám làm gì tôi.
Advertisement
Khi nghĩ như thế, tôi cảm thấy mừng thầm. Nói thật lòng, cảm giác này chẳng khác gì cưới vợ chẳng mất đồng nào, hơn nữa còn lời cả trăm triệu.
Sau khi bàn bạc xong, Trần Thiên mỉm cười: "Người ta hay nói rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, còn con của chuột sẽ biết đào hang. Đứa con do rồng và phượng sinh ra đúng là không tầm thường. Trần Danh, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ."

Tôi mỉm cười: "Hợp tác vui vẻ."

Tôi sờ vào cái bụng lép kẹp rồi nói: "Để mừng ngày chúng ta hợp tác thành công, hôm nay tôi mời."

Trần Thiên khoát tay: "Không cần đâu, tôi phải về Hàng Châu trước chín giờ, không ở lại đây được."

"Ông vội đi như thế vì sợ bị Nhan Vũ phát hiện à?" Tôi tò mò hỏi: "Bây giờ Nam Kinh là địa bàn của tôi rồi, ông cứ yên tâm. Chỉ cần tôi phong tỏa tin tức, cho dù có người từng thấy ông thì cũng sẽ xem như chưa gặp."

Trần Thiên cười ha hả: "Đúng là tuổi trẻ huy hoàng, nhưng tôi phải đi thôi. Nhan Vũ rất nhạy cảm, nếu tôi về trễ một chút, chắc chắn bà ta sẽ liên tục chất vấn. Nhỡ bà ta phát hiện được manh mối gì thì xong đời."
Có thể thấy, tuy đã quyết tâm trở thành chủ nhân nhà họ Nhan, nhưng Trần Thiên vẫn hơi kiêng dè Nhan Vũ. Tôi cũng không giữ ông ta lại nữa. Đúng như lời ông ta nói, cẩn thận vẫn hơn.

Tôi gọi Mạt Tang đến, bảo chị ấy tìm người đưa Trần Thiên đi. Sau khi ông ta đi, Tôn Nam Bắc bước vào, hỏi tôi nói gì mà lâu thế. Tôi thản nhiên đáp: "Tôi chuẩn bị giúp Trần Thiên, cũng chính là người vừa rồi, trở thành chủ nhà họ Nhan. Ông ta hứa sẽ giao một nửa nhà họ Nhan cho tôi sau khi thành công."

"Hào phóng đến thế cơ à? Hay là có bẫy?" Tôn Nam Bắc lo lắng hỏi.

Tôi thản nhiên đáp: "Nếu Trần Thiên dám đặt bẫy tôi, tôi sẽ khiến ông ta tự nhảy xuống đó."

Tôi nói rồi rời khỏi quán cà phê với Tôn Nam Bắc. Mạt Tang đang chờ chúng tôi ở cửa. Sau khi ra ngoài, tôi nói với chị ấy: "Em định đến Cẩm Tú tìm Tam gia, chị không cần đi theo đâu. Chị và Nam Bắc qua thăm Nặc Ngôn đi, mọi người là bạn bè mà. Ngoài ra, nói với Nặc Ngôn là nếu lần sau em rảnh thì sẽ ghé chơi nhé."
Mạt Tang khó chịu nhìn qua Tôn Nam Bắc: "Tôi biết rồi."

Tôn Nam Bắc nói với vẻ bỉ ổi: "Mạt Tang, tôi nhớ cô lắm. Không ngờ cô vừa về mà chúng ta đã có cơ hội ở bên nhau, tôi thật sự rất mừng. Hay là tối nay chúng ta đến Vạn Đạt, tôi mời cô ăn cơm nhé?"

Mạt Tang không đồng ý hay từ chối. Tôn Nam Bắc còn định nói gì đó, nhưng có lẽ Mạt Tang không muốn tôi xem "vở kịch hay" giữa bọn họ, bèn trừng mắt nhìn sang. Tôn Nam Bắc lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng. Tôi chậc hai tiếng, nói với Mạt Tang: "Giữ chặt vị này vào nha, anh ấy là tuýp ông chồng ngoan ngoãn đấy, đợi cưới xong rồi tha hồ giày vò."

Mạt Tang lập tức đỏ mặt, tôi cười ha hả rồi rời đi. Chị ấy bỗng gọi tôi lại, ném chìa khóa xe cho tôi: "Cậu về bằng xe của tôi đi."

"Còn cô thì sao?" Tôn Nam Bắc hỏi một cách ngớ ngẩn.
Tôi tức giận nói: "Đồ ngốc, đương nhiên anh phải đưa chị ấy về rồi."

Bình thường Tôn Nam Bắc thông minh lắm cơ mà, tại sao cứ gặp chuyện liên quan đến Mạt Tang là lại trở nên ngớ ngẩn chứ? Tôi thật sự rất nghi ngờ, chẳng biết anh ấy bị đụng vào đâu hay bị dìm đầu xuống nước đây.

Tôi vừa oán thầm vừa lên xe, đi đến một khu phố ẩm thực, mua ít thức ăn rồi mua một bó hoa trong tiệm hoa gần đó. Vừa nghĩ đến tâm trạng của Đoàn Thanh Hồ khi nhận quà, tôi không khỏi vui vẻ. Chỉ có điều, sự kiện kia vẫn khiến tôi cảm thấy vướng mắc. Đoàn Thanh Hồ đã chọn ở bên tôi, liệu chị ấy có quyết định lờ chuyện này đi như tôi không nhỉ? Chị ấy thật sự có thể bỏ qua mối thù gϊếŧ bố không đội trời chung à?

Khi nghĩ đến đây, tôi bực bội vò tóc. Tôi nhớ Đoàn Thanh Hồ đã từng nói, bố chị ấy chết trong một lần ám sát thất bại. Theo quan điểm của tôi, kẻ gϊếŧ người nên sẵn sàng bị người ta gϊếŧ. Nhưng nếu đó là bố của cô gái mà tôi yêu thì tôi không thể nói như thế được.
Sau khi lên xe, tôi lắc đầu, chẳng muốn nghĩ nhiều nữa. Nếu Đoàn Thanh Hồ đã không nói gì, tôi đành quên nó đi. Nhưng tôi sẽ đối xử tốt với chị ấy gấp bội, cố gắng bù đắp cho chị ấy.

Sau khi quay về Cẩm Tú, tôi đến thẳng căn hộ. Người mở cửa cho tôi là Tam gia. Anh ấy cười với tôi: "Về rồi à?"

Tôi gật nhẹ đầu: "Tam gia, khoảng thời gian này đúng là có lỗi với anh quá."

Tam gia lắc đầu, mỉm cười: "Cậu khách khí với tôi làm gì?"

Tôi vừa đi vào vừa nói: "Tôi mua ít thức ăn về rồi đây. Mau ăn thôi, tôi sắp chết đói rồi."

Tam gia hỏi tôi là trưa nay không ăn cơm à. Tôi lắc đầu: "Nói tới chuyện này, tối nay đến phòng anh bàn việc nhé."

Tam gia cười hỏi: "Việc gì vậy? Trông dáng vẻ của cậu thì có vẻ là chuyện tốt."

"Nếu làm tốt thì đúng là như vậy, bằng không sẽ thành cuộc mua bán lỗ vốn." Tôi mỉm cười, nhìn thoáng qua bó hồng trắng đẹp đẽ được bày giữa bàn trà. Không những vậy, hình như trong phòng có thêm rất nhiều đồ trang trí nhỏ nhắn đáng yêu, khiến căn phòng xa hoa nhưng cứng nhắc này trở nên đầy sức sống. Tôi kinh ngạc nhìn Tam gia, anh ấy thành thật đáp: "Cô ấy vừa đến đây dọn dẹp."
Cô ấy? Tôi cười gian: "An An hả?"

Tam gia gật nhẹ đầu. Tôi hỏi tiếp: "Hai người tiến triển đến đâu rồi?"

"Tiến triển gì chứ? Chúng tôi là bạn thôi." Tuy Tam gia nói vậy, nhưng trên mặt lại xuất hiện sắc đỏ hiếm thấy.

Tôi bật cười: "Được rồi, đừng giả vờ nữa. Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, chẳng lẽ An An còn không làm thịt anh ư?"

"Bổn tiểu thư sỗ sàng như vậy bao giờ hả?" Sau lưng tôi truyền đến giọng nói của An An.

Tôi như chuột bị mèo giẫm phải đuôi, chậm rãi quay người lại thì trông thấy An An đang bĩu môi đứng ở cửa phòng Đoàn Thanh Hồ: "Tôi nghe nói hôm nay các anh về nên đặc biệt đến thăm, nhân tiện trang trí lại nơi này. Không ngờ anh lại nói xấu sau lưng tôi như thế!"

Tôi nở nụ cười ngại ngùng: "Chị dâu, bớt giận. Tôi nói đùa, nói đùa thôi."
An An nói với vẻ nghiêm trang: "Chị dâu cái gì, nếu cậu gọi Tam Thiên là "Tam gia" thì phải gọi tôi là "Tam thẩm" chứ? Bằng không, chẳng phải tôi sẽ kém anh ấy một hàng à?"

Tôi: "..."

Mẹ nó, không ngờ lại cứng họng.

An An thấy tôi kinh ngạc thì cười khanh khách: "Không trêu cậu nữa, mau vào tìm nữ thần của cậu đi."

Tôi gật đầu, cầm hoa vào phòng, vừa vào đã thấy Đoàn Thanh Hồ đang ngồi đan. Tôi vẫn chưa kịp mặc chiếc áo len mà chị ấy làm lần trước, bèn hỏi xem chị ấy lại đan gì cho tôi.

Đoàn Thanh Hồ nói với vẻ hoảng hốt: "Không phải cho em đâu, cái này của bố chị. Một tháng nữa là đến sinh nhật ông ấy rồi."

Nghe thấy thế, lòng tôi chùng xuống. Tôi tỏ ra tự nhiên, bước đến chỗ cái bàn: "Em cắm hoa vào bình cho chị nhé."

Đoàn Thanh Hồ "ừ" một tiếng. Tôi quay đầu nhìn chị ấy, hỏi: "Chị chuẩn bị đốt quần áo cho bố à?"

"Ừ."

 

Tôi liếm môi, hỏi dò: "Năm đó bố chị ám sát ai thế? Ông ấy bị đối phương gϊếŧ à?"

 

Kim móc trên tay Đoàn Thanh Hồ bất ngờ rơi xuống đất. Chị ấy ngẩng đầu, nhìn tôi với vẻ hơi hốt hoảng. Tim tôi đang đập như trống dồn, nhưng vẫn cố giả vờ bình tĩnh: "Em chỉ muốn hỏi thế thôi, em sợ chị không giải quyết được chuyện này. Nếu chị muốn báo thù, em có thể giúp chị."

 

Tôi tưởng Đoàn Thanh Hồ sẽ nói mình không có ý định này, nào ngờ chị ấy lại bình tĩnh đáp: "Không cần đâu, chị sẽ tự báo thù cho bố."

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!