Khi tôi kiêu ngạo nói ra câu này, sắc mặt của ông Hàn xanh mét, bởi vì ông ta không dám, tôi lúc này không còn là một Trần Danh đơn thương độc mã đàm phán cùng ông ta nữa rồi, tôi của bây giờ là "con rể của nhà họ Tống" mà mọi người đều biết, đằng sau lưng tôi còn có Tống Giai Âm, nếu như tôi chết, Tống Giai Âm chắc chắn sẽ có hành động, đến lúc đó chỉ khiến nhà họ Hàn càng rơi vào tình cảnh khó khăn hơn.
Cho nên Hàn Tu Dương tuy rằng hận một nỗi không thể băm vằm tôi ra, nhưng căn bản không dám làm gì, chỉ có thể khua môi múa mép. Tôi ngẫm nghĩ quả thật là dựa sau cái cây to hóng mát thật thích, chỉ tiếc là người nhà họ Tống sẽ không thừa nhận một người "con rể" là tôi, hơn nữa tôi nghĩ bọn họ nhất định sẽ vì thanh danh của Tống Giai Âm mà ra mặt để làm sáng tỏ chuyện này, cho nên tôi bắt buộc phải nhanh chóng rời khỏi đây, để tránh bị Hàn Tu Dương cầm dao chém chết.
Thu lại suy nghĩ, tôi gật đầu với Hàn Tu Dương, nói: "Vậy tạm biệt ở đây đi, Hàn lão tiên sinh."
Nói xong tôi dắt Đoàn Thanh Hồ đi ra ngoài, khi tôi vừa đến cửa thì Hàn Tu Dương cuối cùng cũng thỏa hiệp, ông ta hỏi tôi: "Cậu rốt cuộc muốn thế nào mới nguôi giận? Lẽ nào cậu thật sự muốn cháu tôi chết mới bằng lòng bỏ qua sao?"
Tôi trầm giọng nói: "Ngoài chuyện đó ra, ông nghĩ mình còn có thể lấy chuyện gì ra để khiến tôi nguôi giận? Ông dựa vào cái gì để khiến tôi nguôi giận?"
Nếu như không phải không thực tế, tôi hận nỗi không thể lập tức chém chết Hàn Thanh Chí rồi, nếu không việc Tống Giai Âm bị thương khiến tôi cảm thấy vô cùng uất hận và đau lòng, nhưng tiếc là Hàn Tu Dương luôn luôn bảo vệ hắn, tôi muốn sống rời khỏi Hàng Châu thì không thể lấy mạng của hắn, nếu không lão già Hàn Tu Dương nói không chừng sẽ không tiếc mọi giá mà gϊếŧ tôi cho được.
Hàn Tu Dương nhìn thẳng vào mắt tôi, từ trong ánh mắt của ông ta tôi có thể thấy được sự phẫn nộ, ảo não, đấu tranh và sự bất lực, ông ta cũng già rồi, cũng đã cảm thấy suy sụp, cho dù lúc này có mạnh mẽ gồng gánh, cho dù vẫn luôn uy nghiêm lẫy lừng, nhưng cũng vẫn khiến người khác cảm nhận được một cảm giác già nua, có thể thấy chuyện hôm nay là một đả kích rất lớn với ông ta.
Một lúc lâu sau, Hàn Tu Dương nói: "Tôi có thể cho cậu 5% cổ phần sản nghiệp của nhà họ Hàn chúng tôi.”
"Ông nội!" Hàn Thanh Chí không thể tin được gào lên: "Khônng được!"
Tôi dửng dưng nói: "5%, nhiều lắm sao?"
Advertisement
Hàn Tu Dương nghe vậy, tức giận đến suýt chút nữa là không thở được, ông ta tức giận nói: "Cậu không biết là trong gia tộc chúng tôi, ngay đến cả tôi đến giờ cũng chỉ có 10% cổ phần, cậu muốn bao nhiêu?"
Tôi lạnh lùng đáp: "Vậy 10% là được rồi, tôi chỉ cần 10% của ông thôi."
Nghe được câu này, sắc mặt Hàn Tu Dương trắng bệch ra, ông ta chán nản ngậm miệng lại, sau đó tức giận hổn hển nói: "Cậu đừng có được voi đòi tiên, tục ngữ có câu tham thì thâm, lẽ nào cậu không sợ bản thân không nuốt nổi mà nghẹn chết sao?"
Tôi lười biếng nói: "Tôi thà là nghẹn chết, cũng muốn ông không vui."
Mặc dù tôi không biết công ty của nhà họ Hàn lợi hại thế nào, nhưng tôi biết nhất định rất lợi hại, cũng biết 5% cổ phần nhất định là Hàn Tu Dương xẻo da róc thịt của ông ta mà đưa cho tôi, tôi nói muốn 10% chỉ là muốn hai ông cháu nhà hắn khó chịu hơn mà thôi.
Hàn Thanh Chí tức giận nói: "Ông... ông nội, ông tuyệt đối không được đồng ý với hắn."
Advertisement
Hàn Tu Dương thở dài một hơi thật sâu rồi nói: "Được, tôi đồng ý với cậu."
Tôi gật đầu nói: "Ông Hàn thật sảng khoái, nếu đã như vậy thì chọn ngày cũng không bằng gặp ngày, chi bằng hôm nay chúng ta chuyển nhượng luôn quyền cổ phần này sang cho tôi đi, thế nào?"
Nghe vậy, Hàn Tu Dương không hề do dự gật đầu đồng ý, ông ta nhìn Vệ Sảng và anh em nhà họ Nhan một cái rồi nói: "Mấy đứa không về nhà à?"
Anh em nhà họ Nhan lập tức đứng dậy từ ghế sofa, Nhan Nhất Minh nói: "Chúng cháu đi đây ạ, ông Hàn, hi vọng ông Hàn nói lời giữ lời ạ."
Nói xong, hắn nhìn tôi một cái, không nói gì liền quay người đi, còn Nhan Như Ngọc cắn môi nói nhỏ: "Cảm ơn."
"Không cần cảm ơn hắn, hắn làm chuyện này cũng chỉ vì để người phụ nữ kia vui lòng mà thôi." Nhan Nhất Minh căm ghét nhìn tôi, rồi kéo Nhan Như Ngọc đi.
Tôi nghĩ thầm đúng là một tên không có lương tâm, quả nhiên nhà họ Nhan chẳng có ai tốt đẹp, trừ Đoàn Thanh Hồ ra.
Vệ Sảng đứng lên, đang định đi thì tôi dửng dưng nói: "Nếu như chuyển nhượng cổ phần mà không có người chứng kiến thì sao được? Vệ Sảng, ông của anh có tiện tới đây không?"
Tôi đột nhiên nói như vậy khiến Vệ Sảng kinh ngạc há hốc miệng, mãi sau mới nói: "Hả? Cái này phải xem ý của ông Hàn, nếu như ông Hàn đồng ý thì để tôi gọi điện cho ông tôi hỏi thử xem."
Tôi gật đầu nói: "Nếu đã như vậy thì Ông Hàn, ông không để ý việc tôi tìm một người làm chứng chứ."
Hàn Tu Dương gật đầu, nói: "Không sao, cậu cứ tìm đi."
Thế là Vệ Sảng vội vàng gọi cho ông của hắn, điện thoại nhanh chóng có người nghe, hắn nói rõ tình hình rồi hỏi ông Vệ có thời gian không, ông Vệ không do dự gì mà đồng ý ngay. Sau khi cúp điện thoại, Vệ Sảng nói: "Ông nội tôi đang đến, mọi người cùng ngồi xuống đợi chút đi."
Hàn Tu Dương nói: "Mọi người cứ ngồi đi, tôi ra ngoài gọi điện báo người chuẩn bị tài liệu."
Ông ta nói xong, liếc nhìn Hàn Thanh Chí một cái rồi trầm giọng nói: "Còn không mau cút về nhà tự cảnh tỉnh lại mình đi."
Nếu như nói vừa nãy ông ta đã không còn tức giận gì nữa thì sau khi tôi đòi cổ phần xong ông ta lại một lần nữa tức giận, bởi vì ông ta tổn thất quá trầm trọng rồi, hơn nữa tất cả chuyện này nguyên do đều từ Hàn Thanh Chí mà ra.
Hàn Thanh Chí trừng mắt căm hận nhìn tôi, rồi quay người đi, Hàn Tu Dương nhìn tôi nói: "10% cổ phần, một nửa sẽ chuyển cho Tống đại tiểu thư, coi như phí an ủi."
Tôi dửng dưng nói: "Chuyện này không cần ông nói tôi cũng biết, tôi cũng không mất phong độ như vậy, ngay đến tài sản của người phụ nữ của tôi cũng tham lam."
Hàn Tu Dương ho nhẹ một tiếng, quay người từ từ đi ra ngoài cửa, mà người của Thiên Nhân Trảm cũng bị ông ta đưa đi rồi, đợi sau khi bọn họ đi khỏi, trong phòng chỉ còn lại 3 người chúng tôi, còn có Vệ Sảng. Tôi kêu Mạt Tang dìu Đoàn Thanh Hồ ngồi xuống, chân của Đoàn Thanh Hồ bị thương vẫn chưa khỏi, điều này tôi cũng không dám quên.
Vệ Sảng thấy tôi đi về phía hắn, có chút ngại ngùng cười cười, mất tự nhiên bất an đứng ở đó.
Tôi nhìn Vệ Sảng, thầm nghĩ đúng là đứa trẻ đáng thương, hai lần tiếp xúc qua với tôi, tôi đoán trong mắt hắntôi giống như ác ma vậy.
Tôi giơ tay bảo hắn ngồi xuống, tôi áy náy nói: "Ngại quá, vốn tôi không muốn làm liên lụy đến những người vô can, nhưng tôi thật sự không còn sự lựa chọn nào khác, ông Vệ đồng ý với lời mời này của tôi, thực sự tôi rất ngạc nhiên vui mừng."
Vệ Sảng cười nói: "Trần đại ca, anh khách sáo rồi, có điều tôi có một chuyện không hiểu, đó là tại sao anh lại muốn gọi ông nội tôi tới? Anh cũng không quen biết ông nội tôi, không sợ ông sẽ từ chối sao?"
Tôi nhìn Vệ Sảng, cười nói: "Cho dù ông nội anh không tới, không phải vẫn còn anh đó sao? Hơn nữa nếu như tôi đã dám mở miệng ra nói như vậy thì cũng đã dự liệu được rằng ông nội anh sẽ tới."
Vệ Sảng tò mò hỏi: "Ồ, tại sao?"
Tôi cười nói: "Một lát nữa anh sẽ biết."
Nói xong tôi đi đến bên cạnh Đoàn Thanh Hồ nói: "Chị, chị ở đây nghỉ ngơi, em ra ngoài gọi điện thoại."
Đoàn Thanh Hồ gật đầu, thế là tôi đi ra ngoài, gọi điện cho Tống Giai Âm, đầu dây bên kia nhanh chóng truyền đến giọng điệu mệt mỏi của cô ấy, tôi hỏi: "Vết thương của em thế nào rồi?
Tống Giai Âm lạnh lùng nói: "Đỡ hơn nhiều rồi, sao? Gọi điện cho em chắc không phải là đặc biệt quan tâm vết thương của em chứ?"
Tôi nói: "Em đúng là lúc nào cũng thông minh như vậy, có điều quan tâm vết thương của em vẫn là quan trọng nhất, ngoài ra chỉ là chuyện phụ thôi."
"Ồ? Nói nghe xem nào."
"Anh vừa đòi được bồi thường cho em," Tôi khoe mẽ nói: "10% cổ phẩn doanh nghiệp nhà họ Hàn."
Nghe đến đây, Tống Giai Âm hơi có chút kinh ngạc nói: "Nhiều vậy sao? Xem ra anh anh đã dọa Hàn Tu Dương không nhẹ, nhà họ Hàn ở Hàng Châu, à không, nên nói là tài phiệt số một của cả tỉnh Giả Giang, tài sản của tập đoàn Hàn Thị không phải tầm thường đâu, cho anh 10% quả thực là cắt vào tận xương thịt rồi, em nghĩ cả đời này Hàn Tu Dương cũng không quên được tổn hại này là do Hàn Thanh Chí tạo nên đâu."
Tôi cười lạnh nói: "Đúng thế, Hàn Tu Dương đã quyết định tạm thời thu lại quyền thừa kế của Hàn Thanh Chí rồi, nhưng kể cả sau này ông ta có mềm lòng, thì cũng sẽ canh cánh trong lòng, đoán chừng sẽ không thể hoàn toàn xóa bỏ được ý niệm này, cả đời này Hàn Thanh Chí e là sẽ không thể ngồi lên được vị trí gia chủ của nhà họ Hàn rồi."
Tống Giai Âm cười nói: "Cũng chưa chắc."
"Không, chắc chắn, bởi vì anh sẽ không cho Hàn Tu Dương có một chút cơ hội hối hận nào, anh muốn Hàn Thanh Chí vĩnh viễn không ngóc đầu lên được." Tôi chắc chắn nói.
Tống Giai Âm cười nhẹ nói: "Vậy trong 10% cổ phần đó nên có 5% là thuộc về anh chứ?"
Tôi nói: "Anh không cần, anh cũng đâu có bị thương, người bị thương là em."
Tống Giai Âm dửng dưng nói: "Cho anh hết, đợi sau khi chúng ta kết hôn rồi, đây đều là sính lễ của anh."
Nghe được câu này, trong lòng tôi khẽ chấn động, một lúc lâu không nói được nên lời, trong lòng cảm thấy yên tâm và vui mừng vì cô ấy có ý định có một tương lai tốt đẹp với tôi.
Tôi nói: "Được, vậy anh giữ giúp em, có điều nếu em không để ý thì anh muốn chuyển đối số cổ phần này sang một hình thức khác ví dụ như... tiền mặt."
Tống Giai Âm cười ha ha nói: "Em cũng có ý này."
Giọng cười của cô ấy đã xóa tan mọi lo lắng trong lòng tôi, tôi cũng không kìm được mà cười, nói: "Vậy hai chúng ta có được coi là tâm ý tương thông không?"
Nghe câu này, Tống Giai Âm lại lạnh lùng nói: "Ừ, miễn cưỡng là vậy, còn chuyện gì không? Em phải ra ngoài một chuyến."
Tôi biết cô ấy bận, nên không nói linh tinh thêm nữa, mà hỏi cô ấy nhà họ Tống có cái nhìn thế nào với trận phong ba do hai chúng tôi gây ra, câu trả lời cũng gần tương tự với tưởng tượng của tôi, cô ấy nói ông nội và bố của cô đều rất tức giận, nhưng chẳng làm gì được cô ấy, bọn họ cũng chẳng muốn quản.
Tôi nói: "Anh xin lỗi, đều là do anh hại em."
Tống Giai Âm nói: "Có gì mà xin lỗi, chúng ta đều là những người trưởng thành rồi, bản thân sau khi ra quyết định gì, phải gánh hậu quả như thế, bởi vì chúng ta là những cá thể độc lập, hơn nữa bố và ông em có tức giận thì cũng chẳng làm gì em, em cũng vui vẻ trêu trọc họ một chút. Được rồi, muộn rồi, em phải cúp máy đây."
"Lại phải ra ngoài làm nhiệm vụ sao?" Tôi có chút lo lắng, dù sao vết thương của cô ấy vẫn chưa khỏi.
Tống Giai Âm dửng dưng nói: "Không, đi gặp người anh muốn gặp, bai bai."
Tôi ngẩn người, vừa nói bai bai cái là cúp điện thoại luôn.
Tống Giai Âm muốn đi gặp Tô Nhược Thủy sao? Nhưng theo những gì tôi hiểu về cô ấy, cô ấy vốn dĩ không thích gặp gỡ người mình không quen, cô ấy đi gặp Tô Nhược Thủy e là muốn bù đắp những thiếu sót của tôi, để tôi biết, nếu tôi không thể bù đắp cho Tô Nhược Thủy thì cô ấy sẽ thay tôi bù đắp.
Đúng là yêu nghiệt lúc nào cũng khiến người ta cảm động bất ngờ.
Cúp điện thoại xong, đi vào phòng lại đợi thêm một lúc, Hàn Tu Dương đi vào, còn ông nội của Vệ Sảng cũng dẫn theo vài người nữa đến.
Tôi biết kịch hay bắt đầu rồi.