Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đêm Nay Có Kịch Hay

Tô Nhược Thủy lại có thể nói hãm hại tôi là vì tốt cho tôi, trong lòng tôi nói con mẹ nó đùa tôi ư, cô hại chết tôi rồi.

Nhìn thấy tôi chịu thua nghẹn lời, Tô Nhược Thủy phì một tiếng liền nở nụ cười. Cô ấy cười nói với tôi: "Cậu trai tân, xem tôi làm cậu sợ, Văn Văn cô ấy cũng không phải sư tử cái, cô ấy chẳng lẽ ăn thịt được cậu chắc."

Tôi nói: "Cô ấy không phải sư tử cái, cô ấy là quỷ dạ xoa, chị không biết tôi phải chịu bao nhiêu dày vò ở chỗ cô ta."

Tô Nhược Thủy nhéo nhéo khuôn mặt tôi, sau đó nói: "Cậu trai ngoan, chị không trêu cậu nữa, nói thật với cậu, thật là vì tốt cho cậu. Cậu cũng biết, bây giờ Văn Văn đã tìm thấy người mang thai hộ, sinh đứa con ra xong là cô ấy có thể ăn nói với mẹ cô ấy rồi. Thế nên cậu cũng hết giá trị lợi dụng, cậu nghĩ cô ấy sẽ giữ cậu lại bên người sao?"

Trái tim tôi đột nhiên nhảy lên, tôi tự nhiên đã bỏ qua chuyện này. Tôi thực sự đã trở thành kẻ bỏ đi Bào Văn sẽ đối xử với tôi thế nào đây?

Tô Nhược Thủy tiếp tục nói: "Nếu tốt một chút, cô ấy sẽ ly hôn với cậu, buộc cậu rời đi. Còn nếu như mà tàn nhẫn, cô ấy hoàn toàn có năng lực cho cậu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tai nạn xe cộ gì đó, làm cho cậu biến mất khỏi thế gian này."

Tôi bị dọa đến nỗi trái tim nhảy loạn, sau một lúc sợ hãi. Nhưng Tô Nhược Thủy hôm nay "hãm hại" tôi như vậy, không phải là làm Bào Văn càng hận tôi thêm sao, làm sao lại thành giúp tôi đây?
Advertisement
Rất nhanh Tô Nhược Thủy liền nói: "Cậu không hiểu Bào Văn, cô ấy là người mạnh mẽ và có lòng tự tôn rất lớn. Hôm nay chị làm như vậy, mặc dù khiến cô ấy hận cậu nhưng đồng thời sẽ khiến cô ấy tiếp tục giữ cậu ở bên người. Cô ấy sẽ từ từ giày vò cậu, khiến cậu không thể chịu đựng nổi, mất mặt."

Tôi hơi sợ hãi, nhưng đây có thật là đang giúp tôi, bởi chỉ cần là giày vò tôi từ từ, tôi đã lĩnh giáo rồi, còn có thể đối phó.

Cô ta nói tiếp: "Đến lúc đó cậu hoàn toàn có thời gian chuẩn bị, hoặc là lặng lẽ biến mất, hay tiếp tục ở bên cạnh cô ấy âm thầm chịu đựng, chờ kiếm đủ số tiền cậu muốn thì lại rời đi, hoặc là thẳng thắn chinh phục cô ấy, cho đến khi cô ấy chấp nhận, làm người chồng chân chính của cô ấy, dù đó là điều không thể. Dù sao đều dựa vào bản thân cậu, người chị như tôi cũng chỉ có thể giúp đến đây, nhưng về sau chị nhất định còn có thể giúp đỡ cậu một ít, nhưng sẽ không quá nhiều. Hôm nay chị thật đã đụng vào giới hạn chịu đựng của Văn Văn rồi.”

Nói thật, tôi thật sự rất cảm động, tôi nghiêm túc nhìn về phía Tô Nhược Thủy nói: Chị Thủy, thực sự cảm ơn chị, chị đối xử với tôi thật tốt, Trần Danh ngày sau nhất định sẽ báo đáp.

Sau đó tôi lại khẩn trương hỏi cô ấy: "Chị Thủy, hôm nay Bào Văn thật sự tức giận rồi, cô ấy sẽ không bỏ mặc chị, rồi tìm người gây khó dễ cho chị chứ?"
Advertisement
Cô ấy lắc đầu, nói: "Chắc sẽ không đâu, mặc dù Văn Văn độc ác với cậu, nhưng cô ấy thực lòng thích chị. Cho dù nổi nóng đánh chị, chờ cô ấy bớt tức giận là được. Hơn nữa cô ấy rất tin tưởng chị, cho rằng chị sẽ không động lòng với một kẻ bất lực như cậu. Cậu yên tâm đi, chị đây không việc gì."

Tôi xấu hổ gật gật đầu, mà cô ấy vỗ vỗ bả vai tôi nói: "Em trai tân, đừng suy nghĩ linh tinh, sở dĩ chị đây giúp cậu, kỳ thực là có mục đích."

Tôi hỏi cô ấy có mục đích gì, cô ấy nói: "Cậu cũng biết, chị đây là gián điệp bên người Văn Văn, nhưng có lúc chị không thể bên cạnh cô ấy, cho nên chị nghĩ cậu giúp chị, có tình hình gì có thể nói cho chị."
Tôi nghiêm túc nói nhất định rồi, sau đó lại nhịn không được hỏi cô ấy vì sao phải làm gián điệp, Bào Văn rốt cuộc là người thế nào.

Vốn cho rằng Tô Nhược Thủy sẽ không trả lời, không ngờ lần này cô ấy lại nói cho tôi: "Nếu hai chị em chúng ta đã cùng một thuyền, chị sẽ nói cho cậu một chút tin tức. Văn Văn làm việc trên chuyến bay từ Nam Kinh đến Côn Minh, ở Vân Nam cô ấy quen một người đàn ông có gia cảnh rất hoành tráng, chắc là bố nuôi cô ấy, tên đầy đủ của ông ta là gì chị không rõ lắm. Chị chỉ biết năm đó thế lực của người đàn ông này ở Nam Kinh tương đối lớn, nhưng cuối cùng bị các thế lực khác liên thủ kéo xuống. Nghe nói khi rời khỏi Nam Kinh ông ta nhếch nhác và sa sút, còn thề độc nói nhất định sẽ quay lại. Hiện tại ông ta muốn khôi phục thế lực ở Vân Nam, chắc chắn là muốn quay về Nam Kinh báo thù một lần nữa. Vì thế những thế lực năm đó hại ông ta chắc chắn cũng đang lo sợ, đề phòng. Mà Văn Văn lại một tuyến liên lạc giữa Vân Nam và Nam Kinh của ông ta, nắm giữ rất nhiều tình báo, cho nên chị được sắp xếp đến nằm vùng bên người cô ấy. Có điều chị cũng không phản bội Văn Văn, vì chị không hiểu nhiều lắm về tin tức ở phương diện này, về vấn đề này Văn Văn rất cẩn thận.”
Tô Nhược Thủy lời ít mà ý nhiều, nhưng tôi nghe xong liền kinh hãi, đó là cấp độ mà tôi không có tư cách tiếp xúc tới. Tôi mơ hồ cảm thấy, có cho là sau này, Nam Kinh chắc chắn xảy ra việc lớn, nhưng chẳng có liên quan gì đến hạng nhỏ mọn như tôi.

Tôi nói với Tô Nhược Thủy là tôi nhất định sẽ giúp cô ấy giữ kín bí mật này, sau đó liền rời đi, bởi vì Bào Văn đợi một lát nữa thì rất có thể sẽ quay lại, đến lúc đó tôi còn ở đây, thì tôi sẽ chết chắc.

Rất nhanh tôi liền lái xe về nhà, Thân Oánh đã ngủ say, nhưng Bào Văn chưa về.

Tôi nghĩ có lẽ tạm thời Bào Văn sẽ không đến chỗ này, vốn tôi định đi ngủ luôn, nhưng bụng lại đói, bèn đi đến phòng bếp kiếm chút gì ăn. Trong khi đi xuống, tôi bất chợt nhìn thấy từ cửa sổ một chiếc ô tô gặp nạn bên đường cách đó không xa.
Đó là một cái xe màu trắng, tôi nhận ra đó là Bào Văn.

Khi tôi nhìn đến, chiếc xe vừa đâm vào một cái cây bên đường, đầu xe đã bị biến dạng.

Tôi ngây ngẩn cả người, xem ra Bào Văn vẫn là một cô gái trọng tình cảm, đây là bị Tô Nhược Thủy làm cho đau lòng, lái xe không để tâm mới gây ra tai nạn.

Ước chừng qua 2 phút, tôi vẫn không thấy Bào Văn xuống xe, trên đường không có người, cũng không có ai đến cứu viện. Dù sao đã là đêm khuya, mà đây cũng là một con đường hẻo lánh.

Tôi nghĩ Bào Văn không phải bị thương rồi đấy chứ, hôn mê rồi?

Đột nhiên, trong đầu tôi nảy ra một ý tưởng.

Tôi nghĩ tôi không phải muốn để cô ấy yêu chú hề hay sao, mà con gái khi bị phụ tình là lúc dễ chen chân vào nhất, dễ yêu người khác nhất.

Vì thế tôi không nói hai lời, lập tức quyết định. Tôi thay quần áo, đeo lên cái mặt nạ chú hề, đi thẳng ra khỏi cửa.
Rất nhanh tôi đã tới chỗ Bào Văn, cửa sổ xe đã kéo xuống, tôi thấy Bào Văn đang nằm sấp trên tay lái. Vốn tôi còn tưởng cô ấy bị thương bất tỉnh rồi, nhưng chẳng mấy chốc tôi đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, mà cô ấy còn đang thút thít, giống như là khóc hay làm gì đó.

Tôi lặng lẽ mở cửa ghế sau, chui vào trong, Bào Văn lúc này đã hơi choáng váng, không hề phát giác ra tôi.

Còn tôi vì làm cho mình có vẻ thần bí một chút, càng làm cho phụ nữ thích hơn một chút, còn cố ý nói đùa với cô ấy.

Tôi trực tiếp đặt ngón tay vào gáy cô ấy, hạ thấp thanh âm, trầm giọng nói: "Nếu không muốn chết, đừng động đậy."

Bào Văn hiển nhiên không phải hoàn toàn choáng váng, cô ấy vẫn còn chút tỉnh táo, lập tức sững người, cô cứng rắn giơ hai tay lên, phỏng chừng tưởng có người đang chĩa súng vào cô.
Ngay sau đó, cô cảnh giác mở miệng nói: "Anh muốn làm gì, chúng ta có thể bình tĩnh nói chuyện, không cần phải vừa lên xe đã động thủ?"

Bào Văn xem ra khá có phong thái lão đại đấy chứ, tôi liền đổi giọng nói: "Cô yên tâm, tôi không cần mạng của cô, tôi chỉ muốn trộm đồ."

Thấy tôi nói như vậy, Bào Văn nhẹ nhàng thở ra nói thẳng: "Tiền của tôi ở trong ví, anh tự lấy đi."

Tôi nói: "Tôi không trộm tiền."

Cô ấy sửng sốt, vô thức lấy tay che ngực

Còn tôi tiếp tục nói: "Tuy rằng cô rất đẹp, nhưng tôi không trộm cô."

Cô ấy hơi khó hiểu, nghi ngờ hỏi tôi: "Vậy anh muốn trộm cái gì, anh rốt cuộc muốn làm gì?"

Đột nhiên, tôi đưa tay ra che mắt cô ấy, đưa đầu đến bên tai cô ấy và nói nhẹ nhàng bằng giọng dịu dàng: "Tôi muốn trộm nỗi đau của em, làm em vui vẻ trở lại."

" A? Là anh, chàng hề!?"
Sau khi nghe được tiếng của tôi, Bào Văn lập tức kinh ngạc nói.

Sau đó cô ấy quay đầu nhìn về phía tôi, tôi lập tức xuống xe, đi đến bên cạnh ghế lái, giúp cô ấy mở cửa xe.

Tôi thấy cô ấy đỏ mặt, chắc là đã uống nhiều rượu, khó trách lái xe xảy ra tai nạn.

Và đôi mắt cô ấy cũng đỏ au, cho dù không khóc, cũng nhất định là rất đau lòng mới có thể như vậy. Xem ra, cô ấy có tình cảm sâu nặng với Tô Nhược Thủy, mà điều này cũng khiến tôi có chút sợ hãi, có khi nào cô ấy phát điên gϊếŧ chết tôi không.

Sau khi nhìn thấy tôi, Bào Văn trông giống như một cô gái nhỏ bối rối, cô ấy dùng tay lau đi nước mắt trên mặt, chắc là không muốn tôi nhìn thấy cô ấy thế này.

Tôi mạnh mẽ vươn tay vuốt ve khuôn mặt cô ấy, nói: "Có chuyện gì đau lòng, làm cho cô gái kiêu ngạo như em khóc? Không biết là đã uống rượu thì không được lái xe sao, mạng là của em, chính em phải biết quý trọng, hiểu không?"
Nghe tôi nói xong, cũng không biết làm sao, có thể là vẫn chưa tỉnh rượu, cô ấy hơi dễ xúc động. Bất chợt cô ấy tự nhiên lại chảy hai hàng lệ, nhưng rất mau liền quay đầu, lau hết nước mắt đi.

Sau đó, cô ấy mới quay đầu nhìn về phía tôi, trừng mắt nói: "Không phải anh không thích tôi sao, tại sao còn đối xử với tôi tốt như vậy?"

 

Tôi nói: "Tôi không thích em, là bởi vì em đã có chồng. Tôi đối tốt với em, là vì đây là tự do của tôi, không ai quản được."

 

Có lẽ là bởi những lời này của tôi quá khí phách, Bào Văn cũng cảm động rồi.

 

Mà tôi cũng không dám hành động quá lả lơi, chính tôi còn có chút sợ hãi, cho nên vội vàng nói: "Em đã không có vấn đề gì thì tôi yên tâm rồi. cũng tới nhà em rồi, em về nhà trước đi."

 

Làm tôi không ngờ tới chính là, Bào Văn lại nói thẳng: "Không, tôi không về, nơi đó có người khiến tôi chán ghét. Chàng Hề, đưa tôi đi đặt phòng."

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!