Vừa nghĩ đến chuyện Nhan Như Ngọc có thể bị đem ra để ép đính hôn với Hàn Thanh Chí, tôi lại cảm thấy vô cùng hoang đường. Mặc đù cô nhóc đó trang điểm rất đậm, nhưng tôi có thể nhìn ra được thực ra cô ta cũng chỉ tầm tuổi như em gái Trần Vi của tôi mà thôi, mặc dù cũng không còn nhỏ nữa nhưng đính hôn thì vẫn quá sớm, hơn nữa nhìn bộ dạng của cô ta dường như cũng không thích Hàn Thanh Chí, thậm chí còn muốn tôi đưa cô ta đi.
Mạt Tang nhìn tôi có chút lo lắng nói: "Trần Danh, tôi biết cậu chân thành nhiệt tình, nhưng có những chuyện chúng ta cũng đừng quan tâm quá, hơn nữa chúng ta cũng không hiểu rõ về cô bé Nhan Như Ngọc này, ai có thể đảm bảo những lời cô ta nói là sự thật chứ? Có thể mục đích cô ta tới tìm cậu không đơn thuần như vậy đâu?"
Tôi gật đầu nói: "Yên tâm đi, em cũng không có ý định giúp đỡ cô ta, em sẽ không dây dưa gì với bất cứ người nhà họ Nhan nào, để tránh làm liên lụy đến Thanh Hồ."
Nhan Vũ ban đầu cũng bởi vì do bố của Đoàn Thanh Hồ làm lớn chuyện lên nên mới khiến tin tức bà ta không chồng mà chửa lan truyền ra khắp cả Hàng Châu, từ đó gia đình bà ta không còn mặt mũi nào để bắt bà ta kết hôn với con cái của những nhà tài phiệt khác, cuối cùng chỉ đành gả bà ta cho một người ở rể, đây cũng là lý do Nhan Vũ hận Đoàn Thanh Hồ như vậy, bà ta cố chấp cho rằng sự có mặt của đứa con này khiến bà ta trở thành trò cười, cản trở con đường vinh hoa phú quý của bà ta.
Nhưng bà ta chưa từng nghĩ đến một chuyện, đó chính là Đoàn Thanh Hồ mới là người bị hại phải chịu những hậu quả bốc đồng thời trẻ của bà ta, tôi nghĩ nếu như có thể lựa chọn thì Đoàn Thanh Hồ có lẽ sẽ lựa chọn không được sinh ra trên đời này.
Áp chế sự căm ghét người nhà họ Nhan trong lòng xuống, tôi nói: "Sau khi giải quyết chuyện tối nay xong, chúng ta về luôn Yên Thành trong đêm nhé."
Mạt Tang trêu chọc nói: "Cậu đúng là nhớ nhà phát điên rồi à, câu này cậu nói đến mấy lần rồi, sao thế? Nhớ Đoàn Thanh Hồ à?"
Advertisement
Tôi sờ tay lên mũi, nghiêm chỉnh nói: "Em muốn đầu tiên về Yên Thành, sau đó mới về Nam Tân, bởi vì bây giờ một ngày Nam Bắc gửi đến mấy chục tin nhắn cho em, hỏi em khi nào về, nói anh ấy nhớ chị đến trằn trọc đêm không ngủ được, nếu như em còn không đưa chị về thì chắc anh ấy sẽ bị mắc bệnh tương tư mất, giống như Lâm Đại Ngọc, ngày ngày rơi nước mắt mất."
Nghe được những lời này, mặt Mạt Tang ửng đỏ lên, trừng mắt nhìn tôi nói: "Đi thôi, cái tên chỉ thích chạy xe lửa đó còn lâu tôi mới thích."
Tôi hỏi: "Thật không thích chứ?"
Mạt Tang phụng phịu nói: "Không thích."
Advertisement
Tôi gật đầu nói: "Được, em biết rồi, vậy em phải kêu Tiểu Hồng nhanh chóng nắm lấy cơ hội mới được."
Mạt Tang tò mò hỏi: "Tiểu Hồng là ai?"
Tôi cười khà khà nói: "Tiều Hồng à? Tiểu Hồng là nữ giám đốc mới đến của công ty bảo vệ nhà chúng ta, cô ấy trúng tiếng sét ái tình với Tôn Nam Bắc, chị cũng biết đó, nữ theo đuổi nam, em nghĩ chỉ cần cô ấy cố gắng hơn chắc chắn có thể theo đuổi được Nam Bắc."
Thấy Mạt Tang không nói gì, trầm mặc như nước, tôi vừa đi đến chỗ xe ô tô vừa nói: "Haizz, xem ra em phải sớm chuẩn bị tiền mừng rồi."
Sau khi lên xe, Mạt Trang vẫn đứng ở đấy, tôi tò mò hỏi: "Chị Tang, chị sao thế? Không phải giống với Nam Bắc rồi đấy chứ, mắc phải bệnh tương tư rồi à?"
"Ăn nói linh tinh." Mạt Tang nhìn tôi không chút cảm tình, cả mặt đỏ rực lên.
Sau khi lên xe, chị ấy hỏi tôi đi đâu? Tôi suy nghĩ nếu như đêm nay có thể là sinh nhật của Nhan Như Ngọc, thì thân làm "anh rể" của cô ta, sao tôi có thể không chuẩn bị một chút quà cho cô ta chứ. Chỉ là nếu như Hàn Thanh Chí là vị hôn phu của cô ấy thật thì e là chuyện tối nay tôi làm có thể sẽ khiến cô ta hận tôi rồi, dù sao bất luận thế nào, hai người bọn họ bây giờ có thể nói là vinh nhục cùng hưởng rồi.
Chọn quà xong, chúng tôi đi ăn cơm, về đến khách sạn, Mạt Tang đem quần áo của tôi đi giặt, tôi ở trong phòng đọc sách đến buổi chiều. Khoảng 6 giờ, Hàn Thanh Chí gửi một tin nhắn cho tôi, nói với tôi bọn họ đang ở câu lạc bộ Kim Bích Huy Hoàng phòng 318, hỏi tôi khi nào thì tới.
Tôi nói với hắn nửa tiếng sau tôi sẽ đến, sau đó lập tức gọi điện cho Quách Đức Cao, hỏi hắn chuyện đó làm thế nào rồi, còn nói Tống gia đã phái người tới Hàng Châu tính sổ rồi.
Quách Đức Cao căng thẳng nói: Tôi đã làm xong xuôi rồi, tốn mất 5 triệu để mua chuộc một người, cạy miệng hắn ta, cuối cùng cũng biết được vốn dĩ là do Hàn Thanh Chí chủ mưu tất cả, hắn quả thật đã nói với những người đó, nếu chuyện bị bại lộ thì nói là tôi đã mua chuộc hung thủ."
Nghe được những lời này, tôi cũng không bất ngờ lắm, mặc dù quả thật tôi có tâm tư vu tội Hàn Thanh Chí, muốn châm ngòi ly gián, nhưng ngay từ đầu tôi đã đoán được Hàn Thanh Chí sẽ tìm một người làm vật hi sinh, vật hi sinh này đương nhiên chính là Quách Đức Cao đã bị tôi đập cho gãy chân. Một là để mối thù hai bên càng lớn, hai là tấn công Quách gia có lợi đối với việc ổn định địa vị thế gia số một của nhà họ Hàn, chuyện một mũi tên trúng hai đích như vậy tội gì mà không làm chứ?
Quách Đức Cao thấy tôi không nói gì, thì tiếp tục nói: "Tôi đã sắp xếp xong rồi, tối nay không phải anh phải tới tham dự bữa tiệc sinh nhật của bạn gái hắn sao? Tôi cũng đi, đến lúc đó tôi sẽ cho hắn một "bất ngờ", đồng thời cũng chứng minh sự trong sạch của tôi, từ giờ đến lúc đó Trần đại ca, anh nhất định phải nói giúp tôi với nhà họ Tống, em trai tôi trước đây có chỗ đã đắc tội cũng mong Trần đại ca bỏ qua cho."
Nghe Quách Đức Cao một câu "Trần đại ca" hai câu "Trần đại ca", trong lòng tôi khỏi phải nói thấy sảng khoái thế nào, tôi cũng nói: "Tôi biết rồi, tôi sẽ nói với với Tống đại tiểu thư."
Quách Đức Cao vội vàng cảm ơn tôi, hắn nói: "Đúng rồi, tôi vẫn phải cảnh báo trước với Trần đại ca, tôi nghe nói Hàn Thanh Chí muốn đối phó với anh trong bữa tiệc sinh nhật tối nay, nói cho dù không lấy được mạng của anh, cũng phải bắt anh nếm được mùi lực bất tòng tâm, tôi hỏi hắn như vậy là có ý gì thì hắn không nói, thần thần bí bí, anh nên cẩn thận một chút."
Tôi hơi sững người, không ngờ Quách Đức Cao lại tiết lộ cho tôi thông tin quan trọng như vậy.
Cúp máy xong, tôi suy nghĩ những lời hắn vừa nói, nghĩ tới nghĩ lui cũng không hiểu ý của những lời nói này, lẽ nào là Hàn Thanh Chí muốn lợi dụng Nhan Như Ngọc để kí©ɧ ŧɧí©ɧ tôi, lẽ nào hắn muốn đem mối thù với Đoàn Thanh Hồ trút lên người Nhan Như Ngọc sao?
Nghĩ đến đây, tôi không kìm được mà tăng thêm vài phần căm ghét với tên đàn ông đó, bảo Mạt Tang mang đồ vừa ủi tới, tôi thay đồ xong, dẫn theo Mạt Tang và hai vệ sĩ nữa đi, bốn tay súng bắn tỉa đã đi thăm dò tìm vị trí thích hợp để chuẩn bị ngắm bắn trước rồi.
Trên đường đi, tôi hỏi Mạt Tang chuyện giám đốc đại lý ở Yên Thành xử lý thế nào rồi? Chị ấy nói chứng cứ phạm tội đã được thu thập và bên Yên Thành chuyển giao sang chỗ chị ấy rồi, chỉ cần tôi muốn, những tài liệu này có thể được phơi bày trên mạng bất cứ lúc nào, chị ấy còn nói tên này có tác dụng hơn so với tưởng tượng của chúng tôi, hắn không phải là một tên chó săn bình thường của nhà họ Hàn, thuộc loại vai vế có sức ảnh hưởng lớn đó.
Tôi gật đầu, trong lòng có những tính toán.
Mười mấy phút sau, chúng tôi đã tới Kim Bích Huy Hoàng, người đàn ông lần trước thay mặt Hàn Tu Dương đến đón tôi lần này cũng đang xuất hiện trước cửa Kim Bích Huy Hoàng, khi chúng tôi vừa xuống xe, hắn lập tức đi về phía chúng tôi, cười khách sáo nói: "Trần tiên sinh, thiếu gia nhà chúng tôi đợi anh lâu rồi."
Trải qua chuyện lần trước, tên này cũng không dám coi thường tôi nữa. Thấy bộ dạng cung kính của hắn, tôi chỉ cười nhạt rồi nói: Phiền dẫn đường."
Hắn quay người đi phía trước, còn tôi lại nhìn lên tấm biển lẫy lừng Kim Bích Huy Hoàng.
Kim Bích Huy Hoàng, đúng là nơi cao cấp nhất Hàng Châu, là câu lạc bộ xa xỉ nổi tiếng tương đương với "thiên đường nhân gian" ở thủ đô. Câu lạc bộ có cái tên y như bên ngoài của nó, một toà nhà 6 tầng màu vàng kim, bên ngoài là tạo hình cổ điển kiểu kiến trúc Huệ Châu, mái cong góc cạnh, bởi vì tổng thể màu vàng kim nên thể hiện ra một vẻ cao quý dị thường, bên trong càng nguy nga lộng lẫy hơn, những nhân viên ở đây đều là những nam thanh nữ tú, tùy tiện tìm đại một người cũng đều rất xuất chúng.
Điều đáng nhắc đến là Kim Bích Huy Hoàng được gọi là vương cung của nam giới, cung điện của phụ nữ, trên mạng thậm chí còn lan truyền một truyền thuyết, nói rằng tầng cao nhất của Kim Bích Huy Hoàng không mở cửa đón khách rộng rãi, tất cả những người phụ nữ làm việc trong đó đều phải học giống như một cung nữ của một triều đại cổ đại nào đó, ăn mặc trang điểm cũng kiểu cổ đại, để lộ bầu ngực, váy dưới rất ngắn, đây là để tiện cho những vị khách "cao quý" có thể tùy lúc tùy chỗ mà mua vui.
Mà một câu lạc bộ phóng túng như vậy thông qua vài lần hành động "truy quét" của Hoa Hạ, mà vẫn đứng sừng sừng không sụp đổ, nguyên nhân trong đó cũng không cần phải nói nhiều, có người nói ông chủ của câu lạc bộ này là một vị gia chủ trong bốn gia tộc lớn.
Khi trong đầu tôi vừa nghĩ xong những chuyện này thì tôi đã tới tầng 3, tìm đến phòng 318, tay đàn ông đó mở cửa cho tôi, khách sáo mời tôi vào, sau khi tôi đi vào thì thấy mọi người đã ngồi đầy trong phòng rồi, trong đó có cả Quách Đức Cao.
Quách Đức Cao nhìn tôi gật đầu, ánh mắt tôi nhanh chóng lướt qua mặt hắn, rồi nhìn vào người đang ngồi giữa phòng là Hàn Thanh Chí và người con gái bên cạnh hắn.
Người con gái ngồi bên cạnh Hàn Thanh Chí, trang điểm nhàn nhạt, tóc búi cao, mặc một chiếc sườn xám màu đỏ, trong vẻ thanh thuần đó ẩn giấu một chút lẳиɠ ɭơ yêu kiều, cách ăn mặc cực kỳ giống với Đoàn Thanh Hồ, khuôn mặt thanh tú khó cưỡng kia cũng cực kỳ giống với cô ấy lúc không trang điểm.
Trong lòng tôi khẽ nhói lên một cái, gần như là vừa nhìn đã nhận ra cô ta chính là Nhan Như Ngọc. Nhan Như Ngọc dường như không có tinh thần gì, ủ rũ cúi đầu, Hàn Thanh Chí lại rất nhiệt tình nói chuyện nồng cháy với hai người phụ nữ ăn mặc nóng bỏng bên cạnh.
Vừa nhìn đã thấy Hàn Thanh Chí và Nhan Như Ngọc thật sự một chút cũng không xứng, giống như người đẹp và quái vật vậy, hơn nữa còn là loại dã thú ác độc ăn thịt người.
Thấy tôi bước vào, tất cả mọi người đều nhìn về phía tôi, Hàn Thành Chí đứng dậy, sải bước đi về phía tôi, vẻ mặt nhiệt tình nói: "Trần Danh, cuối cùng cậu cũng tới rồi, mọi người đều rất mong chờ cậu đấy."
Tôi bình tĩnh nhìn Hàn Thanh Chí, cười mà như không cười nói: "Tôi chỉ là một nhân vật nhỏ bé, mọi người sao có thể mong chờ tôi đến chứ? Anh Hàn, anh không nói gì xấu về tôi trước mặt mọi người đấy chứ?"
Hàn Thanh Chí cười ha ha nói: "Sao có thể chứ? Tôi nói với mọi người tôi kết giao với một người anh em rất lợi hại, bọn họ đương nhiên là muốn gặp cậu rồi."
Anh em? Tôi cảm thấy hai chữ anh em này bị bóp méo đến thảm hại.
Hàn Thanh Chí lúc này cũng nhìn Nhan Như Ngọc nói: "Như Ngọc, còn không mau qua đây? Anh nói với em thế nào?"
Nhan Như Ngọc ngại ngùng nhìn tôi một cái, rồi cầm ly rượu đi đến bên cạnh tôi, Hàn Thanh Chí cười nói: "Chuyện hôm nay tôi nghe Như Ngọc nói rồi, đã mang lại phiền phức cho Trần Danh cậu rồi, thật sự ngại quá."
Hắn nói xong, liền quay sang nói với Nhan Như Ngọc: "Như Ngọc, mau chóng xin lỗi Trần Danh đi."
Nhan Như Ngọc bối rối nói: "Anh Trần, xin lỗi, em mời anh một ly, coi như là để thay lời xin lỗi, mong anh không tức giận."
Tôi lắc đầu, ra ý không cần thiết, cô ta vẫn uống cạn ly rượu vang. Sau khi uống xong, cô ta cũng rót cho tôi một ly, tôi do dự cầm lấy ly rượu, cô ta lại rót thêm ly khác, nói: "Nếu như anh tha thứ cho em, vậy thì uống với em một ly đi."