Hôn môi Tống Giai Âm với tôi mà nói, dù là lúc nào cũng là một việc thiêng liêng, là một việc khiến tôi có thể gạt bỏ mọi tạp niệm.
Nụ hôn triền miên, tôi rút khỏi chiến trường, nhìn gương mặt đỏ bừng của Tống Giai Âm, không ngờ cô ấy thế mà cũng biết đỏ mặt, nói: "Vị thế nào?"
Tống Giai Âm nghịch ngợm liếm môi, rồi nói: "Ngọt hơn lúc sáng một chút."
Nghe thấy thế, mặt tôi bỗng nóng ran, cô ấy cười rồi lại gặp một miếng nấm vào bát tôi, nói: "Sườn ngon lắm, nhưng cũng phải chú ý kết hợp thịt và rau, thế mới có thể càng thơm ngon."
Gương mặt vốn đỏ bừng của tôi lại càng nóng hơn, phải nói là về phương pháp ghẹo người, tôi chỉ phục Tống Giai Âm.
Tôi vừa vùi đầu ăn vừa nhìn trộm Tống Giai Âm, động tác ăn cơm của cô ấy trang nhã đến thế, dù là lúc ở thủ đô, tôi đã quen với cô ấy thế này rồi, nhưng vẫn nhìn không chán, với tôi mà nói, cô ấy như một ly rượu ngon, càng uống càng đậm vị, vẫn mãi khiến người ta uống không ngán, chỉ sẽ càng ngày càng thích vị này.
Vui vẻ và thoải mái ăn xong bữa cơm, sau khi ăn xong, Tống Giai Âm định dọn dẹp, tôi giơ tay ngăn cô ấy lại: "Em đi nghỉ một lát đi, để anh dọn."
Tống Giai Âm cũng không khách sáo với tôi, hào phóng thoải mái nói: "Được, đợi anh dọn xong anh đi cùng ra ngoài chơi với em."
Tôi gật đầu, vì thế Tống Giai Âm ngồi ra một góc nghỉ ngơi, tôi thì vừa dọn vừa hỏi cô ấy tại sao lại tặng tôi súng giả? Cô ấy nghịch ngợm chớp mắt với tôi, nói: "Bí mật."
Advertisement
Tôi thực sự bó tay với cô ấy, sau khi dọn xong, tôi thấy cô ấy đang cẩn thận ngắt một cánh hoa đã bị héo, sau đó nghiêm túc dùng bình xịt tưới nước cho những bông hoa không có rễ này.
Hoa tươi phối với người đẹp, làn da trắng như tuyết của Tống Giai Âm dưới sự tô điểm của hoa đẹp, lại càng xinh đẹp động lòng người.
Tôi cứ nhìn Tống Giai Âm như thế, cô ấy từ từ ngước mắt lên, nhếch mày, cười hỏi: "Nhìn gì thế?"
Tôi nói: "Đương nhiên là nhìn em."
"Lúc nhìn em đang nghĩ gì thế?" Tống Giai Âm thong thả đứng dậy, vừa nói vừa đi về phái tôi.
Tôi không nói gì, lúc cô ấy đi đến trước mặt tôi, tôi gài tóc mai cô ấy ra sau tai, nói: "Anh đang nghĩ, lấy vợ phải lấy Tống Giai Âm."
Advertisement
Tống Giai Âm cười nói: "Nghe xuôi ghê, vậy em cũng nói một câu, làm người phải gả cho Tiểu Danh."
Cô ấy nói đến đây, thì giơ tay lên vuốt mũi tôi, sự cao sang lẫn trong khí chất đoan trang nhất quán, tôi tóm tay cô ấy, nói: "Anh không nhỏ, nếu không anh chứng minh cho em xem?"
Tống Giai Âm nhếch mày, cười giả lả nhìn tôi, hỏi: "To gan nhỉ?"
"Không dám, chỉ là có qua có lại, thế thôi." Tôi nhìn cánh môi mỏng xinh đẹp của cô ấy rồi nói, trong đầu toàn là mùi vị thơm ngon khi hôn cô ấy.
Tống Giai Âm hờ hững nói: "Quà hôm nay dùng hết rồi, hiểu ý em chưa?"
Nghe thấy thế, tôi ngay lập tức hành lễ như quân đội, nói: "Rõ, sĩ quan tống."
Tống Giai Âm cười nói: "Đi thôi."
Sau khi hai chúng tôi rời khỏi khách sạn, tôi lên xe cô ấy, hỏi cô ấy đi đâu, cô ấy nói đi Hàng Châu mà không đi Tây Hồ, có khác gì không đến đâu?
Thì ra là thăm Tây Hồ, tôi nhớ lúc ở Nam Kinh Tống Giai Âm cũng bảo tôi dẫn cô ấy đi dạo ở ngõ nhỏ náo nhiệt, xem ra mặc dù bên ngoài cô ấy là phụ nữ trưởng thành, nhưng bên trong vẫn có những sở thích của cô gái nhỏ.
Không lâu sau, hai chúng tôi đến Tây Hồ, Tây Hồ là thắng cảnh du lịch của Hàng Châu, lúc tôi và Tống Giai Âm đến, xung quanh đều là du khách, tôi và Tống Giai Âm men theo Tây Hồ đi về phía trước, đến chỗ du thuyền, cô ấy đột nhiên dừng lại, tôi nhìn theo ánh mắt cô ấy, thấy cô ấy đang nhìn chằm chằm nhân viên bán vé, không nhịn được bật cười, hỏi: "Giai Âm, muốn du ngoạn hồ không?"
Tống Giai Âm gật đầu, tôi bảo cô ấy đợi, tôi đi mua vé, lúc mua vé, tôi hỏi nhân viên bán vé có thể bao trọn du thuyền không, tôi nghĩ thế này, thứ là muốn yên tĩnh, thứ hai là cảm thấy đàn ông xung quanh cứ nhìn Tống Giai Âm, khiến lòng tôi chua loét, dù trên sống mũi Tống Giai Âm đã đeo một cái kính râm, còn đội mũ lưỡi chai, nhưng khí chất nổi bật, hành động cử chỉ của cô ấy đều hấp dẫn người khác vô cùng, nên từ lúc hai chúng tôi đến, cô ấy đã thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh.
Ai ngờ Tống Giai Âm lại tiến lên ngăn tôi lại, nói: "Tốn kém thế làm gì? Anh nhiều tiền quá à?"
Nói xong, cô ấy cầm một trăm đồng trong tay tôi, đưa cho nhân viên bán vé rồi nói: "Chúng tôi chỉ mua ba vé."
Hai vé là của tôi, còn một vé cho chú vệ sĩ.
Nhân viên bán vé cười nói: "Được."
Nói xong, anh ta nhìn tôi nói: "Nhóc may mắn ghê, có một người vợ tốt biết lo việc nhà, cần cù tiết kiệm."
Nghe thấy thế, lòng tôi dâng lên cảm giác ngọt ngào, tôi nói: "Đúng đó, vợ tôi là người lợi hại nhất, biết sống nhất cũng xinh đẹp nhất trên đời."
Tống Giai Âm cười khẽ, véo mạnh eo tôi một cái, may mà tôi nhịn được, nếu không tiếng kêu thảm thiết của tôi sẽ trở thành phong cảnh đẹp nhất của Tây Hồ hôm nay.
Mua xong vé lên du thuyền, chúng tôi chọn một chỗ ở cuối cùng ngồi xuống, đợi đủ người rồi, thuyền chạy, tôi nhìn cửa sổ, mặt hồ xanh biếc lấp lánh gợn sóng lăn tăn, phong cảnh núi xanh tháp trắng ở phía xa đẹp không sao tả xiết, tôi dựa vào chỗ ngồi, hít sâu một hơi không khí trong lành, cảm thấy sự khó chịu trong lòng cuối cùng cũng tan đi không ít.
Tống Giai Âm nhìn ra ngoài, vẻ mặt hài lòng. Tôi nhìn cô ấy nói: "Hai chúng ta hình như không có ảnh chung."
Tống Giai Âm nhếch mày, tôi lấy điện thoại ra, mở máy ảnh, khoác vai cô ấy nói: "Chúng ta chụp ảnh chung đi."
"Được." Tống Giai Âm cười nói, cực kì phối hợp ngả đầu lên vai tôi, sau khi chụp xong một bức, tôi không hài lòng nói: "Bỏ kính xuống đi."
Tống Giai Âm cười nói: "Anh chắc chứ?"
Tôi nói: "Đương nhiên."
Tống Giai Âm đột nhiên lộ nụ cười bí hiểm, bỏ kính xuống, lúc này tôi cảm giác xung quanh đột nhiên có vô số ánh mắt kinh ngạc, chúng tôi lúc nãy còn thoải mái chuyện trò, bỗng như bị lộ ra dưới ống kính máy ảnh, cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm mọi lúc thế này khiến tôi rất khó chịu.
Trừng hai gã đàn ông chảy nước miếng với Tống Giai Âm một cái, tôi và Tống Giai Âm chụp một bức ảnh chung, mà đúng lúc này, mặt hồ vốn yên ả đột nhiên mọc lên từng đóa sen đỏ, sen đỏ xoay chuyển trên mặt hồ, như suối phun không ngừng phun nước khắp nơi. Người trên mấy chiếc du thuyền đều kinh ngạc hét lên, Tống Giai Âm hỏi: "Đẹp không?"
Tôi nói: "Đẹp."
Nói xong, tôi hơi kì quái nhìn Tống Giai Âm, không thể tin được nói: "Em..."
"Em." Tống Giai Âm nghiêng đầu, nghịch ngợm cười nói: "Em làm sao?"
Tôi cười hỏi: "Đây cũng là niềm vui bất ngờ em chuẩn bị cho anh?"
Tống Giai Âm gật đầu nói: "Đúng."
Nói đến đây, cô ấy đột nhiên đứng dậy, kéo tôi đi ra đầu thuyền phía sau, lúc này đầu thuyền đã đứng rất nhiều người, chúng tôi vừa đến, mọi người đều hưng phấn như cắn thuốc. Tống Giai Âm cười hỏi: "Xin hỏi mọi người có thể cho hai bọn tôi không gian mà?"
Những người này ngay lập tức trở lại khoang thuyền, để chỗ trống ở phía sau cho bọn tôi, tôi nhìn Tống Giai Âm, hỏi: "Em muốn làm gì?"
Tống Giai Âm nhìn tôi nói: "Trần Danh, hoa nở rồi, anh bằng lòng lấy em không?"
"Màn cầu hôn" bất ngờ khiến tôi không kịp trở tay, tôi sững sờ tại chỗ, mọi người xung quanh thì hò hét điên cuồng, mọi người đều hô: "Lấy cô ấy! Lấy cô ấy! Lấy cô ấy!"
Tôi cảm giác cứ như bị hạnh phúc làm cho choáng váng, đứng tại chỗ ngẩn người mãi mới bừng tỉnh, lúc này, có người sốt ruột hét: "Người anh em, nếu cậu không lấy thì tôi lấy đó!"
Một người khác vội nói: "Thôi đi, người ta không vừa mắt anh!"
Họ nói xong những người khác phá lên cười ha ha.
Tôi nhìn Tống Giai Âm, nói: "Em... chẳng phải nói anh vẫn chưa được duyệt sao?"
Tống Giai Âm nở nụ cười, nói: "Không sai, nhưng em tin anh có thể qua xét duyệt, nên em muốn xí chỗ trước, thế nào? Nhìn dáng vẻ anh hình như không muốn đồng ý với em? Nhưng chẳng phải anh nói lấy vợ phải lấy Tống Giai Âm sao?"
Tôi mừng như điên nói: "Anh... anh bằng lòng, đương nhiên bằng lòng, nhưng mà..."
Không đợi tôi nói xong, Tống Giai Âm đã nói chắc như đinh đóng cột: "Không có nhưng nhị gì hết, Trần Danh, từ hôm nay trở đi, anh chính là chồng chưa cưới của Tống Giai Âm em."
Nghe đến đây, mặc dù tôi rất vui nhưng trong lòng lại có chút sợ hãi, tuy là rất cụt hứng, nhưng tôi vẫn không nhịn được hỏi: "Vậy... họ thì sao?"
Tôi biết Tống Giai Âm sẽ không chấp nhận trong lòng tôi có người khác, cô ấy là một người con gái kiêu ngạo mà thận trọng như vậy, mọi việc cô ấy làm hôm nay dường như đều quá khác thường, tôi cứ cảm thấy trong hạnh phúc ngọt ngào này có lẫn thứ gì khác.
Mà câu trả lời của Tống Giai Âm lại khiến tôi càng nghi ngờ suy đoán của tôi là đúng, màn cầu hôn này không đơn giản, vì tôi nghe thấy cô ấy nói: "Ở Hàng Châu, chúng ta chỉ nói đến nhau, không nói người khác. Anh chỉ cần biết, hôm nay Tống Giai Âm em cầu hôn anh, còn anh là con rể nhà họ Tống là đủ rồi."
Người xung quanh đều hưng phấn không kiềm chế được, cứ như người được cầu hôn là họ vậy, mấy anh giai thậm chí còn nói nếu người được cầu hôn là họ, thì họ giờ có lẽ đã vui đến hôn mê. Nói thực, tôi rất ngưỡng mộ họ, không cần lo nghĩ nhiều thế, chỉ cần tin thứ mình thấy là được.
Tôi gật mạnh đầu, nói: "Được."
Lúc này, du thuyền về bờ, Tống Giai Âm giơ tay ra với tôi, tôi nắm tay cô ấy, trong cái nhìn chăm chú của mọi người từ từ lên bờ, khi chúng tôi đến nơi không có ai, tôi hỏi: "Em cầu hôn cho nhà họ Hàn nhìn?"
Tống Giai Âm mỉm cười với tôi, nói: "Đúng là thông minh hơn trước nhiều rồi, không bị tình yêu làm mờ mắt."
Tôi bất giác cười gượng, nếu không phải câu nói "Anh là con rể nhà họ Tống em" của cô ấy, tôi cũng sẽ không chắc chắn suy đoán của mình, phải biết là, Tống Giai Âm rất ít khi lấy nhà họ Tống ra nói, tôi quen cô ấy lâu như vậy, cô ấy chỉ dùng thân phận nhà họ Tống để chèn ép người khác một lần, lần đó là cô ấy giúp tôi thu phục thế lực ở Nam Kinh của nhà họ Tống. Nên tôi nghĩ lần này cô ấy cũng muốn lấy nhà họ Tống ra để chèn ép nhà họ Hàn, không có lẽ còn có nhà họ Nhan.
Tôi cảm động vì sự hi sinh của cô ấy, không màng thanh danh, không màng người ngoài nhìn thế nào, chỉ muốn giúp tôi, phần tình cảm này sao có thể không khiến tôi cảm động chứ, nhưng tôi càng hi vọng cô ấy thực lòng cầu hôn tôi, không lẫn chút mục đích nào, yêu tôi thật đơn giản hơn.
Lúc này, Tống Giai Âm bước gần tôi thêm một bước, giơ tay lên vuốt phẳng cổ áo hơi nhăn của tôi, nói: "Em cầu hôn là giả, nhưng muốn gả cho anh là thật."