Hàn Thanh Chí không do dự bắn một phát vào tim tôi, dù đang mặc áo chống đạn, nhưng tôi vẫn cảm thấy chỗ tim đau nhói, tôi giữ Mạt Tang đang định nổ súng vào hắn lại, hai chân đạp mạnh xuống đất, sau đó nhanh chóng lao vào Hàn Thanh Chí.
Đại khái là không ngờ sau khi tôi trúng đạn mà vẫn lao thẳng vào hắn được, nên Hàn Thanh Chí sững sờ mất một lúc, cũng chỉ một lúc này, tôi đã lao đến cạnh hắn, hắn lại nổ súng, nhưng vì căng thẳng, nên đạn bắn lệch, sượt qua má tôi, còn tôi nắm lấy cổ tay hắn, nhanh chóng đánh rơi súng trong tay hắn, đồng thời bóp cổ họng hắn, lôi hắn ra thật mạnh.
Khi thấy tôi lôi Hàn Thanh Chí ra khỏi thang máy như lôi chó, tất cả vệ sĩ ở tầng thượng đều giơ súng lên nhắm vào tôi, tôi không để ý họ, mà lôi Hàn Thanh Chí sải bước đi về phía căn phòng. Có lẽ là khí thế của tôi quá mạnh, nên đám người này không nổ súng, mà trong lòng tôi lại kinh ngạc vô cùng, không ngờ nhà họ Hàn lại có nhiều người có súng đến thế. Nghĩ lại thì, đến cả Vương Duy còn nuôi một đám người lúc nào cũng vác súng, thì nhà họ Hàn có súng cũng không lạ.
Như tôi đã nói, Nam Kinh là một thành phố bình thường, thế lực ngầm Nam Kinh so với thế lực ngầm nơi khác thì chỉ như đánh đấm bình thường, bất kì thế ngực ngầm của thành phố lớn hay nhỏ nào, e là cũng bạo lực, xuất sắc hơn Nam Kinh.
Khi tôi lôi Hàn Thanh Chí đến cửa phòng, Hàn Tu Dương đi ra khỏi căn phòng, nhìn thấy cảnh này thì ông tay hơi cau mày, tôi vứt súng của Hàn Thanh Chí xuống đất, sau đó buông hắn ra, hắn loạng choạng suýt thì ngã lăn quay, người đàn ông trung niên đi đón chúng tôi vội vàng đỡ hắn, kinh ngạc nói: "Thiếu gia, mặt cậu..."
Ánh mắt Hàn Tu Dương nhìn Hàn Thanh Chí như ngọn đuốc, khi thấy hắn bị mù một mắt, ngoài ra nửa bên mặt còn có chi chít sẹo bị dao cắt, sắc mặt ông ta u ám hẳn, tôi nghĩ ông ta chắc chắn đã biết trước tin Hàn Thanh Chí bị thương, nhưng ông ta không ngờ Hàn Thanh Chí lại thành dáng vẻ thế này.
Advertisement
Tôi thưởng thức kiệt tác của mình, nghĩ bụng lúc đó tôi ra tay chưa đủ ác, nếu không cả gương mặt của hắn chắc chẳng thế nhìn nổi rồi. Vừa nghĩ thế, tôi vừa thản nhiên đối diện với ánh mắt phẫn nộ của Hàn Tu Dương. Nếu ông ta mà biết trước thằng cháu mình thương nhất thành thế này, chắc sẽ không cho tôi cơ hội nói chuyện, nhưng ông ta đã cho tôi cơ hội này, thấy được sự lợi hại của tôi, cũng không còn lựa chọn nữa.
Nghĩ đến đây, tôi thấy may mắn vì mình đến Hàng Châu trước Hàn Thanh Chí một bước.
Tôi nói: "Ông Hàn, xin lỗi nhé, con người tôi vừa ra tay là không biết nặng nhẹ gì hết, ông sẽ không trách tôi chứ?"
Tôi nói xong, Hàn Thanh Chí bèn nhặt khẩu súng trên đất lên, phẫn nộ trừng tôi, tức giận hét: "Trần Danh! Mẹ kiếp tao gϊếŧ mày!"
Advertisement
"Dừng tay!" Hàn Tu Dương nuốt cơn giận vào bụng, lạnh lùng nói.
Hàn Thanh Chí hơi không thể tin nổi nhìn Hàn Tu Dương, hỏi: "Ông nội, ông nói gì thế? Dừng tay? Ông nhìn mặt cháu đi, nhìn xem dáng vẻ người không ra người, ngợm không ra ngợm của cháu này, ông còn bảo cháu dừng tay? Ông nội, chẳng phải ông nên bảo những người này cùng nổ súng bắn chết hắn sao?"
Nghe thấy thế, Hàn Tu Dương cau mày, bình thản nói: "Ông và Trần Danh đã thỏa thuận, cả hai nói chuyện vui vẻ, từ hôm nay trở đi, cháu không được động vào cậu ta nữa, nghe hiểu chưa?"
Hàn Thanh Chí trợn to con mắt còn lại, không thể tin nổi nhìn tôi, nói: "Không đời nào! Hôm nay không phải hắn chết thì là cháu chết!"
Hàn Tu Dương đột nhiên tức giận, tát Hàn Thanh Chí một cái, còn Hàn Thanh Chí bị ông nội hắn tát cho ngu người luôn, không thể tin nhìn Hàn Tu Dương, tức điên hét: "Ông nội!"
Hàn Tu Dương nghiến răng nghiến lợi nói: "Hàn Thanh Chí, cháu đừng có quên thân phận của mình! Thân phận đầu tiên của cháu là đại thiếu gia nhà họ Hàn, thân phận thứ hai mới là Hàn Thanh Chí, là đại thiếu gia nhà họ Hàn, gia chủ tương lai nhà họ Hàn, cháu phải biết nhịn, biết co được duỗi được, phải nghe lệnh ông. Ông đã nói, việc này dừng ở đây, từ giờ về sau, cháu phải chung sống hòa bình với Trần Danh."
Tôi nở nụ cười giả dối, nói: "Tôi rất vui lòng làm bạn với Hàn đại thiếu gia, chỉ là không biết Hàn đại thiếu gia có bằng lòng không thôi."
Hàn Thanh Chí vốn đã bị Hàn Tu Dương nói làm cho kiềm lại sự thù hận, nhưng không lâu sau lại bị lời tôi nói kí©ɧ ŧɧí©ɧ, mắt hắn đỏ ngầu, hét: "Làm bạn? Tao chỉ muốn băm vằm mày thôi!"
Hắn nói xong, tôi vờ thất vọng nói: "Có vẻ mặc dù Hàn đại thiếu gia được di truyền vẻ tuấn tú của ông Hàn, nhưng chẳng di truyền được tính cách chững chạc của ông nhỉ? Tôi không nhịn được hơi lo cho nhà họ Hàn các ông đó, sau này Hàn đại thiếu gia trở thành gia chủ của nhà họ Hàn, nếu gặp phải kẻ thù gì đó liệu có như hôm nay, không động não, không để ý lợi ích gia tộc, không nghĩ đến hậu quá trả thù riêng không?"
Sau khi tôi nói xong, Hàn Thanh Chí dần bình tĩnh lại, hắn hơi lo lắng nhìn Hàn Tu Dương, nói: "Ông nội, ông đừng nghe hắn châm ngòi li gián, cháu vẫn luôn lấy lợi ích gia tộc làm trọng, điểm này ông biết mà, đúng không?"
Hàn Tu Dương cau mày gằn giọng nói: "Cậu ta châm ngòi li gián hay nói sự thật, ông nghĩ cháu biết rõ hơn ai hết, Thanh Chí, ông đặt nhiều hi vọng vào cháu, dù cháu có bị hủy mặt rồi cũng là cháu nội ưu tú nhất của ông. Nhưng nếu cháu gặp chuyện còn hành xử như hôm nay, vậy ông nội sẽ phải suy nghĩ một chút xem cháu có phải người xứng đáng làm gia chủ tương lai của nhà họ Hàn không."
Câu này hiển nhiên đã giẫm vào đuôi Hàn Thanh Chí, hắn bỗng sợ đến không dám nói gì, còn tôi thì nở nụ cười đắc ý với hắn, lờ đi sự phẫn nộ và thù hận trong mắt hắn, nói: "Ông Hàn, vậy tôi không làm phiền ông bồi dưỡng người kế nghiệp nữa, có duyên sẽ gặp lại."
Hàn Tu Dương gật đầu, tôi nói với Mạt Tang: "Đi thôi."
Nói xong tôi xoay người đi, ai ngờ đi chưa được mấy bước, Hàn Thanh Chí đột nhiên gọi giật tôi lại, tôi chậm rãi xoay người, chỉ thấy mặt đanh mặt, nói: "Trần Danh, tôi xin lỗi vì hành vi lỗ mãng của mình lúc nãy, nếu đã đến Hàng Châu thì chi bằng ở chơi thêm mấy hôm, ngày kia là sinh nhật bạn gái tôi, nếu cậu bằng lòng tôi rất hân hạnh được đón tiếp cậu đến dự tiệc sinh nhật, thế nào?"
Tôi nghĩ bụng người sinh nhật thời gian này nhiều thật, vừa nghĩ, tôi vừa cười nói: "Được."
Mạt Tang ở bên cạnh kéo cánh tay tôi, ra hiệu với tôi bằng mắt đừng đồng ý với hắn, tôi cho chị ấy ánh mắt ăn tâm đừng nóng vội, nói với Hàn Thanh Chí: "Chỉ cần Hàn đại thiếu gia nhìn thấy mặt tôi không cảm thấy khó chịu, thì tôi nhất định sẽ đến."
Hàn Tu Dương cười nói: "Cậu cứ đùa, nếu cậu và nhà họ Hàn chúng tôi đã là quan hệ hợp tác, vậy chúng ta chính là cộng sự, người nhà họ Hàn chúng tôi luôn nhiệt tình và hữu nghị với cộng sự, nên tôi chân thành mời cậu đến dự."
Tôi thản nhiên nói: "Nếu đã vậy thì khó lòng từ chối, hôm đó tôi sẽ đến quấy rầy rồi."
Nói xong tôi cười xoay người rời đi, những vệ sĩ vốn đang giơ súng vào tôi lần này đều ngoan ngoãn nhường đường, còn tôi thì sải bước đi giữa bọn họ, như một vị vua kiêu ngạo.
Sau khi vào thang máy, Mạt Tang cuối cùng cũng không nhịn được nói: "Sao cậu có thể đồng ý với Hàn Thanh Chí chứ? Hắn và Hàn Tu Dương khác nhau, tôi thấy hắn căn bản không thể nuốt được cục tức bị cậu hủy mặt, vậy cái gọi là tiệc sinh nhật chẳng qua là hồng môn yến thôi."
Tôi hờ hững nói: "Trần Danh em cả đời này tiệc tham dự nhiều nhất chính là hồng môn yên, thêm một cái không nhiều, bớt một cái cũng không ít."
Mạt Tang cau mày nói: "Đây là không lúc làm việc theo cảm tính."
Tôi xoay mặt qua mỉm cười với chị ấy, rồi nói: "Yên tâm đi, em biết chừng mực, chị không thấy Hàn Thanh Chí là một tai họa sao? Nếu lần này em không giải quyết hắn thì sau này hắn tìm được cơ hội chắc chắn sẽ đối phó với em, thay vì như vậy thì chi bằng nhân cơ hội này xử hắn luôn."
Mạt Tang hiểu ra gật đầu, khá là lo ngại nói: "Nhưng cậu không phải đã hứa với lão già nhà họ Hàn là không đối phó với Hàn Thanh Chí sao?"
Tôi bật cười, nói: "Em nói là không lấy những chứng cứ kia ra, chứ không nói là không dùng thủ đoạn khác. Huống hồ, lần này không phải em muốn xử Hàn Thanh Chí, mà là Hàn Thanh Chí muốn hại em. Ngoài mặt hắn nghe lời ông nội, muốn "bắt tay giảng hòa" với em, nhưng trong thâm tâm chắc chắn đang tính xem gϊếŧ em thế nào, rồi làm sao phủi sạch quan hệ, mà nếu việc này bị ông Hàn biết, chắc chắn sẽ cảm thấy phẫn nộ và thất vọng vô cùng với cách làm lá mặt lá trái của hắn, nếu chúng ta tạo thêm chút việc xấu, đổ vạ lên đầu hắn, thì Hàn đại thiếu gia e là sẽ chẳng mấy mà bị thất sủng."
Mạt Tang cau mày nói: "Cậu chắc chắn hắn sẽ bị thất sủng thế sao? Hắn là cháu trai ông cụ thương yêu nhất đó."
Tôi bình thản nói: "Thương yêu? Ông Hàn nổi tiếng ích kỉ, trong mắt ông ta chỉ có lợi ích của nhà họ Hàn, vì lợi ích của nhà họ Hàn có quan hệ mật thiết với danh dự, địa vị của ông ta, tất cả những người ngáng đường ông ta, ông ta đều sẽ không bỏ qua, dù là cháu ruột của mình. Dù sao ông ta cũng không chỉ có một đứa cháu."
Lúc nói lời này, cửa thang máy mở ra, tôi và Mạt Tang đi ra khỏi thang máy, chị ấy cứ nhìn tôi như thế, trong mắt có chút cảm xúc phức tạp.
Tôi hỏi: "Chị Tang, nhìn gì thế?"
Mạt Tang nói khẽ: "Chỉ là tôi rất tò mò, một đứa bé từ quê ra như cậu sao là giỏi..."
Tôi sờ mũi, nói: "Giỏi cái gì? Giỏi tính kế người khác? Ha ha, tính kế người khác nói trắng ra chính là đang tính kế lòng người, chỉ cần chị nhìn rõ bản chất của một người, tìm được điểm yếu của người đó, hiểu rõ cách làm việc của người đó, vậy chị sẽ có thể đánh rắn đánh dập đầu, diệt trừ hắn dễ dàng."
Ngừng một lát, tôi nói: "Đúng rồi, nghĩ cách báo tin cho mẹ em, cứ nói có người muốn đối phó với bà ấy, bảo bà ấy cẩn thận chút."
Mặt Mạt Tang lặng như nước, nói: "Yên tâm đi."
Tôi nói: "Đi thôi, về khách sạn."
Về đến khách sạn, tôi mở cửa ra, điều khiến tôi bất ngờ là bàn trà vốn trống trơn giờ lại bày một lọ hoa.