Chỉ cần nghĩ đến tôi có thể dùng thân phận một thằng hề để trả thù Bào Văn, mọi ấm ức trong lòng tôi dần dần tan biến.
Tối nay tôi không đợi Bào Văn quay về mà một mình ngủ trước.
Ngày thứ hai Bào Văn vẫn chưa về, nhưng Thân Oánh đã quay về.
Thân Oánh nói rằng Bào Văn đã lên chuyến bay, còn bảo cô ấy đến nhà tôi trước.
Lúc đó, cô ấy chìa môi thổi những lọn tóc rồi nói với tôi: "Anh Trần Danh, sau này em sẽ sống ở đây, em chính là chủ của căn nhà này. Anh phải chăm sóc tốt cho em đấy."
Tôi hỏi cô ấy: "Bào Văn sao lại bảo em sống ở đây, sống lâu dài hay tạm thời thôi?”
Cô ấy nói: "Anh Trần Danh, em đã mang thai đứa con của anh. Trước khi đứa trẻ chào đời rất có khả năng em sống ở đây. Nhưng chị Bào Văn cũng có thể sắp xếp cho em sống ở chỗ khác gần trường em hơn. Dù sao vẫn có lúc em phải đến trường. "
Tôi đang nghĩ về những người trẻ bây giờ. Họ thực sự khác với tôi. Trái tim của họ thật rộng lớn. Đang học đại học lại trở thành người mẹ mang thai hộ. Thân Oánh cũng thật quá buông thả.
Advertisement
Bởi vì không có người ngoài, vả lại Thân Oánh với tôi là đồng hương, tôi mới không gò ép bản thân, mở miệng nói với cô ấy một lúc, tôi cảm thấy cả người thoải mái hơn biết bao nhiêu.
Cuối cùng, Thân Oánh bảo tôi kể cho cô ấy chuyện giữa tôi và Bào Văn. Tôi cảm thấy đau nhói trong lòng. Đang lúc buồn nên tôi trút hết ra với Thân Oánh. Tất nhiên, tôi cũng giấu diếm nhiều điều.
Sau khi nghe những gì tôi nói, Thân Oánh đột nhiên vỗ bàn đứng dậy giận dữ.
Cô ấy đưa tay ra và vỗ vào bụng mình vừa vỗ vừa nói: "Đúng là biết người biết mặt không biết lòng. Người con gái đó trông tuyệt sắc vậy mà sao ác thế. Em nói mà, sao chị ta lại tìm người mang thai hộ chứ, hoá ra lại là người như vậy. "
Tôi hỏi cô ấy vỗ bụng làm gì, cô ấy nói: "Em không thể mang thai con của loại đàn bà này, cảm thấy bực tức, bụng sẽ đau."
Advertisement
Tôi vừa tức giận vừa buồn cười nói với Thân Oánh: "Thân Oánh, em đã đi con đường này rồi thì không thể hối hận được nữa. Người con gái như Bào Văn chúng ta chọc giận không nổi, nếu em làm mất đứa trẻ thì cô ấy cũng sẽ xử lý em. Bình tâm chờ đợi 10 tháng thai kỳ đi. Vả lại, đằng nào đứa con này cũng là đời sau của anh Trần Danh đây mà. Em nể mặt anh, đối xử tốt với nó nhé."
Thân Oánh bĩu môi một lần nữa nói mấy câu khó nghe. Cô ấy nói rằng Bào Văn là ác quỷ. Nên cô ấy bụng cô ấy cũng đang mang thai một ác ma, cô ấy phải xử lý nó.
Tôi vốn dĩ cho rằng Thân Oánh đang đùa cợt, cũng không để bụng.
Ai ngờ ba ngày sau, cô ấy ra ngoài rồi quay về với bộ dạng người toàn mùi rượu.
Tôi giận dữ trừng mắt nhìn cô ấy và hỏi cô ấy uống loại rượu nào. Trứng trong người cô ấy có lẽ còn chưa làm tổ. Cô ấy nói mấy câu làm tôi đái ra quần: "Anh ơi, em xử lý đứa bé rồi, vừa uống thuốc xong. Dù sao đây cũng là một sinh mạng nhỏ, em có hơi chút không đành lòng nên uống thêm chai rượu cho có quyết tâm."
Tôi thấy dáng vẻ của Thân Oánh không giống đang đùa. Lúc đó tôi rất tức giận. dù sao đó cũng là con tôi. Tôi không thể không buồn, thế là tôi hét lên với cô ấy: “Thân Oánh, em đang làm cái quái gì vậy, em điên rồi à? "
Thân Oánh ngẩng đầu dùng đôi mắt ngấn nước nói với tôi: "Anh Trần, anh mắng em làm gì. Có bản lĩnh thì anh mắng chửi Bào Văn đi, em thấy anh hèn lắm, anh sợ Bào Văn cái quái gì. Anh sợ chứ em không sợ. Em không muốn mang thai đứa con của chị ta."
Những lời của Thân Oánh khiến tôi rất xấu hổ và tức giận, nhưng cô ấy không sai. Tôi rất vô dụng trước mặt Bào Văn vì tôi chưa từng nói với cô ấy chuyện tôi chính là thằng hề đeo mặt nạ.
Có lẽ cảm thấy lời nói của mình khó nghe, Thân Oánh nhanh chóng nói với tôi một lần nữa: "Được rồi, Anh Trần, không phải em coi thường anh. Em thấy anh là một nhân vật, có lẽ anh không biết. Từ nhỏ đến lớn Oánh Oánh em đều thấy anh xuất sắc hơn so với những người khác cùng làng. Anh cũng đừng nên tức giận. Anh không nên rơi vào cảnh này. Nhưng dù sao anh đã vào cảnh này rồi thì đương nhiên có lý do riêng của mình, vậy Oánh Oánh giúp anh hả cơn giận, bỏ đi đứa bé này.
Tôi thở dài, và không còn đổ lỗi cho Thân Oánh nữa mà chỉ nói với cô ấy: "Em nói dễ dàng quá, giờ đứa bé đã không còn nữa. Nếu để Bào Văn biết thì hai chúng ta không sống nổi. Em cũng biết Bào Văn là người chúng ta không thể chọc nổi."
Thân Oánh đến trước mặt tôi, đẩy ngực tôi rồi nói: “Anh Trần, anh bị người đàn bà đó doạ đến ngây ra rồi, ngây ngô thật rồi đấy. Đứa bé không còn nữa thì chúng ta có thể sinh lại mà!"
Lúc đầu, tôi không hiểu ý của Thân Oánh. Đợi tới lúc tôi hiểu ra thì cảm thấy rất ngại ngùng. Tôi thầm nghĩ Thân Oánh đúng là bạo miệng.
Thấy tôi không trả lời Thân Oánh tiếp tục: "Anh Trần, anh không cảm thấy bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ à? Hãy nghĩ về niềm vui báo thù, chúng ta lén lút sinh con, là con của hai đứa chúng ta. Bào Văn lai nghĩ đó là con của cô ta. Tới lúc đó cô ta lại trích ra cả khoản tiền khổng lồ giúp chúng ta nuôi con. Nói không chừng tương lai còn được thừa hưởng khoản tiền kếch xù, anh cũng đừng có thật quá . "
Thành thật mà nói lời nói của Thân Oánh khiến tôi dao động. Việc này nghe ra thực sự rất có sức hút, coi như trả thù được Bào Văn, hơn nữa việc này cơ bản khó mà bị phát hiện. Trừ phi đứa bé sinh ra không giống Bào Văn một chút nào.
Nhưng ngay cả khi Thân Oánh nghĩ thông thì tôi cũng không dám chơi với lửa như vậy. Tôi vẫn là kiểu người rất truyền thống. Nếu đã nảy sinh quan hệ nam nữ với một người con gái khác thì phải có trách nhiệm. Chưa nói đến chuyện tôi không thích Thân Oánh. Ngay cả khi tôi thích cô ấy, tôi cũng không có điều kiện để chịu trách nhiệm với cô ấy. Cái thân này của tôi còn khó giữ nữa.
Vậy là tôi vội nói với Thân Oánh: "Thân Oánh, những việc thế này em đừng nói bừa. Phải nghiêm túc một chút."
Cô ấy liếc nhìn tôi và nói: "Anh Trần, không phải là anh không dám đấy chứ?”
Tôi nói: "Không phải không dám, mà là không thể. Mối quan hệ của chúng ta không phải kiểu yêu đương trai gái, sao có thể làm chuyện đó được. Từ sau không được nói linh tinh nữa."
Thấy tôi từ chối, Thân Oánh không nhắc lại lần nữa. Dù cô ấy có hung hăng đến mấy thì cũng là một cô gái. Làm sao có mặt mũi bám lấy tôi nói chuyện này được.
Tôi vốn nghĩ rằng Thân Oánh sẽ không đề cập đến chuyện đó nữa. Tôi cũng đang cố gắng hết sức để tìm ra cách giải quyết vấn đề, giải quyết việc Thân Oánh làm mất đứa con.
Ai ngờ đêm đó lúc tôi ngủ, Thân Oánh đột nhiên nằm trên giường của tôi. Cô ấy cưỡi lên người tôi, muốn cởϊ qυầи áo của tôi. Nếu không vì tôi ngủ không sâu giấc thì đã bị cô ấy làm chuyện đó rồi..
Sau khi tỉnh táo tôi vội vàng đẩy cô ấy ra và nói: "Thân Oánh, em làm cái quái gì thế."
Cô ấy không hề hổ thẹn mà nói: "Anh Trần, mấy ngày nay em vẫn luôn nghĩ về chuyện này. Nghĩ kỹ thì em cũng rất sợ. Em thấy em quá vội vàng. Nếu để Bào Văn biết em bỏ đứa bé đi, cô ta sẽ cho người đánh gãy chân em. Anh Trần, chúng ta cứ làm như em nói đi, chúng ta sinh đứa con."
Tôi nói dứt khoát nhấn mạnh là không được. Cô ấy cũng nhìn ra được suy nghĩ của tôi rồi: "Anh Trần Danh, sao anh giống mấy ông bà già trong làng vậy. Tư tưởng cũng bảo thủ thế. Giờ thời đại nào rồi. Người trẻ ở các thành phố lớn ngày nào chả qua đêm với nhau. Chúng ta cũng có phải làm gì to tát đâu, chỉ cần có thai là được.”
Sau khi nói xong, cô ấy thấy tôi không nói gì nên bổ sung thêm: “Anh Trần. Anh yên tâm em sẽ không bắt anh phải chịu trách nhiệm. Dù sao em cũng đã mang thai hộ một lần rồi. Anh cũng không cần có áp lực hay gì khác đâu. Em không còn là cô gái còn nguyên vẹn nữa đâu.”
Tôi cũng dễ chịu hơn chút nhưng cuối cùng vẫn từ chối.
Thân Oánh giận dữ rời đi, nói rằng tôi không giúp cô ấy mà đang hại cô ấy. Nói rằng Bào Văn chắc chắn sẽ trả thù.
Tôi không còn cách khác. Sau khi bị tôi từ chối lần này, Thân Oánh không đề cập đến yêu cầu này lần nào nữa. Nhưng điều không ngờ là mấy ngày sau khi tôi mất cảnh giác, Thân Oánh đã mua một ít rượu về. Nói ngon ngọt bảo tôi cùng uống hai ly.
Tôi luôn kiềm chế, hơn nữa quán bar chỗ Hoàng Tam mấy ngày nay đang tu sửa cũng không làm việc. Tôi chán vô cùng nên uống với Thân Oánh.
Chúng tôi uống nửa két bia, nửa chai rượu. Sau đó tôi say sõng soài.
Tôi cũng không biết mình đã ngủ như thế nào, nhưng tôi cảm thấy nóng ran khắp người.
Sau khi ngủ thϊếp đi, tôi mơ một giấc mơ đáng xấu hổ, mơ thấy một cô gái trẻ bên cạnh tôi...
Tôi rất khát, tôi muốn uống nước. Trong vô thức liền uống tiếp.
Tôi cảm thấy như mình cắn vào thứ gì đó mềm mềm. Trong vô thức tôi mở mắt và phát hiện là cái đó của Thân Oánh.
Hóa ra đó không phải là một giấc mơ. Tôi thực sự đã làm chuyện đó với Thân Oánh.
Nhìn Thân Oánh không một mảnh vải nằm trên ngực tôi, trong đầu tôi hoàn toàn trống rỗng. Đây là chuyện gì vậy, sao tôi lại hồ đồ làm chuyện đó với Thân Oánh!
Khi Thân Oánh thấy tôi thức dậy, cô ấy mỉm cười với tôi và nói: "Anh Trần, không phải em đã đoạt được anh rồi sao. Anh còn nói anh truyền thống, lúc nãy anh cũng khoẻ lắm, làm em hết hồn."
Tôi xấu hổ đến chết, không biết phải làm gì.
Thân Oánh tiếp tục nói: "Hy vọng lần này em có thể có bầu, nếu không vẫn phải làm chuyện đó với anh tiếp đấy."
Não tôi vẫn trống rỗng, nhưng khi nghĩ mọi thứ cũng đã như vậy rồi, có giáo huấn Thân Oánh cũng chả ra làm sao. Nên tôi tìm quần áo mặc vào để Thân Oánh ngủ.
Tôi cũng nói với cô ấy rất nghiêm túc: "Thân Oánh, chuyện này đã vậy rồi, giờ anh Trần Danh của em cũng hết sức rồi. Sau này nếu có thể, anh cũng sẽ không để cho em chịu thiệt thòi không đáng có.”
Cô ấy cười khúc khích, nụ cười thật đơn giản và nụ cười như một bông hoa.
Mấy ngày sau, Bào Văn vẫn chưa về nhà, cũng không biết còn làm ở hãng hàng không hay là đổi chỗ rồi còn nơi này để lại cho chúng tôi.
Thân Oánh vẫn chưa thể kiểm tra có bầu hay chưa nên hai chúng tôi vẫn rất thấp thỏm. Không biết có thành công hay không.
Còn về mối quan hệ của chúng tôi thì vẫn như trước kia. Không vì chuyện này mà thay đổi, điều này khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Vào đêm thứ ba sau khi xảy ra chuyện, khi vừa ăn tối cùng Thân Oánh xong thì Tô Nhược Thuỷ đột nhiên gửi tin nhắn đến: "Em trai Trần Danh, Văn Văn lâu rồi không đến đây. Chị một mình rất cô đơn, chị muốn cậu đến bầu bạn với chị "