Đoàn Thanh Hồ nói chị ấy muốn đi với tôi, tôi đương nhiên rất vui, nhưng vừa nghĩ đến việc chỗ đó là chỗ nào, thì lại lắc đầu nói: "Không, lần này em tự đi, chị ở đây nghỉ ngơi, đợi em về, được không?"
Nghe thấy thế, Đoàn Thanh Hồ cau mày nói: "Em lo mẹ chị sẽ nhân cơ hội bắt chị đi?"
Bị vạch trần tâm sự, tôi hơi xấu hổ, nắm tay chị ấy chặt hơn, chị ấy dịu dàng nói: "Em yên tâm, nếu chị không muốn xa em, thì ai cũng đừng hòng dẫn chị rời khỏi em, hơn nữa, Thẩm Nặc Ngôn và Tam gia đều không ở bên cạnh em, ngoài mấy tay súng bắn tỉa kia ra, bên cạnh em cũng không có vệ sĩ đi theo gì cả, sao chị yên tâm để em một mình đến đó chứ?"
Tình cảm của người đẹp khó chối từ, nhìn nhìn đôi mắt xinh đẹp của Đoàn Thanh Hồ, tôi sao có thể nói ra được chữ "không" chứ? Tôi nói được, nhưng chị ấy có việc gì phải bàn với tôi, không thể việc gì cũng cố chống đỡ.
Đoàn Thanh Hồ mỉm cười, ngoan ngoãn nói: "Nghe em hết."
Tôi vỗ tay chị ấy, nói với Chu Dương: "Chú Vương, an toàn của chú Quyền dạo này giao cho chú vậy, mong chú để ý chút."
Advertisement
Vương Duy trịnh trọng gật đầu nói: "Cháu yên tâm đi, có chú rồi, chú Quyền của cháu sẽ không sao đâu."
Tôi nhìn Vương Tây Quyền rồi nói: "Chú Quyền, việc của Triệu Kiến Hoa chúng ta đổi cách khác, làm âm thầm."
Vương Tây Quyền hỏi tôi cách âm thầm thế nào? Tôi nói: "Chú Quyền, chẳng phải chú nói bên trên bất mãn với việc chú biến mất đột ngột sao? Chú nắm quyền chủ động, làm to chuyện lên, khiến mọi người đều biết trên đường đi công tác chú bị người khác "tập kích", còn bị bắt cóc, sau đó người của chú tìm được chú, người này, chú tự chỉ định, nếu chú bằng lòng, có thể lấy bốn người của chú Vương làm vệ sĩ cho chú, phần công lao cứu chú này cho họ là được, nếu không bằng lòng thì tìm người khác..."
Không đợi tôi nói hết, Vương Tây Quyền đã vội nói: "Tôi bằng lòng, tôi đương nhiên bằng lòng, nói thẳng ra, ba chúng ta giờ là châu chấu trên cùng một con thuyền, tôi không tin các cậu thì còn có thể tin ai?"
Advertisement
Tôi gật đầu, Vương Tây Quyền có thể giao an toàn tính mạng mình cho Vương Duy, đúng là việc quá tốt.
Tôi tiếp tục nói: "Chú Vương, chú đợi sau khi chú Quyền viết báo cáo rồi gửi cho cấp trên, thì bảo người bên dưới tung tin, nói là người bắt cóc chú Quyền muốn lấy được thứ gì đó trên người chú Quyền, món đồ này có liên qua đến bằng chứng phạm tội của ông lớn nào đó."
Vương Duy nhìn tôi khen ngợi, nói: "Chú hiểu ý cháu rồi. Ý cháu là để cấp trên coi trọng việc này, đồng thời vì chú Quyền của cháu bị bắt cóc, nên không truy cứu trách nhiệm tắc trách của ông ấy quá? Đồng thời lại ám chỉ một việc với kẻ xấu, đó chính là chứng cứ vẫn ở trong tay ông ấy, mà chỉ cần ông ấy làm to chuyện, ai cũng không dám đối phó ông ấy, nếu không sẽ rước vạ vào thân, đúng không?
Tôi gật đầu, Vương Tây Quyền vỗ tay, nói: "Hay, giờ tin tôi mất tích đã xôn xao lắm rồi, còn có người nói tôi sợ tội bỏ trốn, nói cứ như thật, có xu thế bị người ta xúi giục, nhưng giờ tôi đứng ra, cao giọng tuyên bố việc này, không chỉ có thể rửa sạch sự đáng ngờ của mình, còn có thể tát cho kẻ đứng sau một cái thật đau, lật ngược tình thế, không chỉ vậy, cấp trên nhất định sẽ cử người đến tìm tôi lấy "chứng cứ", đến lúc đó chứng cứ này có thể giao vào tay người hữu dụng, Triệu Kiến Hoa cũng mất hết đường sống."
Tôi cười khẩy nói: "Không, điều cháu muốn không phải Triệu Kiến Hoa mất đường sống, mà là ông ta có đường sống."
Vương Duy và Vương Tây Quyền nhìn nhau, trên mặt tỏ vẻ hơi khó hiểu. Nhưng không lâu sau, cả hai lại lộ vẻ mặt hiểu rõ, Vương Tây Quyền nói: "Cậu muốn ăn miếng trả miếng?"
Tôi nói: "Không sai, Triệu Kiến Hoa chỉ có háo sắc với sợ chết. Cháu đã nhận được tin, hai mẹ con có thể chứng minh ông ta làm những việc đó đã gặp nạn rồi, cũng có nghĩa là, bản ghi âm trong tay chúng ta là chứng cứ duy nhất, Triệu Kiến Hoa này bằng lòng để Vương Khải Uy lợi dụng, chẳng qua là muốn đổi lấy con đường sống, nhưng khi ông ta phát hiện việc sống chết của mình vẫn nằm trong tay cháu, thì các chú thấy ông ta sẽ thế nào?"
"Phản bội Vương Khải Uy." Vương Duy và Vương Tây Quyền đồng thanh nói.
Tôi gậy đầu nói: "Không sai, phía Nam Kinh, cháu sẽ sắp xếp người đi tìm Triệu Kiến Hoa, ông ta chắc chắn vẫn chưa biết việc này, đợi ông ta biết rồi, cháu nghĩ không cần cháu nói, ông ta cũng sẽ chân thành đến bàn chuyện hợp tác với chúng ta."
Tôi không biết thế lực đứng sau Vương Khải Uy rốt cuộc lớn thế nào, nhưng dù có lớn đến đâu đi chăng nữa thì có hơn được đám người bên trên không? Một khi việc này đã nhận được đủ sự coi trọng, thì tôi nghĩ dù là ai cũng sẽ không nhảy ra để dính bẩn.
Vương Tây Quyền trầm ngâm một lúc rồi nói: "Cách thì tốt đấy, nhưng nếu bên trên không tìm tôi lấy chứng cứ thì tôi phải làm thế nào?"
Tôi không trả lời thẳng ông ấy, mà hỏi Vương Duy: "Chú Vương, Chung Lương dạo này có hành động gì không?"
Vương Duy có vẻ biết tôi định làm gì, nheo mắt, cười tủm tỉm nói: "Người của chú phát hiện Chung Lương dạo này qua lại liên tục một cách bất thường với một người, người này chính là người đứng đầu tạm thời của Án Thành mấy hôm nay. Chú nghĩ, nếu ông Vương có thể sống trở về, e là người này sẽ làm chim tu hú chiếm tổ chim sẻ, làm thay đổi cả cấp lãnh đạo Án Thành."
Vương Tây Quyền cười khẩy nói: "Tôi không biết Chung Lương này thế mà sắp móc nối được với người quyền cao chức trọng đấy."
Tôi nói với Vương Duy: "Chú Vương, ra tay từ chỗ người này đi, nếu người này đã có thể nhảy dù làm người đứng đầu tạm thời của Án Thành, chắc hẳn thủ đoạn cũng cực giỏi, có quan hệ rắc rối với nhà họ Hàn, chỉ cần có thể đào được chút việc bẩn thỉu của ông ta, giao chứng cứ này cho chú Quyền, thế là chú Quyền có thể báo cáo với cấp trên, không chỉ vậy, chúng ta cũng có thể nhân cơ hội trừ khử Chung Lương."
Vương Duy gật đầu, nhưng lại là dáng vẻ khó xử, tôi hỏi ông ấy chẳng lẽ có khó khăn gì? Ông ấy nói suy nghĩ của tôi tốt đấy, nhưng người này ông ấy đã điều tra mấy ngày rồi, không tra được gì cả, e là ý tưởng này không dễ thực hiện.
Tôi không khỏi hơi thất vọng, có những khi chúng tôi có ý tưởng cũng chưa chắc thực hiện được, nếu không thể thực hiện, ý tưởng có tốt đến mấy cũng chỉ là việc làm không thiết thực mà thôi.
Tôi ngập ngừng nói: "Nếu vậy, chúng ta phải tìm cách khác thôi."
Vương Tây Quyền cau mày nói: "Có lẽ chúng ta có thể bày mưu như kiểu kế vườn không nhà trống."
"Vườn không nhà trống gì cơ?" Tôi khá là hứng thú hỏi.
Vương Tây Quyền nói: "Mặc dù chúng ta đã tung tin, nói tôi có chứng cứ phạm tội của ông lớn nào đó, nhưng đó chỉ là lời đồn, không phải sao? Tôi hoàn toàn có thể nói tôi không biết, nói sau khi đối phương bắt cóc tôi, thì nhốt tôi lại, không nói gì hết, sau đó khiến họ cảm thấy là có người muốn cướp chiếc ghế dưới mông tôi mới làm vậy, được không?"
Tôi xoa cằm, suy nghĩ lời ông ấy nói, Vương Duy cau mày nói: "Được thì được, nhưng những lời đồn này tung ra kiểu gì, người bên trên chẳng lẽ không nghi ngờ sao? Cách này hơi mạo hiểm."
Vương Tây Quyền thở dài nói: "Đây cũng là việc bất đắc dĩ, nếu không, ông có cách nào hay hơn không?"
Hai người nói xong thì đều xị mặt, tôi cũng không nghĩ ra ý nào hay ngay được.
Tôi thở dài nói: "Nếu giờ có người giao cho cháu bằng chứng phạm tội của người thay tạm ví trí đứng đầu thì tốt rồi."
Tôi đương nhiên chỉ nói thế thôi, dù sao trên đời này cũng không có chuyện miếng bánh từ trên trời rơi xuống.
Vương Duy lúc này hỏi: "Cháu nhất định phải lợi dụng Triệu Kiến Hoa sao? Nhân cơ hội này đẩy hắn vào chỗ chết luôn không được sao? Dù sao phía Vương Khải Uy và cả tội của cháu đều có nhà họ Hàn giải quyết giúp cháu."
Tôi lắc đầu nói: "Không, phía nhà họ Hàn vẫn chưa chắc chắn sẽ giúp cháu, sẽ nhượng bộ đến mức nào, dù sao đây chỉ là dự đoán của chúng ta mà thôi, nên cháu phải chuẩn bị đường lui cho mình trước."
Ánh mắt Vương Duy chăm chú nhìn tôi, trong mắt có cảm xúc khó nói thành lời, tôi sờ mặt mình, hỏi ông ấy trên mặt tôi có gì à?
Vương Duy thở dài, hơi đau lòng nói: "Chú Vương của cháu đang nghĩ, ranh con cháu rốt cuộc đã chịu bao nhiêu khổ nạn, chịu bao nhiêu lần hãm hại, mới suy nghĩ cẩn trọng thế này, một chút chi tiết vụn vặt cũng có thể nghĩ cẩn thận, chu đáo đến thế? Chú rất khó tưởng tượng, một người thế mà có thể lúc nào cũng mang theo hai cái điện thoại bên mình, còn luôn mang theo bút ghi âm, mỗi lần đối phó với người khác đều chuẩn bị hai phương án, rõ ràng bên cạnh cháu có nhiều người giúp cháu như vậy, nhưng cháu vẫn luôn không dám lơ là chút nào."
Tôi cười nói: "Chú Vương, không cần buồn hay lo cho cháu đâu, chú phải vui mừng cho cháu mới đúng, vì cháu có cái đầu suy nghĩ càng thận trọng, thì lại càng có đủ năng lực bảo vệ mình."
Vương Duy gật đầu, nói: "Nhưng chú vẫn cảm thấy tự trách và buồn vô cùng, nếu chú biết sự tồn tại của cháu sớm hơn chút, có phải cháu có thể bớt đi chút đường vòng, bị thương ít hơn không?"
Trong lòng rất cảm động, tôi nói: "Trước khi ông trời giao nhiệm vụ cho ai, nhất định phải khiến nội tâm người ấy chịu khổ đau, khiến gân cốt người ấy mệt mỏi, khiến cơ thể người chịu chịu cái khổ của đói khát, khiến người ấy chịu cái khổ của bần hàn, khiến người ấy làm gì cũng không suôn sẻ, từ đó khiến trái tim người ấy kiên định, khiến tính cách kiên cường, tăng thêm năng lực mà người đó không có. Cháu tin, những khổ nạn cháu từng chịu là một tài sản hiếm có, cháu rất cảm ơn những đau khổ này khiến cháu học được làm sao để đi con đường hiện tại, càng tin rằng cháu gặp các chú lúc này mới là cuộc gặp gỡ tốt nhất, nếu gặp sớm hơn thì cháu sẽ thành một gánh nặng rồi."
Tôi nói xong, Mạt Tang đi từ ngoài vào, trong tay chị ấy cầm một cái hộp chuyển phát nhanh, tôi cau mày, hỏi chị ấy đồ bưu kiện chuyển phát ở đâu ra thế? Chị ấy nói: "Là Tôn Nam Bắc sai người mang từ Nam Kinh đến, anh ta liên hệ tay súng bắn tỉa Từ Lượng, nói là đồ chuyển phát bí ẩn từ nước ngoài."