Tôi nói màn phản công chính thức bắt đầu, Vương Duy và Vương Tây Quyền nhìn nhau một cái, cả hai đều nở nụ cười bí hiểm, tôi hỏi: "Hai chú cười gì thế?"
Vừa nói, tôi vừa nhận chén trà Đoàn Thanh Hồ đưa, uống một ngụm, không nhịn được nhếch mày. Trước khi quen Đoàn Thanh Hồ, tôi chưa bao giờ biết thì ra vị của trà pha ngon và pha tùy tiện hoàn toàn khác nhau. Tôi không phải là người hiểu trà, cũng không thích học đòi làm sang, nhưng tôi thích uống trà Đoàn Thanh Hồ pha, vì trong trà có hương vị của chị ấy.
Đang nghĩ ngợi thì Vương Duy nói: "Bọn chú có thể cười gì chứ? Cười cháu chín chắn, giỏi giang. À đúng rồi, chắc cháu rất muốn biết chú của cháu thời gian qua đã trải qua việc gì đúng không? Để ông ấy kể cho cháu nghe đi."
Để phân biệt hai người họ, tôi cũng thuận theo lời Vương Duy, gọi Vương Tây Quyền là chú Quyền, tôi nói: "Chú Quyền, trông chú gầy đi nhiều quá, chắc mấy ngày qua cũng chịu không ít khổ nhỉ?"
Vương Tây Quyền lắc đầu nói không sao, chỉ là vừa nghĩ đến những người đã hi sinh vì ông ấy thì sẽ cảm thấy áy náy và buồn lòng.
Nói đến đây, trên mặt ông ấy không còn tươi cười nữa, thay vào đó là sự sợ hãi và áy náy. Tiếp đó, ông ấy kể cho tôi nghe việc xảy ra mấy ngày biến mất.
Advertisement
Thì ra, tối đó sau khi Vương Tây Quyền xuống máy bay, thành công đáp xuống thủ đô, thì có một chiếc xe đến đón ông ấy, vì ông ấy đã đánh tiếng trước với cấp trên, mà người đến đón cũng chứng minh được mình là tài xế của cấp trên kia, nên ông ấy không nghĩ nhiều, huống hồ ông ấy còn có hai vệ sĩ.
Ai ngờ, "tài xế" kia lại dẫn họ đến một con ngõ hẻo lánh, sau đó xuất hiện một đám người định đối phó với ông ấy, hai vệ sĩ của ông ấy đều chết cả, ông ấy cứ tưởng mình cũng sẽ chết, nhưng không ngờ lại có người giúp ông ấy. Nói đến đây, ông ấy cực kì xúc động, vì ông ấy không thể ngờ được sẽ có người cứu ông ấy, cái cảm giác sống sót sau tai nạn khiến ông ấy thấy như từ địa ngục đến thiên đường, nhưng đám người đó không chịu nói với ông ấy họ là ai, còn uy hϊếp ông ấy nếu không đi thì sẽ gϊếŧ ông ấy, ông ấy sợ đến mức bỏ chạy luôn khỏi hiện trường.
Mấy ngày tiếp theo, Vương Tây Quyền vẫn luôn tắt máy, vì sợ bị định vị, ông ấy không dám mở máy, không dám dùng chứng minh thư, cả ngày trốn ở những chỗ như nhà vệ sinh công cộng của công viên, sợ bị người ta tìm được, ăn cơm hay gì cũng bữa đực bữa cái, sau đó, có người bắt đầu lục soát cả công viên, ông ấy lặng lẽ rời khỏi công viên, lượn lờ khắp phố lớn ngõ nhỏ, đúng là sống cuộc sống lo ngay ngáy từng phút từng giây.
Advertisement
Mà từ đầu chí cuối, ông ấy đều chưa từng nghĩ đến việc đến cái chỗ nghiêm ngặt kia để tìm kiếm sự giúp đỡ của cấp trên, vì ông ấy sợ, sợ mình chưa vào được đã bị người ta bắn chết. Cứ vậy trải qua bốn, năm ngày, không ngờ cuối cùng ông ấy vẫn bị phát hiện, ông ấy tưởng mình sẽ chết, nào ngờ vào thời khắc quan trọng, Đoàn Thanh Hồ đã xuất hiện, ông ấy nói nếu không có Đoàn Thanh Hồ, thì ông ấy có lẽ đã bỏ xác nơi đầu phố rồi.
Nói đến đây, Vương Tây Quyền cảm kích vô cùng nói: "Đoàn tiểu thư, thực sự rất cảm ơn cô."
Đoàn Thanh Hồ lắc đầu, bình thản nói: "Tôi rất vui vì có thể cứu được chú, chú phải giúp Trần Phong hoàn thành việc lớn đó."
Vương Tây Quyền trịnh trọng nói: "Chắc chắn rồi, chỉ có điều tôi mất tích nhiều ngày như vậy, cấp trên đã bất mãn với tôi, nói tôi vô cớ mất tích, có người cố ý tạo đề tài, tôi sợ dù tôi giờ quay về, thì cái chức cao nhất ở Án Thành cũng không ngồi được mấy ngày nữa."
Tôi khá là áy náy nói: "Chú Quyền, xin lỗi, là tại cháu hại chú."
Vương Tây Quyền lắc đầu nói: "Xem cậu nói gì kìa, con đường này không phải cậu kề dao lên cổ tôi bắt tôi chọn, con đường này là tôi tự chọn, hơn nữa, ai sẽ tin cấp trên thế mà có người cùng một giuộc với loại cặn bã như Hàn Thanh Chí chứ?"
Tôi bình thản nói: "Mỗi tập thể đều sẽ có mấy con sâu mọt mạnh làm cừu đầu đàn, không có con cừu đầu đàn thế này bảo kê, những kẻ bên dưới sao có thể làm càn thế này chứ? Dám làm càn chẳng phải là vì có chỗ dựa sao?"
Vương Tây Quyền bất lực thở dài, dằn sự không cam tâm trong lòng xuống, đưa một chiếc bút ghi âm cho tôi, nói: "Đây là chiếc bút ghi âm cậu đưa cho tôi, đáng tiếc tôi không có cơ hội đưa cho người bên trên rồi."
Tôi hờ hững nói: "Không sao, chỉ cần nó vẫn còn là được."
Nói xong, tôi tò mò hỏi Đoàn Thanh Hồ: "Chị, rốt cuộc làm sao mà chị tìm được chú Quyền thế?"
Đoàn Thanh Hồ hơi cau mày, như là có điều gì khó nói, còn Vương Tây Quyền lại nói: "So với việc này, tôi cảm thấy cậu nên suy nghĩ đám người cứu tôi lần đầu rốt cuộc là ai thì hơn. Tôi cảm thấy đám người này rất hung dữ, rất giống với đám người đối phó với tôi, tôi nghi họ đều là sát thủ chuyên nghiệp."
Tôi cau mày nói: "Ý chú Quyền là có sát thủ chuyên nghiệp gϊếŧ chú, cũng có sát thủ chuyên nghiệp cứu chú?"
Vương Tây Quyền gật đầu, tôi nói: "Thế thì lạ thật, ai lại đi thuê sát thủ chuyên nghiệp cứu chú chứ?"
Đang nghĩ thì Đoàn Thanh Hồ đột nhiên nói: "Ai bảo đám người này nhất định là được người ta thuê mới đi cứu chú Quyền?"
Tôi hơi khó hiểu nhìn Đoàn Thanh Hồ, chị ấy nói: "Em quên lúc chúng ta từ quê em về Nam Kinh, chúng ta cũng từng được sát thủ chuyên nghiệp cứu một lần sao? Lúc trước chị đã nghi ngờ, đám người này căn bản không phải thanh lý môn hộ, mà là cố tình đến cứu em."
Nghe thấy lời Đoàn Thanh Hồ, trong lòng tôi hơi kinh ngạc, điều chị ấy nói tôi chưa nghĩ bao giờ, vì tôi vẫn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ được một nhóm sát thủ bảo vệ, nhưng Đoàn Thanh Hồ nói vậy, tôi đột nhiên cảm thấy rất có thể. Nếu thực sự có sát thủ đang lặng lẽ giúp tôi, họ chắc chắn biết chuyến đi đến thủ đô lần này của Vương Tây Quyền quan trọng thế nào. Còn tôi vì cẩn thận, cộng thêm cảm thấy ông ấy sẽ không gặp nguy hiểm, nên tôi không thuê người bảo vệ ông ấy, nhưng đám người này biết ông ấy sẽ gặp nguy hiểm, mới lặng lẽ bảo vệ ông ấy.
Như vậy, dường như có thể giải thích được tại sao lại có người đột nhiên xuất hiện cứu ông ấy rồi.
Nhưng những sát thủ này thực sự là đang bảo vệ tôi sao? Nếu phải thì tại sao họ lại vờ như không biết tôi, thậm chí rất ít khi xuất hiện? Ai là đại ca sau lưng họ?
Đoàn Thanh Hồ lúc này lại hỏi tôi: "Em còn nhớ lúc đầu hai chúng ta bị một nhóm người thần bí đưa đến chỗ ông Nhĩ không?"
Tôi gật đầu, nói: "Ý chị là nhóm sát thủ này có thể là người đã đưa em đến chỗ ông Nhĩ?"
Đoàn Thanh Hồ gật đầu, tôi nói xem ra tôi phải dành thời gian gọi điện cho ông Nhĩ mới được. Ngày trước ông Nhĩ không chịu nói với tôi, có lẽ là vì không muốn tôi bước lên con đường gió tanh mưa máu này, nhưng bây giờ tôi phải cắn răng đi tiếp, tôi tin ông ấy sẽ nói cho tôi biết.
Đoàn Thanh Hồ không nói gì, Vương Duy thì hỏi tôi tiếp theo phải làm thế nào? Tiểu Thái ở bên cạnh hưng phấn nói: "Em còn có thể hack cả hệ thống mạng của Án Thành như lúc trước, anh Danh, hay là chúng ta làm như lần trước, dùng phương thức livestream trên mạng để hạ gục gã Hàn Thanh Chí kia nhé?"
Tôi lắc đầu nói: "Không được, Hàn Thanh Chí và Diệp Phong khác nhau, lúc anh đối phó Diệp Phong, Diệp Vân Sơn đã chết rồi, Diệp Phong mà chết, thuộc hạ của anh ta không ai có thể trả thù anh ta hết, chính vì thế anh mới không do dự tiêu diệt anh ta, nhưng Hàn Thanh Chí khác với anh ta, phía sau Hàn Thanh Chí là nhà họ Hàn, nhà họ Hàn có thế lực lớn thế nào, hiện tại anh vẫn chưa biết, nhưng anh biết rõ một điều, đó là anh bây giờ gây thù với chúng, chính là lấy trứng chọi đá."
Tôi biết rõ tôi hiện tại làm kẻ thù của nhà họ Hàn chính là tự tìm được chết, tôi sẽ không tự tìm đường chết, vì tôi khát vọng được sống hơn bất cứ ai, từ đầu chí cuối, tôi đều là Trần Phong tiếc mạng, cẩn trọng, hơn nữa giờ càng quý trọng mạng sống hơn, vì tôi có người phải bảo vệ, có mục tiêu rõ ràng, tôi không thể gục ngã ở đây được, nên tôi sẽ không làm việc ngốc nghếch.
Huống hồ, việc lần trước đã thu hút sự chú ý của bên trên, nếu lần này lại dùng thủ đoạn giống vậy khống chế mạng của Án Thành, tôi sợ bên trên sẽ có người đối phó Tiểu Thái, dù sao việc lần trước thực ra là hành vi phạm pháp. Cậu ấy là vũ khí bí mật của tôi, rất nhiều việc không có cậu ấy không xong, tôi không thể để cậu ấy gặp chuyện được, huống hồ cậu ấy còn là con nuôi của mẹ tôi, là anh em của tôi, tôi có nghĩa vụ bảo vệ cậu ấy thật tốt.
Tiểu Thái nói: "Thế phải làm sao? Đưa mấy cái này cho Hàn Thanh Chí, uy hϊếp hắn, bảo hắn dừng tay?"
Tôi nghĩ một lúc rồi nói: "Thế vẫn chưa đủ, vì nếu người bên trên cũng ra tay với chú Quyền, thì chỉ một Hàn Thanh Chí thôi e là đã có thể ngăn cản sự phát triển của tình hình. Mặc dù... hắn là khởi nguồn của mọi việc."
Có một số việc, dứt dây động rừng, vì giúp Hàn Thanh Chí, rất nhiều nhân vật quan trong đã tham gia vào kế hoạch trừ khử tôi, dù Hàn Thanh Chí dừng tay, thì để đảm bảo việc mình làm không bị người khác biết, không bị trả thù, thì họ nhất định sẽ tiếp tục việc này. Nói thẳng ra là giờ người muốn tôi chết đã không còn chỉ có Hàn Thanh Chí và Vương Khải Uy rồi, còn rất nhiều người tham dự vào kế hoạch này, ví dụ nhân vật máu mặt chỉ muốn Vương Tây Quyền chết ở thủ đô, nên suy nghĩ lợi dụng Hàn Thanh Chí đối phó với Vương Khải Uy của tôi ban đầu đúng là hơi trẻ con.
Nghĩ đến đây, tôi đưa ra một quyết định to gan, nói: "Cháu phải đi Hàng Châu."
Mọi người đều ngạc nhiên nhìn tôi, hỏi tôi nghĩ gì thế? Tôi nói: "Cháu phải đi Hàng Châu tìm người nhà họ Hàn đàm phán, cháu phải tìm người có thể kiềm chế Hàn Thanh Chí thậm chí là cả nhà họ Hàn."
Vương Duy cau mày nói: "Cháu định... khiến gia chủ nhà họ Hàn ra lệnh cho Hàn Thanh Chí từ bỏ việc đối phó cháu?"
Tôi nói: "Không chỉ Hàn Thanh Chí, còn có những người khác, chỉ có như vậy, chúng ta mới có đường sống."
Vương Duy và Vương Tây Quyền đều sầm mặt, họ đều là người từng trải, đương nhiên ngay lập tức hiểu ý tôi, còn Đoàn Thanh Hồ cũng có trái tim thông thái, sáng suốt, nhanh nhạy, chị ấy nắm chặt cổ tay tôi, dịu dàng nói: "Được, chị đi với em."