Tô Nhược Thuỷ lập tức mỉm cười, và rất nhanh chóng bước đến bên Bào Văn. Cô ấy đưa tay ra và vỗ vào mông của Bào Văn, mỉm cười và nói: "Vậy mới đúng chứ, Văn Văn, chị hạ hoả, đêm nay em sẽ chăm sóc chị tận tình chu đáo."
Rồi Tô Nhược Thuỷ nắm lấy cánh tay của Bào Văn và hai người cùng đi lên lầu.
Khi đi đến góc rẽ cầu thang, Tô Nhược Thuỷ lặng lẽ nhìn tôi. Đôi mắt như có ý muốn trêu đùa, cười nhạt, như đang nói với tôi: "Em trai tân, chị không lừa cậu nhé, chị nói có thể cứu cậu thì cậu sẽ không sao cả."
Lúc đó, tôi thực sự muốn chạy đến và hỏi cô ấy, kaế hoạch B là gì, vì tôi cảm thấy kế hoạch này có liên quan đến tôi, nhưng tôi đã kiềm chế lại.
Tôi nghĩ sẽ ở tầng một, hơn nữa Tô Nhược Thuỷ và tôi hiện giờ đang “một phe”, tôi nhất định có cơ hội hỏi cho rõ ràng.
Thế là tôi ngủ dưới sàn ở tầng dưới. Để không gây ra rắc rối không cần thiết, đêm nay tôi không lên tầng nghe lén vì tôi nghĩ nếu có chuyện gì đó thực sự xảy ra, Tô Nhược Thuỷ sẽ bí mật nói với tôi.
Khi tôi thức dậy vào ngày hôm sau thì đã là buổi trưa. Tôi ở tầng dưới lắng nghe tình hình trước, hiện tại trên tầng không có động tĩnh gì. Tôi nghĩ đêm qua của hai người họ chắc hẳn thật dữ dội, mệt rã rời, và bây giờ vẫn còn đang ngủ.
Đột nhiên tôi nổi lên nhã hứng làm một bữa ăn cho hai người con gái này. Trên danh nghĩa là xin lỗi Bào Văn và xoa dịu mối quan hệ giữa chúng tôi. Còn ẩn ý là cảm ơn Tô Nhược Thuỷ đã chăm sóc cho tôi.
Advertisement
Thế là tôi ra ngoài và mua một ít đồ ăn nhưng khi trở về nhà trên tầng vẫn không chút động tĩnh. Lúc này tôi mới phát hiện họ đã đi từ lâu rồi.
Tôi vào phòng quan sát một lúc, không biết có phải do tâm lý hay không mà tôi thấy mùi thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ nội tiết tràn ngập căn phòng. Tôi có thể tưởng tượng được sự mãnh liệt của đêm qua.
Trong lòng có chút thất vọng, tôi tự mình nấu cơm rồi ăn.
Ăn xong, Bào Văn quay về, còn dẫn theo một cô gái.
Người con gái này không phải Tô Nhược Thuỷ, điều này khiến tôi hơi khó chịu, hai người bọn họ sẽ không chia tay vì cuộc cãi vã về tôi chứ?
Advertisement
Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của người con gái này, tôi đã hoàn toàn sốc, tôi giật mình đến mức miệng mở to và không nói nên lời mất một lúc lâu.
Tôi biết người con gái này. Tuổi cũng như tôi. Là người quê tôi. Tôi ở cùng làng với cô ấy. Nhà cô ấy nuôi trồng quy mô lớn, rất giàu có.
Tên cô ấy rất thú vị. Cô ấy tên là Thân Oánh. Lúc nhỏ tôi không hiểu chuyện, bây giờ nghĩ lại bố mẹ cô ấy đúng là thô lỗ, vô học. Nghe nói rằng sau này Thân Oánh đã đổi tên thành Thân Oánh Oánh.
Lúc này, Thân Oánh đứng trước mặt tôi. Tôi không quen cô ấy lắm. Cô ấy cao khoảng một mét bảy, mái tóc uốn màu đỏ, mặc một chiếc áo phông màu trắng và chiếc quần bò rách nhạt màu. Trông cũng rất đẹp. Tuy nhiên đó không phải kiểu mà tôi thích.
Thân Oánh có lẽ học ở Nam Kinh, làm sao cô ấy có thể xuất hiện ở đây nhỉ?
Tôi âm thầm than một tiếng xong rồi, chắc chắn thân phận của tôi đã bị bại lộ. Bào Văn biết rằng tôi giả vờ bị câm điếc, cô ấy tìm đồng hương của tôi đến chính là để vạch trần tôi, sau đó trừ khử tôi.
Tôi nghĩ Bào Văn cũng thực sự lợi hại, đến chuyện này cô ấy cũng điều tra ra. Lúc đó, tôi đã rất hoảng loạn đến nỗi tôi không dám nhìn vào mặt cô ấy, đầu tôi thì ngẩng lên muốn nghĩ ra một kế sách đối phó.
"À, là anh à, anh Trần Danh?" Thân Oánh đột nhiên nói với tôi bằng giọng ngạc nhiên.
Nghe xong, tôi liền nghĩ ra hai điểm. Đầu tiên, hình như tôi không bị bại lộ. Thân Oánh đến nhà tôi dường như là một sự trùng hợp. Thứ hai, tôi phải nhờ Thân Oánh giúp tôi giữ bí mật.
Tôi liếc nhìn Bào Văn, cô ấy đang hướng về Thân Oánh với sự nghi ngờ, rõ ràng là không ngờ Thân Oánh biết tôi.
Lúc đó tôi cũng cuống lên. Tôi giả vờ không nghe thấy và nhanh chóng gõ vào điện thoại di động một câu rất đơn giản: Anh giả vờ bị điếc và câm, đừng để lộ!
Lúc này, Bào Văn hỏi Thân Oánh: "Sao thế, biết hắn ta à?"
Tôi hốt hoảng, nhanh chân chạy tới, sau đó liền ôm Thân Oánh, như thể gặp được người thân, dáng vẻ rất vui mừng, đồng thời đưa điện thoại cho cô ấy xem.
Lúc này, Bào Văn cũng chúi đầu vào xem, nhưng tôi đã xóa nó rồi. Đồng thời, tôi gõ một câu để cho Bào Văn xem, tôi nói: Cô ấy là đứa em hàng xóm của anh ở quê, mối quan hệ của bọn tôi rất tốt, nhưng hai năm không gặp. Không ngờ hôm nay gặp lại ở đây. Tôi rất vui. Cảm ơn vợ.
Thấy tôi gọi một tiếng vợ, Bào Văn trợn mắt nhìn tôi chằm chằm đầy phẫn nộ, ánh mắt ấy có thể nuốt chửng tôi.
May mắn thay, Thân Oánh phản ứng rất nhanh, cô ấy cũng để cho tôi sĩ diện nên không để lộ ra mà còn phối hợp rất ăn ý, nói: "Đúng đấy chị Văn Văn, em là đồng hương của anh Trần Danh, anh ấy là chồng chị ạ? ”
Bào Văn rõ ràng không muốn nói về tôi quá nhiều, chỉ gật đầu một cách khó chịu, rồi cô nói với Thân Oánh: "Được rồi, đằng nào thì hai người cũng biết nhau, nên giải quyết dễ hơn nhiều. Hai người nói chuyện trước, chị đi lên tầng chuẩn bị. "
Sau đó, Bào Văn đi lên tầng, để Thân Oánh và tôi ở sảnh dưới tầng.
Tôi ngạc nhiên nhìn Thân Oánh, muốn nói chuyện với cô ấy nhưng không biết bắt đầu từ đâu, vì thực sự chúng tôi đã mấy năm trời không hề nói chuyện rồi. Mặc dù hồi nhỏ mối quan hệ của chúng tôi rất tốt, nhưng con gái càng lớn càng nhiều thay đổi. Cô ấy bây giờ duyên dáng yêu kiều, còn tôi thì đầy tự ti, thật sự không có nổi dũng khí trước mặt con gái.
Thân Oánh lại rất vô tư. Cô ấy ngẩng đầu nhìn tứ phía, rồi đứng trước mặt tôi và thì thầm: "Anh Trần, chuyện gì đang xảy ra vậy, em chưa nghe nói anh kết hôn. Sao giờ may mắn, sống vương giả trong biệt thự vậy rồi. "
Tôi khẽ thở dài. Để đề phòng bất trắc, tôi vẫn gõ vào điện thoại: Sử dụng điện thoại di động nói chuyện nhé, mọi thứ không giống như những gì em thấy đâu. Anh không có nhiều thời gian để giải thích, nói ngắn gọn nhé. Cuộc hôn nhân của anh giống như một bản hợp đồng chứ không phải có tình yêu. Lúc đầu, Bào Văn vì một lý do nào đó mà tìm một người câm điếc để kết hôn, sau đó thì bọn anh đã hết hôn.
Thân Oánh mở to miệng ngạc nhiên, rõ ràng thể hiện không ngờ trên đời này lại có chuyện như vậy.
Còn tôi nhanh chóng gõ chữ hỏi cô ấy: “Thế còn em, sao em biết Bào Văn, đến nhà anh làm gì?”
Khuôn mặt trẻ trung và xinh đẹp của Thân Oánh đột nhiên đỏ lên. Tôi biết cô ấy là một người vô tư, một kiểu người rất cởi mở, nhưng bây giờ cô ấy lại ngại ngùng, đó phải là việc gì xấu hổ đến mức khó nói nên lời.
Tôi thầm nghĩ Thân Oánh không phải là cô gái mà Bào Văn gọi tới nhà chứ? Vì giận Tô Nhược Thuỷ mà Bào Văn tìm người con gái khác?
Thân Oánh trả lời tôi nhanh chóng, anh đoán sai rồi. Nhưng câu trả lời của cô ấy làm tôi sốc hơn nữa. Cô ấy nói: "Em đến đây để giúp cô ấy sinh con."
Bào Văn thực sự tìm người người con gái khác khác để giúp cô ấy có con? Tôi đột nhiên tỉnh ngộ, đây chính là kế hoạch B của cô ấy! Cô ấy không muốn chấp nhận người đàn ông khác cùng làm với cô ấy, vì vậy cô ấy sẽ tìm những người con gái khác để thay thế!
Nghĩ đến điều này, nhìn vào thân hình trông rất thu hút và khuôn mặt xinh đẹp của Thân Oánh, tôi vừa tức giận vừa có cảm giác khác lạ. Lẽ nào tôi phải làm chuyện đó với Thân Oánh?
Thân Oánh rõ ràng đoán ra những gì tôi đang nghĩ. Cô ấy hướng đến tôi, đổi ánh mắt và nói: "Anh Trần, anh đang nghĩ gì vậy? Trông anh đúng là không có văn hoá. Mang thai hộ. Anh hiểu không? Không phải em làm chuyện đó với anh, mà em là người mẹ mang thai hộ, cấy phôi vào trong người em là được rồi.”
Sau khi nghe điều này, tôi mới tỉnh ngộ. Hoá ra là như vậy. Nếu nói như vậy, đứa trẻ mặc dù do Thân Oánh sinh ra nhưng về cơ bản vẫn là con của tôi với Bào Văn. Vẫn là thế hệ sau này của chúng tôi. Như vậy, Trần Nhã cũng có thể chấp nhận được. Đây cũng là câu trả lời của Bào Văn dành cho Trần Nhã.
Tôi không nhịn được hỏi Thân Oánh: “Thân Oánh, nhà em giàu có, sao em lại làm việc này? Nếu chuyện này đồn ra rất tai tiếng cho em, không phải em đang học đại học hay sao?”
Thân Oánh há miệng thổi tóc mái trên trán. Với dáng vẻ mãn nguyện, cô ấy nói: "Anh Trần, đừng lo lắng cho em, em phải có lý do của riêng mình, chuyện này anh cũng đừng nói ra, cũng không được để bố mẹ em biết."
Tôi vẫn muốn nói điều gì đó để khuyên cô ấy đừng hủy hoại bản thân. Nhưng lúc này Bào Văn từ trên tầng đi xuống..
Cô ấy nói với Thân Oánh: "Oánh Oánh em nói chuyện sao rồi, có ổn không?"
Thân Oánh nói: "Chị Văn Văn, không vấn đề gì, em có thể chấp nhận điều đó."
Bào Văn gật đầu và nói: "Được rồi, hôm nay vừa hay là ngày rụng trứng của chị. Chị cũng hẹn với bác sĩ rồi, giờ chúng ta đi thôi."
Sau đó chúng tôi đi ra ngoài. Từ đầu đến cuối Bào Văn không hề bàn bạc với tôi chuyện mang thai hộ. Giống như tôi không có quyền phát ngôn, bắt buộc phải phục tùng sự sắp xếp của cô ấy. Sự thực thì cũng là như vậy thật, tôi chính là một con chó mà cô ấy gọi tới.
Chẳng mấy chốc, chúng tôi đến một bệnh viện tư. Từ bên ngoài, nó trông giống như một trang viện cao cấp. Sau khi vào, tôi mới biết rằng đó là một bệnh viện tư chuyên phụ trách việc mang thai hộ.
Tôi được đưa đến một phòng bí mật với các dụng cụ và rất nhiều "sách" người trưởng thành đọc, có lẽ là để hỗ trợ quá trình lấy tinh. Lúc đó có một y tá xinh đẹp hỏi tôi có cần tôi giúp đỡ không. Tôi xấu hổ chết đi được, và cuối cùng tôi đã tự làm được.
Sau khi lấy được bảo bối của tôi xong, Bào Văn bảo tôi tự về nhà, còn cô ấy và Thân Oánh ở lại, có lẽ là còn phải làm những thứ phức tạp hơn.
Tôi về nhà một mình và nằm trên sofa. Cả người trông như một quả bóng xì hơi. Còn với chuyện Bào Văn mang thai, có thể nói đó là động lực rất lớn để tôi cố gắng từ trước đến nay. Thế nhưng cuối cùng kết cục lại như vầy, trong chốc lát tôi thực sự khó có thể chấp nhận được.
Tôi cảm thấy Bào Văn không thích tôi và ghét đàn ông, vì vậy mới chọn cách tìm người mang thai hộ. Điều này là một sự xỉ nhục vô cùng lớn với tôi, với một thằng đàn ông. Nhưng cô ấy lại có cảm tình với với tôi trong bộ dạng một thằng hề đeo mặt nạ.
Nằm đó hút một điếu thuốc, và rồi cuối cùng nảy ra một ý nghĩ điên rồ.
Tôi muốn làm cho Bào Văn yêu tôi trong bộ dạng một thằng hề đeo mặt nạ. Khi thực sự có được cô ấy, khiến cô ấy rơi vào lưới tình thì sẽ khiến cô ấy ngã từ trên cao xuống, nếm trải nỗi đau bị người khác trêu đùa.