Hàn Thanh Chí đến rồi, sao tôi có thể không tặng hắn một lễ lớn chứ?
Chỉ là lễ này nên tặng như thế nào, tôi phải từ từ cân nhắc. Tại thời điểm này, cái tên nãy giờ giả vờ bị đánh, thảm thiết kêu gào cũng dừng lại, lôi lạnh lùng liếc hắn một cái, hắn vội vàng nói: “Anh, em đau họng.”
Tôi nói: “Cho nghỉ nửa phút, rồi gào tiếp.”
Hắn “vâng” một tiếng, tôi nhìn chỗ cơm dưới đất, nghĩ đến việc tên quản giáo giờ vẫn chưa tới, có lẽ là vì chưa nhận được tín hiệu từ Cẩu Tử. Tôi nghĩ từ lúc mà tôi đập cái camera giám sát, bọn họ chắc chắn nghĩ là sau đó tôi sẽ xử lý đám người này, nói không chừng còn tưởng giọng ái đã ăn chỗ cơm dưới đất và chết rồi cũng nên, mà đến lúc đó, tôi đập camera giám sát rồi, thì “cái chết” của giọng ái và lời khai của những tên khác trong phòng sẽ trở thành chứng cứ phạm tội của tôi.
Chính là vì có thể nhìn thấy được suy nghĩ của đám người này, tôi mới giám đập camera, vì tôi biết bọn họ sẽ không tới đây.
Nhìn đống đồ dưới đất, tôi rút chiếc điện thoại trong qυầи ɭóŧ ra, tôi mở máy trước sự kinh ngạc của bọn chúng, sau đó ấn ghi hình, để Cẩu Tử đem toàn bộ sự việc nói lại lần nữa, đồng thời, tôi bắt cái tên đang nghỉ kia gào thét tiếp.
Advertisement
Cẩu Tử không biết làm thế nào, chỉ còn cách thuật lại từ đầu đến cuối, lần này, hắn không chỉ đem chuyện có người bảo hắn hại tôi nói ra, mà còn nói cả lí do hắn muốn hại chết giọng ái. Hóa ra trong mấy tháng bị giam giữ, giọng ái cứ liên tục điên cuồng xâm phạm hắn, hắn cảm thấy bản thân bị sỉ nhục, hắn sống tiếp chính là để báo thù.
Cuối cùng, Cẩu Tử còn lấy ra một cái túi giấy hình tam giác, hắn nói bên trong là thuốc chưa dùng hết, còn nói chỗ thuốc này nếu như không phải quản giáo đưa cho hắn, thì hắn căn bản không thể lấy được.
Sau khi quay xong, tôi lập tức chia sẻ video đó tới điện thoại của Vương Duy, Tam gia, Thẩm Nặc Ngôn, Đoàn Thanh Hồ và Tiểu Thái, Mạt Tang, xong xuôi đâu đó, tôi lại lấy trong qυầи ɭóŧ ra một cái một cái bút ghi âm dài bằng ngón tay út, đưa cho Cẩu Tử, nói: “Lát nữa chắc chắn sẽ có người tới đây, mày hãy nói là kế hoạch thất bại rồi, nhưng mày đã có được sự tín nhiệm của tao, tao hoàn toàn không đề phòng mày, sau đó ghi âm lời của đối phương lại, nhớ ghi âm lại từng câu từng chữ một, chỉ được thành công, không được thất bại, biết chưa?”
Cẩu Tử nhận lấy chiếc bút ghi âm, tôi nói: “Mặc dù chúng ta lúc vào đây đều đã bị khám người, nhưng để tránh bọn họ lại khám người lần nữa, học tao này, bỏ đồ vào qυầи ɭóŧ ấy, biết chưa?”
Advertisement
Cẩu Tử nhìn tôi vẻ kỳ quặc, sau đó nhận lấy bút ghi âm, để vào trong qυầи ɭóŧ, tôi nói: “Ấn nút một cái, là trò vui bắt đầu rồi.”
Nghe lời tôi nói, Cẩu Tử toàn thân đờ đẫn, ấn vào cái nút, lúc đó tôi nhận được một đống tin nhắn, nhưng vì để chế độ im lặng, cho nên tôi không lo bị ghi âm lại, tôi mở lần lượt các tin nhắn ra xem, toàn là những lời quan tâm, Vương Duy còn chắc nịch nói một tiếng nữa sẽ đón tôi ra ngoài, tôi nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân lập tức tắt điện thoại đi, nhét lại vào trong qυầи ɭóŧ, sau đó kéo quần ngay ngắn, làm tư thế bóp cổ cái tên đang gào rống kia, hắn cũng thông minh lắm, lập tức hô lên: “A! Gϊếŧ người! Gϊếŧ người! Cứu tôi với, có ai không!”
Chả mấy chốc cửa phòng chúng tôi được mở ra, tôi thấy có 2 tên quản giáo cầm súng xông vào, trong đó có một tên nghiêm túc nói: “Chuyện gì thế!”
Sau đó, cái tên gào thét ầm ĩ đó nói: “Ôi, đồng chí quản giáo, tôi luyện giọng ấy mà, tôi đang nuôi chí trở thành một diễn viên, việc này không… đang luyện tập ấy mà?”
Hắn nói xong, tôi nhìn thấy sự thất vọng khó che giấu được của hai tên quản giáo, nhưng bọn chúng rất nhanh liếc sang những tên bị thương khác, sau cùng dừng hình lại ở chỗ tên Cẩu Tử mặt mày đầy máu, mũi tím mặt sưng, khắp người đều là vết thương, liền quay sang nhìn tôi vẻ khó chịu, một trong hai tên hỏi: “Anh đánh người à?”
Tôi tỏ vẻ vô tôi nói: “Oan quá, tôi có đánh ai đâu, mọi người chỉ đang đùa cho vui thôi, không tin anh hỏi bọn họ đi.”
Bọn giọng ái lập tức gật đầu, quản giáo sầm mặt, nói: “Nói luyên thuyên, đùa mà đánh thành như thế này à? Rõ ràng là có người lợi dụng bạo lực uy hϊếp người khác để che giấu hành vi phạm tội của bản thân!”
Nói xong, hắn trừng mắt nhìn tôi chằm chằm, nói: “Số 7474, đừng có giảo biện nữa, vừa nãy camera giám sát đã ghi lại hành vi bạo lực đánh người của anh rồi.”
Nghe đến đây, mấy người giọng ái đều ngây người ra, tôi thì bình tĩnh thản nhiên nói: “Vậy sao? Nếu vậy, xin hỏi hai vị sao bây giờ mới tới?”
Hai tên quản giáo trầm mặt, cái tên ban nãy lên tiếng cau mày nói: “Việc của chúng tôi cần gì phải giải thích với anh? Chẳng phải chúng tôi đã lập tức tới đây ngay sao?”
Ngay lập tức? Còn dám nói! Tôi biết bọn chúng thấy tôi không có bằng chứng chứng minh là bọn chúng đến muộn, cho nên mới ăn nói lung tung. Tôi bình thản đáp: “Từ lúc tôi đập camera giám sát đến giờ cũng chừng nửa tiếng rồi? ‘Lập tức’ của hai vị có vẻ chậm quá.”
Tên quản giáo kia tức tối quát: “Tôi nói thế nào thì là thế ấy! Anh đi theo tôi!”
Tôi không cười nữa, hỏi: “Ơ? Tại sao tôi phải đi?”
Hắn bước lên định đánh tôi, đám người giọng ái đột nhiêu đều đứng chắn phía trước tôi, việc này khiến bọn chúng bất ngờ, hai tên mặt mày càng trở nên khó coi, nhưng bọn chúng cũng không tiến lên nữa, đoán chừng có điều gì lo ngại. Tôi nhìn bọn họ, cười nhạt nói: “Phòng giam của chúng tôi đang diễn một vở kịch, những gì mà các anh nhìn thấy qua camera trước đó đều là tập luyện đấy, vì diễn hưng phấn quá, trong nội dung vở kịch có cảnh đập camera giám sát, cho nên tôi không cẩn thận đã làm vỡ luôn camera giám sát rồi, thật là ngại quá.”
Đám giọng ái cũng vội vàng xin lỗi, nói chúng tôi thực sự không cố ý, chỉ là diễn kịch diễn nhập vai quá thôi.
Hai tên quản giáo không ngờ bọn họ lại ‘sợ’ tôi đến mức đó, lập tức rơi vào thế khó xử, cái tên quản giáo nói nãy giờ chỉ vào Cẩu Tử nói: “Tên kia thì sao? Các anh dám nói cậu ta là bị đánh nhầm không?”
Tôi còn chưa nói gì, giọng ái đã lên tiếng: “Hắn là do tôi đánh đấy, tôi chê hắn diễn không tốt, rồi đánh hắn một trận tơi bời.”
Nghe vậy, tên quản giáo tức đến nghiến răng ken két, nói với giọng ái: “Phát sinh ẩu đả, không có kỷ luật, đi theo chúng tôi! Đi chịu phạt!”
Giọng ái can tâm tình nguyên “vâng” một tiếng, tên quản giáo ra hiệu cho tên kia dẫn hắn đi, sau đó lại nhìn sang Cẩu Tử, nói: “Đi theo tôi, tôi đưa cậu đi khám.”
Cẩu Tử cười mỉa nói: “Cảm ơn.”
Trước khi đi, Cẩu Tử còn lễ phép gọi tôi một tiếng “đại ca”, nói đi một lúc sẽ về ngay, tôi thản nhiên nằm lên giường, vắt hai chân nói: “Đi đi, nhanh rồi về.”
Nói xong, tôi không thèm nhìn, nói với cái tên gào thét nãy giờ: “Thằng kia, dọn sạch sẽ dưới đất đi.”
Tên đó lập tức lóc ca lóc cóc đi dọn dẹp, lúc này, tên quản giáo đó đột nhiên quay lại, trông có vẻ lo lắng nói: “Đừng có động vào, để tôi bảo người vào dọn dẹp, hôm nay các anh ồn ào quá rồi, mau đi úp mặt vào tường tự kiểm điểm đi.”
Tôi từ từ ngồi dậy, gật đầu nói: “Biết rồi, chúng tôi đi úp mặt vào tường kiểm điểm đây.”
Vừa nói vừa đi về phía góc tường, cố ý không cẩn thận dẫm vào chỗ thức ăn vương vãi dưới đất, sau đó đi đến góc tường, lập tức có người đến dọn dẹp chỗ đồ ăn đó, đợi bọn họ đi xong, tôi bảo tên bên cạnh đưa cho tôi mấy tờ giấy, sau đó dùng giấy lau chỗ thức ăn dính dưới chân bỏ vào túi.
Một tiếng sau, có tên quản giáo đến gọi tôi, nói có người đến thăm tôi, sau đó đưa tôi đến phòng thăm thân. Thật ra tình cảnh của tôi bây giờ không được phép thăm thân, nhưng nếu như thân phận của người đến thăm đủ lớn, thì những cái gọi là quy tắc đều bỏ qua hết, đây không chỉ là đạo lý của Hoa Hạ chúng tôi, mà ở bất cứ quốc gia nào trên thế giới cũng như vậy.
Tôi vừa đi vừa ngâm nga một bài hát, nhìn thấy Đoàn Thanh Hồ và Vương Duy đang ngồi đó, đứng bên cạnh Vương Duy còn có một người đeo cặp kính gọng vàng, trông vừa học thức uyên bác vừa có chút xảo trá, nghĩ đến tin nhắn mà Vương Duy gửi cho tôi, tôi đoán người này chính là luật sư, anh ta đến đây là để giúp tôi xin bảo lãnh, nhưng xem ra bọn họ đã thất bại rồi, nếu không bọn họ đã không nhăn nhó khổ sở thế kia.
Đoàn Thanh Hồ vừa nhìn thấy tôi, vội đứng dậy, nói: “Trần Danh, em không bị thương chứ?”
Tôi cười với chị ấy, dịu dàng nói: “Chị, em không sao, chị yên tâm.”
Nói xong, tôi nhìn sang Vương Duy, cung kính gọi một tiếng “chú Vương”.
Vương Duy thở dài, bảo tôi ngồi xuống, đợi tên quản giáo đi khỏi, ông ấy tức tối nói: “Nếu như không phải cháu đã có dự tính, chú thực sự muốn đưa đoạn video đó cho Tô Ấu Tân, chú tin là, hắn nhìn thấy, mẹ kiếp tuyệt đối không dám không thả cháu, đáng tiếc… không thể, hậu quả của chuyện này là cháu lại phải chịu thiệt thòi thêm mấy hôm nữa rồi.”
Tôi cười nói: “Chú yên tâm đi, cháu ở trong này không sao đâu.”
Đoàn Thanh Hồ đưa cho tôi một hộp cơm, nói: “Trong này là cơm canh nóng chị tự nấu đó, lát em về tranh thủ ăn cho nóng, đừng ăn đồ ăn ở đây, chị sợ em gặp nguy hiểm, với cả, chị còn mua cho em rất nhiều đồ lót dạ, cả quần áo để tắm rửa nữa.”
Chị ấy nói rồi đưa cho tôi một túi đồ, tôi cười rồi nhận lấy, nói: “Chị đúng là một người vợ hiền hoàn hảo, chị yên tâm, không đến mấy ngày đâu, em nhất định sẽ khiến Hàn Thanh Chí đích thân đón em ra. Phải rồi, chú Vương, phiền chú chút việc.”
Vương Duy nói: “Cháu nói đi, không cần khách sáo với chú.”
Tôi nói: “Cái tên ‘Cẩu Tử’ trong đoạn video ấy, chú giúp cháu điều tra gia cảnh của hắn, sau đó theo dõi những người thân, anh em của hắn, cháu sợ Hàn Thanh Chí sẽ dùng những người đó để uy hϊếp hắn. Ngoài ra, phiền chú giúp cháu liên hệ với Vương Tây Quyền, bảo ông ấy điều tra xem tại sao cháu lại là người nhận hối lộ, đối phương có chứng cứ gì, có phải là đã ngụy tạo chứng cứ không?”
Vương Duy đã biết quan hệ giữa tôi và Vương Tây Quyền, ông ấy tự hiểu rõ dụng ý của tôi, thở dài một hơi, ông ấy nói: “Không cần liên hệ ông ấy đâu, bởi vì ông ấy đã chủ động liên hệ với chú rồi, chú cũng điều tra thử rồi, nói là Triệu Kiến Hoa đúng là đã khai báo với cấp trên hành vi nhận hối lộ của mình, hơn nữa còn giao ra một tập tài liệu, chỗ tài liệu đó là giấy chuyển nhượng sản nghiệp, trong giấy chuyển nhượng đó toàn là viết tên cháu, bọn họ còn tìm người giám định thử, kết quả giám định là chữ ký trên đó trùng khớp với bút tích của cháu, chú nghĩ lần này bọn họ ra tay là đã có tính toán từ trước, bọn họ nhất định là đã tìm một người cực kỳ lợi hại để giả dạng chữ ký của cháu, còn khắc một con dấu, bởi vì trên dấu là chữ ký của cháu, nếu như cháu không đưa ra được chứng cứ là cháu không khắc dấu, thì đó sẽ là một chứng cứ rất phiền phức.
Nghe xong những lời đó, tôi khẽ nhíu mày, bình thản nói: “Cháu vẫn đang chờ Vương Khải Uy với Triệu Kiến Hoa thông đồng làm bậy để đối phó với họ, không ngờ lại bị bọn họ hãm hại, đúng là thông minh bị thông minh hại, xem ra cháu đã xem thường trí thông minh của Vương Khải Uy rồi!”