"Ông đây sẽ lấy mạng chúng mày!"
Sau khi tôi khí phách nói ra câu này, đám người xung quanh đều huýt sáo, còn Chung Hữu Vi đang kêu gào thảm thiết vì đau đớn ngước nhìn tôi với ánh mắt phẫn uất. Nếu như ánh mắt có thể gϊếŧ chết người khác thì chắc tôi đã chết thảm lâu rồi.
Tôi nói với Vương Vân Tường: "Bây giờ về thôi, tôi đã nói là phải quay lại chúc thọ chú Vương."
Vương Vân Tường gật đầu. Thế là bọn tôi rời khỏi bệnh viện, quay lại biệt thự nhà họ Vương. Về đến nơi, bữa tiệc đã kết thúc. Đi đến trước cửa thì điện thoại tôi đổ chuông, tôi lấy ra xem thì lại thấy người gọi tới là Vương Tây Quyền. Tôi bảo mọi người vào trước còn tôi thì ra gốc cây đại thụ trước cửa nghe điện thoại, tôi nhỏ giọng: "Chú Vương, có chuyện gì vậy?"
Vương Tây Quyền khá là bất đắc dĩ nói: "Thằng nhóc này, cậu đúng là chúa gây hoạ! Vừa mới ngày đầu tiên mà đã gây chuyện lớn, không sợ rắc rối hả?"
Advertisement
Tôi bình thản đáp: "Sợ? Cháu không biết sợ từ lâu rồi. Chú Vương, xin lỗi chú, cháu gây phiền toái cho chú rồi."
Vương Tây Quyền cười ha hả: "Không sao. Dù sao cũng có Vương Duy chống lưng, rõ ràng là ông ấy cho cậu cơ hội dạy dỗ hai tên nhãi nhà họ Chung. Nếu Chung Lương thông minh thì sẽ không gây phiền phức cho cậu. Nếu mà không thông minh… cậu yên tâm, không cần Vương Duy ra tay, tôi cũng có thể giúp cậu giải quyết mớ bòng bong này. Dù sao tôi cũng sắp rời khỏi Án Thành, trước khi đi lập chút chiến tích cũng hay."
Tôi hơi ngạc nhiên khi nghe Vương Tây Quyền nói vậy. Tuy rằng từ đầu tôi đã định mượn ông ấy để ngáng chân Chung Lương, nhưng mãi không biết mở lời thế nào. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng ông ấy lại chủ động giúp đỡ mình. Xem ra liên minh của chúng tôi còn vững mạnh hơn nhiều so với những gì tôi nghĩ. Đương nhiên, một phần lí do không nhỏ là vì Vương Duy.
Advertisement
Tôi nghĩ bụng, Vương Tây Quyền lại có thể nhận ra Vương Duy đang giúp đỡ tôi. Chắc ông ấy đã điều tra rất kĩ những người xung quanh tôi. Ông ấy cũng giống Vương Duy, biết thực lực của Đoàn Thanh Hồ. Nghĩ tới đây tôi rất đồng cảm với Chung Lương khi ông ta không biết chuyện này.
"Thế thì phiền chú Vương rồi. Nhưng chuyện này cứ từ từ. Bởi nếu bây giờ mà chú ra tay thì người ngoài sẽ biết quan hệ giữa hai chúng. Bây giờ cháu vẫn chưa xác định được Vương Duy là địch hay là bạn của mình. Và cháu cũng không biết mục đích ông ấy tiếp cận cháu là gì. Vì thế tốt nhất là nên án binh bất động. Cháu đã gài bẫy bố con nhà họ Chung rồi. Tin cháu đi, chắc chắn Vương Duy sẽ chủ động giải quyết vụ này giúp cháu." Nói rồi trong đầu tôi lại hiện ra gương mặt méo mó vì phẫn uất, không cam tâm của Chung Hữu Vi.
Tôi tin rằng sau khi tôi nói ra việc Chung Lương dè chừng Vương Duy, không dám đòi lại công bằng cho hai anh em anh ta, thì anh ta dù có chết cũng sẽ bắt bố anh ta ra tay. Mà Chung Lương cũng vậy, ông ta sẽ không dễ gì bỏ qua, không truy cứu trách nhiệm của tôi.
Tuy rằng thời gian tôi quen biết ba bố con nhà họ không dài nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, tôi đã nắm rõ đặc điểm tính cách của cả ba. Ba người đều ngông cuồng, không coi ai ra gì, bắt nạt kẻ yếu, làm việc xằng bậy. Người như thế sẽ không bao giờ chịu để bản thân bị thiệt, hơn nữa lại còn vô cùng sĩ diện. Nếu dùng kế khích tướng với họ thì chuẩn không cần chỉnh.
Vì thế, cho dù Chung Lương có dè chừng thế lực của Vương Duy, ngoài mặt không dám ra tay, nhưng chắc chắn sẽ ngấm ngầm hại tôi. Còn tôi chỉ cần đợi ông ta ra tay, để Vương Duy biết được chuyện này, sau đó thì có thể ngồi đợi ông ta gặp xui xẻo.
Vương Tây Quyền là người thông minh thế nào chứ, nghe tôi nói xong, ông ấy cũng im lặng một lát rồi mới tiếp: “Tôi hiểu rồi. Nếu thế thì tôi coi như không biết chuyện này. Nhưng cậu phải cẩn thận.”
Tôi cười đáp: “Cảm ơn chú Vương đã quan tâm. Chú yên tâm, cháu sẽ cẩn thận.”
Cúp điện thoại, tôi quay vào biệt thự, đi đến sảnh, đập vào mắt là một khung cảnh vui mừng, hòa hợp.
Chỉ thấy kệ trang trí trong sảnh đã dọn hết, một chiếc bàn thủy tinh vuông vắn đặt ở giữa. Vương Duy, vợ ông ấy, Vương Vân Tường, Triệu Thanh Từ cùng với chú Trương và cả đám người Tam gia đều đang ngồi đó. Trên bàn là mâm cơm gia đình, họ vừa ăn vừa nói, không khí vô cùng vui vẻ. Ngay cả người không thích nói chuyện với người lạ như Đoàn Thanh Hồ cũng cười tít mắt, làm tôi tò mò không biết mọi người đang nói gì.
Thấy tôi vào, Vương Duy cười nói: “Tiểu Danh đến rồi hả? Mau vào ngồi đi. Đợi mỗi cháu thôi đó.”
Tôi qua đó, ngồi xuống, nhìn những món ăn tinh tế, nói: “Wow, nhiều món ngon thế chú Vương. Chú cố tình tiếp đón bọn cháu thế này sao? Nếu như để những vị khách khác biết được cháu được tiếp đãi thế này thì chắc chắn sẽ hối hận vì đã về sớm quá.”
Vương Duy bật cười to: “Bọn họ có về muộn cũng thế thôi, không được đón tiếp thế này đâu. Hơn nữa nếu cháu không tới thì bọn chú cũng không được tiếp đãi thế này.”
Tôi hơi tò mò hỏi ông ấy có ý gì. Vương Duy nhìn vợ cười: “Cô Đinh Phi của cháu mấy tháng chẳng vào bếp được lấy một lần, phải đợi chú dỗ dành, xin xỏ mãi mới nấu. Thế mà cháu vừa đến bà ấy đã đi nấu một bữa ngon lành. Cháu nói xem cháu được đón tiếp chu đáo không?”
Đinh Phi trợn mắt nhìn ông ấy một cái, véo tai Vương Duy, nói: “Cái ông già này. Ông giỏi đấy, dám vạch trần tôi. Để xem hôm nay tôi có véo đứt tai ông không, mai đem nấu món tai lợn xào cà chua.”
Nghe xong, Vương Duy bất lực nói: “Bà xã đại nhân tha mạng. Tiểu nhân biết lỗi rồi. Mong đại nhân hãy tha cho tôi một lần này.”
Thấy hai bọn họ tình cảm mặn nồng, tôi rất ngưỡng mộ. Lại nhớ tới mẹ tôi, bà kiên định bảo vệ tình yêu, nhưng lại không thể nào gặp lại bố tôi nữa, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót, thì thầm: “Cô chú tình cảm quá.”
Tôi nói xong, Đinh Phi tiếp lời: “Cô chú sao tình cảm bằng bố mẹ cháu được. Khi ấy tình cảm của bọn họ khiến bao người phải ghen tị.”
Nghe xong, tôi vô cùng xúc động, hỏi: “Cô Đinh Phi, cô biết bố mẹ cháu sao?”
Nói rồi tôi quay sang Vương Duy, hỏi: “Quả nhiên hai người là bạn cũ của bố mẹ cháu.”
Đinh Phi nhìn tôi với ánh mắt đầy dịu dàng, yêu thương. Bà cười, nói: “Phải. Cô chú là bạn cũ của bố mẹ cháu. Nhưng thực sự là cô chú rất hổ thẹn với họ. Bao nhiêu năm nay lại không biết sự có mặt của cháu, còn tưởng năm đó mẹ cháu sinh thai chết lưu. Nếu biết có cháu thì sao cô có thể để cháu chịu khổ bao nhiêu năm như thế được.”
Tôi nói: “Tuy cháu không biết rốt cuộc năm ấy đã xảy ra chuyện gì. Nhưng lí do mẹ cháu không để hai người biết việc cháu còn sống có lẽ là vì sợ liên lụy tới hai người. Dù sao bố mẹ nuôi cháu đều vì cháu mà chết, ngay cả em gái cháu cũng chẳng tránh khỏi gặp nguy hiểm…”
Nhắc tới em gái, trong lòng tôi lại có cảm giác đau đớn. Dằn suy nghĩ trong lòng lại, tôi cười với Vương Duy: “Chú Vương, cô Đinh. Hai người có thể kể cháu nghe chuyện của bố mẹ cháu không? Cháu biết rất ít về họ. Cháu thật sự muốn nghe chuyện xưa của bố mẹ.”
Vương Duy gật đầu, hơi bất đắc dĩ nói: “Kể ra thì cũng được nhưng sau khi chú trở thành ông trùm thế lực ngầm ở Án Thành thì bố cháu đã rời khỏi chú, tới thủ đô lăn lộn. Có rất nhiều chuyện chú cũng chỉ là nghe người khác kể lại chứ không hề tham dự. Vì thế có lẽ sẽ không thể nào nói hết được sự tích huy hoàng của ông ấy.”
Tôi hơi thắc mắc. Nghĩ bụng chẳng lẽ ông ấy không phải anh em luôn đi theo bố tôi? Dường như thấy được sự nghi hoặc của tôi, Vương Duy cười, nói: “Chú và bố cháu tuy cùng vào sinh ra tử. Nhưng hai người lại lựa chọn hai con đường khác nhau. Ban đầu, bố cháu tới Án Thành, hai bọn chú vì chút hiểu lầm, đúng là không đánh thì không quen biết. Cuối cùng kết nghĩa anh em, cùng nhau xông pha ở Án Thành. Sau đó, chú gặp được cô Đinh của cháu ở đây, vì thế chú muốn ổn định cuộc sống tại đây. Bố cháu thì khác, ông ấy có lí do buộc phải quay lại thủ đô. Vì thế bọn chú vui vẻ giã từ nhau. Chú ở lại Án Thành sống cuộc sống vẻ vang của mình. Bố cháu thì lại đưa theo một nhóm anh em từ Án Thành leo lên cao, cuối cùng trở thành ông trùm thế lực ngầm lớn nhất Hoa Hạ. Khi ấy, trong thế giới ngầm ở Hoa Hạ, tên ông ấy không ai là không biết. Vì thế có người nhắc tới bố cháu đều sẽ giơ ngón tay cái, vô cùng nể phục, kính trọng ông ấy.”
Nghe xong, tôi lại hơi thắc mắc: “Chú nói là bố cháu lựa chọn con đường thế lực ngầm? Nhưng vì sao lại có người nói với cháu, bố cháu là bộ đội đặc nhiệm xuất sắc nhất mà ông ấy từng đào tạo?”
Vương Duy nói: “Đúng vậy, bố cháu là bộ đội đặc nhiệm xuất sắc nhất, cũng là anh hùng dân tộc. Cháu cho rằng điều này mâu thuẫn? Không, không hề mâu thuẫn chút nào. Giống như Tống Giang muốn quy thuận triều đình vậy. Khi đó bố cháu bởi vì yêu mẹ cháu, muốn có được sự công nhận từ nhà vợ nên đã cống hiến sức mình cho đất nước. Ông ấy là người có tài năng, tuy rằng là ông trùm thế giới ngầm nhưng ông ấy đã làm không ít việc tốt, giúp đỡ người khác. Vì thế cấp trên đặc cách cho ông ấy vào quân đội huấn luyện, đầu tiên là muốn nâng cao tính kỷ luật của ông ấy, để ông ấy ngoan ngoãn học theo, sau đó thì giao nhiệm vụ cho ông ấy, để ông ấy cống hiến cho đất nước.”
“Lúc ấy có rất nhiều anh em không hiểu được nhưng việc bố cháu vì người yêu nên tình nguyện từ bỏ quyền lực nơi thế giới ngầm, một lòng một dạ đi trên con đường “chính đạo”. Mẹ cháu cũng bị ông ấy làm cho cảm động, hai người cuối cùng cũng ở bên nhau. Cũng chính vào lúc đó, chú và cô Đinh tới dự đám cưới của bố cháu, khi ấy chú mới biết thì ra, bố cháu…”
Khi Vương Duy nói đến đây, Đinh Phi bỗng nhiên đánh vào tay ông ấy một cái. Ông ấy hắng giọng, không được tự nhiên nói: “Thì ra bố cháu đã trở thành bộ đội đặc nhiệm xuất sắc nhất Hoa Hạ. Chú rất mừng cho bố cháu, cũng cảm thấy may mắn khi thấy bố cháu hạnh phúc. Không lâu sau thì mẹ cháu mang thai, bố cháu gọi điện cho chú nói là nếu đây là con gái thì sẽ gả cho Vân Tường, còn lên kế hoạch đi du lịch cùng cả nhà chú. Ai ngờ… lúc mẹ cháu chuẩn bị lâm bồn, chú nhận được tin nói bố cháu đã lấy cắp thành quả nhiên cứu khoa học quốc gia trong lúc làm nhiệm vụ, phản bội và bỏ trốn khỏi nước, bị bắn ở nước ngoài và không tìm thấy xác.”
Nói tới đây, gương mặt Vương Duy lộ vẻ phẫn hận và đau lòng, ông nói: “Chú không đời nào tin bố cháu lại làm loại chuyện này. Con người bố cháu thế nào chú biết rất rõ. Huống hồ ông ấy vì mẹ con cháu cũng sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy.”
Tôi siết chặt nắm đấm, nghe thấy Đinh Phi buồn bã nói: “Sau đó ít lâu, cô chú nghe nói mẹ cháu khó sinh, suýt thì mất cả mẹ lẫn con, cuối cùng mẹ cháu được cứu khỏi cánh cửa tử thần còn cháu thì không giữ được. Lúc ấy, mẹ cháu bị cấp trên khống chế, cô chú không thể nào liên lạc được với bà ấy. Sau đó vài tháng, mẹ cháu liên lạc với cô chú, nói là mọi chuyện đều ổn, không hề nhắc đến cháu một câu nào. Bọn cô cứ nghĩ là mẹ cháu đau buồn nên cũng không dám nhắc tới.”
“Mãi cho tới tận nửa tháng trước, khi chú cháu biết tin của cháu, cả nhà cô đều rất mừng. Chú cháu vốn muốn đến Nam Kinh gặp cháu ngay nhưng mẹ cháu gọi điện tới bảo cô chú đừng liên lạc với cháu, đợi khi cháu tới Án Thành thì liên lạc sau. Thế là cô chú chỉ có thể chờ đợi cháu tới.”