Tôi vừa kêu đói xong, mặt Đoàn Thanh Hồ đã đỏ lên như ráng chiều, xinh đẹp vô ngần. Chị ấy chầm chậm nhắm mắt lại, nói: "Dịu dàng một chút".
Tôi gật đầu, bắt đầu bận rộn làm cái việc mất sức đó, cuối cùng thành công càn quét chiến trường. Cả căn nhà bếp lộn xộn, Đoàn Thanh Hồ nằm trong lòng tôi, ngoan ngoãn như một bé mèo lười chuẩn bị yên giấc... tôi đặt ngón tay ngọc ngà của chị ấy vào lòng bàn tay, không ngừng chơi đùa. Mặc dù hai người đều không nói gì, nhưng thời gian vẫn yên tĩnh trôi qua. Giờ này phút này sự yên lặng vượt qua bất cứ âm thanh nào.
Đến buổi tối, Thẩm Nặc Ngôn quay về trước. Tôi và Đoàn Thanh Hồ đang ăn cơm, thấy anh ấy bước vào, hỏi: "Ăn cơm chưa? Ăn chung đi".
Thẩm Nặc Ngôn hớn hở ra mặt nói: "Hai người cứ từ từ ăn, tôi ăn rồi".
Tôi thấy vẻ mặt anh ấy vui như mở cờ trong bụng, thử dò hỏi: "Không phải anh đi ăn tối với Vương Mộng Như đó chứ?"
Thẩm Nặc Ngôn gật đầu. Tôi huýt sáo một cái, nói: "Hai người tiến triển cũng nhanh quá ha".
Advertisement
Thẩm Nặc Ngôn nghiêm túc nói: "Anh đừng nghĩ nhiều, tôi giúp Vương Mộng Như một việc nhỏ, nên cô ấy mới mời tôi ăn bữa cơm cảm ơn thôi".
"Ồ, thì ra là như vậy".
Tôi kéo dài câu, anh ấy tức giận lườm tôi một cái, nói không tin thì thôi. Sau đó, anh ấy nhìn về hướng Đoàn Thanh Hồ, hỏi: "Trần Danh, sau này anh ở chung phòng với chị Đoàn, hay là ở chung với tôi? Nếu anh ở chung phòng với chị Đoàn thì tôi gọi Tôn Nam Bắc qua ở chung, một mình cũng chán lắm".
Tôi vừa định nói tất nhiên là ở chung phòng với Đoàn Thanh Hồ rồi thì bị chị ấy đạp mạnh một phát, tôi nhanh chóng sửa miệng nói: "Vì để phòng ngừa anh và Tôn Nam Bắc cấu kết làm chuyện xấu, tôi quyết định hi sinh hạnh phúc của tấm thân bé nhỏ này tiếp tục ở chung phòng với anh. Anh đó, chuẩn bị cống hiến hoa cúc của anh bất cứ lúc nào đi".
Advertisement
Thẩm Nặc Ngôn nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thông cảm, nói: "Anh Danh, lần đầu tiên tôi nghe thấy có người bị từ chối mà còn nói kiểu như không có gì xảy ra vậy luôn".
Anh ấy nói xong đi lại trước bàn ăn, giơ ngón tay cái với Đoàn Thanh Hồ, nói: "Chị dâu, làm tốt lắm".
Nói xong, không đợi tôi đạp cho một phát, anh ấy đã nhanh chóng chui vào phòng. Tôi khá là bất đắc dĩ nhìn bóng lưng anh ấy. Nhớ lúc vừa biết nhau, anh ấy rõ ràng là một thanh niên dè dặt, hướng nội, sao bây giờ giống y hệt như Tôn Nam Bắc, trở thành một tên tấu hài bẩn bựa rồi?
Đoàn Thanh Hồ gắp một miếng thức ăn vào bát tôi, cười khẽ hỏi: "Em không trách chị chứ?"
Tôi hơi ngờ vực nhìn về phía chị ấy, hỏi: "Chị đang nói chuyện không cho em ở trong phòng chị à?"
Đoàn Thanh Hồ gật đầu, nói: "Rõ ràng hai chúng ta đã... nhưng chị vẫn không cho em vào phòng chị, có khi nào em thấy chị quá..."
Nói đến đó chị ấy không nói nữa, nhưng tôi cũng hoàn toàn hiểu ý chị ấy. Tôi đứng dậy hôn lên trán chị ấy, ngồi xuống nói: "Sao em lại trách chị chứ?"
Một người phụ nữ đồng ý phát sinh quan hệ với một người đàn ông hoàn toàn không có nghĩa là cô ấy đã chuẩn bị sẵn sàng sống chung với người đàn ông đó. Đây không phải là giả vờ, mà là sự thận trọng và thói quen của cô ấy. Cho dù hai chúng tôi đã tiến hành giao lưu cơ thể không khoảng cách, vả lại còn giao lưu vô cùng thoải mái, nhưng tôi hiểu chị ấy cần một không gian độc lập. Tôi tôn trọng chị ấy, tôn trọng như lúc tôi chưa có được chị ấy. Đây mới là tình yêu.
Đoàn Thanh Hồ nhìn vào mắt tôi, đột nhiên mỉm cười, chị ấy cười lên càng có sức hút làm người khác phải điên đảo. Tôi chống cằm, yên lặng ngắm nhìn chị ấy, chị ấy hỏi tôi nhìn gì thế, tôi nói: "Em đang nghĩ, hay là từ nay về sau nhốt chị lại, không cho người khác nhìn thấy chị, bớt để bọn họ mê mệt chị, đến lúc đó em còn phải bồi thường cho người ta".
Đoàn Thanh Hồ cười duyên, nói: "Ăn đi, còn không ăn thức ăn nguội hết đó".
Tôi gật đầu, cả hai ăn cơm xong, dọn dẹp xong xuôi thì chị ấy về phòng. Tôi cũng về phòng thu dọn hành lý. Sau khi sửa soạn xong, tôi hỏi Thẩm Nặc Ngôn hôm nay có phát hiện bị ai theo dõi không. Anh ấy nói có, còn nói đoán rằng đối phương đã loại bỏ hơn nửa nghi ngờ rồi.
Tôi nói: "Ngày mai là trận rất quan trọng".
Lần này, tôi chuẩn bị nhổ cỏ tận gốc Triệu Kiến Hoa và thế lực của ông ta. Mà Vương Tây Quyền có thể hỗ trợ rất nhiều, chỉ có lôi kéo ông ấy trở thành đồng minh, giúp ông ấy bước lên vị trí người đứng đầu Nam Kinh, mới có thể đảm bảo khi chúng tôi phát triển thế lực ngầm ở Nam Kinh sẽ không bị bất cứ kẻ nào cản trở.
Sáng sớm ngày thứ hai, đoàn người chúng tôi lên đường. Vì lý do an toàn, bề ngoài chỉ có tôi, Đoàn Thanh Hồ, Tam gia và Thẩm Nặc Ngôn, Tôn Nam Bắc ở lại xử lý việc hợp tác của công ty bảo vệ và công ty của An An. Bởi vì Triệu Côn Bằng bị thương, Tam gia dẫn thêm hai người khác làm vệ sĩ, nhưng hai người đó đều làm trong âm thầm, mà đội làm việc ngầm bên phía chúng tôi có Mạt Tang, Tiểu Thái, bốn tay súng bắn tỉa và bốn bảo vệ giỏi nhất trong công ty bảo vệ.
Lúc đến Vườn bách thú Án Thành thì mới hơn mười giờ. Chúng tôi đi chơi một vòng trong Vườn bách thú, rồi lại di chuyển địa điểm, đến chỗ khác gần đó chơi một lúc. Giữa chừng Mạt Tang gọi điện cho tôi, nói có người âm thầm theo dõi chúng tôi, hỏi tôi có cần cho người đi giải quyết không. Tôi nói không cần, vừa hay có thể lợi dụng mấy tên tai mắt này để xóa sạch hiềm nghi của chúng tôi.
Tầm gần mười hai giờ, Thẩm Nặc Ngôn kêu đói, hỏi chúng tôi đi đâu ăn cơm đây. Tam gia lấy điện thoại ra tìm một lúc, nói Kim Ưng có một nhà hàng lẩu chín vị cũng không tồi, hỏi chúng tôi có muốn đi thử không, vậy nên chúng tôi lái xe thẳng tiến Kim Ưng.
Đến Kim Ưng, tìm được nhà hàng lẩu chín vị, ngoài Mạt Tang và Tiểu Thái ra, mấy vệ sĩ ngầm và chúng tôi chia thành ba tốp đi vào. Chúng tôi vào một căn phòng VIP, tôi vén rèm ra, hờ hững nói: "Hai người âm thầm theo dõi chúng ta cũng vào rồi".
Thật ra trong lúc chúng tôi thảo luận đi đâu ăn cơm, hai tên tai mắt này đứng khá gần, chúng tôi cố ý nói to địa điểm ăn cơm cho bọn chúng nghe. Lúc này chắc chắn bọn chúng cho rằng chúng tôi chỉ đến đây ăn cơm trưa mà thôi, nhưng lại không biết rằng, đây chính là thời gian gặp mặt của chúng tôi và Vương Tây Quyền.
Không bao lâu sau, nhân viên phục vụ đã bưng nồi nước lẩu lên. Sau khi đặt nồi nước lên xong, cậu ấy đến trước một bức tường, xoay bình hoa bên cạnh bức tường, bức tường phát ra tiếng "cọt kẹt" rồi xoay qua. Đối diện bức tường là một căn phòng khác, trong phòng có một người đàn ông mặc vest đi giày da, nhìn có vẻ phong độ ngời ngời.
Người đàn ông này chính là người đứng đầu Án Thành, Vương Tây Quyền.
Hai tên tai mắt e rằng có chết cũng không biết được ông chủ phía sau nhà hàng lẩu chín vị này là Vương Tây Quyền. Mà ở giữa căn phòng sát vách có thông nhau. Đây không phải vì để bàn chuyện, mà là vì tiện khi có người đến liên hoan muốn hai căn phòng có thể thông nhau. Nhưng chỉ có người bản địa mới biết chuyện này, người vùng khác đến thì tìm hiểu những chuyện này làm gì?
Tôi và Tam gia nhìn nhau, đứng dậy đến phòng bên kia. Vương Tây Quyền đứng dậy nói: "Bạn phương xa tới, vui mừng khôn tả. Mời hai người ngồi".
Tôi và Tam gia ngồi xuống, Tam gia nhìn tôi một cái, tôi lấy hai quyển sách quý chỉ còn một quyển ra, nói: "Đến vội vàng chưa kịp chuẩn bị quà cáp gì. Nghe nói chú Vương thích đọc sách, cháu nhờ bạn mang từ thủ đô về hai quyển sách, là sách cổ. Người "mù chữ" như cháu đây đọc không hiểu, không biết chú Vương có thích không".
Vương Tây Quyền nghe tôi nhắc đến quà cáp vốn dĩ muốn xua tay từ chối. Nhưng khi tôi nói xong, đặt hai quyển sách trước mặt ông ấy, câu từ chối của ông ấy dừng lại, thay vào đó là vẻ không thể tin nổi và vui mừng. Ông ấy nâng hai quyển sách lên, cẩn thận lật tới lật lui, không nỡ rời tay nói: "Hai quyển sách này cậu có được từ đâu thế? Đây là hai quyển sách quý chỉ còn một bản của một bậc thầy, nghìn vàng cũng khó mua được đấy".
Tôi và Tam gia nhìn nhau, nghĩ bụng Tống Giai Âm quả thật đã tìm đúng món quà cho tôi. Nghĩ đến đây, tôi nói: "Thật ra với năng lực của cháu chắc chắn không tìm được hai quyển sách này, là do bạn cháu chuẩn bị giúp".
Vương Tây Quyền vừa nghe đã hỏi dò: "Cậu vừa nói bạn cậu là người thủ đô?"
Tôi gật đầu, ánh mắt ông ấy có thêm một chút thăm dò, nói: "Nghe đồn cậu và đại tiểu thư nhà họ Tống ở thủ đô có giao tình cực tốt, không biết là thật hay giả?"
Xem ra Vương Tây Quyền đã điều tra chúng tôi cả rồi. Tôi nói: "Giao tình cực tốt hình như không đủ để hình dung quan hệ giữa nam nữ với nhau nhỉ?"
Ông ấy nghe xong câu này thì nhíu mày, lộ ra vẻ mặt sáng tỏ, hỏi tôi sách này có phải do Tống Giai Âm tìm được không? Tôi gật đầu. Ông ấy cười tươi như hoa, ôm lấy hai quyển sách như có được châu báu, nói: "Món quà này tôi nhận nhé, bây giờ chúng ta vào thẳng chủ đề, nói chuyện chính đi".
Tam gia nhẹ nhàng nói: "Nếu đã như vậy, chú Vương, chúng cháu người ngay không nói mờ ám, nói thẳng với chú vậy. Lần này chúng cháu đến là hi vọng chú có thể giúp đỡ trừ khử Triệu Kiến Hoa và thế lực của ông ta ở Nam Kinh. Chúng cháu sẽ chuẩn bị tốt mọi búa rìu dư luận, mọi tội danh của ông ta. Chú chỉ cần nộp một thứ lên trên là được".
Tam gia nói xong. Tôi giao USB và cây bút ghi âm cho Vương Tây Quyền, nói: "Chú Vương, đến lúc đó đại tiểu thư nhà họ Tống sẽ sử dụng quan hệ, để chú trở thành người đứng đầu Nam Kinh. Cháu nghĩ sau này chúng ta sẽ hợp tác với nhau rất vui vẻ".
Vương Tây Quyền nhìn chiếc USB và bút ghi âm, bình thản nói: "Triệu Kiến Hoa có tội, tôi giúp các cậu cũng được thôi. Nhưng mà, nếu như tôi đến Nam Kinh, muốn tôi thông đồng làm bậy với các cậu, gây chuyện bất lợi cho dân thì tôi không đồng ý đâu".
Tôi cười ha ha, nói: "Chú Vương cứ đùa, cháu đây mặc dù cũng không tính là đi đường quang minh chính đại gì, nhưng tuyệt đối sẽ không để ảnh hưởng đến cuộc sống của người dân. Đương nhiên, nếu như chú thấy chuyện này khiến chú khó xử thì có thể cân nhắc thêm. Đợi cân nhắc xong rồi thì hẵng trả lời cho chúng cháu. Cho dù từ chối cũng không sao, làm ăn không được nhưng vẫn còn tình cảm. Cho dù thế nào, chúng ta đều là bạn bè".
Nghe câu này, Vương Tây Quyền mỉm cười, nói: "Thẳng thắn! Tôi rất thích phong cách làm việc thẳng thắn sòng phẳng này. Không cần cân nhắc đâu, tôi đồng ý với các cậu. Tôi sẽ lợi dụng mọi mối quan hệ để phối hợp với hành động của các cậu".
Gánh nặng trong lòng tôi cuối cùng đã buông xuống, tôi cầm chai rượu trên bàn rót cho Vương Tây Quyền, lại rót ly rượu cho Tam gia, nói: "Vậy chú Vương, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ".
"Hợp tác vui vẻ".
Uống rượu xong, Vương Tây Quyền rời đi luôn, chúng tôi cứ ăn uống như bình thường. Không ai ngờ được chúng tôi đã lập ra kế hoạch lật đổ cấp cao của Nam Kinh. Còn tôi thì đang chờ con cá lớn Triệu Kiến Hoa lọt lưới.