Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tống Giai Âm nói sau này tôi vào cửa nhà cô ấy, thì sẽ không còn tự do thế này nữa, lời này khiến tôi ngẩn người, nghĩ bụng cô ấy quả nhiên không dễ dàng chấp nhận việc này, có lẽ với cô ấy, dù lúc này tôi và Đoàn Thanh Hồ có yêu đương nồng thắm thế nào, có yêu sâu đậm Tô Nhược Thủy thế nào thì cuối cùng tôi đều sẽ bỏ rơi họ vì cô ấy, nhưng trong lòng tôi rất rõ ràng, tôi chắc chắn sẽ không làm được việc cạn tàu ráo máng như vậy, ba người phụ nữ này, tôi không bỏ được ai hết, trừ khi là họ chủ động rời xa tôi, nếu không sao tôi có thể buông tay chứ?

Nghĩ đến đây, tôi thầm thở dài, chẳng lẽ nói đến lúc đó tôi thực sự phải đưa ra lựa chọn ư? Nghĩ đến đây, tôi do dự nói: "Giai Âm..."

Tống Giai Âm có vẻ biết tôi định nói gì, hờ hững nói: "Anh yên tâm, em sẽ không ép anh rời xa ai cả, chỉ có điều..."

Cô ấy nói đến đây thì ngừng, tôi hơi hiếu kì hỏi cô ấy có điều gì cơ? Cô ấy lại không nói gì, còn nói một câu khiến tôi vô cùng hoang mang, cô ấy nói: "Tóm lại, anh yên tâm đi, về chuyện của anh và Đoàn Thanh Hồ, em sẽ không tức giận. Chỉ có điều Trần Danh này, anh cũng đừng quên lúc này mình phải làm gì."

Tôi vội nói: "Anh biết, em yên tâm đi, đến hiện tại anh đã xử xong Diệp Phong và Lý Cô Tiếu rồi, giờ vật cản lớn nhất của anh ở Nam Kinh chính là Triệu Kiến Hoa và gã Vương Khải Uy kia, bước tiếp theo, anh định xử hai bọn họ. Đúng rồi, quan hệ của em rộng, có thể giúp anh điều tra tư liệu về Tú Xuân Đao không? Người của anh bên này hành động cũng không tra được cái gì đáng tin cậy."

Tống Giai Âm bình thản nói: "Em đã bảo người bắt tay vào điều tra rồi, tin là không lâu sau sẽ có tin tức, anh yên tâm đi. Còn nữa, về tổ chức Tú Xuân Đao, anh đừng có cứ muốn cứng đối cứng, đừng quên Trung Quốc của chúng ta là xã hội pháp trị, dù có một số thứ đen tối không chịu thay đổi, có một số kẻ suy đồi giúp đỡ bao che, nhưng một khi bóng tối không còn tối nữa, mà lộ ra trước mặt mọi người, vậy thì ai còn dám bao che cho chúng nữa? Vì vậy, thời khắc quan trọng anh phải hiểu làm sao lợi dụng những người phía trên, chơi trò mượn dao gϊếŧ người."

Nghe thấy thế, tôi không kìm được mà bật cười, tôi nói nếu để những lão già bên trên nghe thấy lời cô ấy nói, chắc là sẽ tức chết. Sau khi cô ấy nghe thấy thì chẳng buồn để ý nói cô ấy không sợ đâu, phải nói là Tống Giai Âm thẳng thắn thế này, tôi nhớ cô ấy rồi.
Advertisement
Tôi nằm xuống giường, nói: "Giai Âm."

Tống Giai Âm "ừm" một tiếng, tôi nhớ lại dáng vẻ cong khóe môi mỉm cười của cô ấy, sự tự tin nắm được cả thiên hạ kia thực sự khiến người ta say mê, nghĩ đến đây, tôi lại gọi một tiếng "Giai Âm", cô ấy cười khẽ, nói: "Chơi trò chơi với em đấy à?"

Tôi cười nói: "Đột nhiên rất muốn gọi tên em thôi, có phiền không?"

Tống Giai Âm nói: "Có."
Advertisement
Nói xong cô ấy lại bật cười, rồi nói: "Nhưng biết làm sao được? Có lẽ sau này phải nghe anh gọi cả đời mất, nên tập làm quen trước vậy, có lẽ nghe nhiều rồi thì sẽ thích thôi."

Cả đời...

Hai chữ này là điều tôi không thể nghe được từ miệng Đoàn Thanh Hồ, nhưng Tống Giai Âm lại dễ dàng nói ra miệng, có lẽ việc này là vì thái độ hai người họ khi đối diện với tôi hoàn toàn khác nhau. Lòng tôi rầu rĩ, im lặng một lúc, tôi nói: "Giai Âm, cảm ơn em."

Tống Giai Âm hỏi tôi cảm ơn cô ấy cái gì?

Tôi nói: "Cảm ơn em khiến anh gặp em, cảm ơn em để anh yêu em, cảm ơn mọi việc em làm vì anh, sự hi sinh vì lời hứa, cũng cảm ơn em bao dung anh của hiện tại, anh không biết hai chúng ta có thể bên nhau cả đời không, vì anh không chắc chắn cuối cùng em liệu có chấp nhận con người tồi tệ của anh không, nhưng yêu em, dù kết quả tốt hay xấu, thì Trần Danh anh cũng không hối hận, không oán trách."

Tống Giai Âm không nói gì, tôi nhìn điện thoại, bên tai là tiếng thở khẽ khàng của cô ấy, cô ấy đột nhiên nói: "Nếu anh thực sự muốn cảm ơn em, thì hãy giữ vững niềm tin về một việc."
Tôi hỏi: "Việc gì?"

Tống Giai Âm bình thản nói: "Đó là tin hai chúng ta có sẽ bên nhau cả đời."

Tôi giật mình, từ từ ngồi dậy, giọng cô ấy rất xa, văng vẳng, nhưng lại rất gần, ngay sát bên, cô ấy nói: "Nói cho cùng, em và những người con gái khác trên đời này không có gì khác nhau hết, thích một người, mọi việc làm chẳng qua đều chỉ là muốn lại gần người đó hơn mà thôi. Vì vậy, điều em muốn không phải cảm ơn, anh hiểu chứ?"

Tôi trầm giọng nói: "Anh hiểu rồi. Điều em muốn là một ngày nào đó anh có thể đứng bên cạnh em, có thể có tư cách quang minh chính đại yêu em."

Tống Giai Âm cười, trêu chọc: "Trẻ con dễ dạy. Đúng rồi, thời gian này em phải ra nước ngoài làm nhiệm vụ, thời gian này anh đừng liên lạc với em, đợi em từ nước ngoài về, em sẽ liên hệ với anh."
Nghe thấy thế, tôi tự nhiên thấy hơi lo, hỏi: "Nhiệm vụ rất nguy hiểm sao?"

Tống Giai Âm không nói gì, tôi càng lo lắng hơn, cô ấy hỏi vặn lại tôi một câu: "Có nhiệm vụ nào không nguy hiểm sao?"

Tôi thở dài, nói: "Anh rất thích em thế này, dốc sức vì nước nhà, phụ nữ cũng không kém cánh mày râu, nhưng anh lại hi vọng em chỉ là một cô chủ bình thường, dù được nuông chiều từ bé cũng được, tùy hứng một chút cũng được, không thể giúp anh quá nhiều cũng được, ít nhất anh có thể biết em an toàn, không cần cứ lo lắng sợ hãi."

Tống Giai Âm trầm ngâm, tôi đột nhiên nhớ lại lời tôi nói trẻ con thế nào, cô ấy là Tống Giai Âm đó, cô ấy sao có thể là người con gái bình thường được? Hơn nữa, một cô chủ bình thường sao để ý kiểu người như tôi chứ?

Tống Giai Âm bỗng nhiên nói: "Em rất vui vì anh có thể nghĩ vậy."
Lời xin lỗi bỗng bị tôi nuốt ngược trở lại, tôi cứ tưởng cô ấy sẽ cảm thấy tôi mạo phạm cô ấy, không ngờ lại đợi được một câu như vậy.

Nói chuyện với Tống Giai Âm, luôn có những bất ngờ thú vị. Có điều vừa nghĩ đến việc phải lâu lắm mới lại nghe được giọng cô ấy, lòng tôi lại không nỡ, chỉ muốn ngay lập tức bay đến cạnh cô ấy, làm nhiệm vụ cùng cô ấy.

Lúc này Tống Giai Âm nói: "Được rồi, em còn có việc phải giải quyết, không nói chuyện với anh nữa. Trời chuyển lạnh rồi, anh phải chú ý giữ ấm đó."

Sự quan tâm này cứ như dòng nước ấm chảy vào tim tôi, tôi dịu dàng nói: "Em cũng vậy, mọi việc đều phải cẩn thận, nhớ rằng anh vẫn chờ em ở Nam Kinh đó."

Tống Giai Âm cười khẽ nói: "Ừ, em sẽ luôn nhớ, nên em sẽ mạnh khỏe, anh cũng phải mạnh khỏe đó."
Tôi không nhịn được bật cười, dịu giọng nói: "Ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Sau khi lưu luyến cúp máy, tôi đến trước cửa sổ, châm một điếu thuốc, vừa hóng gió vừa hút thuốc, bên tai là tiếng còi báo động, chắc tối nay việc liên quan đến Diệp Phong coi như xong rồi, tôi rít mạnh một hơi, trong đầu nghĩ chuyện xảy ra gần đây, chắc chắn không có sơ hở gì, dụi thuốc, tôi xoay người lên giường chuẩn bị ngủ.

Đúng lúc tôi sắp chìm vào giấc ngủ thì nghe thấy tiếng bước chân cực khẽ truyền tới từ phía sau, tôi mở bừng mắt, nâng cao cảnh giác, một tay chậm rãi thò xuống dưới gối, ở đó đặt một khẩu súng của tôi. Cứ thế, tôi dỏng tai lắng nghe tiếng bước chân phía sau đang từ từ lại gần tôi, tôi cố giữ cho hơi thở đều đặn, chỉ sợ đối phương biết tôi đã tỉnh.

Nguy hiểm ập tới như đã đoán, tôi hất mạnh chăn ra ném về phía sau, con dao găm trong tay người phía sau bỗng chốc cắm phập vào chăn, tôi nhân cơ hội nhảy lên, dí súng vào đầu đối phương, trịch thượng nói: "Không muốn chết, thì đứng yên cho ông."
Chăn rơi xuống, người đàn ông cầm dao găm, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi, tôi nhìn hắn, cười khẩy nói: "Thì ra là mày, đúng là oan gia ngõ hẹp."

Người đàn ông trước mắt này, chính là người đàn ông câm đi theo Lý Cô Tiếu và Nhất Diệp Phù Bình, nói hắn là câm không phải vì hắn không biết nói, mà là vì hắn rất ít nói, còn không bằng người câm ấy, dù sao người câm không có việc gì có biết ưm ưm a a hai tiếng. Hắn chỉ cao khoảng một mét bảy, đôi mắt vô cùng hung ác, như một con chó dại vậy.

Người đàn ông nhìn tôi, nói: "Nếu đã rơi vào tay mày, vậy nổ súng đi."

Tôi nheo mắt nghĩ bụng gã này chính trực thật, có vẻ cũng không sợ chết. Tôi hờ hững nói: "Sao mày lại muốn gϊếŧ tao? Vì chủ nhân của mày?"

Người đàn ông cũng rất thẳng thắn, không thừa nước đục thả câu, gật đầu, tôi cười nói: "Vậy chủ nhân của mày là ai? Là Nhất Diệp Phù Bình, Lý Cô Tiếu hay Bào Văn?"
Lúc người đàn ông nghe thấy hai chữ Bào Văn thì đôi mắt lóe lên cái gì đó, hắn hoảng hốt một lúc, nói: "Mày khiến cô chủ đau lòng, mày đáng chết!"

Xem ra gã này là một người khá si tình, tôi nhìn hắn nói: "Nhưng mày không gϊếŧ được tao thì mày chỉ có tặng mạng cho tao thôi."

Người đàn ông hừ một tiếng, nói: "Mày chẳng qua là cậy mình có súng thôi, nếu như đấu tay không, mày chắc chắn không đánh lại tao."

 

Tôi mỉm cười, nhìn con dao găm trong tay hắn nói: "Nếu mày nghĩ thế thật, thì tại sao lại lấy dao găm đối phó tao? Cứ dùng nắm đấm đập ngã tao là được chứ gì? Chẳng lẽ mày không có tự tin?"

 

Bị tôi chế giễu như vậy, mặt người đàn ông thoáng cái đỏ bừng, có vẻ hắn muốn nói gì đó, nhưng không giỏi ăn nói, chẳng nói được gì, tôi buông súng, hờ hững nói: "Nhưng mà tao không ngại đấu với mày một trận, để mày khuất phục dưới chân tao."

Tôi vừa nói xong thì có người đẩy cửa, đập vào mắt là Đoàn Thanh Hồ mặc váy ngủ. Váy ngủ mà Đoàn Thanh Hồ mặc là loại tay dài, vạt dài bọc cả người kín mít, hơn nữa còn là hình hoạt hình, kết hợp với gương mặt trong sáng, sạch sẽ đến khó tin sau khi tẩy trang, đúng là quá đáng yêu.

 

Đoàn Thanh Hồ hờ hững nói: "Vết thương trên vai em chưa khỏi hẳn, không được ra tay, loại tép riu này để chị đối phó là được."

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!