Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đêm Nay Có Kịch Hay

Bào Văn nói rằng kẻ vô dụng không có khả năng cứu người, bảo tôi đi chết đi.

Câu nói của cô ấy giống như một con dao sắc nhọn đâm vào trái tim tôi khiến tôi đau đớn như mất đi linh hồn.

Làm thế nào cô ấy có thể nói như vậy với tôi? Ngay cả khi cô ấy coi thường tôi và ghét tôi đi nữa, tôi vì “cứu cô ấy” nên mới bị thương, trong lòng cô ấy không có một chút cảm động nào hay sao?

Thật cay đắng cho tôi, nỗi đau còn mạnh hơn vết dao đâm vào da thịt tôi lúc này.

Cuối cùng, Bào Văn đá vào tôi một lần nữa. Thấy tôi có thể di chuyển, cô ấy đi thẳng vào phòng.

Tôi hơi thất vọng, và tôi vẫn nằm bất động trên mặt đất.

Nhưng ngay sau đó tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Bào Văn chắc chắn đang tức giận, cô ấy vừa nhận được một "bài học" từ người đeo mặt nạ trước đó, cô ấy bị từ chối nên vô cùng tức giận và đã trút hết sự giận dữ đó lên người tôi.

Dù tôi đã tức giận, nhưng giờ tôi cảm thấy tốt hơn một chút, và ít nhất tôi đã để cô ấy hoàn toàn tin rằng anh chàng hề đó và tôi không phải là một.
Advertisement
Vì vậy, tôi đã cố hết sức bò lên, tôi bịt vết thương trước ngực rồi rời khỏi nhà.

Tôi đã không đến thẳng bệnh viện, mà đi đến một con hẻm khá lớn và gửi tin nhắn cho Hoàng Tam.

Tôi nói: Ông chủ Hoàng Tam, ông ở đâu, cứu tôi với, tôi sẽ chết mất.

Tôi đã nhờ Hoàng Tam giúp đỡ, đương nhiên không phải tôi thực sựcần sự giúp đỡ, cũng không phải muốn hỏi dò về tình hình của hắn ta. Tôi chỉ muốn tiếp tục vở kịch. Phải diễn thật hơn, để hắn ta không nghi ngờ tôi.

Hoàng Tam thực sự thức dậy, và chẳng mấy chốc hắn ta trả lời tin nhắn hỏi tôi đang ở đâu.
Advertisement
Tôi nói rằng tôi vừa tỉnh dậy và bị đâm bằng dao. Tôi có thể sắp chết. Tôi rất sợ. Tôi đang ở trong con hẻm của đường An Khang.

Hoàng Tam bảo tôi đừng hoảng sợ, nói rằng hắn sẽ đến sớm. Tôi biết rằng hắn ta sẽ đến gặp tôi ngay, tuy không thực sự lo lắng cho tôi nhưng đến để muốn xem mọi chuyện rốt cuộc ra sao.

Nửa tiếng sau, Hoàng Tam đến. Hắn ta rõ ràng là sợ. Hắn không đến một mình, mà đem mang theo hai đàn em của mình.

Thấy tôi nằm đó và trông như người sắp chết, Hoàng Tam thực sự không có bất kỳ nghi ngờ nào, hắn ta đưa tay vỗ vai tôi, rồi để mọi người giúp tôi lên xe.

Hắn ta đưa tôi đến một phòng khám nhỏ gần đó để băng bó. Lúc đó, mọi người đang ngủ. Đàn em của hắn ta đập cửa và nhờ ai đó ra lệnh. Tôi nghĩ những người này thực sự hống hách, giốngnhư những tên côn đồ trên tivi. Có vẻ như họ bị thương cũng không thích đến bệnh viện chính quy. Tôi nghĩ rằng Hoàng Tam sợ việc đã bị làm ầm ĩ, Bào Văn có thể đã báo cảnh sát nên không trực tiếp đưa tôi đến bệnh viện.

Sau khi để tôi băng bó xong, Hoàng Tam đã hỏi tôi rằng ai đã làm tấn công tôi và khiến hắn ta bị thương.

Vì vậy, tôi đã kể cho hắn nghe câu chuyện đã được chỉnh sửa, và tôi đã nói rằng tôi đã giúp Hoàng Tam canh gác, và đột nhiên có ai đó xông vào. Người đàn ông này rất mạnh mẽ và đeo mặt nạ chú hề. Tôi không biết anh ta là ai. Anh ta hạ gục tôi ngay khi anh ta xuất hiện. Tôi thậm chí còn không có cơ hội chống cự, và tôi đã cố hét lên trước khi ngất đi. Tôi dùng toàn bộ sức lực sức lực để hét lên, hy vọng rằng Hoàng Tam có thể nghe thấy nó. Cuối cùng, tôi ngất đi.

Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình bị đâm vào người và di chuyển đến con hẻm. Tôi rất sợ nên đã nhờ Hoàng Tam giúp đỡ, vì tôi không thể nghĩ được bất cứ ai khác có thể giúp tôi.

Điều tôi nói vô cùng hợp lý với tình huống đã xảy ra, cách nói của tôi là liền mạch. Hoàng Tam và Bào Văn sẽ không nghi ngờ tôi.
Hắn ta châm điếu thuốc và nhét nó vào miệng tôi, nói rằng lần này là do hắn ta sơ suất, nghĩ rằng trời đã khuya, hắn ta cho rằng ở lại nhà Bào Văn là an toàn nhưng không ngờ lại có người đằng sau âm thầm bảo vệ cô ấy. Hắn ta nói hắn ta là người gây rắc rối cho tôi. Hoàng Tam cũng nói rằng mặc dù kế hoạch đã thất bại, nhưng vì tôi đã đồng ý điều kiện của hắn ta nên hắn ta cũng sẽ giữ đúng lời hứa. Hắn ta cũng nói rằng hắn ta sẽ cho tôi nghỉ ngơi vài ngày.

Tôi nhìn một cách đầy phẫn nộ, sau đó nói một cách giận dữ: Bào Văn đã nhìn thấy mặt tôi, cô ấy sẽ không tha cho tôi nên tôi không thể quay lại đâu. Hoàng Tam, có thể sắp xếp cho tôi một chỗ để ở không?

Hoàng Tam nói rằng không có vấn đề gì, và sau đó đưa tôi trở lại quán bar. Hắn ta đã cho tôi một phòng trữ đồ với một chiếc giường bị hỏng ở phía sau để ở lại, điều đó là đủ cho tôi.
Nhìn Hoàng Tam đối xử với tôi rất tử tế, nếu điều đó trong quá khứ, tôi sẽ cảm động trong một thời gian dài và tôi sẽ bán mạng cho hắn ta, nhưng bây giờ tôi hiểu rằng trên đời này không có bữa ăn nào miễn phí cả. Hoàng Tam đối tốt với tôi như vậy chẳng qua vì tôi còn giá trị lợi dụng với hắn mà thôi.

Quả nhiên, trước khi rời đi, Hoàng Tam khuyên bảo tôi rằng tôi hãy cố gắng xin lỗi Bào Văn, xin cô ấy tha thứ, để tôi có thể quay lại bên cạnh Bào Văn, để hắn có thể tiếp tục hỏi về tình hình của Bào Văn.

Tôi gật đầu, nhưng thực sự tôi đã đưa ra quyết định cho mình. Lúc này, tôi phải ở lại quán bar này. Tôi sẽ không vội quay trở lại, mặc dù trong mắt Bào Văn tôi ngay cả một con kiến cũng không bằng...

Nhưng tôi phải cho cô ấy biết tôi đã bị cô ấy bắt nạt và xúc phạm như thế nào. Ít nhất tôi vẫn sẽ có ý kiến riêng của mình. Tôi không phải là nơi để cô trút giận. Tôi đã rất bức xúc và bỏ nhà ra đi.
Sau đó tôi nghỉ ngơi. Ngày hôm sau tôi sống trong phòng trữ đồ này. Hoàng Tam để tôi tự do. Tôi không phải đi làm. Tôi ở lại đây hoặc thỉnh thoảng đi đâu đó.

Ngủ trên một chiếc giường hẹp, tôi không thể không nghĩ về tương lai của mình. Tôi cảm thấy như một tù nhân. Đây có thực sự là cuộc sống tôi muốn không? Tôi có cơ hội nào để thay đổi không?

Tôi nghĩ, nếu không phải là để tiết kiệm tiền cho em gái chữa bệnh, tôi đã rời khỏi thành phố này từ lâu, ngay cả khi khó khăn và mệt mỏi, tôi sẽ chấp nhận nó.

Nhưng bây giờ vẫn chưa được vì tôi đã gặp Trần Nhã và Bào Văn, những người vô cùng giàu có, tôi đã phải chịu đựng nhiều cực khổ khổ, nhiều giày vò như vậy, nếu tôi không kiếm được nhiều tiền, tôi thực sự không cam tâm!

Thoáng chốc ba bốn ngày trôi qua, và cơ thể tôi đã gần như hồi phục
Còn Bào Văn vẫn không thèm gửi tin nhắn cho tôi, cô ấy không bao giờ hỏi tôi đã đi đâu, có lẽ cho dù tôi biến mất trong thế giới của cô ấy mãi mãi, cô ấy cũng sẽ không quan tâm đến tôi?

Nhưng điều khiến tôi nghi ngờ là cô ấy sẽ giải thích thế nào với Trần Nhã? Không phải cô ấy tìm một người đàn ông khác để sinh con rồi đấy chứ?

Nghĩ đến đây, tôi chợt hoảng hốt. Tôi định tìm Tiểu Thủy để hỏi về tình hình, nhưng tôi không có số điện thoại của Tiểu Thủy, vì vậy tôi phải chờ lúc cô ấy đến hát, tôi sẽ bí mật tìm cô ấy.

Thật trùng hợp, cả hai bọn tôi dường như tâm linh tương thông. Tôi muốn tìm cô ấy, cô ấy lại đột nhiên tìm tôi.

Đêm đó tôi đang nằm ngây người ra thìcánh cửa phòng đột nhiên mở toang, tôi quay lại nhìn, thấy rằng TiểuThủy đang thò đầu nhìn vào, cô ấy cúi người xuống, và không biết đó có phải là cố ý không, tôi nhìn thấy hai núi đôi như ẩn như hiện của cô ấy, tôi thực sự muốn leo lên ngọn núi đó!
"Em trai tân, lâu ngày không gặp, hôm nay thật tình cờ gặp lại cậu ở đây, mắt cậu đang nhìn đi đâu vậy hả?"

Ngay sau khi Tiểu Thủy nhẹ nhàng nói, cô ấy bước vào phòng và đóng cửa lại.

Tôi ngượng ngùng cúi đầu và không dám nhìn cô ấy.

Nhưng cô ấy đến bên tôi, cô ấy cố tình đứng dậy và nói với tôi với một nụ cười nhẹ: "Em trai tân, đừng nhìn nữa, mau đến đây, chị đây cho em sờ!"

Tôi sao có thể dám làm chứ? Tiếp tục cúi đầu xuống, nhưng không thể không nghẹn miệng, vì căn phòng rất yên tĩnh, vì vậy tôi nuốt nước bọt vào, cô ấy ngay lập tức mỉm cười và làm cho tôi xấu hổ nhiều hơn.

Chẳng bao lâu tôi đã trở lại bình thường, bởi vì Tiểu Thủy biết rằng tôi không phải là câm hay điếc, vì vậy tôi thì thầm với cô: "Chị Thủy, đừng gây rắc rối cho tôi, chị tìm tôi có chuyện gì vậy?"
Chị nhìn tôi với nụ cười quyến rũ, rồi vươn những ngón tay thon dài ra để nâng cằm tôi, giọng điệu nũng nịu nói với tôi: "Sao, không có chuyện gì thì chị không thể tìm em chơi sao?"

Tôi ấp úng nói: "Tôi, tôi có gì vui chứ?"

Cô ấy lần đầu tiên nhìn vào mặt tôi với một nụ cười, đột nhiên cô ấy nhìn xuống và dừng lại ở chỗ quan trọng của tôi, chậm rãi nói: "Em trai tân, chỗ nào của em cũng đều vui cả, chị đây còn chưa từng chơi bao giờ cơ."

Tôi tự hỏi liệu Tiểu Thủy có thực sự nghiêm túc hay không. Nếu như tôi có thực sự muốn làm gì đó với cô ấy, chắc chắn cô ấy không cho tôi động vào người, cô ấy là kiểu người chỉ phụ trách châm lửa mà không chịu trách nhiệm dập lửa.

Tôi bị Tiểu Thủy dắt mũi, nhưng tôi không nói gì cả, bởi vì cô ấy tìm tôi về việc gì, cô ấy chắc chắn sẽ chủ động nói ra.
Quả nhiên, cô ấy nhanh chóng nói với tôi: "Được rồi, tôi không trêu chọc cậu nữa. Hôm nay tôi đến đây để nói với cậu điều này."

Tôi vội hỏi cô ấy muốn nói gì, cô ấy hơi tức giận, với cảm giác ghen tị nói với tôi: "Chà, có vấn đề gì ư? Không phải do em trai hại sao. Vì cậu mê hoặc Văn Văn, bây giờ hiếm khi Văn Văn làm chuyện đó cùng với chị, chị đây không thích điều đó."

Tôi bị Tiểu Thủy làm cho xấu hổ, nhưng một cảm xúc kỳ lạ dâng lên trong lòng tôi, người này như hồ ly vậy rất thích khiêu khích người khác.

Tôi bình tĩnh lại và hỏi cô ấy: "Chị Thủy, đừng trêu tôi nữa, rốt cục có chuyện gì vậy, nói nhanh lên, không thì lát nữa Hoàng Tam có thể sẽ đến đây."

 

Tiểu Thủy tiếp tục mỉm cười và nói với tôi: "Văn Văn gần đây có một tình cảm đặc biệt với một người đàn ông, đó là ân nhân cứu mạng cô ấy, anh hùng vĩ đại của cô ấy. Vì anh ấy, mối quan hệ của tôi với cô ấy trở nên lạnh nhạt hơn rất nhiều. "

Trái tim tôi bỗng thắt lại, và tôi không ngờ Bào Văn thực sự nghĩ về chú hề đó.

 

Tôi giả vờ ngạc nhiên và hỏi Tiểu Thủy: "Ah? Ai vậy, sao chị lại muốn nói với tôi về người đó? Tôi không phải là chồng thực sự của Bào Văn, ngay cả khi cô ấy thực sự thích những người đàn ông khác, tôi cũng không quan tâm."

 

Tôi không ngờ rằng mình vừa dứt lời, Tiểu Thủy đột nhiên túm lấy cổ tôi, đầu cô kề sát vào cổ tôi, rồi phả một hơi thơm tho vào tôi, nói: "Anh hùng đó là cậu. "

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!